Lối Rẽ

chương 99: ngoại truyện 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mẹ Châu yêu cầu gặp mặt ở thành phố B, hơn nữa còn là buổi gặp mặt chính thức. Bố Châu biết được tin này cũng đưa ra yêu cầu tương tự.

Ban đầu Châu Thác Hàng không vui lắm, cho rằng họ đang làm khó Hà Xuyên Châu.

Rõ ràng cô đã tới thành phố A, tại sao còn phải bắt cô xin nghỉ phép một ngày để tới thành phố B gặp mặt bố dượng?

Nhưng Hà Xuyên Châu lại rất phối hợp, nghe xong yêu cầu này, cô lập tức thay mặt Châu Thác Hàng đồng ý. Tối đó cô tới tìm cục trưởng Phùng xin nghỉ một ngày, rồi nhanh chóng chọn ngày gặp cụ thể, không hề do dự, thậm chí còn khá nhiệt tình.

Điều này khiến kế hoạch của Châu Thác Hàng đổ bể. Tối hôm trước anh còn đang nghĩ làm thế nào để khuyên Hà Xuyên Châu từ bỏ, sáng sớm hôm sau cô đã chuẩn bị xong cả quà cáp, xách túi lớn túi nhỏ tới dưới nhà anh, giục anh mau lên xe.

Trên đường đi, Châu Thác Hàng liên tục nghĩ tới 1001 tình huống sẽ xảy ra sắp tới.

Anh không lo hai bên sẽ có xung đột bạo lực, khả năng cao sẽ khá hòa bình, nhưng không hiểu sao mặc dù anh đã ra sức vỗ về tâm trạng của bản thân mà vẫn không yên lòng nổi.

Trái tim anh đập thình thịch, tâm trạng phức tạp. Anh liên tục nhìn sang ghế phó lái, lại không đọc hiểu được suy nghĩ thật sự của Hà Xuyên Châu.

Sự lo lắng của anh thể hiện quá rõ rệt, Hà Xuyên Châu cười an ủi: “Anh yên tâm, chắc chắn em sẽ bình tĩnh.”

Châu Thác Hàng há miệng nhưng lại không nói gì.

Người họ tới thăm đầu tiên là bố Châu. Đọc Full Tại

Sau sự việc bạo lực nghiêm trọng đó, bố Châu đã rời khỏi thành phố A, mấy năm gần đây ông luôn ở dưới quê. Nghe nói ông đã cai cờ bạc, thi thoảng vẫn đi uống rượu, mỗi ngày đều sống ung dung tự tại, không có chuyện gì làm sẽ ngồi bên đường xem người ta đánh cờ.

Châu Thác Hàng cũng cố gắng làm theo yêu cầu cơ bản nhất của ông ấy, đừng liên lụy tới hồ sơ ba đời của anh là được. Cũng may mức chi tiêu ở quê không cao, bố Châu cũng tự biết mình biết ta, sau khi bán căn nhà ở thành phố A đi, ông không tìm Châu Thác Hàng đòi tiền nữa, chỉ oán giận anh không chịu về nhà.

Châu Thác Hàng cho rằng mình không cần phải gặp ông ấy. Người đàn ông đó vừa ích kỷ lại vô lý, giờ ông già rồi nên bắt đầu sợ hãi, do vậy mới tỏ ra yếu đuối với anh, lời nói ra cũng chẳng phải thật lòng gì, không thể tin được câu nào.

Khi sắp xuống xe, Châu Thác Hàng vừa cởi dây an toàn vừa nhỏ giọng nói: “Anh có thể đoán ra họ sẽ nói gì, đều như nhau cả thôi, anh sắp thuộc luôn rồi. Họ sẽ nói lúc nhỏ anh nghịch thế nào, mất dạy ra sau, vô trách nhiệm tới mức nào, không quản nổi anh. Áp lực cuộc sống của họ quá lớn nên lúc nhỏ mới không chăm sóc được cho anh. Bây giờ anh sắp thành gia lập nghiệp rồi, nên thấu hiểu cho họ.”

Ấn tượng sâu sắc nhất đôi vợ chồng này để lại cho nhau chỉ có sự chán ghét, chỉ khi chỉ trích đối phương, ngôn từ của họ mới phong phú nhất, có nói mấy tiếng cũng không câu nào trùng với câu nào.

Châu Thác Hàng chính là vết nhơ không nên xuất hiện vào thời điểm đó, do vậy hai người vốn đã cắt đứt hoàn toàn lại vì anh mà hàn gắn mối quan hệ. Vì thế Châu Thác Hàng phải gánh chịu cơn giận cùng sự oán hận của bọn họ.

Anh nhận lấy quà Hà Xuyên Châu đưa cho, cúi đầu đi tới gõ cửa, không muốn nhìn xem bên trong là thứ gì.

Bố Châu đáp lại liên tục, nhanh chóng chạy ra mở cửa. Vì đợi họ, ông đã cố tình quét dọn nhà cửa một lượt, do vậy phòng khách không bừa bộn như hai người nghĩ.

Vừa ngồi xuống, Hà Xuyên Châu đã ân cần hỏi han: “Hai năm nay bác vẫn khỏe chứ ạ?”

Bố Châu cười quan sát hai người, gật đầu: “Cũng ổn.”

Hà Xuyên Châu ra hiệu cho Châu Thác Hàng đặt túi xuống, sau đó đứng dậy nói: “Vậy bọn cháu không ở lại lâu nữa.”

Bố Châu hoang mang, vừa định rót nước cho hai người thì vội quay lại, níu giữ: “Hả? Không phải hai đứa vừa tới sao?”

Hà Xuyên Châu cười nói: “Nếu bác không đồng ý thì chắc chúng ta lại đánh nhau trận nữa mất. Bác đang khỏe mạnh như này, bọn cháu cũng khỏe khoắn, nếu lần này đánh tới mức vào bệnh viện, chắc tính chất sự việc sẽ khác đấy. Nên là thôi.”

Bố Châu không phản ứng kịp, tức giận tới nỗi lắp bắp: “Bác.. Cháu!”

Hà Xuyên Châu nhẹ nhàng lên tiếng nhưng không hề cho ông cơ hội đáp lại, cô kéo Châu Thác Hàng còn đang ngây ngốc đứng tại chỗ: “Nếu như bác đồng ý thì càng không có gì phải nói nữa. Cảm ơn lời chúc phúc của bác, cháu chỉ xin nghỉ một ngày thôi, giờ cháu sắp phải tới thành phố B gặp bên bác Thư nữa. Tạm biệt bác nhé.”

Khi sắp quay lại xe, Châu Thác Hàng vẫn còn không hiểu gì. Đọc Full Tại

Cả quá trình còn chưa tới ba phút đã kết thúc, khi anh nhấn chân ga thậm chí còn không chắc chắn vừa nãy có phải Hà Xuyên Châu đã đi vào, châm biếm một trận không.

Anh nhìn gương chiếu hậu, không dám tin vào hiện thực, sau đó lại thò đầu ra ngoài nhìn ra sau, thấy bố Châu đứng ở cửa, bóng ngày càng được kéo dài ra, anh mới hoàn hồn.

“Nhìn đường đi.” Hà Xuyên Châu nhắc nhở: “Còn lưu luyến không rời sao?”

Châu Thác Hàng “Ồ” một tiếng, nhanh chóng đi qua cầu đá ở cổng làng, sau đó hỏi cô: “Em tặng gì cho ông ấy vậy?”

Hà Xuyên Châu cúi nhìn điện thoại, đặt lại định vị rồi đáp: “Hoa quả, sữa, còn ít thứ bồi dưỡng tinh thần.”

Châu Thác Hàng không chắc chắn lắm, hỏi: “Máy tính?”

“Sách.”

“Ông ấy không đọc sách.” Châu Thác Hàng cười nói: “Cùng lắm là đọc sách nổi tiếng thôi.”

“Không sao.” Hà Xuyên Châu nói: “Khi nhà anh bị bán đi thì có để lại một số đồ, em cũng trả lại cho ông ấy.”

Hồ sơ bệnh án, ảnh, vở bài tập trước đó của Châu Thác Hàng đều được Hà Húc giữ lại. Vốn dĩ cô muốn giữ nó làm bằng chứng, tránh việc sau này khi Châu Thác Hàng trưởng thành, gặp phải tranh chấp gì còn có thể lấy ra phản bác, đỡ bị liên lụy.

Cuối cùng sau khi thu dọn lại nhà cửa, Hà Xuyên Châu đã bỏ đồ vào một nhà kho, nghĩ sẽ có lúc nào đó dùng tới. Lần này cô tiện tay bỏ hai tấm ảnh Châu Thác Hàng lúc nhỏ vào trong túi quà luôn.

Hà Xuyên Châu vẫn còn nhớ một câu đại khái là, không làm chuyện gì sai, tới tuổi xế chiều có thể an tâm hưởng già, xem lại ảnh cũ. Cô nghĩ câu này rất thích hợp để nhắc nhở ông ta.

Ông ta không có tư cách sai khiến Châu Thác Hàng. Đọc Full Tại

Châu Thác Hàng nghe cô nói vậy, hỏi một cách kỳ quái: “Đồ gì thế?”

“Không có gì.” Hà Xuyên Châu hỏi; “Anh muốn nghe nhạc không?”

Đầu óc Châu Thác Hàng không tỉnh táo lắm, anh kinh ngạc hỏi: “Em định hát sao?”

Hà Xuyên Châu bật đài, chuyển sang kênh âm nhạc.

Đường tới thành phố B khá xa, khi tới nơi đã là giữa trưa.

Hai người dừng lại ăn uống, sau đó mới gọi cho mẹ Châu, mang quà tới tận nơi.

Hai bên hàn huyên mấy câu rồi khách sáo ngồi lên sofa.

Nụ cười của mẹ Châu không được tự nhiên lắm, ban đầu bà còn che giấu, sau khi nói mấy câu, ánh mắt bà luôn nhìn chằm chằm mặt Hà Xuyên Châu, vẻ mặt lạnh nhạt, không mấy vui vẻ.

Mấy người không có chủ đề chung để nói chuyện, sau khi cười nói giả tạo mấy câu, phòng khách im lặng như tờ.

Em gái Châu cúi người, hào hứng hỏi: “Chị là cảnh sát hình sự sao? Vậy có phải nguy hiểm lắm không?”

Hà Xuyên Châu nói: “Không nguy hiểm như trong phim đâu, nhưng quả thật là gặp rất nhiều chuyện phiền phức.”

Em gái Châu: “Tiền lương có cao không?”

Hà Xuyên Châu kiên nhẫn trả lời: “Cao hơn tiền lương của nhân viên làm công ăn lương khác. Tiền lương bình quân của thành phố A cũng khá cao, nói chung là ổn.”

Mẹ Châu tức giận nói: “Hai đứa như này thì kết hôn kiểu gì? Sau khi kết hôn cháu sẽ chuyển sang làm văn phòng sao?”

Người đàn ông bên cạnh huých tay vào bà ta, ra hiệu bà ta đừng như vậy.

Hà Xuyên Châu quay sang nhìn bà ta, mặt không biến sắc: “Vốn dĩ chúng ta không nói tới việc kết hôn, dù sao Thác Hàng mới quay về thành phố A. Nghe bác nói nhất định phải gặp cháu nên cháu mới tới thăm bác.”

Mẹ Châu kinh ngạc nhướng mày, nhìn Châu Thác Hàng bằng ánh mắt dò hỏi, không hiểu tại sao khi đó anh lại nói vậy, tại sao phải k1ch thích mâu thuẫn giữa hai người.

Châu Thác Hàng nắm tay Hà Xuyên Châu, vừa định lên tiếng thì bị Hà Xuyên Châu cướp lời: “Thác Hàng rời khỏi thành phố A cũng 10 năm rồi. Khi anh ấy tốt nghiệp cấp ba, đại học, cháu đều không có mặt, nghĩ cũng thấy tiếng, chỗ các bác có ảnh chụp cũ của anh ấy không?”

Mẹ Châu nói: “Ảnh chụp tốt nghiệp á? Trong ảnh bác có.”

Bà ta vừa định bảo con gái tới phòng làm việc lấy điện thoại, Hà Xuyên Châu đã cười từ chối: “Xem ảnh trong điện thoại thì có gì cần phải gặp mặt thăm hỏi trực tiếp chứ? Mười năm mà một tấm ảnh cũng không có sao? Cháu thấy mấy bức ảnh trong phòng khách nhà bác đều là ảnh chụp gần đây cả, chắc mọi người thích chụp ảnh lắm.”

Trên kệ tủ ở phòng khách nhà họ có mấy bức ảnh, đều là ảnh chụp gia đình, cũng có ảnh chụp em gái Châu ngày bé. Hà Xuyên Châu đi tới, liếc nhìn mấy cái, không hề thấy ảnh của Châu Thác Hàng.

Nụ cười của cô rất chân thành, vẻ mặt cũng hòa nhã, dễ gần, nhưng lời nói ra lại khiến người ta sởn da gà.

Không ai nhìn thấu cảm xúc của cô, không thể đoán ra cô có đang giận hay không.

Mọi người đều im lặng. Đọc Full Tại

“Cháu nói đùa thôi.” Hà Xuyên Châu cười lịch sự: “Xem qua cũng được.”

Mẹ Châu chớp mắt mấy cái, né tránh ánh mắt của Hà Xuyên Châu. Bà ta gọi con gái tới: “Bỏ đi, không có gì để xem hết.”

Giọng bà ta hơi chột dạ, nói với Hà Xuyên Châu: “Thật ra cũng không lưu nhiều, Thác Hàng không thích chụp ảnh, chắc cháu cũng biết đấy, nó có nghe ai khuyên bảo đâu.”

Trong bộ sưu tập ảnh của bà ta cũng chỉ lưu mấy tấm, còn là ảnh tốt nghiệp đại học do anh chấp nhận yêu cầu của bà ta, gửi qua cho bà ta.

Lúc này bà ta mới nhận ra điểm kỳ lạ, nên không muốn để Hà Xuyên Châu phát hiện ra.

Hà Xuyên Châu làm như không phát hiện ra sự kỳ lạ của bầu không khí, cô hỏi tiếp: “Cháu có thể xem phòng của anh ấy không? Anh ấy có phòng riêng ở đây không?”

Mẹ Châu còn chưa nói gì, cô đã kéo tay Châu Thác Hàng: “Anh đưa em đi xem nhé?”

Truyện Chữ Hay