Hoặc là còn có một khả năng khác.
Kỷ Tuân nhìn Trương Xuân Hoa ở đằng xa mà thầm nghĩ.
Tỷ như Trương Xuân Hoa không phải là mẹ ruột của Huỳnh Huỳnh, chỉ là mẹ nuôi của Huỳnh Huỳnh. Mà từ những tư liệu đã thu thập lúc trước, hai người này lại không có chi tiết rõ ràng nào cho thấy "không phải mẹ con ruột"...
"Đủ rồi!"
Một tiếng quát giận dữ bỗng vang lên phía trước.
Kỷ Tuân nhìn sang ngay lập tức, nhìn thấy nửa khuôn mặt vặn vẹo của Huỳnh Huỳnh.
Trong nháy mắt này, Huỳnh Huỳnh quả thực giống như đã bị lửa giận thiêu đốt, lửa giận hừng hực này không chỉ nuốt sống bản thân Huỳnh Huỳnh, mà còn muốn nuốt chửng Trương Xuân Hoa tựa như một con quái thú!
Kỷ Tuân cảm thấy kinh ngạc.
Trong lúc suy nghĩ, anh cũng không quên quan sát hai mẹ con, trước khi Huỳnh Huỳnh nổi giận, anh không hề phát hiện Trương Xuân Hoa đã nói chuyện gì khiến người khác phẫn nộ, nhìn vào khẩu hình, Trương Xuân Hoa chỉ bảo Huỳnh Huỳnh mang cho bà một thứ...
Nhưng dù sao cũng đang ở nơi công cộng, sau cơn tức giận không thể kiểm soát lúc ban đầu, Huỳnh Huỳnh đã nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, miễn cưỡng khống chế biểu cảm của bản thân.
Trông cô có vẻ rất cảnh giác với ánh nhìn của những người khác.
Cô hạ giọng, nói với mẹ bằng ngữ điệu hằn học: "Đã bảo là không có, không có, không có! Sao mẹ cứ hồ đồ thế, vốn dĩ không có thứ kia, con phải nói với mẹ bao nhiêu lần mới được!"
Nói xong câu này, Huỳnh Huỳnh có vẻ cũng không muốn ở lại thêm, cô cầm lấy mũ cùng kính râm đang đặt trên bàn, dẫn theo những người cô đã mang tới, nổi giận đùng đùng mà đi ra ngoài.
Đoàn người này lại đi ngang qua Kỷ Tuân, cách một đoàn người, Kỷ Tuân cùng Huỳnh Huỳnh liếc nhìn nhau.
Đôi mắt phượng hẹp dài cực kỳ giống với Hoắc Nhiễm Nhân kia đang đậu trên khuôn mặt của Huỳnh Huỳnh, nhưng vào lúc này, đôi mắt ấy vừa không có thờ ơ phong lưu của Hoắc Nhiễm Nhân trong những khi hờ hững, cũng không có dịu dàng như nước của Hoắc Nhiễm Nhân trong những lần tình ý chứa chan.
Đôi mắt kia bởi vì phẫn nộ mà có hơi biến dạng.
Mà loại biến dạng này đã bị chủ nhân khống chế vào thời điểm Huỳnh Huỳnh nhận ra Kỷ Tuân đang nhìn cô.
Đôi mắt cô giãn ra, trở lại bình thường, cũng trở lại dáng vẻ xinh đẹp một lần nữa, cô nhếch đuôi mắt với Kỷ Tuân rồi lập tức đeo kính râm, giẫm giày cao gót cộc cộc cộc mà bước về phía trước, từng tiếng vang lanh lảnh tựa như tiếng quyền trượng của nữ vương đang gõ lên mặt đất.
Huỳnh Huỳnh đi rồi, Kỷ Tuân đưa mắt nhìn sang Trương Xuân Hoa.
Anh đi tới bàn bên cạnh Trương Xuân Hoa.
Càng đến gần, một vài chi tiết mới vừa rồi không chú ý tới cũng càng hiện ra trước mắt Kỷ Tuân.
Anh nhìn thấy Trương Xuân Hoa đặt một cái rổ nhỏ trên đầu gối, trong rổ có đủ loại sợi len cùng mấy móc đan ngắn, còn có một vài con búp bê nho nhỏ được dệt rất tinh xảo, không chỉ có tóc tai, ngũ quan rõ ràng, ngay cả quần áo cùng đồ trang sức đều rất tương xứng. Chỉ là phong cách hơi đơn điệu một chút.
Toàn bộ số búp bê len trong rổ đều là bé gái, còn được ăn mặc giống như đại tiểu thư, giống như búp bê barbie vĩnh viễn mặc váy công chúa.
Khi Kỷ Tuân quan sát Trương Xuân Hoa, người phụ nữ cúi đầu đan búp bê cũng đột nhiên ngẩng đầu lên.
Bà ngơ ngác nhìn Kỷ Tuân: "Cậu là ai? Tới đây làm gì?"
Kỷ Tuân còn chưa kịp nói, nhân viên phục vụ đứng bên cạnh đã thành thạo đáp: "Anh ấy là bạn của Huỳnh Huỳnh, tới đây làm khách."
Băng sương trên mặt Trương Xuân Hoa tản đi, bà vội vàng đặt rổ nhỏ trên đầu gối sang bên cạnh, đứng lên nói: "Hóa ra là tìm Huỳnh Huỳnh, mời cô cậu ngồi, tôi rót trà, lấy điểm tâm cho cô cậu."
Nói xong, bà đi thẳng đến vị trí của máy nước trong phòng sinh hoạt.
Kỷ Tuân: "..."
Anh không nhịn được mà nhìn người bên cạnh một cái, thầm nghĩ cái cô nhân viên này cũng biết giúp đỡ ghê?
Nhân viên phục vụ kéo Kỷ Tuân ngồi xuống, nhỏ giọng trao đổi với anh: "Bệnh của cô Trương hơi nghiêm trọng, bình thường không để ý đến người khác đâu, nhưng trong quá trình tiếp xúc với cô Trương, chúng tôi phát hiện chỉ cần nhắc đến Huỳnh Huỳnh, cô Trương sẽ trở nên nhiệt tình ngay. Anh đừng thấy hai mẹ con ở chung một chỗ chưa được bao lâu đã muốn cãi nhau, thật ra vẫn tình cảm lắm."
Trương Xuân Hoa quay lại, cầm một cái khay trong tay, trên khay có một bộ ấm trà cùng điểm tâm, rõ ràng là điểm tâm bình thường do viện dưỡng lão đặt trên bàn để các ông bà có thể ăn bất cứ lúc nào, nhưng lại được Trương Xuân Hoa bày biện tinh xảo giống hệt như lúc bà đan búp bê.
Trước khi mắc bệnh, bà lão này hẳn cũng là một người tương đối chú trọng chất lượng cuộc sống. Kỷ Tuân thầm nghĩ, sau đó lại nghĩ tới Huỳnh Huỳnh. Cho nên con gái cũng mới chú trọng như thế.
Sau khi đặt khay lên bàn, Trương Xuân Hoa trái lại không ngồi xuống, chỉ đứng chờ bên cạnh bàn, đến khi nhân viên phục vụ nói "Cô cũng ngồi xuống đi ạ", Trương Xuân Hoa mới cúi đầu ngồi xuống giống như nhận được mệnh lệnh.
"Cô cậu ơi, thật ngại quá, hôm nay Huỳnh Huỳnh không có nhà..."
"Không sao đâu cô." Kỷ Tuân cũng đã vào trạng thái, tự nhiên nói, "Bọn cháu ngồi đây chờ cô ấy. Đúng rồi, Huỳnh Huỳnh đi đâu thế cô?"
"Hôm nay là thứ tư, buổi sáng Huỳnh Huỳnh cưỡi ngựa, buổi chiều sẽ đi dự tiệc trà." Trương Xuân Hoa không chút nghĩ ngợi đã đáp lại ngay.
Trò chuyện nhiều hơn, Kỷ Tuân cũng nhanh chóng phát hiện, trong suy nghĩ của Trương Xuân Hoa, Huỳnh Huỳnh hoàn toàn là một đại tiểu thư đúng chuẩn, mỗi ngày từ thứ hai đến chủ nhật đều có lịch trình, sắp xếp từ cưỡi ngựa đến đánh đàn, từ xã giao đến vũ hội, tất cả phương diện đều làm nổi bật cuộc sống hàng ngày với sự kết hợp hài hòa giữa yếu tố Trung Quốc và phương Tây của một cô thiên kim đại tiểu thư sống trong lâu đài cổ kính, mỗi lần ra ngoài đều có tám cô hầu đi theo.
Kỷ Tuân cảm thấy trên thực tế, cuộc sống của Huỳnh Huỳnh cũng rất sang trọng, nhưng sang trọng mà Huỳnh Huỳnh đang có tuyệt không phải sang trọng như trong suy nghĩ của Trương Xuân Hoa.
Bệnh tật có lúc cũng khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Anh không cười, nhưng nhân viên phục vụ lại không được nhịn cười.
Cười xong liền ngẩng đầu, mới phát hiện Trương Xuân Hoa không biết đã dừng lại từ lúc nào, sắc mặt trở nên nặng nề, hai mắt cũng nhìn cô chằm chằm.
Nhân viên phục vụ hoảng hốt nói: "Cô Trương..."
"Cô Trương," Kỷ Tuân tiếp lời, "Lúc nãy cháu nghe thấy cô và Huỳnh Huỳnh cãi nhau, hai người cãi nhau về vấn đề gì thế cô?"
"Chúng tôi không cãi nhau." Trương Xuân Hoa lập tức bị Kỷ Tuân nhắc tới Huỳnh Huỳnh thu hút sự chú ý, "Chúng tôi sẽ không cãi nhau."
"Nhưng Huỳnh Huỳnh rất tức giận." Kỷ Tuân nói.
"Huỳnh Huỳnh tức giận," Trương Xuân Hoa lẩm bẩm, "Là bởi vì thứ kia biến mất rồi."
"Thứ gì ạ?"
"Thứ kia... Thứ kia rất quan trọng." Trương Xuân Hoa lắc đầu, "Biến mất rồi, Huỳnh Huỳnh sẽ trách tôi, con bé cực kỳ tức giận, phải tìm được thứ kia về, thứ kia bị người đánh cắp, bị tên trộm trộm mất rồi..."
Thứ kia.
Rốt cuộc là thứ gì?
Trong lúc cãi nhau, Huỳnh Huỳnh nổi giận bởi vì Trương Xuân Hoa nhắc đến thứ kia, nói vốn không có thứ này; Trương Xuân Hoa lại nói bởi vì thứ kia bị mất nên Huỳnh Huỳnh mới nổi giận.
Ai đang nói thật?
Kỷ Tuân lại thử vài phương thức dò hỏi nói bóng nói gió, nhưng từ đầu đến cuối Trương Xuân Hoa đều không nói "thứ kia" rốt cuộc là thứ gì, chỉ không ngừng lẩm bẩm "Mất", "Tìm về".
Mắt thấy thực sự hỏi không được gì thêm, Kỷ Tuân chỉ có thể đứng dậy.
Trước khi rời đi, anh quay đầu lại nhìn Trương Xuân Hoa lần nữa.
Bởi vì bọn họ đã rời đi, Trương Xuân Hoa cũng cúi đầu, tiếp tục đan búp bê, bầu trời ngoài cửa sổ đã tối, ánh đèn bật lên. Gạch sứ cùng dụng cụ bắt đầu cùng nhau lập loè, tỏa ra tia sáng nho nhỏ lại lạnh lẽo.
Sau khi ra khỏi viện dưỡng lão, Kỷ Tuân tìm bừa một khách sạn gần đó để qua đêm.
Anh không có khẩu vị lắm, thế nên cũng không muốn ăn tối, vì vậy dứt khoát vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, lại khoác khăn tắm ngồi xuống trước bàn, mở trang cá nhân của Huỳnh Huỳnh ra một lần nữa, xem lướt qua ảnh và video cá nhân của Huỳnh Huỳnh cũng như những bình luận của người hâm mộ dưới bài đăng.
Trước khi gặp được người thật, nhìn những thứ này cũng không có quá nhiều liên tưởng.
Nhưng sau khi gặp được người thật, nhìn lại những thứ này, bỗng dưng sinh ra một vài cảm giác khác thường.
Đây không phải là lỗi của Huỳnh Huỳnh.
Chỉ là kỳ vọng ban đầu của anh quá cao, anh đã vô thức coi Huỳnh Huỳnh là hậu duệ của "Hoắc Tê Huỳnh", kỳ vọng có thể nhìn thấy "Hoắc Tê Huỳnh" từ trên người của Huỳnh Huỳnh, hoặc cũng có được linh cảm đủ để anh có thể trực tiếp miêu tả ra "Hoắc Tê Huỳnh"... Đáng tiếc sau khi tiếp xúc lại cảm thấy hơi kỳ lạ, hơn nữa trước mắt còn có không ít điểm đáng ngờ.
Huỳnh Huỳnh... Huỳnh Huỳnh hẳn nên sở hữu đường nét thuộc về Hoắc Tê Huỳnh.
Nhưng nhan sắc của Hoắc Tê Huỳnh có lẽ không chỉ như dáng vẻ hiện tại của Huỳnh Huỳnh. Dáng vẻ của Hoắc Tê Huỳnh hẳn là...
Kỷ Tuân thoáng thất thần.
Đến khi lấy lại tinh thần, anh đã dừng lại bút trong tay, nhìn bức tranh hiện ra trên giấy.
Anh vẽ người trong tưởng tượng của mình lên trên giấy.
Giống như anh đang vẽ chân dung của Hoắc Nhiễm Nhân, mà người trong tranh dịu dàng hơn, cũng tao nhã hơn Hoắc Nhiễm Nhân, còn sở hữu dáng vẻ phong tình đã qua của thời đại cũ.
Quá coi là đương nhiên, nhưng cũng quá không có năng lực tưởng tượng.
Nếu chỉ có vậy, anh chạy từ thành phố Ninh xa xôi đến tỉnh Phúc điều tra những thứ này làm gì? Ở nhà vẽ chân dung Hoắc Nhiễm Nhân không phải là được rồi sao?
Kỷ Tuân đang muốn xé bỏ bức tranh này, điện thoại di động lại đột nhiên vang lên, anh liếc một cái, là Hoắc Nhiễm Nhân gọi video tới.
Kỷ Tuân trượt ngón tay lên màn hình, nhận điện thoại, nhìn thấy cửa nhà mình, cũng nhìn thấy Hoắc Nhiễm Nhân đang vào nhà.
"Về đến nhà rồi à?"
"Ừm."
"Hôm nay còn sớm, phía em có tiến triển gì không?"
"Gần như không có. Anh thì sao?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi.
"Chỗ anh ấy à..." Kỷ Tuân đang nghĩ xem nên bắt đầu nói từ đâu, vừa lúc giơ bức tranh mới vẽ trong tay cho Hoắc Nhiễm Nhân xem.
Hoắc Nhiễm Nhân nhìn vào màn hình trong lúc thay giày, sắc mặt hơi thay đổi.
"Anh đang vẽ em à?"
"Không thể coi là vậy được."
"Em của phiên bản nữ?"
"Xem như là thế." Kỷ Tuân thừa nhận.
"Không nghĩ tới anh thích khẩu vị như thế này."
Hoắc Nhiễm Nhân không nhìn vào ống kính nữa. Cậu cầm lấy điện thoại di động, Kỷ Tuân chỉ có thể nhìn thấy Hoắc Nhiễm Nhân cởi áo khoác, ném áo vào ghế sô pha trong sự rung lắc của camera. Sau đó là cơ thể ngã xuống ghế —— Hoắc Nhiễm Nhân có lẽ đã mệt lắm rồi, cứ thế thả mình xuống sô pha.
"Cái gì gọi là anh thích khẩu vị cơ, nói cứ như anh là thằng cha không biết đứng đắn ấy." Kỷ Tuân kháng nghị, "Đây là manh mối!"
"Ồ —— "
Điện thoại di động dựng trên bàn trà, ống kính vừa hay nhắm thẳng vào Hoắc Nhiễm Nhân trên ghế, chỉ là hơi nghiêng, làm đôi chân vốn đã không ngắn của Hoắc Nhiễm Nhân lại càng trở nên thon dài.
Hoắc Nhiễm Nhân dựa vào sô pha, gập khuỷu tay đỡ trán, sau khi nói ra một câu thâm thúy bèn nở nụ cười như có như không.
"Chỉ là manh mối thôi à? Xem ra em hiểu lầm rồi, anh không thích quần tất đen hử?"
Không biết vô tình hay là cố ý, trong lúc nói chuyện, Hoắc Nhiễm Nhân còn bắt chéo chân, đùi ôm sát ống quần, tạo thành một độ cong ngả ngớn.
Kỷ Tuân không thể không tưởng tượng ra một vài thứ chỉ thuộc về ban đêm.
Hoắc Nhiễm Nhân lại buông hai chân ra, cởi hai cái cúc áo, nghiêng người về phía trước, nói với Kỷ Tuân:
"Em thích kiểu lưới cơ."
...
Sắc trời càng lúc càng tối.
Trong viện dưỡng lão, đèn điện thi nhau bật lên, lại thi nhau tắt đi, đồng hồ trên tường chạy thẳng từ số đến số .
Các ông bà trong viện đều đã về phòng của mình, nằm trên giường của riêng mình, chìm vào giấc ngủ.
Chỉ có cửa sổ của một căn phòng là lặng lẽ mở ra.
Căn phòng ở ngay tầng một, ngoài cửa sổ là thảm cỏ. Người này trèo qua cửa sổ, bước lên thảm cỏ, đi thẳng ra cửa sau của viện dưỡng lão.
Cánh cửa này không khóa.
Người này đẩy cửa ra, đi tới lối đi bộ, cuối cùng cũng được bóng đèn bên lề đường chiếu sáng.
Bà mím môi, cầm thật chặt cái rổ trong tay mình, trong rổ là hàng loạt búp bê tinh xảo nằm đè lên nhau.
Bà là Trương Xuân Hoa!
- -------------------------------