Tin nhắn này của Yến Trâm không phải như đang hỏi ý kiến Cao Văn Cường, mà gần như là một dạng mệnh lệnh.
Cao Văn Cường đờ đẫn nhìn dòng tin nhắn kia, trong lòng không còn thấy rạo rực nhiệt huyết như trước kia, ngược lại còn thấy không vực dậy nổi tinh thần.
Thời gian này, chuyện của Nguyễn Huyền Châu khiến hắn thấy hơi buồn bực. Nhất là khi điều tra bao nhiêu lâu như thế mà không tìm nổi chứng cứ xác thực càng làm hắn thiếu kiên nhẫn, căn bản không có tâm trí đâu mà đi quan tâm việc khác.
Hắn nghĩ ngợi rồi trả lời rằng: “Hôm nay không ra ngoài đâu.”
“Anh có ý gì vậy? Lần trước đã đồng ý rồi mà, bây giờ lại giở quẻ à?”
Yến Trâm trả lời ngay lập tức, cách một lớp màn hình mà Cao Văn Cường vẫn có thể cảm nhận được cơn giận của Yến Trâm khi nói câu này.
Dạng người có tính cách như cô ta, chắc chắn không cho phép người khác từ chối hay chống đối mình.
Trước mặt Yến Trâm, không hiểu sao Cao Văn Cường luôn thấy chột dạ, cũng không dám nói chuyện quá cứng nhắc, chỉ có thể giải thích rằng: “Không phải, chỉ là hôm nay thấy hơi mệt.”
Yến Trâm nhanh chóng gửi tin nhắn đáp lại: “Nếu tối nay anh không ra ngoài, từ nay trở đi chuyện này do anh tự điều tra, tôi sẽ không giúp anh nữa.”
Cao Văn Cường nhìn dòng tin nhắn mà lắc đầu cười khổ. Với tình hình như hiện tại, một mình hắn rất khó điều tra ra được cái gì trong thời gian ngắn, còn rất nhiều chuyện cần nhờ cậy sự giúp đỡ từ Yến Trâm.
Cho nên hắn căn bản không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể bảo Yến Trâm gửi địa chỉ cho hắn, sau đó thay quần áo, ra khỏi cửa.
Khi ngồi trên taxi, Cao Văn Cường đã nghĩ rất nhiều.Trước kia hắn luôn nghĩ, sau khi có Nguyễn Huyền Châu rồi, hắn sẽ không cùng người phụ nữ khác phát sinh chuyện gì có lỗi với Nguyễn Huyền Châu nữa.Bây giờ hắn hiểu ra rồi, cho dù Nguyễn Huyền Châu không phản bội hắn, chỉ cần Yến Trâm quyến rũ thêm vài lần, chắc chắn hắn sẽ xuôi theo cô ta.
Hắn đột nhiên nghĩ, có phải Nguyễn Huyền Châu cũng không thể chống lại sự mê hoặc của người đàn ông khác mới biến thành như vậy không?
Tình yêu mà hắn luôn tin tưởng và thờ phụng, sau cùng vẫn thua hiện thực xa hoa và đồi trụy.
Sau khoảng nửa tiếng đồng hồ, Cao Văn Cường đến được địa chỉ mà Yến Trâm gửi cho hắn, là một quán bar.
Trong quán bar có tiếng người ồn ào và náo nhiệt. Khi Cao Văn Cường tìm thấy Yến Trâm, cô ta đang ngồi uống rượu một mình trên băng ghế dài, bên cạnh có kha khá đàn ông đang nhìn về phía cô ả, rõ ràng có ý đồ không tốt với cô ả.
Cao Văn Cường vừa ngồi xuống, Yến Trâm đã đưa cho hắn một chai rượu, sau đó nói với hắn bằng giọng hơi lè nhè say: "Nào, uống rượu cùng tôi."
Cao Văn Cường không từ chối, cầm chai rượu lên nhấp một ngụm.
Yến Trâm tự nốc một hớp thật to rồi bắt đầu kể khổ với Cao Văn Cường: "Anh có biết bây giờ tôi khổ tâm thế nào không? Rất nhiều họ hàng của tôi vốn dĩ đã khinh thường cuộc hôn nhân của tôi và Cao Phi, bây giờ họ nghe nói về chuyện của Cao Phi, tất cả đều đang đợi chuyện hài của tôi, đợi được thấy tôi mất mặt..."
Tâm trạng của Cao Văn Cường cũng trở nên cay đắng. Nếu như để người xung quanh biết được chuyện của Nguyễn Huyền Châu, chắc chắn cũng sẽ có rất nhiều người chê cười hắn.
Nhất là với tính cách của Yến Trâm, cô ả càng không thể chịu đựng nổi chuyện này, cho nên Cao Văn Cường có thể hiểu được tâm trạng và áp lực hiện tại của Nguyễn Huyền Châu.
Sau khi nói một thôi một hồi, Yến Trâm tự chuốc mình thêm một chặp, rồi bắt đầu chửi mắng Cao Phi.
Cao Văn Cường hiểu ra được, lần này Yến Trâm gọi hắn tới chỉ đơn thuần vì tâm trạng không tốt, muốn tìm người để dốc bầu tâm sự thôi.
Bản thân hắn thời gian này cũng rất áp lực, sau vài ngụm rượu, cảm thấy sảng khoái hơn, hắn cũng từ từ uống nhiều hơn.
Chưa được bao lâu, điện thoại của Yến Trâm kêu lên, cô ta cầm điện thoại xem một lát rồi đưa nó tới trước mặt Cao Văn Cường.
Cao Văn Cường ngó tới, đó là tin nhắn của người khác gửi cho Yến Trâm, nói rằng đã tra ra được Hoàng Thiên Thành không có con cái, muốn bao dưỡng một người có thể sinh con trai cho ông ta.
Hai chữ "bao dưỡng" và "con trai" này bỗng chốc kích thích Cao Văn Cường.
Khi đem những chuyện xảy ra gần đây liên kết lại với nhau, hắn không thể không nghĩ rằng, Nguyễn Huyền Châu đã bị Hoàng Thiên Thành bao dưỡng rồi.Cô ấy muốn sinh con trai cho Hoàng Thiên Thành, bởi vì hai hôm trước Nguyễn Huyền Châu có nói với hắn rằng cô muốn có một đứa con.
Rất có khả năng là Nguyễn Huyền Châu đã mang thai con của Hoàng Thiên Thành, nhưng sợ Cao Văn Cường nghi ngờ, cho nên mới đột nhiên nói với Cao Văn Cường chuyện muốn có con. Cô ta muốn dùng chuyện này để ngụy trang, khiến Cao Văn Cường hiểu nhầm rằng đấy là con của hắn, sau đó sinh nó ra một cách thuận lợi.
Nhưng Cao Văn Cường vẫn không hiểu được, đến lúc đó đứa trẻ được sinh ra, Nguyễn Huyền Châu giao nó cho Hoàng Thiên Thành, cô ấy sẽ ăn nói với mình thế nào đây?
Từ khi phát hiện Nguyễn Huyền Châu ngoại tình đến giờ, Cao Văn Cường chưa bao giờ căm phẫn như bây giờ.
Nếu như để Nguyễn Huyền Châu sinh ra đứa con của người khác ngay trong tầm mắt mình, sau đó đưa nó cho người khác, hắn sẽ biến thành trò hề của thiên hạ, cả đời không ngóc được đầu lên.
Hắn không thể nhẫn nhịn được nữa, lập tức đứng bật dậy, định đi tìm Nguyễn Huyền Châu chất vấn.
Cho dù không có bằng chứng Nguyễn Huyền Châu ngoại tình, hắn cũng muốn li hôn với Nguyễn Huyền Châu.
Hắn vừa mới đứng lên, Yến Trâm đã đột ngột kéo tay hắn và hỏi: "Anh muốn về nhà tìm vợ anh à? Anh không có chứng cứ, nếu như cô ấy không thừa nhận, anh làm gì được? Li hôn với cô ấy? Anh có nỡ làm vậy không? Nếu như anh nỡ, anh đã ngả bài với cô ấy từ lâu rồi, sẽ đợi đến bây giờ sao?"
Bước chân của Cao Văn Cường khựng lại.
"Ban đầu vì sao anh muốn điều tra chuyện này? Bởi vì anh yêu vợ mình, anh muốn có một lí do để bản thân anh hoàn toàn tuyệt vọng. Bây giờ anh không có chứng cứ, nếu như vợ anh nói với anh một đống lí do khác, rất có khả năng anh sẽ mềm lòng. Có thể sau này anh muốn tiếp tục điều tra chuyện này sẽ rất khó. Anh đã nhẫn nhịn bao nhiêu lâu như thế rồi, không đáng gì chút nhất thời này. Đã có manh mối Hoàng Thiên Thành rồi, tôi đảm bảo không bao lâu nữa sẽ điều tra rõ ràng được chuyện này. Nào, ngồi xuống uống rượu đi."
Yến Trâm kéo Cao Văn Cường ngồi xuống, Cao Văn Cường ngây ngẩn ngồi đơ ở đó.
Bởi vì Yến Trâm nói trúng tim đen của hắn rồi. Nếu như không có chứng cứ khiến hắn triệt để thất vọng, Nguyễn Huyền Châu giải thích thêm một thôi một hồi, hắn sẽ thực sự mềm lòng...
Bây giờ hắn chẳng làm được gì nữa, chỉ có thể uống rượu cùng Yến Trâm.
Sau khi uống hết vài chai rượu, mặt Yến Trâm càng lúc càng đỏ, nói chuyện cũng líu ríu không rõ ràng được nữa, khi cô ta muốn đi vệ sinh, đứng cũng không vững nữa.
Cao Văn Cường sợ cô ta ngã, chỉ có thể đỡ cô ta đi về phía phòng vệ sinh.
Đến cửa phòng vệ sinh nữ, Cao Văn Cường muốn buông Yến Trâm ra để cô ta tự đi vào trong, thế mà đối phương căn bản không chịu buông tay, kéo cổ hắn đi vào phòng vệ sinh nữ.
Có lẽ vì chuyện này ở phòng vệ sinh của quán bar cũng không có gì lạ, nên hắn và Yến Trâm không gây ra cảnh tượng gì bất thường,
Sau đó, Yến Trâm kép Cao Văn Cường vào một buồng vệ sinh, bắt đầu đi tiểu ngay trước mặt Cao Văn Cường.
Cô ta ngồi trên bồn cầu, có thể vì thực sự đã uống quá nhiều, đầu cô ta bắt đầu gục xuống, chạm vào phần giữa hai chân của Cao Văn Cường.