Hoàng tộc của Đế quốc Barga thường sống trong cung điện hoàng gia ở trung tâm thủ đô Barga. Giống như Causa, có nhiều kẻ lập dị cũng xây dựng dinh thự riêng ở nhiều nơi khác nhau. Tuy nhiên, vì lý do an toàn, thành viên hoàng tộc không thường xuyên ra khỏi cung điện.
Bên trong cung điện. Phía sau bức tường đá bao bọc bên ngoài là một bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng dọc theo con đường. Lupus đang đứng trước một căn biệt thự trắng hiện đại ở góc phố.
Cô hít thở sâu ba lần để làm dịu nhịp tim đập thình thịch của mình. Sau đó, cô quyết tâm bước qua cánh cổng căn biệt thự.
Lupus đang mặc một chiếc váy mới, trắng tinh. Đây là một chiếc váy lộng lẫy, tôn lên vẻ đẹp mong manh, đậm chất hoàng gia của cô. Cô cố ý lựa chọn chiếc váy đó. Nó là bằng chứng cho thấy quyết tâm không rời khỏi con đường đẫm máu mà cô đã chọn.
Ngoại hình xinh đẹp của Lupus càng khiến sự hiện diện của cô càng thêm nổi bật. Khi cô bước đi trong dinh thự, những người hầu đều như bị hút hồn, họ tỏ ra ngạc nhiên và thì thầm với nhau.
「Vừa rồi có phải Lupus-sama không?」
「Tôi nghe nói cô ấy bỏ trốn sang nước khác cơ mà...」
「Tại sao còn ở đây?」
Lupus hơi cau mày trước tiếng xì xào từ họ.
Hiện tại, trong Hoàng cung có tin đồn rằng Công chúa Lupus Filia phản bội và đang cố gắng trốn sang nước khác. Đây cũng là kế hoạch của Ross.
Với cảm giác ghê tởm trong lòng, Lupus thấy một quản gia và gọi anh ta.
「Ross Louvel đâu?」
Có lẽ vì giọng điệu gay gắt của cô, người quản gia mất mấy giây để nhìn ra Lupus. Sau đó anh cúi đầu nhẹ.
「Ross-sama đang ở trong thư phòng phía sau ạ.」
「Vậy à. Cảm ơn.」
Lupus sải bước về phía căn phòng mà người quản gia đã đề cập, tiếng gót giày vang vọng trên sàn nhà.
Con đường của Lupus được quyết định bởi chính ý chí của cô. Nhưng không phải cô không sợ hãi hay do dự. Cô nhận ra chân mình đang run lên.
Mỗi bước tiến lại gần căn phòng nơi Ross đang ở là mỗi bậc sự run rẩy của cô tăng lên. Sự căng thẳng cao độ khiến những thứ trong bụng cô như muốn trào ra ngoài.
Nếu là con người yếu đuối trước đây của cô, chắc chắn cô đã bỏ chạy. Nhưng Lupus ép cho đôi chân run rẩy của mình tiến về phía trước.
Bây giờ không thể quay đầu nữa. Có người sẵn sàng hy sinh cả mạng sống vì mình. Để đáp lại tấm lòng của anh ấy và khẳng định sự tồn tại của mình, mình cần phải hành động, không thể cứ là con người trước kia nữa.
Lupus cuối cùng cũng đến được cánh cửa nơi Ross đang đợi. Trước khi chạm vào tay nắm cửa, cô nhắm mắt lại và hít một hơi. Cô hít thở sâu ba lần rồi nhìn xuống chiếc nhẫn vàng trên ngón tay mảnh khảnh của mình.
「Hãy tiếp cho ta dũng khí và sức mạnh.」
Lupus nói với chiếc nhẫn. Một cảm xúc mạnh mẽ một lần nữa xuất hiện trong mắt cô.
Sau đó, cô đẩy mạnh, mở tung cánh cửa.
Căn phòng mở ra tràn ngập trong hương thơm thoang thoảng của trà đen cao cấp. Giữa không gian quá rộng lớn để được gọi là thư phòng này, Ross Louvel đang thong thả rót trà.
Mái tóc vàng óng ả đặc trưng của hoàng tộc được xõa ra. Khuôn mặt thanh tú với đường nét thon dài. Đôi mắt đỏ rực toát lên vẻ hiếu chiến, ánh mắt sắc bén như phơi bày bản chất bên trong.
Ross quay về phía cánh cửa đột nhiên được mở ra, thái độ thù địch hiện rõ. Không có tiếng gõ cửa nên anh đã tưởng đó là người hầu cấp thấp.
Tuy nhiên, vị khách vừa đến hoàn toàn nằm ngoài những gì anh mong đợi.
Ross sốc khi nhìn thấy Lupus trong bộ váy trắng. Ross há hốc mồm trong khi tay vẫn đang rót trà. Tiếng trà tràn ra từ tách và nhỏ giọt xuống sàn kéo Ross trở lại thực tại và đặt chiếc ấm lên bàn.
「L-Lupus? Tại sao em lại ở đây?」
「Đã lâu không gặp. Ross-niisama.」
Lupus nhẹ nhàng vén gấu váy lên và gật đầu. Ross đưa tay vuốt mái tóc dài, không giấu nổi sự bối rối.
「Trong hoàng cung có tin đồn rằng em có ý định bỏ trốn ra nước ngoài. Mọi chuyện ổn chứ?」
Ross nói câu đó một cách trắng trợn.
Thực tế là phần lớn nguồn gốc của tin đồn đều xuất phát người đàn ông này.
Lupus nhìn Ross và bước vào phòng. Không hề có sự do dự trong bước đi của cô. Kỳ lạ thay, sự run sợ trước đó đã biến mất.
Lupus kéo ra một chiếc ghế sang trọng gần đó và đặt nó trước mặt Ross. Sau đó cô nói: "xin phép" và ngồi xuống.
Cô ngồi thẳng lưng và chỉ vào chiếc ghế trước mặt.
「Xin mời, anh có thể ngồi xuống không?」
Giọng điệu của Lupus rất lịch sự nhưng nó như ẩn chứa sự nguy hiểm cho những ai dám từ chối.
Ross miễn cưỡng ngồi xuống.
Hai người đối diện nhau, khoảng cách gần ở mức có thể chạm tay. Lupus lại nở nụ cười thanh lịch.
「Ross-niisama. Em xin lỗi vì lần này đã khiến anh lo lắng.」
「À, cũng có những tin đồn không hay về việc bỏ trốn. Không biết chuyện sẽ còn ra sao nếu nó đến được tai hoàng đế. Tốt hơn là nên nghĩ cách giải quyết hiểu lầm trước đã. Nếu anh có thể giúp gì thì đừng ngại nói ra. Anh sẽ giúp em.」
「Cảm ơn sự quan tâm của anh. Tuy nhiên, em đã nhận quá nhiều từ Ross-niisama rồi. Em không nghĩ mình cần thêm bất kỳ sự giúp đỡ nào nữa.」
Cách nói chuyện của Ross thật mỉa mai. Anh không nói thật, nhưng lại tạo ra bầu không khí khiến người ta tin rằng anh ta biết tất cả mọi thứ.
「Anh không nhớ lắm mình đã làm gì cho em, đó là chuyện gì nhỉ...」
Ross cố gắng hết sức để không lộ ra vẻ lo lắng hay thiếu cảnh giác. Anh giữ khuôn mặt lạnh lùng phong cách của hoàng tộc.
Tuy nhiên, ánh mắt của người đàn ông này lại trung thực hơn bất kỳ ai khác. Anh hoàn toàn coi Lupus trước mặt là kẻ thù. Chỉ cần có cơ hội, anh sẽ biến Lupus thành gỉ sét của thanh kiếm anh đeo bên hông. Anh tin mình có thể giết Lupus một cách dễ dàng như cách anh chém chết những người hầu anh không ưng.
Lupus vẫn ngồi trên ghế, nụ cười trên môi như thể cô đang đeo một chiếc mặt nạ.
「Thế để em giải thích nhé? Đề nghị bỏ trốn của Đồi Gió Hú hay âm mưu ám sát bất thành trên đường... Nếu nghĩ kỹ thì có rất nhiều đấy.」
「Em đang nói cái quái gì vậy? Anh không biết, Lupus.」
Ross ngắt lời. Dù biết là đưa ra mấy lời bào chữa trẻ con như vậy không thể thuyết phục được ai. Nhưng trong tiềm thức của anh, Lupus chỉ là một đứa trẻ không biết điều.
Khoảnh khắc Lupus nghe lời bào chữa của Ross, đôi mắt cô lấp lánh màu xanh lam. Bỗng nhiên, một gợn sóng nhỏ từ hư không lao đến, đập vỡ chiếc tách trà trên tay Ross.
Nhìn tách trà rơi vỡ trên sàn nhà, Ross nhíu mày. Niềm tự hào nhỏ bé của anh ta bị tổn thương. Đôi môi mỏng manh của Ross run rẩy, còn anh dùng khăn tay lau đầu gối ướt.
「Anh nghĩ em đã hiểu lầm gì đó. Em nghĩ anh đã làm gì sao?」
「Việc Ross-niisama làm với hiệp sĩ của em, vụ bê bối trong dinh thự,... tất cả, em đã biết tất cả. Đó là lý do em nói chuyện với anh. Anh nghĩ em sẽ chấp nhận mấy lời bào chữa nửa vời của anh sao?」
Nụ cười giả tạo trên môi Lupus dập tắt. Nhìn vào biểu cảm đó, Ross nhận ra Lupus không còn là cô bé yếu đuối ngày nào. Con người cô cũng toát lên sự chín chắn trưởng thành hơn.
「Hiểu rồi. Nếu mày đã biết đến mức đó thì cũng nên hiểu. Chúng ta là hậu duệ của hoàng đế, người đứng đầu và cai trị Đế quốc Barga. Trong hoàng tộc sao có thể tồn tại một người mang dòng máu ô uế như mày được. Không thể chấp nhận được. Ít nhất, với tư cách là người mang dòng máu hoàng tộc, tao nghĩ tao được phép làm gì đó miễn sao nó là vì tổ quốc. Suy cho cùng mày cũng chỉ là sản phẩm lỗi!」
Bỏ qua hoàn toàn thể diện, Ross mở miệng nói đầy cảm xúc. Những đường gân xanh nổi dần trên trán. Anh nhe nanh, trừng mắt nhìn Lupus.
Lupus đã nhìn thấu bản chất thật của anh và vứt bỏ lớp mặt nạ trên mặt mình.
「Sản phẩm bị lỗi? Chính xác thì anh đang muốn nói gì? Khi anh nổi điên lên rồi gửi hiệp sĩ của mình - Canus đi, kết cục của anh đã được quyết định rồi.」
「Tao đã phong cho hắn danh hiệu hiệp sĩ, nhưng hắn dù sao cũng chỉ là thứ chó săn. Chẳng qua cũng chỉ là một công cụ để săn thỏ như mày.」
「Nhưng anh thậm chí còn không thể ra ngoài cung điện trừ khi được bảo vệ bởi công cụ đó. Có lẽ anh cũng chẳng hơn gì một con chó săn đâu.」
「Ý mày là sao? Kể cả khi Canus không ở đây. Tao vẫn...!」
Ross nói một mạch theo cảm xúc rồi nhận ra có gì đó không ổn. Mồ hôi lạnh chảy chảy dài bên những đường gân xanh trên trán anh.
「Đợi đã, Canus đang ở đâu?」
「Chịu. Tốt hơn hết anh nên đi tìm ra con chó săn của mình đi.」
Ross trở nên khó chịu trước tuyên bố của Lupus. Hiệp sĩ Canus mang trách nhiệm bảo vệ chủ nhân của mình hiện không có trong dinh thự. Hắn đã bị ám ảnh bởi việc đuổi theo con mồi.
Ross thậm chí còn không nhận thấy điều đó. Anh nhìn về phía Lupus như thể đang tìm kiếm gì đó. Lupus chán nản không biết nói gì.
「Anh thậm chí còn không biết hiệp sĩ của mình ở đâu. Giờ là lúc để uống trà sao?」
Lupus tỏ ra chán ghét và nói một cách khiêu khích. Cô hất tung vạt váy của mình rồi vắt chéo đôi chân trắng trẻo của mình một cách kiêu ngạo.
Ross không biết phải nhìn vào đâu nên anh ấy đặt tay lên trán và rên rỉ.
「Vậy sao? Mày đã biết mọi chuyện nên tao cứ tưởng mày sẽ liều mạng cao chạy xa bay rồi. Tao chưa bao giờ nghĩ mày sẽ tự mình xông vào đây và dùng "tín sứ" đó làm mồi nhử.」
「Đúng. Nhưng có vẻ em bị đánh giá thấp quá nhỉ. Nghĩ như vậy cũng không sai. Chắc chắn nếu là em của trước đây, khi biết hết mọi chuyện em sẽ bỏ chạy. Dù bị bôi nhọ thế nào, dù bị chỉ trỏ sau lưng, em cũng sẽ chạy trốn đến tận cùng thế giới. Nhưng bây giờ thì khác.」
Lupus ngồi chống cằm trên ghế và thành thật bày tỏ cảm xúc của mình. Việc có thể bộc lộ sự yếu đuối trong lòng chính là minh chứng cho sức mạnh. Đứng trước sự thay đổi rõ rệt của Lupus, Ross khẽ hắng giọng.
「Điều gì khiến mày thay đổi nhiều như vậy? Điều gì đã khiến kế hoạch của tao thất bại?」
「Em đã bị dồn ép đến mức buộc phải nghiêm túc. Dù tốt dù xấu cũng chỉ vậy thôi.」
Lupus hất cằm mạnh dạn nói. Ross nghiến răng cay đắng.
Nhưng anh vẫn chưa định thừa nhận thất bại. Anh khịt mũi cười và ngả người ra sau.
「Mà, kệ đi. Việc này nằm ngoài dự tính của tao, nhưng tao muốn hỏi sau vụ này mày định làm gì? Chắc chắn mày đã lên kế hoạch giết tao. Nhưng nếu mày làm vậy, mày sẽ trở thành một công chúa nổi loạn và bị xử tử. Ngay cả khi mày chạy trốn, mày vẫn là kẻ thù của Đế quốc. Hoàng đế và nhiều người có quyền lực hơn tao sẽ nhắm vào mày. Trừ khi mày có tay trong không thì không thể trốn được──」
Trong khi Ross nói, anh nhận thấy có gì đó và dừng lại.
Có vẻ như trong tình huống này, Lupus không có đồng minh nào ủng hộ cô ấy. Tuy nhiên, trong một khoảnh khắc, một cái tên thoáng lướt qua tâm trí anh ta, đó là đối thủ mạnh mẽ nhất của anh.
Nghĩ đến khuôn mặt đang cười của anh ta, Ross đỏ bừng mặt và hét lên.
「Lẽ nào Causa đừng đằng sau!?」
Nhìn thấy Ross bật dậy khỏi ghế và hét lên, Lupus nở một nụ cười nham hiểm.
「Em mừng vì không phải giải thích. Đúng như anh nói, em có được Causa-niisama giúp đỡ. Nhưng nó không phải miễn phí. Giết anh là điều kiện để đảm bảo an toàn cho em. Thế nên dù đôi tay này có nhúng chàm, em vẫn sẽ nắm lấy hy vọng vào tương lai. Đừng có nói theo kiểu "hãy buông bỏ hận thù". Đây là cuộc chiến do chính anh khơi mào, sao có thể bỏ qua được.」
Trước mặt Lupus ngày càng trở nên hung hãn hơn, Ross bắt đầu khuyên nhủ Lupus hãy kìm nén sự phấn khích của mình.
「Mày có thực sự nghĩ rằng Causa là đồng minh không? Tại sao mày nghĩ hắn đang sử dụng mày với mục đích tốt? Hắn có thể đang lên kế hoạch để loại bỏ cả hai ở đây.」
Ross nói như thể đó là sự thật.
Nhưng đó chỉ là một cách câu giờ. Anh là một trong những hoàng tộc có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này. Và Ross đã tìm thấy một tia hy vọng.
Những ngón tay nhỏ nhắn của Lupus đang run rẩy sau chiếc váy xinh đẹp của cô. Cô chưa có kinh nghiệm giết người. Có lẽ vào phút cuối, cô sẽ do dự khi giết Ross. Tình thế có thể được xoay chuyển vào thời điểm đó. Tin chắc vào điều này, Ross bắt đầu tập trung để phản công.
Một cảm giác căng thẳng xuất hiện giữa hai người họ. Lời Lupus nói như thể đã buông bỏ:
「Em đã quá mệt mỏi vì nghe những lời sáo rỗng rồi. Hãy giải quyết mọi chuyện ngay bây giờ.」
Lúc Lupus vẫn còn suy nghĩ về những Ross nói trước đó, đột nhiên bầu không khí im bặt.
Bằng động tác nhanh nhẹn, Ross với lấy thanh kiếm trên thắt lưng. Kiếm kỹ mà anh ấy đã rèn luyện từ khi còn nhỏ cực kỳ xuất sắc. Trái ngược hoàn toàn với vẻ vụng về trước đó, thanh kiếm được rút ra dứt khoát, hướng thẳng đến cổ họng Lupus.
Kỹ thuật rút kiếm siêu tốc! Lupus ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế. Vài sợi tóc bạch kim tuyệt đẹp bay ngược lại theo quán tính bị lưỡi kiếm cắt đứt một phần. Lưỡi kiếm còn sượt một vệt trên má cô.
Vài giọt máu lơ lửng trong không khí. Đôi mắt của Lupus sáng lên khi cô nhìn những giọt máu đó. Ánh sáng rực rỡ tỏa lên sắc xanh sâu thẳm, nó đẹp đẽ và cao quý hơn bất kỳ ai khác.
「Ross Louvellll!」
Lupus cắn môi và thực thi code.
Đoạn code mà Lupus tổng hợp trong đầu theo phản xạ chính là đoạn code chuyển đổi nhiệt mà Tsushima dạy đầu tiên. Khi đoạn code tác động vào yếu tố thông tin, một tia nhiệt hình thành phía sau cô và bắn xuyên qua vai Ross.
「Aghaaaaaa!」
Ross trúng đòn của Lupus hét lên và ngã xuống sàn. Thanh kiếm, thứ vũ khí duy nhất của anh rơi xuống.
「H-hờ hờ...」
Mùi thịt bị cháy tràn ngập căn phòng. Lupus thở hổn hển, những giọt mồ hôi lớn đọng trên trán cô.
Lần đầu tiên cô thực thi code với mục đích giết người. Nỗi sợ hãi và phấn khích đó đẩy cô lùi lại. Cô có cảm giác như mình vừa đi xuống một con dốc mà không thể quay đầu vậy.
Nhìn xuống Ross đang quằn quại trên sàn, Lupus nhặt thanh kiếm rơi gần đó lên.
「Đợi đã...」
Ross lấy tay ôm vai, Lupus chĩa mũi kiếm vào anh. Bây giờ cô sẽ đặt dấu chấm hết cho người đàn ông này. Mọi chuyện sẽ kết thúc.
Nuốt nước bọt, Lupus chuẩn bị sẵn tâm lý. Cô giương thanh kiếm nặng nề lên.
「Với cái chết này, em sẽ tha thứ cho tội lỗi của anh. Tạm biệt, Ross Louvel ngu ngốc. Niềm an ủi lớn nhất đối với em là từ giờ trở đi em sẽ không phải nhìn thấy khuôn mặt đó nữa.」
「Aaa!」
Nhắm thẳng vào Ross đang hấp hối, Lupus giáng xuống một nhát kiếm chí mạng. Nhát chém cộng thêm trọng lượng của thanh kiếm đã cắt đôi hộp sọ của Ross. Khi thanh kiếm đâm sâu đến cổ, nó dừng lại. Đồng thời, một lượng lớn máu bắn tung tóe vào Lupus.
Lupus không nhắm mắt cho đến giây phút cuối cùng. Hình ảnh cuối cùng của kẻ cô đích thân lấy đi mạng sống được khắc ghi rõ ràng trong tâm trí cô.
Cái kết của Ross Louvel - tên ác quỷ xuất hiện trong cơn ác mộng dai dẳng của Lupus - thật nhàm chán, không được như cô kỳ vọng. Lupus nhìn xuống người đàn ông đang nằm bất động trên tấm thảm sang trọng, đầu anh đã vỡ nát, máu thịt tuôn trào. Sau đó, cô nhìn vào bàn tay đầy máu của mình.
Tay cô không còn run nữa.
「Kết thúc rồi. Bằng chính đôi tay này.」Lupus tự nói với chính mình và duỗi thẳng người. Sau đó, cô thấy người hầu đang đứng run rẩy, mặt mày tái nhợt, dõi theo mọi hành động của mình phía sau cánh cửa mở toang.
「Việc dọn dẹp nhờ mọi người.」
Lupus nở nụ cười rạng rỡ đúng chất một công chúa, rồi ung dung rời khỏi căn phòng. Lần này, không một người hầu nào dám lén lút bàn tán gì sau lưng cô.
Lupus nhanh chóng rời khỏi biệt thự. Một chiếc ô tô màu đen đã đậu sẵn ở đó. Phía trước xe, người tài xế mặc vest đứng nghiêm chờ đợi.
Khi nhìn thấy Lupus, không một động tác thừa, anh ta mở cửa sau.
「Chào mừng trở lại. Xin mời.」
Lupus nhẹ nhàng cảm ơn rồi lên xe.
Nội thất trong xe giống như một chiếc limousine, với hai ghế ngồi quay mặt vào nhau. Đối diện cô là Causa đang ngồi bắt chéo chân như thường lệ.
「Kết thúc tốt đẹp chứ?」
「Vâng.」
Lupus giả vờ bình tĩnh. Tuy nhiên, cô không thể làm gì để che giấu nhịp tim đang đập thình thịch.
Đây chắc chắn không phải là một việc dễ dàng. Trước giờ, cô là người chỉ bị cướp đoạt nhưng bây giờ cô là người lấy đi của người khác. Sự quyết tâm của cô phi thường là vậy, song cảm giác sợ hãi và hối hận vẫn hiện hữu trong lòng.
Causa cho Lupus cốc nước, trên môi anh vẫn là nụ cười quen thuộc.
「Em nên uống cái này. Nó sẽ giúp em bình tĩnh lại một chút.」
「C-Cảm ơn anh.」
Dù bối rối nhưng Lupus vẫn nhận chiếc ly do Causa đưa. Cô uống hết cốc nước trong một ngụm để giảm bớt cảm giác buồn nôn không rõ nguyên nhân đang trào lên từ bụng cô.
「Trời ạ, lúc em đưa ra đề nghị này, anh đã không thể tin nổi rồi. Nhưng không ngờ rằng chính em lại có thể xuống tay với thằng bé.」
Bên trong chiếc xe di chuyển, từ nụ cười quen thuộc, Causa thay đổi sắc mặt và nhìn Lupus. Có vẻ anh cũng coi Lupus chỉ là một cô gái non nớt, yếu đuối.
Nhưng Lupus trước mặt anh đã trở thành một con người hoàn toàn khác so với trước đây.
Lupus nhìn Causa trước mặt với đôi mắt vẫn tràn đầy sự phấn khích.
「Sau chuyện này, Ross đã chết còn em sẽ bị phế truất. Hai thành viên hoàng tộc có quyền thừa kế ngai vàng cùng một lúc đã ra đi. Đến lượt anh thực hiện lời hứa của mình.」
「Anh biết. Đừng lo lắng. Như đã hứa, anh sẽ giả vờ hành quyết. Anh đã sắp xếp chuyến tị nạn của em đến Elbal.」
Causa nói với phong thái thoải mái đặc trưng.
Ngay sau khi Lupus phong Tsushima làm hiệp sĩ, cô đã tiếp cận Causa để đàm phán. Kế hoạch là nếu chính tay cô giết Ross, Lupus sẽ trở thành một công chúa phản loạn và mất quyền thừa kế ngai vàng.
Đương nhiên, Lupus không ngoan ngoãn chịu trói. Kế hoạch của cô là hợp tác với Causa để dàn dựng vụ hành quyết trong khi trốn sang Elbal.
Đề nghị này sẽ không thể thực hiện được nếu không có Causa đồng phạm, anh ban đầu có vẻ ngạc nhiên nhưng rồi cũng chấp thuận. Bằng cách này, Lupus nhận được sự hậu thuẫn từ Causa.
「Chúng ta sẽ đến sân bay trong khoảng 15 phút nữa. Em sẽ đi máy bay riêng từ đó. Yên tâm, sẽ không có ai ngăn cản như lần trước đâu.」
「Em cũng mong vậy.」
Lupus đặt tay lên ngực, kiểm tra xem nhịp tim đã ổn định lại chưa rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài đó, những đám mây tuyết dày đặc lơ lửng trên các rặng núi phía bắc.
「Lo lắng cho cậu ấy hả?」
Nhìn vào cử chỉ của Lupus, Causa ngay lập tức nhận ra. Điều cô lo lắng không phải là những truy đuổi mà chính là Tsushima.
Lupus vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt nghiêm nghị như muốn phớt lờ câu hỏi của Causa. Bị bơ đẹp, Causa nhún vai.
「Trong khi em giết Ross, hiệp sĩ của nó không xuất hiện. Điều đó có nghĩa là cậu ấy đã thành công trong việc thu hút Canus.」
Nói xong, Causa cũng hướng ánh mắt ra cửa sổ, nhìn về phía Lupus đang nhìn chằm chằm.
Nếu Ross và Canus tập hợp lại thì không thể làm gì được. Do đó, Tsushima quyết định một mình đến ngoại ô thủ đô để thu hút sự chú ý của Canus. Anh sẽ chỉ quay trở lại sau khi đã hạ gục Canus.
Không ai biết khi nào điều đó sẽ kết thúc. Tuy nhiên, Lupus rất tự tin.
「Nếu là Tsushima, em chắc chắn anh ấy sẽ sống sót trở về. Ngay cả khi đối thủ là Lục Đế Kiếm Canus. Chắc chắn đấy.」
Lupus kiên quyết nhấn mạnh, cố gắng rũ bỏ tương lai cô không mong đợi. Causa cũng gật đầu đồng ý.
「Có thể. Nếu là hắn thì có thể lắm.」
Causa lên tiếng với giọng điệu khá nghi ngờ. Lupus cảm nhận được sự khó chịu trong cách hành xử của anh. Vẫn giữ nguyên nụ cười giả tạo che giấu mọi cảm xúc trên môi, Causa nói tiếp.
「Cậu ta, tên Rindou Tsushima nhỉ? Anh hơi tò mò nên đã cố gắng điều tra xem cậu ấy thực sự là ai. Nhưng cái anh nhận lại được chỉ là một "tín sứ" bình thường, lai lịch không có gì đáng chú ý. Nó quá bình thường, nhưng khi điều tra sâu hơn, anh phát hiện ra có gì đó rất lạ.」
Nói rồi, Causa lấy ra một tập hồ sơ kẹp một báo cáo bên trong đó. Lupus nhíu mày căng thẳng.
「Khi điều tra quá khứ của cậu ta, anh thấy có nhiều điểm bất thường. Chiến dịch tái chiếm Jabal, chiến tranh độc lập Elbal và hồ sơ hoạt động của Hiệp hội "tín sứ" sau này. Tất cả đều không có lấy một tấm ảnh nào của cậu ta trong khoảng thời gian đó. Chỉ còn sót lại các thông tin dạng văn bản. Hơn thế nữa, chúng chỉ là thông tin về một tín sứ cực kỳ bình thường.」
「Cái anh muốn nói là gì?」
Nghe thấy giọng Lupus, ngón tay của Causa dừng lại trên tập tài liệu.
「Ví dụ như... Có khả năng "tín sứ" tên Tsushima vốn dĩ không tồn tại ở thế giới này mà là một người khác? Hoặc, có thể cậu ta có một quá khứ cần phải che giấu chẳng hạn. Nếu không phải một lý do như vậy, một hồ sơ không có lấy một tấm ảnh nào gần như là điều không thể xảy ra.」
Lupus không thể trả lời nghi vấn của Causa. Chắc chắn một "tín sứ" tên Rindou Tsushima tồn tại. Nhưng anh mang lại một bầu không khí u ám và bí ẩn. Điều đó là không thể phủ nhận.
Causa đóng bìa tập hồ sơ lại. Anh hỏi lại một cách ngắn gọn những thắc mắc của mình.
「Tsushima Rindou thực sự là ai? Ai là kẻ đứng sau cậu ta?」
Causa tin rằng người tên Tsushima Rindou có thể có "hai khuôn mặt". Quá khứ của một người không phải là thứ có thể dễ dàng xóa bỏ. Nhưng nếu đã liên quan đến Tachibana - thị trưởng thành phố độc lập Elbal - thì hoàn toàn có thể.
Rốt cuộc Tsushima là ai mà lại có quan hệ mật thiết với một tên tuổi lớn như vậy?
Lupus lộ ra vẻ lo lắng trong thoáng chốc nhưng ánh sáng vẫn không biến mất khỏi mắt cô. Thấy vậy, Causa tiếp tục.
「Anh đã nhìn thấy rất nhiều bộ mặt của thế giới này nhưng anh chưa bao giờ nghe nói hay chứng kiến một "tín sứ" cấp bảy đấu ngang cơ với một "tín sứ" cấp mười một. Cậu ta rõ ràng quá khác biệt. Em không biết gì về anh ta sao?」
Trước mặt là Causa đang nghiêng đầu thắc mắc, Lupus nhìn anh một cách kiên quyết và không có ý định lùi bước.
「Những gì em biết về anh ta chỉ là một người có thái độ tồi tệ, đã thế còn hút thuốc lá bừa bãi ở mọi nơi, là người lớn mà chẳng có gì đáng khen ngợi cả. Thế nhưng, bất kể lúc nào, dù đối phương là ai, anh ấy luôn hoàn thành mục tiêu của mình. Người đó chính là Tsushima Rindou - một "tín sứ" cấp bảy bình thường.」
Bất chấp khiêu khích từ Causa, Lupus vẫn giữ vững lập trường của mình và dứt khoát tuyên bố. Sau đó, cô bắt chước Tsushima bồi thêm một câu.
「Em trả lời rồi đấy, có gì bất mãn không?」
Causa thở dài buông bỏ khi nhìn thấy dáng vẻ này của Lupus.
「Vậy à. Không biết thì anh cũng chịu. Nếu có thể, ít nhất anh cũng muốn biết cậu ấy là ai...」
Đối với một chiến lược gia sắc bén như Causa, đây quả là lần hiếm hoi anh phải buông bỏ.
Lupus chợt có linh cảm không lành về thái độ của Causa. Không đời nào người đàn ông chịu bỏ cuộc. Lần duy nhất anh ấy từ bỏ là khi anh ấy cảm thấy tội lỗi về việc mình làm.
Khi nghĩ đến nó, Lupus nhận ra. Một giọt mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng cô. Cô tự hỏi vì sao mình không nhận ra sớm hơn.
「Nii-sama. Nếu em không nhầm thì điều kiện để em được đi tị nạn là ám sát Ross và Canus.」
「Đúng vậy, đó là thỏa thuận.」
「Nhưng... vụ ám sát Canus vẫn chưa được xác nhận sao?」
Sau câu hỏi của Lupus, Causa khẽ nhướng mày rồi mỉm cười. Ngay lập tức, Lupus hiểu được ý nghĩa đằng sau nụ cười ấy và mở to mắt.
「Lẽ nào... Ngay từ đầu thỏa thuận với Tsushima là để thách thức Canus?」
「Ờ, đúng vậy. Dù có thối rữa thì Canus vẫn là Lục Đế Kiếm. Anh rất e ngại nếu phải tự mình giết hắn bởi chủ nhân thực sự của Lục Đế Kiếm là hoàng đế. Hơn nữa, cho dù Canus có không chết cũng chẳng ảnh hưởng gì tới anh. Chỉ cần Ross biến mất, mọi chuyện sẽ được giải quyết.」
「Trong trường hợp đó, tất cả những gì phải làm là giết Ross. Tại sao anh lại phải có giết hắn ta làm gì!?」
Causa khẽ lắc đầu ngạc nhiên trước câu hỏi của Lupus. Sau đó, anh chống cằm, ánh mắt nhìn xa xăm.
「Anh hiểu, nhưng anh cực kỳ ghét những người ngoài cuộc không làm những gì anh muốn họ làm. Cả hai người đó rõ ràng là loại đó. Anh buộc phải loại bỏ khi có thể. Bởi, anh cũng có thể rơi vào hoàn cảnh tương tự một ngày nào đó. Hãy hiểu cho anh.」
Causae nhăn mặt, tỏ ra hối lỗi. Có lẽ anh thực sự hối lỗi, nhưng với Lupus lúc này, biểu cảm đó chỉ khiến cô cảm thấy bực bội.
「Cái quái gì vậy! Lẽ nào anh đang cố loại bỏ người mà anh đã hứa sẽ đảm bảo an toàn sao!? Anh không tuân thủ giao kèo! Đó là hành động của kẻ phản bội!」
Khi Lupus hét lên những điều Causa không tưởng tượng nổi, anh trông có vẻ bối rối.
「Điều anh đảm bảo là sự an toàn của em. Anh hoàn toàn không đảm bảo tính mạng của người đàn ông đó. Cậu ấy chắc chắn đã nhận thức được điều này khi thực hiện giao kèo. Không có gì thay đổi trong giao kèo của chúng ta.」
Causa cười toe toét và nói những lời cay nghiệt với vẻ mặt lạnh lùng. Mặt khác, Lupus sợ đến mức cứng người. Người đàn ông ngồi trước mặt cô thực sự là ác quỷ.
「Em sẽ đi đón Tsushima!」
「Vô ích thôi. Hay có lẽ anh nên nói là: không thể được.」
Ngay khi Lupus với tay tới cửa xe, cô nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ trên cơ thể mình. Cánh tay lẽ ra đang được nâng lên giờ lại mất một nửa cảm giác. Cô cảm thấy có gì đó như tê tê ở các đầu ngón tay, đồng thời cảm giác buồn ngủ dữ dội ập đến.
Đặt tay vào giữa trán để chống lại cơn buồn ngủ, Lupus trừng mắt nhìn Causa trong lúc ý thức phai nhạt dần.
「Anh đã trộn gì vào đồ uống lúc nãy?」
「Đừng lo lắng. Lần tiếp theo khi thức dậy, em sẽ an toàn ở Elbal. Thủ tục ngoại giao đã được sắp xếp. Thật không may, em là người duy nhất được đảm bảo an toàn. Chuyện này là không thể tránh khỏi. Cậu ấy đã biết quá nhiều.」
Lupus khi gần mất đi ý thức giơ tay đến chỗ Causa.
Nhưng Lupus chỉ ngã ra ghế và ngất lịm. Cô nhắm mắt ngủ thiếp đi một cách thư thái, toàn thân thả lỏng. Causa vắt chéo chân và nở nụ cười hài lòng.
「Ta sẽ loại bỏ bất cứ thứ gì cản trở quyền lực tối cao của mình dù chỉ là một viên sỏi. Sư tử cũng không được lơ là ngay cả với chuột [note59047]. Hãy nhớ điều đó.」