Lời Nói Dối Chân Thành

chương 89

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi ba người từ nhà của Ngụy Chân Châu trở về đồn, một manh mối mới từ trên trời rơi xuống.

Có hai vị khách đến đồn cảnh sát.

Hai người này là bố mẹ của Cao Sảng, hai ông bà mang theo một phần hợp đồng bảo hiểm tử vong với mức tiền rất lớn trong hai năm qua lại đây, người được bảo hiểm trên hợp đồng là con gái của bọn họ, Cao Sảng, người hưởng lợi là chồng của Cao Sảng, Trác Tàng Anh.

"Cảnh sát," Sắc mặt của hai ông bà rất kém, "Trong lúc chúng tôi dọn dẹp di vật của hai đứa nó thì phát hiện cái này, cậu nói xem có thể nào, có phải là tên súc sinh kia —— "

"Bây giờ nói vẫn còn quá sớm, nhưng dù thế nào, lực lượng cảnh sát cũng sẽ điều tra ra chân tướng, thông báo cho hai ông bà." Hoắc Nhiễm Nhân trả lời súc tích.

Nếu như nói hợp đồng bảo hiểm này xuất hiện khiến khả năng Trác Tàng Anh lòng mang quỷ quyệt, mưu đồ bí mật gϊếŧ vợ tăng vọt, vậy thì một chuyện khác liên quan đến hợp đồng bảo hiểm lại khiến cho vụ án này trở nên khó xác định.

Sau khi cảnh sát thu được hợp đồng bảo hiểm đã liên hệ với nhân viên của công ty bảo hiểm kia.

Cao Sảng chi tiêu dư dả, có nhân viên hỗ trợ khách hàng của riêng mình, mà cô lại có ngoại hình nổi bật, cho nên đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho nhân viên bảo hiểm.

"Trước đây không lâu... Chuyện mới ngay trước tết, chị Sảng dẫn theo một người đàn ông lại đây. Cử chỉ của hai người họ còn rất thân mật."

"Đàn ông?"

"Tôi biết chồng của chị Sảng, là bác sĩ Trác. Mà người kia không phải, hình như hắn họ Đoạn, chị Sảng gọi hắn là Tiểu Đoạn."

"Đoạn Hồng Văn? !"

Văn Dạng Dạng thốt lên, sau đó lập tức tìm ảnh của Đoạn Hồng Văn đưa cho nhân viên bảo hiểm này xem.

Nhân viên hỗ trợ khách hàng liếc mắt nhìn, gật đầu liên tục: "Không sai, chính là hắn! Chị Sảng dẫn hắn đến, đầu tiên bọn họ tư vấn cho bác sĩ Trác mua bảo hiểm cho chị Sảng, sau đó lại tư vấn cho bác sĩ Trác mua bảo hiểm với mức tiền rất lớn, anh Đoạn kia kiến nghị chị Sảng mua, nhưng cuối cùng chị Sảng lại không mua. Sau đó anh Đoạn kia còn tới thêm hai lần, nói muốn mua bảo hiểm cho vợ anh ta, cứ định mua rồi lại không mua, liên tục nhiều lần, do dự không quyết, cho nên tôi ấn tượng rất sâu."

Từ tình huống gia đình của Ngụy Chân Châu tới hợp đồng bảo hiểm của Trác Tàng Anh rồi lại tới chuyện Đoạn Hồng Văn cùng Cao Sảng vụиɠ ŧяộʍ với nhau, nói thật, tiến độ tình tiết quá nhanh, ngay cả cảnh sát cũng có chút mờ mịt.

Đôi mắt Đàm Minh Cửu trở nên trống rỗng: "Từ tình huống hiện hữu, chúng ta có thể suy đoán..."

"Đoạn Hồng Văn cùng Cao Sảng quá trớn." Kỷ Tuân nói tiếp.

"Chúng ta còn có thể suy đoán..."

"Trác Tàng Anh có hiềm nghi gϊếŧ vợ lừa tiền bảo hiểm."

"Chúng ta vẫn có thể suy đoán..."

"Dưới sự xúi giục của Đoạn Hồng Văn, Cao Sảng có lẽ đã từng nghĩ đến chuyện gϊếŧ chồng chiếm đoạt tiền bảo hiểm, mà cuối cùng cũng không có ."

"Chúng ta tiếp tục có thể suy đoán..."

"Anh là công cụ đặt câu hỏi đấy à?" Kỷ Tuân lườm hắn, "Xin hãy mang não ra dùng, tư duy độc lập đi."

"Tôi cũng chỉ đang phân công hợp tác, để người am hiểu lĩnh vực làm chuyện người ta am hiểu mà thôi." Đàm Minh Cửu khiêm tốn rót chén trà cho Kỷ Tuân, "Ngài phân tích thật tốt, ngài khát rồi, mời ngài uống trà."

Sau đó hắn ngồi trở lại đi, lấy bút gãi đầu một cái, cực kỳ khổ não nói:

"Dựa theo phân tích, Trác Tàng Anh muốn gϊếŧ vợ, Cao Sảng nɠɵạı ŧìиɦ, Đoạn Hồng Văn vừa nɠɵạı ŧìиɦ vừa đánh đập vợ còn muốn gϊếŧ vợ, hơn nữa lại xúi bẩy tình nhân đi phạm tội... Ngụy Chân Châu biết được chồng mình muốn gϊếŧ mình, Cao Sảng có khi cũng biết chồng chị ta muốn gϊếŧ chị ta luôn, trời ạ, bốn người này sao lại tạo thành mối quan hệ phức tạp kỳ quái như vậy, không đến nỗi cả bốn người đều là kẻ ác, chém gϊếŧ lẫn nhau đấy chứ?"

"Sao có thể nói như vậy được." Văn Dạng Dạng lườm Đàm Minh Cửu, ngày hôm nay ý thức nữ quyền của cô đột nhiên tăng vọt, "Đoạn Hồng Văn, Trác Tàng Anh có thể ngang hàng với Cao Sảng cùng Ngụy Chân Châu được sao? Người vợ chỉ là bị động biết được, các chị ấy cũng không làm gì để lại chứng cứ, trong khi hai ông chồng kia đều có điểm khả nghi rõ ràng cơ mà."

"..." Đàm Minh Cửu bị nói cho mụ đầu. Hắn nỗ lực uyển chuyển, "Thì chỉ là một khả năng thôi mà, khả năng bốn người cầm dao chém nhau, dù sao thì bị người khác gϊếŧ, cô cũng có thể phòng vệ quá mức mà đúng không."

"Đừng quên còn có Mạc Nại." Kỷ Tuân nhắc nhở.

"Ừ nhỉ, bốn người biến thành năm người... A a a a!" Đàm Minh Cửu kêu thảm thiết như sắp chết đến nơi, "Mẹ nó, rốt cuộc có bao nhiêu khả năng đây? Đi làm hơn mười năm, tôi đã trả lại hết kiến thức toán học cho thầy cô rồi? !"

Hoắc Nhiễm Nhân chấm dứt cuộc nói chuyện không có ý nghĩa của ba người: "Được rồi, ghi chép lời khai của Đoạn Hồng Văn vào sáng nay đang ở đây, hắn khai ngày hắn chỉ ở nhà với vợ, người thân không thể làm chứng, chứng cứ chứng minh hắn không có mặt ở hiện trường rất yếu, tồn tại khả năng đến nhà họ Trác gϊếŧ người."

Kỷ Tuân bổ sung thêm một bước: "Kẻ khiến người hoài nghi nhất trong số bốn người này chính là Đoạn Hồng Văn, hắn quyết định không mua bảo hiểm mức lớn cho vợ, rồi chưa được bao lâu lại vội vàng muốn thuê người gϊếŧ vợ. Tại sao? Đơn giản chỉ vì Ngụy Chân Châu theo dõi như hắn đã nói trong đoạn ghi âm sao? Hắn không thèm để ý vợ hắn, vì vợ chẳng qua cũng chỉ là bảo mẫu của hắn, dù có theo dõi hắn lại có thể làm gì được? Tại sao hắn không trực tiếp đánh đập vợ giống như hắn vẫn làm trước đây, dùng bạo lực từ chối theo dõi, rõ ràng trong quá khứ hắn thường xuyên bạo hành vợ, hắn là người thống trị. Trừ phi..."

Hoắc Nhiễm Nhân nói tiếp: "Trừ phi gần đây quan hệ vợ chồng của bọn họ bởi vì một chuyện bất ngờ nào đó mà đã thay đổi, chuyện này khiến Đoạn Hồng Văn bắt đầu cảm thấy người vợ bình thường nhu nhược phục tùng gần như không có cảm giác tồn tại này nay lại trở nên nguy hiểm, nguy hiểm đến mức hắn không có cách nào nhịn được."

Hoắc Nhiễm Nhân nói tới chỗ này thì dừng lại.

Kỷ Tuân đợi mãi không thấy cậu nói ra câu suy đoán cuối cùng, một con mèo lông xù đang cào móng vuốt vào lòng anh, anh không nhịn được nói: "Sao lại không tiếp tục? Rõ ràng lúc trước chúng ta nối liền rồi phối hợp với nhau vẫn tốt như vậy. Không phải lại chê không có bằng chứng không đáng tin đấy chứ? Hoắc Nhiễm Nhân, em lật lọng, thảo luận nội bộ đương nhiên phải thoả thích mở rộng tính khả thi —— "

Hoắc Nhiễm Nhân trực tiếp lấy ra một viên kẹo, nhét vào miệng Kỷ Tuân.

Kỷ Tuân kinh ngạc.

Hoắc Nhiễm Nhân không khỏi tiến bộ quá nhanh rồi đi? Rõ ràng khi còn ở trong nhà của Ngụy Chân Châu, anh còn phải lấy kẹo từ trong túi áo của Hoắc Nhiễm Nhân, đến khi về đồn đã biến thành Hoắc Nhiễm Nhân cho anh ăn kẹo rồi.

Kỷ Tuân đột nhiên bắt đầu lo trước tính sau, nghĩ xem lượng đường tương lai của mình có vượt mức cho phép hay không? Nhưng mà chuyện tương lai để tương lai lại nói, chứ lượng đường trước mắt vẫn khiến anh khuất phục, anh đè lại móng vuốt mèo trong lòng, giúp Hoắc Nhiễm Nhân nói ra suy đoán: "Tôi đoán ấy à, có thể chuyện Đoạn Hồng Văn gϊếŧ người bị bà vợ cuồng theo dõi của hắn thấy được, vì vậy chột dạ muốn gϊếŧ người diệt khẩu."

Hiềm nghi của Đoạn Hồng Văn cùng Ngụy Chân Châu đã lớn đến mức không thể coi thường, dù sao đàn ông nɠɵạı ŧìиɦ với vợ người ta rồi muốn gϊếŧ luôn chồng người ta cũng vô cùng hợp lý, cấp dưới của Hoắc Nhiễm Nhân đã đi điều tra CCTV khu chung cư của Đoạn Hồng Văn, chỉ là chuyện này phải cần thời gian.

Một bên khác, căn cứ theo lời khai của Ngụy Chân Châu, cảnh sát lấy được CCTV trên con đường có ATM mà Chư Hoán đi qua.

Video này có chút kỳ quái, cách ăn mặc của Chư Hoán không giống khi hắn bị xách về đồn, khuôn mặt đã được trang điểm, giống như Mạc Nại vậy, mới nhìn qua sẽ không thấy giống. Đồng thời, hắn cũng không rút tiền, chỉ ghé vào trước camera xoay mặt hết bên này rồi lại bên kia, sau khi xác nhận mình bị quay lại trên mọi phương diện rồi mới rời đi.

"Kỳ quái, hắn lập tức sẽ quay lại giả vờ say rượu bên cạnh người chết mà vẫn còn có tâm trạng ở đây ngắm vuốt, tại sao?"

Câu hỏi này của Đàm Minh Cửu, không có Kỷ Tuân giải đáp cho hắn, hắn cũng chỉ có thể hai mặt nhìn nhau với Văn Dạng Dạng. Lúc này Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân đã ngồi trên xe, dựa theo phương pháp phá án cơ bản nhất, nguyên tắc tìm kiếm toàn diện, đi tới phòng trọ của Tiểu Mạn.

Cái chết của cô ta có điểm đáng ngờ, đương nhiên phải thâm nhập điều tra.

Tiểu Mạn ca hát trong quán bar, lương không cao, nhưng quần áo, túi xách, đồ trang sức bên cạnh thi thể đều là hàng hiệu. Cô thuê một căn hộ đơn trong khu thương mại cao cấp, tiền thuê cũng không thấp, mức lương của cô không chi trả nổi.

Gia cảnh bình thường, vậy thì vấn đề khiến người ta quan tâm chính là, số tiền này lấy ở đâu ra.

"Dù sao cũng không phải Chư Hoán, hắn chính là người dưới đáy xã hội, sống ở gầm cầu, còn có lịch sử nhiều lần ra vào trại giam." Trong lúc nói chuyện, hai người đã gõ vang cửa nhà Tiểu Mạn.

Tuy rằng trên hồ sơ hộ tịch chỉ ghi tên của một người, nhưng chủ nhà trọ nói phòng này còn có bạn của Tiểu Mạn, không cần lấy chìa khóa, bên trong có người ở.

Bọn họ trực tiếp gõ cửa, kết quả mở cửa chính là ——bg-ssp-{height:px}

"Gay chết tiệt?!"

Ti Ti ra mở cửa một mặt hoảng hốt nhìn hai người, giữa mùa đông, trong phòng có lò sưởi, cô chỉ mặc một bộ áo ngủ hai dây, phủ thêm một lớp áo khoác mỏng manh, trong phòng có mắt mèo, nhưng cô ở chung với bạn chưa từng có thói quen xem ai tới thông qua mắt mèo, lúc nghe thấy tiếng gõ cửa chỉ nghĩ là chuyển phát nhanh hoặc là bên chủ trọ, kết quả lại là hai lão gay lấy sắc lừa tiền, hại cô bị bắt tạm giam lần trước!

Cô bị dọa quá trời.

"Sao hai người lại tìm được tôi? Hai người muốn làm gì? Chuyện lần trước tôi còn chưa tính sổ với hai người, hai người còn dám đến trước mặt tôi?"

"..."

Nói thật, Kỷ Tuân có hơi xíu chột dạ.

Lần trước anh biết rất rõ giữa mình và Hoắc Nhiễm Nhân không có gì cả, chỉ coi như Ti Ti nói linh tinh; thế nhưng hiện tại... Đúng là không giống như lần trước, đem ra so sánh lại giống như cảm giác lúng túng khi vụиɠ ŧяộʍ bị người ta bắt gặp.

Vẫn là Hoắc Nhiễm Nhân bình tĩnh không hoảng, lấy ra thẻ cảnh sát, dùng thái độ giải quyết việc công mà lạnh lùng nghiêm mặt nói: "Cảnh sát, đến gặp cô hỏi thăm tình huống."

Ti Ti không tin ngay, sau khi nhìn kỹ một lát, phát hiện không có vấn đề gì, khí thế lập tức giảm xuống, cũng không dám ưỡn ngực ngẩng đầu, ôm ngực, rụt cổ lại, cẩn thận nhường đường: "Được, được ạ, mời ngài."

Trong lòng Kỷ Tuân chợt sinh ra ngưỡng mộ, hóa ra thẻ cảnh sát còn có loại công dụng đường hoàng cố làm ra vẻ kỳ diệu cỡ này.

Anh và Hoắc Nhiễm Nhân được tiếp đãi vô cùng lễ phép, vô cùng thoả đáng trên ghế sô pha, bánh trái trà nước đều không thiếu, Ti Ti còn chạy về phòng ngủ thay một cái áo khoác kín đáo lịch sự hơn, bên trong mặc bừa áo giữ nhiệt cùng quần dài mộc mạc giản dị nhất, cố gắng tỏ ra tôi rất biết điều, tôi không ăn chơi trác táng, không chè chén bay lắc.

Vì thế, Kỷ Tuân thậm chí còn nghi ngờ cô đã lau sạch lớp son trên môi.

Bởi vì không ngờ tới người ở chung với Tiểu Mạn, Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân đều ăn ý duy trì im lặng, dùng yên tĩnh vô hình gây áp lực cho người nhìn qua cũng rất chột dạ này.

Loại sách lược này có hiệu quả thật nhanh chóng, chưa được mấy phút, Ti Ti quả nhiên đã bắt đầu đứng ngồi không yên, chủ động lên tiếng: "Hóa ra hai anh là cảnh sát, vậy... Vậy lần trước chính là câu cá chấp pháp sao?"

Hoắc Nhiễm Nhân không lên tiếng, Kỷ Tuân mỉm cười đáp lại cô.

Vẫn cứ im lặng.

"Xin, xin lỗi, tôi không nên nghĩ hai người là gay." Ti Ti thấy chiêu này gần như không có tác dụng thì càng lúc càng sợ hãi, bắt đầu nói về chính mình, "Gần đây tôi vẫn luôn ở nhà, không đi đến bất kỳ nơi nào cả. Tôi thật sự đã xem xét lại chính mình rồi, thật đó, sau này chắc chắn sẽ không lang thang tới những chỗ kia nữa đâu."

Cô ta không biết Tiểu Mạn đã chết. Kỷ Tuân liếc mắt ra hiệu với Hoắc Nhiễm Nhân.

Hoắc Nhiễm Nhân nhận được tín hiệu, vì vậy cậu lên tiếng, nói câu đầu tiên sau khi ngồi xuống: "Bạn cùng phòng của cô, Tiểu Mạn, đang bị dính vào điều tra của một vụ mưu sát. Lần cuối cùng cô nhìn thấy cô ta là vào khi nào?"

"Mưu sát?!"

Ti Ti che miệng lại, đầy mặt sợ hãi, mà đây chỉ là chiến thuật của cô thôi, trong đầu cô đang lóe lên rất nhiều suy nghĩ về vụ mưu sát này, liên quan đến nhưng ai, có thể liên lụy đến mình hay không, cái gì có thể nói, cái gì không thể nói.

Cô nhìn chằm chằm vào hai vị cảnh sát trước mặt, nỗ lực muốn tìm ra được manh mối nào đó từ hai gương mặt anh tuấn điển trai này, thế nhưng không có, hai người kia đều rất bình tĩnh trầm lặng.

Cô cắn môi, nói: "Lần cuối cùng tôi nhìn thấy cô ấy chắc là khoảng một giờ chiều ngày hôm qua, chúng tôi mới vừa gọi thức ăn nhanh, ăn xong thì cô ấy ra ngoài, cụ thể đi đâu thì tôi không hỏi. Thức ăn nhanh là do tôi gọi, cho nên tôi nhớ khá kỹ thời gian thức ăn được giao tới."

Hoắc Nhiễm Nhân lại hỏi: "Tối hôm qua cô ấy không về nhà, cô không liên hệ với bạn cùng phòng của mình sao?"

"Chúng tôi có bạn bè riêng của mình, cô ấy qua đêm ở bên ngoài rất nhiều lần rồi, cho nên tôi cũng không hỏi."

"Qua đêm với ai? Bạn trai, hay là giống như cô lần trước, tiếp khách, rồi cùng nhau hút chích ma túy."

Ti Ti ho khan: "Sao chúng tôi lại hút chích ma túy được, cảnh sát các anh hẳn là nghĩ sai rồi."

"Cô ta dương tính với ma túy." Hoắc Nhiễm Nhân giương mắt, liếc về phía phòng ngủ vẫn chưa tiến vào của Ti Ti, "Bây giờ tôi bước vào trong mà tìm được ma tuý, vậy thì cô cũng có hiềm nghi tàng trữ ma túy. Son môi, hộp phấn phủ... Cô cảm thấy cô ta sẽ đặt ở đâu?"

Không cần trang điểm, thời khắc này sắc mặt của Ti Ti đã trở nên tái nhợt.

"Thật, thật ra... À, tôi nhớ ra rồi!"

"Nhớ ra cái gì?" Hoắc Nhiễm Nhân dù bận vẫn rất ung dung, cậu cũng không chú ý Ti Ti, ánh mắt lạnh nhạt vẫn như dò xét quanh căn phòng, giống như thợ săn thưởng thức con mồi trong lòng bàn tay, kén cá chọn canh, muốn xem thử nên ra tay từ nơi nào thì càng thích đáng.

"Tiểu Mạn không có bạn trai, ngày hôm qua cô ấy đi gặp một vị khách quen, bảo ngày mai mời tôi ăn lẩu. Tôi cảm thấy chuyện như vậy rất bình thường nên cũng không để ý."

"Ồ? Đi gặp khách xong liền mời cô ăn cơm, cho nên này vị khách này rất giàu có, ra tay rất hào phóng đúng không. Là một người hay vài người? KTV Ảo mộng có phải địa điểm giao dịch mà các cô thường xuyên lui tới không."

KTV Ảo Mộng là nơi phát hiện ra thi thể của Tiểu Mạn.

"Cảnh sát, đừng bảo các cô mà, lâu lắm rồi tôi không ra ngoài, đều chỉ có một mình Tiểu Mạn. Giàu thì chắc chắn là giàu rồi, một lần cho những mấy vạn cơ." Ti Ti nói đến đây, không nhịn được lườm một cái.

Kỷ Tuân nở nụ cười: "Cô đang ghen tị ước ao vì không thể đi tiếp khách được đúng không. Xem ra cô biết vị khách sộp này, hơn nữa còn rất thân."

"..." Ti Ti lúng túng, cố gắng biện giải, "Không, tôi chỉ nghe cô ấy kể..."

"Dạo này cô không ra ngoài kiếm tiền, bạn cô lại khoe khoang số tiền lớn như vậy với cô, thế thì Tiểu Mạn này EQ hơi thấp nha."

"Trước đây, trước đây nghe nói."

"Vậy cũng có nghĩa cô biết đây là khách hàng đặc biệt nào, cho nên mới có thể tìm được giá cả trong đầu nhanh như thế." Kỷ Tuân hơi dừng lại, ánh mắt trở nên sắc bén, bất thình lình nói ra, "Là tên tóc vàng chạy mất lần trước, đúng không?"

Sau đó, bất luận Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân có vừa đấm vừa xoa như thế nào, Ti Ti cũng không chịu nói thêm một chữ.

Nhưng thế này cũng đã đủ rồi.

Trở lại địa phận của cục cảnh sát, Kỷ Tuân đờ người ngồi trên ghế làm việc, mười đầu ngón tay gõ xuống mặt bàn: "Nói kết luận trước đi, cái chết của Tiểu Mạn hẳn là không có quá nhiều điểm khả nghi, cô ấy chết không phải bị người khác gϊếŧ. Điểm này tôi đồng ý với bên pháp y."

Hồ Nguyên không biết vì sao lại xuất hiện ở đây nhíu nhíu mày: "Vinh hạnh."

"Lại nói đến Chư Hoán, rõ ràng là sau khi Tiểu Mạn chết rồi, Chư Hoán mới đến bên cạnh Tiểu Mạn."

"Điểm này tôi không đồng ý." Hồ Nguyên nói, "Kết quả đối chiếu tϊиɦ ɖϊƈh͙ trong cơ thể Tiểu Mạn cùng với tϊиɦ ɖϊƈh͙ của Chư Hoán là tuyệt đối không có sai sót, hai người họ chắc chắn đã phát sinh quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ."

"Phát sinh quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ cùng với người đã chết hay chưa, cũng không có quan hệ gì đâu nhỉ?"

Ngoại trừ Hoắc Nhiễm Nhân, những cảnh sát còn lại đều lộ vẻ nghi hoặc, bên trong nghi hoặc, càng mang theo dự cảm bất ổn.

"Chết rồi thì cưỡиɠ ɠiαи thi thể thôi, chuyện đơn giản thế cơ mà." Kỷ Tuân vạch trần.

------------------------------------------

Truyện Chữ Hay