Lời Nói Dối Chân Thành (201-291)

chương 228

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong công viên về đêm, ánh đèn mờ ảo dưới bóng cây đung đưa thấp thoáng lại càng thêm mờ ảo, trên khuôn mặt của những người đi tới đi lui cũng dường như bị bao phủ bởi một tầng sương mù lờ mờ, nhìn không rõ mặt.

Địa điểm mà Kỷ Tuân cùng Hồ Nguyên hẹn gặp nhau nằm ngay bên bờ sông của công viên này.

Công viên về đêm vốn là một địa điểm nghỉ ngơi cách xa camera giám sát; bờ sông của công viên lại càng cách xa dòng người vô tình đi ngang qua.

Thời gian gặp mặt là h tối.

h, hai người đã đem theo dụng cụ câu cá ban đêm, chờ ở bên bờ.

Không đến mười phút, một người mặc quần áo thể thao rộng rãi, đầu đội mũ bóng chày đi tới từ đằng xa.

Khi bóng người không biết là nam hay nữ này đi đến gần, ngồi xuống bên cạnh Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân, loay hoay dụng cụ câu cá mà chính mình mang đến, hai người mới nhận ra Hồ Nguyên nhờ mùi thơm vừa mơ hồ vừa quen thuộc.

Xạ hương trắng.

Thoáng ngửi qua sẽ có mùi hương trầm ấm áp, sạch sẽ, khoan khoái từ sâu bên trong, mà ngửi lâu một chút sẽ phát hiện, trong cây hương trầm êm dịu đôi lúc cũng thoang thoảng hương thuốc cay đắng ngọt bùi, hương thuốc khiến cây hương trầm trở nên xuất chúng, cây hương trầm khiến hương thuốc trở nên dịu dàng.

Một mùi hương giữ lại tính chuyên nghiệp của nghề "pháp y", lại hòa tan sự lạnh lùng của nghề pháp y.

Một mùi hương vốn không thích hợp với Hồ Nguyên.

Kỷ Tuân nghĩ.

Phân tích tỉ mỉ là có thể phát hiện, tính cách của Hồ Nguyên hoàn toàn trái ngược với loại nước hoa mà cô dùng, cô cố ý chọn loại nước hoa này, có lẽ chỉ là muốn dùng loại hương thơm ấm áp của nó để che giấu ma quỷ âm u trong thâm tâm.

"Ít nhiều cũng có chút ngoài ý muốn."

Gió thổi tới giọng nói của Hồ Nguyên.

Tiếng "phù phù" vang lên, phao dạ quang rơi xuống mặt nước, Hồ Nguyên đã chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu thả câu, cũng chính thức bắt đầu đối thoại cùng hai người.

"Tôi biết không lừa anh được lâu, nhưng không nghĩ tới mới lần thứ hai anh đã phát hiện được." Hồ Nguyên, "Anh bắt đầu nghi ngờ tôi từ lúc nào? Từ lúc nhìn thấy tôi ở thành phố Cầm?"

"Cô muốn nghe nói thật hay nói dối?" Kỷ Tuân nói.

"Nói thật." Dưới vành mũ, Hồ Nguyên liếc Kỷ Tuân một cái, "Tôi có đang làm nũng với anh đâu."

"Nói vậy thì tối hôm nay là một buổi gặp mặt, trò chuyện chân thành, thẳng thắn à?" Kỷ Tuân xác nhận.

"Nếu không tôi cũng không cần tới đây." Hồ Nguyên khẳng định.

"Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô." Kỷ Tuân vạch trần bí mật, "Từ lúc tôi nhận được MP, trở lại cục cảnh sát cùng Đàm Minh Cửu, nhìn thấy cô và Hoắc Nhiễm Nhân xuất hiện ở cửa."

Hồ Nguyên im lặng vài giây.

"Tại sao? Khi đó tôi hẳn là không để lộ bất kỳ sơ hở nào, anh cũng hẳn là không có được bất kỳ manh mối nào."

"Một loại trực giác." Kỷ Tuân hờ hững, "Cô xuất hiện rất trùng hợp. Giống như tội phạm ôm theo hiếu kỳ cùng đắc ý quay lại hiện trường, quan sát tình huống sau khi phạm tội thành công vậy."

"Hừ..." Hồ Nguyên, "Không hổ là anh."

"Đây đúng là câu hỏi đầu tiên mà tôi muốn hỏi trong buổi hôm nay, " Kỷ Tuân nói, "Tại sao lại chọn tôi?"

"Anh có tài, Kỷ Tuân."

"Người có tài không chỉ có mình tôi. Đội trưởng Hoắc ngồi bên cạnh tôi vừa có tài lại vừa có thân phận." Kỷ Tuân nói, "Cô lựa chọn em ấy còn hợp lý hơn chọn tôi nhiều."

"Sao anh biết tôi không có chọn Hoắc đội?"

Trông đêm tối, giọng nói của Hồ Nguyên như một làn khói nhẹ, lặng lẽ quấn lấy màng nhĩ của mọi người.

"Có ý gì?" Cuối cùng Hoắc Nhiễm Nhân cũng lên tiếng.

"Đội trưởng Hoắc, cho dù tôi không tìm cậu, cậu cũng sẽ tìm được con đường kia... Con đường mà tôi cũng đang tìm. Điểm đến của chúng ta giống nhau, chúng ta là bạn cùng đường, thời gian gặp mặt chỉ là sớm muộn mà thôi." Hồ Nguyên hờ hững nói.

"Nói rõ ra đi." Hoắc Nhiễm Nhân ngầm có ý nhắc nhở, "Đừng giả bộ thần bí."

"Tàu Định Ba." Hồ Nguyên nói ra ba chữ.

Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân bỗng cảm thấy phấn chấn.

Con tàu viễn dương chìm xuống vì tai nạn trên biển, con tàu khiến lão Hồ phải thay đổi thân phận, con tàu được đăng ký dưới tên của ông nội Hoắc Nhiễm Nhân, Hoắc Thiện Uyên.

"Hai người đã nghe câu chuyện đó rồi đúng không?" Hồ Nguyên lại nói, "Câu chuyện mà ông nội kể cho Lam Lan."

Giọng nói âm u của Hồ Nguyên vang lên trong đêm tối, khiến Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân không khỏi nhớ lại câu chuyện được cải biên dựa theo sự tích của Ma Tổ nương nương mà Lam Lan đã kể trong bệnh viện sau khi tự sát không thành.

"Trời trong xanh, đất hoang vắng, thuyền đơn lẻ lối tiêu điều không thôi..."

Giọng nữ lành lạnh đột nhiên cất lên giữa màn đêm yên tĩnh, là Hồ Nguyên đang ngâm nga trước dòng sông tựa như vực sâu đen kịt.

Đường sông trong công viên vừa dài vừa rộng, bóng thuyền thấp thoáng đằng xa, thuyền đang lái về phía bọn họ, thứ đang mơ hồ trôi nổi phía trước con thuyền là nước sông, là sương mù, hay là thi thể đã biến thành lợn, thành dê đang kéo thuyền?

Kỷ Tuân khẽ rùng mình.

"Chị nhắc đến chuyện này là muốn nói với chúng tôi," Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Câu chuyện khủng bố kia có ẩn giấu vụ án giết người?"

Suy luận này gần như không cần thiết suy lý —— Trong thế giới chủ nghĩa duy vật, khi cảnh sát gặp phải những câu chuyện ma quỷ, có lẽ cũng chỉ có thể có nghĩ như thế này thôi. Trên thực tế, ngay khi nghe được câu chuyện mà Lam Lan kể, bọn họ đã nghĩ đến khả năng này.

Nhưng câu trả lời của Hồ Nguyên lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.

"Tôi không biết. Ông nội chưa từng kể chi tiết về câu chuyện đó, câu chuyện dường như chỉ là một câu chuyện. Nhưng..."

Thứ quan trọng, thứ mà Hoắc Nhiễm Nhân cùng Kỷ Tuân không biết, đang nấp sau chữ "Nhưng" của Hồ Nguyên.

"Tôi từng nhìn thấy bọn họ."

""Bọn họ"?" Kỷ Tuân khẽ nói.

"Những người khác trên tàu." Hồ Nguyên hình như đang cười, "Ông nội đương nhiên không phải người duy nhất còn sống trong vụ đắm tàu. Còn có những người khác, tên của bọn họ cũng không giống với trước đây."

Hai người lập tức nhận ra trong câu nói tưởng chừng như đơn giản này lại tiết lộ một tin tức rất không tầm thường.

Tất cả những người rời khỏi tàu Định Ba đều thay tên đổi họ.

Tại sao bọn họ phải làm như vậy?

"Cô nhìn thấy bao nhiêu người?" Kỷ Tuân hỏi.

Trong đêm tối, lần đầu tiên Hồ Nguyên quay mặt lại về phía hai người, cô liếc mắt nhìn qua, ánh mắt tán thưởng tựa như đang nói tối nay mình đến đây không có uổng công rồi.

"Năm người, tôi chỉ nhìn thấy năm người."

Kỷ Tuân nhớ lại thông báo tin buồn về vụ đắm tàu Định Ba trên tờ báo mà anh đã đọc. Trên mục cáo phó ghi rõ, tổng số thuyền viên trên tàu Định Ba là hai mươi hai người.

Hồ Nguyên nhìn thấy năm người... Tính cả ông nội của Hồ Nguyên là sáu người.

Sáu người, hai mươi hai người.

Mười sáu người còn lại đâu? Là Hồ Nguyên không thể phát hiện, hay là bọn họ đã biến mất?

"Đây cũng là lý do tại sao tôi lại nói Hoắc đội sớm muộn cũng sẽ phát hiện, cậu ấy phải tìm ra tất cả mọi thứ, câu hỏi bắt đầu từ con tàu Định Ba, kéo dài suốt bốn mươi năm này cần cậu ấy giải quyết. Bởi vì con tàu kia là tàu của nhà họ Hoắc, bởi vì người con gái mà ông nội tôi thầm thương, bởi vì đá quý màu xanh được đặt trên con tàu kia... Đúng rồi, không chỉ mình cậu ấy, còn có anh, Kỷ Tuân."

"Tôi?"

Kỷ Tuân lẩm bẩm. Thật ra anh không hoàn toàn chú ý tới những gì Hồ Nguyên đang nói, anh đang nghĩ tới viên đá quý màu xanh của lão Hồ.

Sau đó, sự chú ý của anh mới dần dần hội tụ, chú ý đến phương hướng mà Hồ Nguyên đã chỉ.

"Tôi? Tôi thì có liên quan gì đến chuyện này?"

Điều duy nhất móc nối anh với chuyện này, chính là em gái anh...

"Kỷ Tuân, quê anh ở đâu?" Hồ Nguyên đột ngột hỏi một vấn đề không liên quan.

"Tôi là người thành phố Ninh." Kỷ Tuân nói.

Từ lúc sinh ra anh đã ở thành phố Ninh, bố mẹ anh —— Nghĩ tới đây, Kỷ Tuân đột ngột dừng lại. Mẹ anh là người thành phố Ninh, thế nhưng bố anh, bố anh lại không quá thân thiết với ông ba nội của anh, trong hai, ba lần gặp gỡ có hạn, ông nội là một ông lão rất gầy, là đói quá mà gầy, ông ăn rất giỏi, nhưng lại không thích ăn, hơn nữa, ông có... Khẩu âm tỉnh Phúc.

Kỷ Tuân đột ngột quay sang nhìn Hồ Nguyên.

Trong đêm tối chỗ sâu chỗ nông, khuôn mặt của Hồ Nguyên chỉ có một màu trắng, trắng tựa như mặt nạ, lơ lửng giữa không trung.

"Vận mệnh buộc chúng ta vào với nhau." Hồ Nguyên khẽ nói.

"... Chị còn biết những gì nữa?" Một lúc lâu, Hoắc Nhiễm Nhân mới hỏi.

"Không có." Hồ Nguyên tiếc nuối lắc đầu, "Hai người đã điều tra ông nội của tôi rồi, biết ông lão là một người vừa xảo quyệt vừa cẩn thận. Tôi cũng không biết nhiều như hai người vẫn tưởng, nhưng sự thật là thế, do đó tôi mới càng muốn biết chân tướng của những việc này."

"Tại sao?" Kỷ Tuân hỏi.

Hồ Nguyên nghe được hàm nghĩa sâu xa hơn từ trong câu hỏi có vẻ đơn giản này.

Cô khẽ mỉm cười.

"Hai người cảm thấy tôi là vì chính nghĩa, vì chân tướng sao? Không, tôi chỉ là cảm thấy tò mò về nghi ngờ đã bao trùm suốt thời thơ ấu của mình thôi —— Tò mò mới là động lực lớn nhất của con người."

Tương tự như khi đến, lúc rời đi, cũng là Hoắc Nhiễm Nhân cùng Kỷ Tuân rời đi trước.

Hồ Nguyên vẫn ở lại chỗ cũ, tiếp tục câu cá.

Tiếng nước chảy róc rách, tiếng gió thổi xào xạc, thổi qua phiến lá, thổi cô về ngọn núi của thành phố Cầm.

Cô của thời thơ ấu đi đằng sau ông nội, theo ông nội lên núi, ngày đó thật may mắn, trên núi không có ai, cô leo một lúc lâu cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng vẫn còn cao lớn, vẫn còn rắn rỏi của ông nội lúc ẩn lúc hiện bên sườn núi.

Cô đi theo, tiếp tục đi theo.

Đi từ ban ngày đến đêm đen.

Còn nhớ khi đó lá phong phủ kín cả ngọn núi, gió vừa thổi, ngọn lửa đã bốc lên từ lòng bàn chân, thiêu đốt phía trên ngọn núi. Sau đó, cô nhìn thấy cảnh tượng kia... Cô nhìn thấy cảnh tượng ông nội đang chứng kiến tội ác kia, chứng kiến người kéo xe ba gác đã đẩy thi thể vào trong bức tượng xi măng.

Người kéo xe ba gác đi rồi, thế nhưng một lát sau lại có một người vóc dáng thấp bé xuất hiện, hắn thay đổi bảng hiệu bên cạnh bức tượng xi măng.

Lại sau đó, người vóc dáng thấp bé rời đi, ông nội cũng rời đi, cô cũng chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, cô nhìn thấy... Một bóng người thấp bé.

Bóng người thấp bé vừa thay đổi bảng tên của tượng phật đã lẳng lặng xuất hiện trước mắt cô, giống hệt như ma trơi vậy.

Gió đêm hơi lạnh.

Truyện Chữ Hay