Trong phòng nghỉ ngơi của tầng ., lỗ tai của Hoắc Nhiễm Nhân khẽ động đậy.
Cậu nhìn bốn phía xung quanh, trong phòng nghỉ ngơi chỉ có cậu, ông chủ củ cải cùng ông chủ lùn.
Bốn ông chủ khác không ở trong này.
Mà khác biệt giữa bọn họ cùng bốn ông chủ kia chính là vào thời điểm xảy ra vụ giết người lần thứ hai, bốn người kia không ở trong phòng của ông chủ Lâm cùng với ông Liễu.
Ông Liễu... Đang tách bọn họ ra một cách có chủ đích. Vừa rồi cậu nghe thấy bên dưới có người hô lên, loáng thoáng nghe được vài chữ "ai", "hắn", đây cũng là sắp xếp của ông Liễu sao? Hoắc Nhiễm Nhân tự hỏi, rồi cậu đứng dậy, đi về phía cầu thang.
Vệ sĩ lập tức bước lên: "Ông chủ có căn dặn gì?"
Hoắc Nhiễm Nhân: "Đi dạo xung quanh thôi."
Vệ sĩ: "Xin hãy ở chung với mọi người, bảo đảm an toàn."
Ông chủ lùn, ông chủ củ cải cũng khuyên nhủ: "Đúng vậy, an toàn là quan trọng nhất, đừng đi nữa, nhẫn nhịn một lát."
Tính cả cậu mới chỉ có ba người... Nhân số quá ít, muốn đục nước béo cò ra ngoài xem thử cũng không được, chỉ có thể uổng công vô ích mà tăng thêm hiềm nghi cho chính bản thân thôi.
Hoắc Nhiễm Nhân im lặng một lát rồi ngồi trở lại chỗ cũ.
Đối mặt với sáu đáp án đang che giấu chân tướng, ông Liễu nghĩ ra một giải pháp.
"Hồn ma", mấu chốt là "Hồn ma".
Người mà tạm thời ai cũng không nhìn thấy, nhưng lại có thể ẩn náu thật kỹ trên con thuyền này.
Trong sáu đáp án thì khả năng hồn ma hợp tác với người trên thuyền chiếm đến hai, có một phần ba khả năng là chân tướng. Nếu không tìm được hồn ma, tại sao không tự tạo ra một hồn ma?
Chỉ cần "hồn ma" bị phát hiện, người trên thuyền hợp tác với hồn ma tất nhiên sẽ căng thẳng, tất nhiên muốn bảo vệ hồn ma, yểm trợ hồn ma, nếu không, một khi hồn ma bị bắt, người ẩn náu trên thuyền cũng không thể may mắn chạy thoát.
Ông Liễu thầm nghĩ.
Vậy thì chia người trên thuyền thành vài nhóm đi.
Vừa hay, toàn bộ các ông chủ trên thuyền sau khi gặp hắn xong đều bị A Bang dẫn tới phòng nghỉ ngơi, tách ra khỏi thuyền viên cùng vệ sĩ. Sau đó, chỉ cần gọi tất cả thuyền viên cùng vệ sĩ trong sảnh chính của tầng một đến một không gian kín —— không thể để bọn họ tự do đi lại trong sảnh chính được, lúc thiết kế thân thuyền, sảnh chính thông với ba tầng trên dưới, cầu thang bán nguyệt hai bên trái phải hướng lên trên, lúc bình thường quả thực là đẹp đẽ trang nhã, đường hoàng lộng lẫy, nhưng vào lúc này, thiết kế nối liền sẽ chỉ khiến những người còn lại có thể hoàn toàn nhìn thấu tình hình ở mỗi tầng, gây bất lợi cho việc thực thi kế hoạch của hắn —— Sau đó lại điều các vệ sĩ sang một bên.
Kiểm tra vệ sĩ trước.
Phái A Thang trở thành "hồn ma", để vệ sĩ đuổi bắt "hồn ma", lại cử A Bang đứng bên cạnh quan sát, nhìn xem có ai không kiềm chế nổi, muốn liên lạc, bảo vệ hồn ma hay không.
...
Kết quả không tệ.
Theo như phản hồi của A Bang cùng A Thang, không có bất kỳ vệ sĩ nào làm ra bất kỳ hành động khả nghi nào, tất cả vệ sĩ đều tận tâm làm tròn trách nhiệm đuổi bắt hồn ma.
Tiếp theo là thuyền viên.
Dẫn thuyền viên xuống tầng một, tách bọn họ ra, để bọn họ tìm kiếm trong tầng một, tạo cơ hội cho đồng bọn liên lạc cùng yểm trợ "hồn ma". Liệu đồng bọn có nằm trong số thuyền viên không? Theo phản hồi của A Bang, tạm thời không nhìn thấy đối tượng khả nghi cực kỳ lo lắng muốn liên lạc với "hồn ma", ngược lại là đầu bếp trưởng Ben vô cùng tích cực, đầu bếp trưởng là người xông lên đầu tiên, suýt chút nữa đã đuổi kịp cái bóng của A Thang.
A Thang vẫn chưa đủ cẩn thận.
Hắn có thể tạo ra một vài động tĩnh khiến người truy đuổi biết rằng quả thật có "hồn ma", nhưng tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy. Một khi bị người khác nhìn thấy, sẽ bại lộ chiều cao, hình thể cùng các đặc điểm nhận dạng khác, như vậy sẽ khiến đồng bọn nhận ra "hồn ma" này không phải "hồn ma" đó.
...
A Thang vẫn chưa lên lầu trong thời gian quy định.
A Thang đã biến mất rồi.
Bên dưới có một người chơi trốn tìm với người trên thuyền từ nãy đến giờ.
Chơi trốn tìm không lạ, nhưng lạ là thân phận của hai bên chơi trốn tìm —— Đội trưởng đội vệ sĩ của ông Liễu chơi trốn tìm với thuyền viên cùng vệ sĩ của ông Liễu.
Bọn họ làm như vậy nhằm mục đích gì, lại muốn đạt được kết quả như thế nào?
Đối với Kỷ Tuân đang núp trong ống thông gió mà nói, hai câu hỏi này đều vô cùng quan trọng nhất. Mấu chốt nhất hiện nay chính là đội trưởng đội vệ sĩ cũng đang núp trong ống thông gió phía trước, giống như anh vậy.
Đội trưởng đội vệ sĩ hành động đơn độc, mang súng bên mình, nòng súng đầy đạn, còn nấp trong góc chết, đưa lưng về phía anh, hoàn toàn tập trung vào động tĩnh bên ngoài ống thông gió.
Nên nói như thế nào đây?
Đại nạn không chết, ngày sau ắt có phúc?
Nói cũng ngại, Kỷ Tuân cảm thấy kiếp nạn mà anh vừa trải qua thực sự không thể sánh vai với có "phúc"...
Dùng góc độ của đầu bếp trưởng, chân cẳng của tên kia cũng tốt thật đấy?
Tiếng la hét từ bên ngoài ống thông gió truyền vào lỗ tai khiến A Thang hơi tức giận, càng tức giận lại càng cẩn thận, hắn lấy ra tro bụi mình đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu, rắc đều lên chỗ vừa bị hắn quệt vào trong ống thông gió.
Mặc dù đã để lại dấu vết gây nhầm lẫn ở bên dưới, nhưng không thể đảm bảo tay đầu bếp kia sẽ không nhìn lên trên ——
Thông qua lỗ khí trong ống thông gió, A Thang nhìn chằm chằm tình huống phía dưới, quả nhiên, một lúc sau, đầu bếp trưởng bước vào phòng này, hắn nhìn thấy dấu vết A Thang lưu lại trước, đó là một mảnh vải nhỏ mắc vào bệ cửa sổ.
Đầu bếp trưởng chỉ là người đầu tiên bước vào, phía sau hắn còn có cả đống người.
Sau khi bọn họ bước vào, hầu hết đều đi thẳng đến chỗ mảnh vải, vỗ vài cái rồi rời đi, chỉ có đầu bếp trưởng là chạy ra ngoài xem một lát rồi trở về phòng, nhìn thẳng về phía ống thông gió.
Hắn lấy ghế chuẩn bị trèo lên!
Hắn tên... Ben! Thằng cha này, đuổi sát thật đấy, lúc trước chỉ nhớ tay nghề nấu ăn của hắn rất giỏi, không nghĩ tới hắn chân thành với ông Liễu như thế, ra sức bắt người đến vậy.
Nhưng dù thế nào mình cũng không thể để người khác nhìn thấy, không thể để kế hoạch của ông Liễu bị phá hỏng trong chốc lát.
A Thang cuộn mình trong ống thông gió, nín thở tập trung tinh thần.
Hắn thấy Ben dỡ cửa ống thông gió xuống, thò đầu vào trong, nhìn xung quanh một vòng, nhìn thấy tro bụi vẫn còn nguyên thì lại lắc đầu đi xuống.
"Tình hình thế nào?" Phía dưới có người lên tiếng hỏi, người lên tiếng là một gương mặt mới, hắn ngậm thuốc lá, giọng nói không quá rõ ràng, tên Mạnh gì gì đó?
"Tro bụi còn nguyên, không ở trên đó." Ben trả lời.
"Ra ngoài tìm tiếp."
"Ừm."
Bọn họ đi rồi.
A Thang vẫn nằm sấp tại chỗ cũ, cho đến khi hai người kia hẳn đã rời khỏi, không còn nghe thấy tiếng động trong căn phòng này, đặc biệt là tiếng động trong ống thông gió của căn phòng này, hắn mới bò về phía sau từng chút từng chút một.
Cổ chân bị người khác tóm lấy.
Hả?
Hắn tưởng là ảo giác khi mình đang bò, lại lùi một bước về phía sau.
Hắn bị một lực mạnh kéo thẳng về phía sau, đầu đập mạnh vào cột bê tông, một trận trời đất quay cuồng.
Có gì đó...
Có người, hay có ma!
A Thang không thể khống chế đầu óc của mình, cũng không biết có thể khống chế được giọng nói của mình hay không, nhưng hắn khống chế được bàn tay của mình, hắn nắm chặt lấy súng, rút súng ra, bóp cò ——
Cò súng không bóp được!
Một cây bút.
Kỷ Tuân nhét một cây bút xuống dưới cò súng, chặn lại không gian kéo cò súng. Anh cướp súng, thế nhưng bàn tay cầm súng chặt như sắt thép.
Kỷ Tuân bỗng nhiên giơ tay, đấm mạnh vào huyệt thái dương của đối phương!
Nắm đấm không hề đánh trúng mục tiêu, giữa chừng còn bị một cánh tay to khỏe ngăn lại, A Thang miễn cưỡng giơ cánh tay ngăn lại cú đấm sắp tới, nhưng đỡ được một lần lại không đỡ được lần thứ hai, gần như cùng lúc đó, hắn cảm giác quai hàm đau âm ỉ, não bộ vừa mới ngồi tàu lượn siêu tốc lại nhanh chóng rung lắc thành bã đậu trong trận động đất mạnh độ richter.
Một đòn có hiệu quả, trong không gian nhỏ hẹp, Kỷ Tuân cố gắng ra đòn dứt khoát lại mạnh mẽ, lập tức đè lại vai của đối phương, bẻ ngoặt cánh tay của hắn về phía sau, giơ gối đá vào phần ngoài khuỷu tay trên cánh tay cầm súng của đối phương.
Kết quả liên tục tấn công hai lần cũng không thể khiến đối phương buông súng ra, trái lại ngực bụng đau nhức, chính vào lúc này, A Thang đã giãy dụa thoát khỏi đau đớn của chấn động não, bắt đầu như con trâu hoang, dùng cơ thể làm sừng, húc Kỷ Tuân vào bức tường xi măng phía trên!
Lúc suýt nữa thì xảy ra tai nạn, Kỷ Tuân xoay nửa người, để cho hai người cùng đập mạnh vào vách tường, lại cùng nặng nề ngã xuống, trong không gian nhỏ, hai người gần như đấm đá lẫn nhau, trong lúc A Thang trước sau đều không chịu buông ra bàn tay đang cầm súng, thế nhưng không có sự giúp đỡ của bàn tay còn lại, cây bút quả thực cũng giống như tay hắn, cắm chặt vào vị trí cò súng.
Trong thời gian ngắn ngủi, Kỷ Tuân nắm lấy cơ hội, xoay người lật A Thang xuống đất, anh dùng đầu gối đè lên sống lưng của đối phương, một tay vẫn giữ chặt bàn tay cầm súng của đối phương.
A Thang ngẩng đầu lên, lúc này cuối cùng cũng đã thoát khỏi cơn chấn động não, khống chế môi lưỡi, há miệng muốn kêu lên ——
Đã quá muộn!
Kỷ Tuân đương nhiên giơ tay, ghìm chặt lấy cổ A Thang.
Tiếng kêu gào biến thành tiếng ú ớ, qua vài giây, sắc mặt A Thang dần dần đỏ lên, ngay cả khí âm cũng không phát ra được.
Kỷ Tuân vẫn không thả lỏng, anh nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm súng của đối phương, cho đến khi cánh tay kia cuối cùng cũng mất đi sức lực, buông xuống đất.
Động tác mau lẹ, thẳng thắn dứt khoát.
Cuộc chiến kết thúc.
Súng là thứ tốt, nhưng phải biết dùng. Giành súng là quá trình, mục đích cuối cùng là muốn làm tan rã mối đe dọa của đối phương, mà một khi nhân quả lẫn lộn, vũ khí giết người cũng sẽ trở thành ràng buộc, giống như hiện tại.
Kỷ Tuân buông cánh tay đang ghìm cổ đối phương, dùng ngón tay thăm dò hơi thở của hắn.
Còn thở, chỉ hôn mê thôi.
Kỷ Tuân đứng dậy, cầm lấy súng từ trong tay của người đang nằm trên mặt đất, xoay súng trên đầu ngón tay vài vòng, vui vẻ huýt sáo.
Hoàn mỹ.
- ----------------------------