Thấy môi Kỳ Duyên càng ngày càng gần, đầu óc Cao Văn Cường không khỏi trống rỗng, hoàn toàn quên mất mình muốn tìm Kỳ Duyên để hỏi thăm tin tức, cứ ngơ ngác đứng đó.
Bởi vì Cao Văn Cường đeo mặt nạ nên cuối cùng nụ hôn của Kỳ Duyên rơi lên cổ Cao Văn Cường.
Cảm giác ấm áp khiến thân thể Cao Văn Cường cứng đơ.
Từ khi kết hôn với Nguyễn Huyền Châu tới nay, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc thân mật với người phụ nữ khác.
Ngay sau đó, xúc cảm ấm áp này kéo dài từ dưới lên trên, từ cổ Cao Văn Cường đi đến vành tai của hắn.
Vành tai là nơi nhạy cảm nhất của Cao Văn Cường, khiến thân thể hắn lập tức nổi phản ứng.
Hắn còn chưa kịp làm gì thì bên tai bỗng nghe thấy giọng nói thỏ thẻ của Kỳ Duyên: “Ông chủ, chúng ta đi nơi khác chơi được không?”
Cao Văn Cường cảm thấy không hiểu ra sao. Ở đây có phòng, tại sao lại phải đi nơi khác?
Hắn còn chưa nói gì thì môi của Kỳ Duyên đã rời khỏi thân thể hắn, sau đó mỉm cười tươi đẹp nói: “Ông chủ, chỗ tụi em có quy định là nếu khách hàng không làm live stream thì có thể dẫn tụi em ra ngoài. Anh có nơi nào khác thú vị hơn không? Tụi mình có thể đi ra ngoài chơi.”
Cao Văn Cường không hiểu cô ta có ý gì. Chẳng lẽ cô ta muốn chơi trò kích thích nên muốn đổi một căn phòng chủ đề các kiểu?
Hắn không có hứng thú với mấy thứ vớ vẩn đó. Mà quan trọng nhất là nếu đi nơi khác thì lại lãng phí mấy trăm ngàn, không cần thiết.
Cho nên hắn lắc đầu nói: “Không cần. Cứ ở đây đi.”“Vâng.” Kỳ Duyên mỉm cười, nhưng nụ cười rõ ràng có chứa thất vọng, đặt thùng đạo cụ lên đầu giường rồi nói với Cao Văn Cường: “Ông chủ, tụi mình đi tắm rửa trước đã, em cởi quần áo cho anh nhé.”
Trước kia Cao Văn Cường chưa bao giờ trải nghiệm điều này nên hơi ngượng nghịu, cũng rất kích động, nhưng cuối cùng hắn vẫn gật đầu.
Hắn cảm thấy cho dù hắn vẫn ân ái với Nguyễn Huyền Châu như ban đầu thì việc hắn tắm rửa chung với người phụ nữ khác cũng chẳng có là gì. Bây giờ hắn và Nguyễn Huyền Châu đều đã đi tới nước này rồi, hắn lại càng không cần phải kiêng dè làm chi cả.
Kỳ Duyên thấy Cao Văn Cường đồng ý, dẫn hắn đi vào phòng tắm, cởi quần áo cho hắn rất nhẹ nhàng, sau đó cũng cởi hết đồ của mình ra.
Cao Văn Cường vẫn hơi ngại ngùng, nhưng sợ Kỳ Duyên cười nhạo hắn nên không biểu hiện ra, mà làm bộ như rất thản nhiên quan sát thân thể của Kỳ Duyên.
Có thể nói là khá hoàn hảo, mỗi bộ phận đều rất cân đối.
Tiếp đó, Kỳ Duyên để cho Cao Văn Cường nằm vào trong bồn tắm, mở vòi ra bắt đầu xả nước, sau đó dò hỏi: “Ông chủ, có cần tháo mặt nạ ra không?”
“Không cần.” Cao Văn Cường lắc đầu từ chối. Tạm thời hắn không muốn khiến người ta biết Dung mạo thật sự của mình. Huống chi hắn từng gặp Kỳ Duyên một lần, nói không chừng đối phương vẫn còn nhớ rõ hắn. Nếu truyền tới tai Nguyễn Huyền Châu thì sau này hắn muốn điều tra sẽ gặp khó khăn.
Kỳ Duyên không bắt buộc mà áy náy nói với Cao Văn Cường: “Ông chủ, quy định chỗ tụi em là thế này, có thể chơi hai lần. Nhưng hôm nay nhà em có chút việc nên em giải quyết bằng tay giúp anh một lần, sau đó lên giường giải quyết một lần, ý anh thế nào?”
Cao Văn Cường không đồng ý ngay lập tức mà nhớ tới chuyện hôm qua. Chẳng lẽ Nguyễn Huyền Châu cũng thương lượng với khách hàng là giải quyết nhanh chóng, sau đó lại đi xuống tìm mình à?
Hắn cảm thấy khả năng này rất cao, bởi vì thời gian ăn khớp.
“Nếu nhà cô có việc thì sao không xin nghỉ?” Cao Văn Cường làm bộ như bực tức hỏi.
Nếu Kỳ Duyên có việc muốn nhờ vả thì hắn muốn hỏi thăm chuyện gì cũng sẽ dễ dàng hơn.
“Chỗ tụi em muốn xin nghỉ chỉ có ba khả năng, thứ nhất là không có khách. Nhưng từ khi đi làm tới nay em chưa gặp tình huống này bao giờ. Thứ hai là không có người chọn tụi em, nhưng những lúc như thế thường thì tụi em sẽ được đưa vào một phòng live stream không có người, sau đó ông chủ sẽ tìm mấy người để làm live stream với tụi em. Loại thứ ba là tụi em tới kinh nguyệt, có thể nghỉ ngơi.” Kỳ Duyên bất đắc dĩ giải thích.
“Bình thường có việc mà cũng không được nghỉ, thế sao cô còn muốn làm ở đây?” Cao Văn Cường làm bộ như bất bình hỏi.
“Không còn cách nào khác, đều vì kiếm chút tiền mà thôi.” Kỳ Duyên đáp lại với vẻ cay đắng.
Cao Văn Cường bỗng cảm thấy đau lòng. Chắc cũng từng có người hỏi Nguyễn Huyền Châu câu hỏi giống vậy, Nguyễn Huyền Châu cũng từng đáp lại như thế.
“Thế sao cô lại bước lên con đường này?” Cao Văn Cường tiếp tục hỏi. Hắn cứ cảm thấy Kỳ Duyên từng là đồng nghiệp của Nguyễn Huyền Châu, bây giờ lại bước lên cùng một con đường, trong đó chắc chắn là gặp phải cảnh ngộ giống nhau.
“Vì kiếm tiền chứ sao.” Kỳ Duyên thuận miệng đáp.
Cao Văn Cường biết cô ta đang trả lời cho có, nhưng cũng đoán được không dễ gì mà moi ra đáp án được. Hắn đổi đề tài nói: “Vừa rồi sao cô lại hỏi tôi đi nơi khác vậy?”
“Không có gì, chỉ sợ ông chủ không hài lòng với hoàn cảnh nơi này, nên em mới hỏi thử thôi. Chuyện em vừa nói, ông chủ có thể châm chước cho em được không?” Lúc nói chuyện, bàn tay nhỏ của Kỳ Duyên đã bắt đầu lần mò trên người Cao Văn Cường.
Vốn dĩ ý định ban đầu của Cao Văn Cường cũng không phải là đến ngủ Kỳ Duyên. Nếu Kỳ Duyên nói chân tướng cho hắn thì hắn có thể cho cô ta rời đi ngay lập tức. Hơn đối phương không phối hợp nên hắn đành phải bắt ép đối phương.
“Trước kia cô từng làm việc ở công ty thương mại Phi Vận đúng không?”
Cao Văn Cường nhìn chằm chằm vào Kỳ Duyên hỏi. Công ty thương mại Phi Vân chính là nơi mà Nguyễn Huyền Châu làm việc. Hắn có thể thấy rõ nét bối rối cùng với khiếp sợ lóe qua trên mặt Kỳ Duyên.
“Đâu có đâu, ông chủ nhìn nhầm người rồi.” Kỳ Duyên phủ nhận, vẻ mặt tràn đầy vô tội.
“Nhầm người? Vậy thì ngày mai tôi tới công ty này tra xét thử xem.” Cao Văn Cường làm bộ làm dáng nói.
Động tác của Kỳ Duyên khựng lại, đề phòng nhìn Cao Văn Cường một lúc rồi mới nói: “Anh là ai? Muốn gì?”
“Tôi không có ác ý, chỉ cần cô trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi là được!” Cao Văn Cường đáp.
“Vậy anh phải tháo mặt nạ xuống để tôi xem thử anh là ai!” Kỳ Duyên yêu cầu.
“Không cần thiết!” Cao Văn Cường từ chối dứt khoát. Hắn không có khả năng đồng ý yêu cầu này. Lỡ đối phương nhận ra hắn rồi nói với Nguyễn Huyền Châu thì sau này hắn không thể điều tra ra chứng cứ Nguyễn Huyền Châu ngoại tình được nữa.
Kỳ Duyên thấy thái độ của Cao Văn Cường rất kiên quyết, rõ ràng hơi khó xử, do dự một lát mới van xin nói: “Ông chủ, em không biết anh đến đây có phải là có mục đích khác hay không, nhưng em có thể nói cho anh biết một bí mật. Xong rồi anh cho em về sớm, được không?”
“Cô nói trước xem thử là bí mật gì. Nếu tôi thấy hứng thú thì sẽ cho cô về sớm.” Cao Văn Cường đáp.
“Em muốn anh đổi nơi khác là vì căn phòng bên ngoài có giấu webcam, mọi thứ chúng ta làm đều sẽ bị ghi hình.”
Kỳ Duyên do dự một lát rồi nói: “Còn những thứ khác, em không thể nói cho anh biết được.”