"Huỳnh Huỳnh!"
Tiếng hét thê lương giống như lưỡi dao cắt ngang bầu không khí đang bị đóng băng.
Trương Xuân Hoa bỏ mặc con gái, lao về phía bức ảnh, bà run rẩy cầm lấy bức ảnh đã bị xé rách, liều mạng ghép chúng lại, nhưng thứ đã bị xé rách sao có thể ghép lại được đây?
"Mẹ!"
Con gái cũng vặn vẹo cả khuôn mặt, cô nắm lấy cánh tay mẹ, hung tợn bắt mẹ nhìn mình:
"Mẹ đang nhìn đi đâu vậy, Huỳnh Huỳnh là con, con là Huỳnh Huỳnh!"
Lúc nãy chết cũng không chịu kéo xuống khẩu trang, bây giờ chính cô lại kéo hết xuống, khuôn mặt phía dưới khẩu trang cũng không khác quá nhiều so với ảnh và video mà cô đăng lên trang cá nhân, nhưng so với bức ảnh đã bị xé rách trước mặt, chỉ giống nhau đến bảy mươi phần trăm.
Không, có lẽ bảy mươi phần trăm cũng không được.
Khó có thể tưởng tượng, khuôn mặt phẫn nộ đến vặn vẹo biến dạng ngay trước mắt sẽ là khuôn mặt trong bức ảnh.
"Cô không phải!" Vào giây phút này, Trương Xuân Hoa hai mắt sáng ngời, bà giống như đột nhiên trở nên tỉnh táo, lại giống như đột nhiên trở nên càng điên cuồng, "Cô không phải, cô là kẻ trộm, cô là kẻ lừa đảo, cô là kẻ cướp, cô trộm mất khuôn mặt của cô ấy, cô lừa người khác, nói cô tên là Huỳnh Huỳnh, cô cướp mất cô ấy từ trong tay tôi!"
"Nhưng đều không có tác dụng gì cả, cô vốn không phải cô ấy!"
"Trên thế giới này chỉ cô ấy mới là cô ấy! Chỉ có Hoắc Tê Huỳnh mới là Hoắc Tê Huỳnh!"
Bia mộ vô danh, câu đố của lão Hồ, người bên cạnh, khuôn mặt của "Huỳnh Huỳnh", cùng với tiếng gào thét của Trương Xuân Hoa ngay lúc này, rốt cuộc cũng ghép thành thiếu nữ nấp trong sương mù, nấp trong thời gian.
Hoắc Tê Huỳnh, Huỳnh trong Hải Huỳnh.
Nước mắt xanh lam mà Hồ Khôn từng yêu chân thành.
Màn náo loạn này cuối cùng cũng kết thúc với sự xuất hiện của cảnh sát, là trợ lý đã báo cảnh sát.
Kỷ Tuân tỏ rõ thân phận, sau khi mô tả ngắn gọn sự việc thì đi đến trước mặt cảnh sát hòa giải, nói: "Tôi muốn tìm hiểu riêng tình huống của Trương Xuân Hoa."
Yêu cầu nho nhỏ này được bên cảnh sát địa phương đồng ý không chút do dự, còn bảo hai người đến phòng làm việc phía sau.
Nhưng Trương Xuân Hoa không thèm để ý đến Kỷ Tuân.
Bà ngồi trên ghế, hai mắt rủ xuống, chỉ nhìn chằm chằm vào bức ảnh đang túm chặt trong tay.
Kỷ Tuân lấy ảnh của Hoắc Nhiễm Nhân đặt trước mặt Trương Xuân Hoa.
Một chút bối rối thoáng hiện lên trên khuôn mặt của bà.
"Đây là Hoắc Nhiễm Nhân, con trai của Hoắc Tê Ngữ, dựa theo bối phận, em ấy hẳn là cháu trai của Hoắc Tê Huỳnh."
Trương Xuân Hoa cuối cùng cũng có phản ứng, bà gật đầu, thẫn thờ giống như máy móc vừa được tra dầu: "Hóa ra là con của cô hai."
Nhưng chỉ cần có thể giao lưu là tốt rồi.
Kỷ Tuân không có nhìn lầm, bây giờ chính là thời gian tỉnh táo hiếm hoi của Trương Xuân Hoa.
"Em ấy muốn biết một vài chuyện của gia đình mình trong qua khứ." Kỷ Tuân nói, "Một vài chuyện liên quan đến Hoắc Tê Huỳnh."
"Cậu ấy đã biết chuyện gì?" Trương Xuân Hoa hỏi.
"Em ấy không biết bất cứ chuyện nào cả. Người nhà họ Hoắc chưa bao giờ nhắc đến Hoắc Tê Huỳnh."
Câu nói này đã kích thích Trương Xuân Hoa, biểu cảm tinh tế hơn cũng đã xuất hiện trên khuôn mặt bà, một kiểu miệt thị giống như đang nói "Quả nhiên là thế".
"Vậy thì bắt đầu nói từ khi đó đi, bắt đầu nói từ nguyên nhân tại sao Huỳnh Huỳnh bỏ nhà ra đi..."
Kỷ Tuân kiên trì lắng nghe.
Huỳnh Huỳnh rất đẹp. Cậu đã nhìn thấy ảnh của cô ấy rồi, cậu cũng biết cô ấy xinh đẹp như thế nào, nhưng cậu chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy ngoài đời, cho nên cậu vốn không hề biết, loại xinh đẹp này là loại xinh đẹp quyến rũ biết bao nhiêu.
Có lẽ bởi vì bệnh tình của Trương Xuân Hoa mà mỗi khi bà rủ rỉ kể về quá khứ, một loại cảm giác vừa đặc biệt vừa kỳ quái lại ập đến, Kỷ Tuân dường như cũng bị cuốn vào trong vòng xoáy không trong lượng này.
Ông chủ Hoắc có hai con tàu viễn dương, vào lúc đó, ông là nhân vật có máu mặt vang danh khắp gần xa.
Những năm đó, mọi người rất thích đến nhà của các nhân vật lớn như vậy, mỗi ngày đều có những vị khách khác nhau đến thăm nhà ông chủ Hoắc, vì những vị khách này, ông chủ Hoắc cũng phải ràng buộc chính mình về mọi mặt.
Ông chủ Hoắc đối xử rất tốt với công nhân nhà mình, đối xử rất tốt với người nhà của công nhân, thậm chí đối xử rất tốt với cả người ngoài không hề quen biết, nhưng sau lưng người ngoài, vào những lúc chỉ có người nhà, ông ấy lại không tốt như vậy nữa.
"Không tốt như vậy nữa" mà tôi nói không phải ám chỉ ông ấy sẽ đánh người, sẽ mắng người, cũng không phải nói tình cảm giữa hai vợ chồng ông ấy không tốt, chỉ là đang nói, ông ấy không có cách nào thoát khỏi cái nhìn của người ngoài, lúc nào ông ấy cũng sống trong cái nhìn của người ngoài.
Ông ấy sợ con gái của mình.
Lời này không phải Trương Xuân Hoa nói, là Hoắc Tê Huỳnh nói.
"Chị Hoa, em cảm thấy bố em sợ em."
Đó là mùa xuân của một năm nào đó, mặt trăng xuống núi, ánh sao mờ dần, một ngọn đèn đo đỏ chiếu sáng cả căn phòng, Hoắc Tê Huỳnh vừa lắc chân trên giường vừa nói.
"Huỳnh Huỳnh đừng nói lung tung, ông chủ Hoắc sao lại sợ em được." Trương Xuân Hoa cũng không lớn hơn Huỳnh Huỳnh bao nhiêu, cô thiếu nữ thắt hai bím tóc thu dọn tủ quần áo xong lại kéo chăn bông trên giường, giũ ra đắp lên người Hoắc Tê Huỳnh.
Chăn bông màu trắng che kín Hoắc Tê Huỳnh, nhưng chỉ loáng một cái, đầu cùng cẳng chân của Hoắc Tê Huỳnh lại thò ra ngoài mép chăn.
Đôi chân trắng mịn vẫn tiếp tục di chuyển, gác lên mạn giường, nhẹ nhàng lắc lư, tựa như một con thuyền nhỏ dập dờn trên mặt nước trong đêm tối.
Tóc của Hoắc Tê Huỳnh là kiểu tóc xoăn tự nhiên, những lọn tóc nho nhỏ dịu dàng ôm lấy hai bên má, giống hệt như các cô nàng hay xuất hiện trên tạp chí thời nay.
"Chị Hoa, bố em sợ em mà." Hoắc Tê Huỳnh than thở giống như bà cụ non, "Bố em cảm thấy em quá đẹp, người khác quá thích em, lúc nào bố em cũng sợ xảy ra chuyện, cho nên chỉ cho em dùng đồ xám xịt, quần áo xám xịt, chăn xám xịt, phòng xám xịt, căn buồng cũng xám xịt..."
"Trong nhà vẫn còn tốt, không có xám xịt." Trương Xuân Hoa nói. Thế nhưng cô cũng không thể không nhận ra tính xác thực trong lời nói của Hoắc Tê Huỳnh, màu sắc tươi sáng trong nhà càng ngày càng ít đi, quần áo có khuynh hướng màu đen, màu xám, màu xanh lam càng ngày càng nhiều... Lúc trước thì không được mặc quần đẹp mỗi khi ra ngoài, hiện tại không chỉ ra ngoài, ngay cả lúc ở nhà, ông chủ Hoắc cũng bắt đầu không cho Huỳnh Huỳnh mặc quần áo sáng màu, những kiểu quần áo cũ kỹ đó, đến cả cô cũng không muốn mặc.
Có phải do những vị khách ngày ngày tới nhà, mỗi lần tới nhà đều khen ngợi Huỳnh Huỳnh không?
Nhưng loại giản dị như vậy cũng không có tác dụng gì.
Có một vài người cần quần áo tôn lên nét đẹp, còn một vài người lại tôn lên nét đẹp của quần áo.
Thiếu nữ vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành giống như búp bê bằng sữa, lúc này, màu sắc càng sẫm lại càng tôn lên vẻ thuần khiết không tỳ vết của cô.
"Mặt trăng bên ngoài khuyết mất một góc rồi." Hoắc Tê Huỳnh vươn mình trên giường.
Mái tóc vừa dài vừa xoăn nhẹ trượt ra khỏi chăn, lười biếng rải lên chăn đệm, tỏa ra những tia sáng nho nhỏ màu đen óng dưới ánh trăng, những tia sáng nho nhỏ tựa như ánh trăng tàn, nhưng thỉnh thoảng nhìn thoáng qua lại cảm thấy tựa như tia sáng của tơ nhện.
Hoắc Tê Huỳnh chống nửa người trên, duỗi tay chống cằm: "Chị Hoa, cảnh sắc ngoài quê mình trông như thế nào? Những người tới chơi luôn nói khung cảnh bên ngoài rộng lớn hơn, cũng không chỉ mình bọn họ nói như vậy, trong những quyển sách mà em đọc cũng bảo như thế, "Tinh thuỳ bình dã khoát, nguyệt dũng đại giang lưu", em muốn ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài lắm..."
Tinh thuỳ bình dã khoát, nguyệt dũng đại giang lưu: gốc 星垂平野阔, 月涌大江流 là hai câu thơ trong bài Lữ Dạ Thư Hoài của Đỗ Phủ, dịch nghĩa "Sao rũ xuống cánh đồng bằng phẳng bao la, trăng tung toé trên sông chảy cuồn cuộn". (Theo thivien.net)
Trương Xuân Hoa không đáp lại.
Cô giúp Hoắc Tê Huỳnh đóng cửa ban công, che lại phong cảnh ngoài cửa sổ.
Nhưng cô nghĩ, có lẽ Huỳnh Huỳnh nói đúng, có lúc ở nhà sẽ khiến người ta cảm thấy gò bó, mà bên ngoài luôn có đủ loại phong cảnh khác nhau.
Huỳnh Huỳnh lúc nào cũng đúng.
Gần nửa tháng trôi qua kể từ đêm đó, Hoắc Tê Huỳnh đột nhiên tránh né những người còn lại trong gia đình, thần thần bí bí vẫy tay với cô.
Trong lòng nảy sinh cảm giác nghi ngờ, nhưng cô cũng không kinh động những người khác, nhân lúc tất cả mọi người đều ra ngoài, lặng lẽ đi vào phòng của Hoắc Tê Huỳnh.
Không thấy ai trong phòng cả.
Chỉ có màn ngủ là bị buông xuống giữa ban ngày.
Huỳnh Huỳnh đang nấp trong giường à?
Trương Xuân Hoa thầm nghĩ, bước lên trước khẽ gọi, giơ tay vén màn lên.
Nhưng bên trong cũng không có ai, chỉ có chăn đệm đã được trải sẵn là đang cô quạnh nằm trên giường.
Lúc này, bỗng có một giọng nói vang lên từ phía sau: "Chị Hoa!"
Trương Xuân Hoa sợ hết hồn, đột ngột quay đầu lại thì nhìn thấy ——
Xanh lam giống như bầu trời, xõa tung giống như mây trắng, vòng vàng giống như ánh mặt trời khiến cô trở nên bồng bềnh.
Hoắc Tê Huỳnh mặc một chiếc váy mà ngay cả tạp chí truyền hình cũng chưa từng thấy, cô đi từ ban công đến trước mặt Trương Xuân Hoa, chiếc váy tầng tầng lớp lớp kia có một cái đuôi thật dài, đuôi váy còn được đính từng viên ngọc trai màu trắng.
Vạt váy xếp thành từng tầng giống như cuộn sóng, ống tay áo cũng rất đẹp, bao quanh cánh tay trắng nõn tựa như cánh hoa, cánh tay kia không hề gầy gò mà lại có một độ cong đầy đặn, là cảm giác cầm rất vừa tay có thể tưởng tượng được.
"Đẹp không?"
Hoắc Tê Huỳnh nhảy vào từ ban công, hai tay cầm vạt váy, xoay một vòng trước mặt Trương Xuân Hoa giống như một cô thiên nga.
Vạt váy lại tựa như cánh thiên nga, sải cánh thật rộng.
"Đẹp, đẹp, đẹp quá..." Trương Xuân Hoa lắp bắp nói, muốn chạm vào lại sợ bàn tay thô ráp của mình sẽ làm xước váy.
Nhưng Hoắc Tê Huỳnh lại thô bạo mà nhấc váy lên, nhét vào trong tay Trương Xuân Hoa.
"Lúc mới nhìn thì khá đẹp, mà sau đó cảm thấy cũng chỉ như vậy thôi." Váy rất dài, đuôi váy bị Trương Xuân Hoa cầm trong lòng bàn tay cũng không gây trở ngại cho hành động của Hoắc Tê Huỳnh, cô ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, "Mặc dù chắc là đắt lắm."
Không phải chắc là đắt, mà thật sự rất đắt.
Trương Xuân Hoa cẩn thận nhìn những viên ngọc trai trên đuôi váy, ngọc trai cũng không phải là châu báu duy nhất trên cái váy này, phần thắt lưng của váy còn có những bông hoa làm bằng đá quý.
Thật sự rất đẹp.
Cô yêu thích không rời mà vuốt ve: "Huỳnh Huỳnh, chiếc váy này từ đâu ra vậy?"
"Charles tặng." Hoắc Tê Huỳnh nói, cô khoa tay, "Người đàn ông tóc đen mắt xám tới nhà lần trước, hắn là người nước ngoài, tên tiếng Anh là Charles, tên tiếng Trung hình như là Lâm cái gì ý, haiz, quên mất rồi."
"Có phải đắt quá rồi không..." Trương Xuân Hoa chần chừ nói.
"Đắt đâu mà đắt, quần áo không đắt, em mới đắt đây này." Hoắc Tê Huỳnh cười hì hì nói, "Chỉ là không tiện gửi từ nước ngoài về thôi, nếu không thì muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu. Đúng rồi, hắn còn gửi cho em một bức thư, bảo là muốn tặng em vé tàu, để cả gia đình ra nước ngoài du lịch."
Cô ấy thật xinh đẹp.
Người xinh đẹp cũng hiểu rõ vẻ xinh đẹp của mình.
Tất cả trang phục, tất cả châu báu, chẳng qua chỉ là những món đồ trang sức phù phiếm tô điểm cho cô ấy.
Lúc này, trong lòng Trương Xuân Hoa bỗng sinh ra một loại oán giận, tại sao ông chủ Hoắc không muốn cho Huỳnh Huỳnh mặc quần áo đẹp? Rõ ràng ông chủ Hoắc có năng lực này. Ông có thể hoàn toàn phóng ra vẻ đẹp của con gái. Ông chủ Hoắc thật sự đang sợ cô con gái càng ngày càng xinh đẹp của ông ấy sao? Ông ấy tưởng rằng dùng màu sắc ảm đạm là có thể xóa đi hào quang của Huỳnh Huỳnh sao?
Xinh đẹp thì có lỗi gì?
"Sau đó thì sao?" Kỷ Tuân không nhịn được hỏi, "Hoắc Tê Huỳnh lên thuyền?"
"Sau đó..." Trương Xuân Hoa nói, "Ông chủ Hoắc phát hiện bộ váy kia, ông chủ Hoắc nổi trận lôi đình, cắt nát chiếc váy rồi ném nó vào trong lửa ngay trước mặt Huỳnh Huỳnh."
Trực giác nói cho Kỷ Tuân, đây không phải toàn bộ câu chuyện.
Trương Xuân Hoa đúng là chưa nói hết. Bà tiếp tục miêu tả sự việc trong trí nhớ——
Không nên như vậy, rõ ràng cô đã cất chiếc váy rất kĩ, tại sao ông chủ Hoắc vẫn phát hiện?
Cô nhìn ông chủ Hoắc chỉ vào mặt Hoắc Tê Huỳnh, quát mắng con gái không hiểu dụng tâm của mình, khuôn mặt đầy vẻ hung ác; Hoắc Tê Huỳnh ôm lấy hai chân, co rúc trong góc sô pha, lạnh lùng nhìn nền gạch, không nói lời nào. Trước mặt bọn họ là chiếc váy sang trọng đang vặn vẹo kêu rên trong ngọn lửa, hóa thành tro tàn; mà cô lại dò xét, dò xét, dò xét mỗi một góc trong căn phòng này.
Cuối cùng cô cũng phát hiện ra một góc váy hoa lộ ra từ mép hành lang của tầng hai.
Bà Hoắc đang đứng trong góc tầng hai, nhìn tất cả mọi chuyện.
Cô đột ngột nhận ra.
Ngoại trừ cô thì chỉ có mẹ của Huỳnh Huỳnh sẽ bước vào phòng của Huỳnh Huỳnh.
Bà Hoắc đã phát hiện chiếc váy này, sau đó nói cho ông chủ Hoắc.
Cô đã hiểu ra mọi chuyện, trong ngôi nhà này, không chỉ có người bố sợ vẻ đẹp của con gái mà ngay cả người mẹ hình như cũng thầm ghen tị với nhan sắc của con, nếu không thì sao mẹ lại không cho con gái mình mặc những chiếc váy xinh đẹp?
Người bố sợ vẻ đẹp của con gái.
Người mẹ lại ghen tị với vẻ đẹp của con gái.
Đẹp là một chiếc gương thần, chiếc gương thần này đã phản chiếu tội ác trong lòng mỗi người.
Sau lưng bọn họ, chiếc váy sang trọng đang vặn vẹo kêu rên trong ngọn lửa, hóa thành tro tàn, tựa như tiếng kêu không thốt ra khỏi miệng của Huỳnh Huỳnh!
Đêm hôm đó, cô lặng lẽ lẻn vào phòng lớn, gạt lớp tro tàn dày đặc sang một bên, nhặt những viên ngọc trai và đá quý còn sót lại, sau đó bước vào phòng của Huỳnh Huỳnh. Tro đen làm bẩn tay, làm bẩn váy của cô, nhưng cô chỉ đau lòng vì những viên ngọc trai đã biến dạng.
Hoắc Tê Huỳnh chưa ngủ, cô cầm một viên đá quý lên, thổi đi tro bụi bên trên nó, lại đặt vào trong tay Trương Xuân Hoa, an ủi cô: "Được rồi chị Hoa, chị đừng khóc, xem này, đá quý vẫn sáng như vậy, nó không sợ bị đốt."
"Không phải chị nói với ông chủ Hoắc đâu." Trương Xuân Hoa vội vàng giải thích.
"Em biết." Hoắc Tê Huỳnh, "Bố em lúc nào cũng giám sát em. Bố em đa nghi lắm, tìm được chiếc váy này rồi, những suy đoán trước đây cứ như sắp thành sự thật đến nơi ấy."
"Huỳnh Huỳnh —— "
"Xuỵt." Nhưng Hoắc Tê Huỳnh lại giơ một ngón tay lên, để sát bên môi, sau đó cô lấy ra một bức thư từ dưới gối, đưa cho Trương Xuân Hoa, "Chị nhìn này."
Lại là một bức thư.
Ngoài tiếng Trung thì trên bì thư còn có tiếng Anh cao quý mà cô nhìn vào cũng không hiểu.
Trương Xuân Hoa nín thở, nhìn thấy một chiếc vé tàu cùng một tờ chi phiếu mỏng bay ra ngoài từ miệng bì thư đang mở.
Dưới đêm trăng, chúng tựa như hai con bướm hoa nhẹ nhàng bay lượn, rơi vào lòng bàn tay của Hoắc Tê Huỳnh.
"Cho nên..."
"Đúng." Trương Xuân Hoa trào phúng, "Cái nhà này thực sự không có gì đáng để lưu luyến, tôi đã giúp Huỳnh Huỳnh lên thuyền. Có lẽ sau khi con gái biến mất, ông chủ Hoắc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng."
Kỷ Tuân im lặng một lúc lâu.
Thái độ của vợ chồng ông chủ Hoắc thật sự giống như những gì Trương Xuân Hoa đã nói sao? Nhìn vào những chuyện xảy ra với Hoắc Tê Ngữ sau này, không hẳn, đây chẳng qua chỉ là góc nhìn chủ quan của Trương Xuân Hoa.
Nhưng cũng có một chút khách quan.
Theo lời kể của Trương Xuân Hoa, chắc chắn Hoắc Tê Huỳnh đã không lên thuyền của nhà.
Nhưng theo lời kể của lão Hồ, Hoắc Tê Huỳnh đã nấp trong khoang thuyền của nhà họ Hoắc.
Tại sao?
Là vì Hoắc Tê Huỳnh rời nhà trốn đi nhưng lại lên sai thuyền sao?
"Như vậy cũng tốt." Trương Xuân Hoa tự nói một mình, "Như vậy thì ông chủ Hoắc đã tự giải thoát cho mình, cũng đã thả tự do cho Huỳnh Huỳnh. Charles sẽ chăm sóc Huỳnh Huỳnh, mà dù Charles xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người khác cũng sẽ chăm sóc cho Huỳnh Huỳnh thật tốt."
Bà bình tĩnh đến thế, tựa như tin tưởng tuyệt đối, không thể nghi ngờ.
Bởi vì đó là Hoắc Tê Huỳnh.
Có người sợ Hoắc Tê Huỳnh, có người ghen tỵ với Hoắc Tê Huỳnh, có người muốn trở thành Hoắc Tê Huỳnh, nhưng càng có nhiều người yêu Hoắc Tê Huỳnh, yêu cô sâu đậm.
Kỷ Tuân ra khỏi phòng.
"Cảm ơn." Anh thuận tiện chào hỏi cảnh sát bên ngoài.
"Không cần cảm ơn đâu, đều là đồng nghiệp, phối hợp với nhau mà thôi. Không biết giới trẻ bây giờ đang nghĩ gì nữa, mặt mình thì không cần, cứ muốn dùng mặt của người khác. Nhưng người trong bức ảnh kia đẹp thật, thật sự quá đẹp." Cảnh sát cảm khái xong lại lắc đầu, "Đẹp quá cũng không tốt."
Kỷ Tuân đang đi tới cửa bỗng dừng bước.
"Đúng." Anh quay đầu lại, nở nụ cười, "Đẹp là một đóa hoa nở trước họng súng."
Hoa có máu, cũng có độc.
- -----------------------------------