"Chúng ta đến phòng làm việc của Trần Gia Thụ đi." Kỷ Tuân bước ra khỏi góc phòng, trong lúc nói chuyện với Hoắc Nhiễm Nhân, anh cũng gọi điện thoại liên lạc với Viên Việt.
Điện thoại nhanh chóng có người nhận, vừa hay Viên Việt đang dẫn người lên đường chuẩn bị tới gặp mẹ của Trần Gia Thụ, cũng chính bà Tôn.
Đúng lúc.
Kỷ Tuân chỉ nói là hẹn gặp Viên Việt ở phòng làm việc của Trần Gia Thụ, sau đó cúp điện thoại.
Lúc này anh đã lên xe của Hoắc Nhiễm Nhân, Hoắc Nhiễm Nhân đạp chân ga, chiếc xe lập tức lao đi giống như mũi tên rời cung!
Nhà máy sản xuất dược phẩm của Trần Gia Thụ nằm ở vùng ngoại ô, cách nội thành tương đối xa, đi xe hết bốn mươi phút, khi tới nơi, mặt trời đã ngả về Tây, tỏa ra hàng ngàn tia ráng chiều, tia sáng đỏ rực chiếu vào mặt đường bê tông không một bóng người, giống hệt như màu máu chưa phai.
Bọn họ nhanh chóng đi qua nơi này, tiến vào phòng làm việc của Trần Gia Thụ.
Viên Việt đã đến, sau khi hắn nhận được điện thoại của Kỷ Tuân thì không đi tìm bà Tôn nữa, vặn bánh lái, trực tiếp mang cả người cả xe đến nới này. Kỷ Tuân vừa bước vào trong, hàng loạt đôi mắt đã tập trung vào anh, giống như anh là người cất giữ mật mã, nhìn anh thêm vài lần là nhất định có thể tìm được đáp án.
"Cậu phát hiện được gì rồi?" Viên Việt hỏi.
"Không vội, để tôi xem trước đã." Kỷ Tuân trả lời ngắn gọn, nhanh chóng nhìn quanh phòng một lượt.
Phong cách phòng làm việc của Trần Gia Thụ cũng giống như quảng trường mà bọn họ đi qua khi mới vào, phủ đầy màu máu.
Bên trong có nguyên một bộ gia dụng bằng gỗ lim, tủ lớn, bàn làm việc cỡ lớn, sô pha lớn, một vài thiết bị tập thể hình, một pho tượng quan công, cùng một bể cá lớn được gắn vào tường.
Kỷ Tuân không nhìn những thứ khác.
Anh giơ tay chỉ vào bể cá, nói thẳng: "Mở ra, vật chúng ta muốn tìm đang ở bên trong."
Kinh ngạc tựa như tia chớp hiện lên khuôn mặt của mỗi người trong đội một.
Bọn họ có quá nhiều vấn đề muốn hỏi, mà hiện trường lại yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, mọi người an tĩnh hệt như pho tượng khoảng một hai giây, sau đó, hai cảnh sát hình sự gần bể cá nhất đứng dậy, hơi do dự đi đến phía trước bể cá:
"Viên đội?"
"Lấy nó ra." Viên Việt nghiêm giọng.
Bể cá thủy tinh cỡ lớn vốn đã nặng, có thêm nước cùng cá lại càng nặng, nhưng khi mọi người vất vả gỡ được bể cá ra khỏi tường, khiến một cuốn sổ da bò nằm dưới bể cá lộ ra trước mắt mọi người, thì đầy đầu mồ hôi nóng biến thành đầy đầu mồ hôi lạnh, có người thất thanh hô lên:
"Anh... Anh đã làm như thế nào vậy, thật sự tìm được rồi!"
Kỷ Tuân cũng nhìn chằm chằm cuốn sổ ghi chép đang lẳng lặng nằm dưới bể cá giống như những người khác.
Anh không nói gì, mà trong lòng lại hơi phản bác:
Không phải tôi tìm được...
Là Mạnh Phụ Sơn.
Là Mạnh Phụ Sơn vẫn luôn nằm vùng bên cạnh Trần Gia Thụ đã đặt nó ở chỗ này.
Mạnh Phụ Sơn hiểu rõ, chỉ cần tôi tới đây, nhìn thấy bể cá, thì nhất định có thể biết được thứ cần tìm đang ở trong bể cá.
Viên Việt tiến lên một bước, cầm cuốn sổ da bò vào trong tay, hắn dừng lại một lát rồi mới mở sổ ra.
Trang giấy trắng tinh của cuốn sách như giống như có độ dính siêu mạnh, khiến từng đôi mắt dán chặt vào nó. Nhưng khi tất cả mọi người nhìn vào nội dung ghi chép bên trong cuốn sổ, Kỷ Tuân lại nhìn sang bể cá bị mọi người đặt xuống đất.
Trong bể kính trong suốt, đàn cá vẫn không hay biết gì cả, còn lắc lư theo dòng nước, tung tăng bơi lội, dẫn Kỷ Tuân bơi về quá khứ, bơi tới kỳ nghỉ đông mà Mạnh Phụ Sơn đến nhà anh ở nhờ năm đó.
Những ngày đầu tiên khi Mạnh Phụ Sơn đến nhà Kỷ Tuân, Kỷ Ngữ vốn không có ở nhà. Khi đó Kỷ Ngữ đang học lớp , bài vở nặng nề, vừa nghỉ đông đã tham gia một lớp học thêm khép kín ngoài trường, phải ở lại lớp một tuần.
Kỷ Ngữ vừa đi, bọn họ liền đến.
Trong một tuần sinh sống, bố mẹ anh đối đãi với Mạnh Phụ Sơn rất tốt, rất thích Mạnh Phụ Sơn. Chủ yếu là bởi Mạnh Phụ Sơn vô cùng chịu khó, mặc dù bố mẹ anh đã nhiều lần bảo Mạnh Phụ Sơn tới làm khách thì không cần đỡ việc, nhưng Mạnh Phụ Sơn vẫn giữ thói quen của trường đại học công an, giờ sáng đã thức giấc, quét nhà, lau sàn, lau cửa sổ, gấp chăn bông gọn gàng vuông vức, bố mẹ anh tỉnh dậy đã nhìn thấy nhà cửa sạch sẽ, không khỏi mở cờ trong bụng.
Đến ngày thứ ba Mạnh Phụ Sơn vào ở, bố mẹ anh đã sửa luôn phòng của anh, đổi chiếc giường lớn một mét tám trong phòng anh thành hai chiếc giường nhỏ một mét hai, một cho anh, một cho Mạnh Phụ Sơn, Mạnh Phụ Sơn đã dùng tư thế tự nhiên như vậy mà đường hoàng trở thành một phần nhỏ trong gia đình anh.
Chỉ chớp mắt, Mạnh Phụ Sơn đã đến nhà anh được một tuần, Kỷ Ngữ cũng trở về từ lớp học thêm, gặp được Mạnh Phụ Sơn.
Mạnh Phụ Sơn dùng giọng điệu lạnh nhạt vốn có mà lên tiếng chào Kỷ Ngữ. Loại lạnh nhạt này có lúc sẽ giống như cây kim, sẽ đâm vào những người xuất hiện bên cạnh Mạnh Phụ Sơn nhưng lại không hiểu Mạnh Phụ Sơn.
Nhưng Kỷ Ngữ không bị kim đâm trúng.
Em gái luôn như vậy...Vui vẻ như vậy, dễ dàng thỏa mãn như vậy.
Em vừa cười vừa vẫy tay, khanh khách nói: "Chào anh Mạnh, em suốt ngày nghe thấy anh trai em nhắc đến anh, hiện tại cuối cùng cũng được gặp anh rồi. "
Sau lần gặp gỡ đó, tuy sống cùng dưới một mái hiên, mà Mạnh Phụ Sơn cùng Kỷ Ngữ cũng không hay nói chuyện với nhau, hầu hết chỉ là trò chuyện đôi ba câu trên bàn ăn, không quá thân thiết, nhưng Mạnh Phụ Sơn cũng không ghét Kỷ Ngữ, thậm chí theo như Kỷ Tuân quan sát, khi đó Mạnh Phụ Sơn đã rất thích Kỷ Ngữ —— Như anh trai thích em gái vậy.
Chỉ là cái thích của một người vốn lạnh nhạt lại tựa như nước chảy dưới băng, nhìn không rõ mà thôi.
Biến chuyển xảy ra vào một hôm của sau này.
Khi đó Tết đã qua, đang vào tháng giêng, bố mẹ anh gói ghém quần áo, phất tay một cái liền bỏ lại hai anh em họ để về quê.
Trong nhà chỉ còn anh, Mạnh Phụ Sơn, cùng Kỷ Ngữ.
Hẳn là vào mùng bốn. Em gái ra ngoài đi chơi với bạn, ngày đó em mặc một chiếc váy trắng tinh tươm, mặt trước thanh lịch tao nhã, không có họa tiết gì, mặt sau lại có một chiếc nơ bướm thắt eo rất to, mỗi khi em gái cất bước, chiếc nơ bướm sẽ rung lên một cái.
Anh đưa em gái ăn mặc thật xinh đẹp ra khỏi cửa, thế nhưng đến tối, khi em gái trở về, váy trắng lại dính đầy bùn đầy bụi, còn có một dấu chân chưa phủi sạch sẽ.
Nhưng so với vẻ ngoài chật vật của em gái, đôi mắt em lại sáng lên, khuôn mặt tràn đầy sự thỏa mãn cùng phấn chấn.
Kỷ Tuân còn nhớ phản ứng của chính mình khi đó.
Lúc đó anh vừa nhìn thấy em gái đã bật dậy mắng em: "Con nhóc chết tiệt kia, em to gan thật đấy, dám ra ngoài đánh nhau!"
Kỷ Ngữ sợ hết hồn.
Nhưng em gái không hề sợ anh, lập tức hùng hồn cãi lại: "Anh thì biết cái gì? Anh còn chưa biết có chuyện gì đã mắng em!"
Kỷ Tuân tức chết rồi: "Có cái gì mà anh không biết? Chẳng phải em vì muốn ra mặt cho bạn em mà đánh nhau với em trai của bạn ấy à?"
"Sao anh biết được?" Em gái khiếp sợ, "Anh, anh theo dõi em à?"
"Chuyện nhỏ như thế này còn cần theo dõi mới có thể xác nhận hay sao?" Bởi vì tức giận, Kỷ Tuân cũng nói nhanh hơn nhiều, "Mu bàn tay của em có vết trầy da, băng cá nhân dán trên vết trầy là phiên bản giới hạn, chỉ mua để sưu tầm, thường không dùng đến. Hiện tại xuất hiện trên tay em, không có khả năng là mua bừa ngoài hiệu thuốc sau khi bị thương được, chỉ có thể là cố ý mang trước ở nhà đi —— Điều này chứng minh em đã dự tính được ngày hôm này có thể sẽ bị thương; trên váy em còn nửa dấu chân bị người khác đạp, có thể nhìn ra dấu chân thuộc về nam giới vị thành niên —— Như vậy đã có được thông tin cơ bản về người xảy ra tranh chấp với em ngày hôm nay rồi; xét đến việc hôm nay em ra ngoài gặp bạn, chuyện này hẳn là em không nói dối, bởi vì anh nghe thấy em gọi điện thoại trước khi ra ngoài, bạn của em không muốn em qua đó lắm, nói hôm nay mình nhất định phải ở nhà, nhưng em khăng khăng muốn đi. Trong nhà, nam giới vị thành niên, chỉ có thể là anh trai hoặc em trai; những gia đình sinh con trai trước sinh con gái sau đa số đều thương con gái, còn những gia đình sinh con gái trước sinh con trai sau thì đa số đều thiên vị —— Nói chung, loại suy luận này rất đơn giản."
"Anh ơi em sai rồi." Em gái xấu hổ cúi đầu, nửa bội phục nửa lấy lòng, "Em không nên dùng từ cấp thấp như kiểu "theo dõi" để hình dung anh trai thông minh của em..."
"Thế em biết sai chưa?" Kỷ Tuân nghiêm mặt.
"Em không sai." Em gái phồng mặt lên.
"Em đánh nhau mà không thấy sai?"
"Không phải đánh nhau, là dũng cảm làm việc nghĩa."
"Với công phu mèo cào của em thì việc nghĩa ở đâu ra, dũng cảm ở chỗ nào?" Kỷ Tuân hỏi ngược lại, "Có chuyện gì phải tìm cảnh sát!"
"Lúc trước anh dạy thuật phòng thân cho em còn bảo em rất lợi hại!" Em gái chỉ rõ, "Hơn nữa, kiểu mâu thuẫn gia đình như thế này cảnh sát cũng không tiện xử lí!"
"Lừa em đấy." Kỷ Tuân lạnh nhạt vô tình, "Em gà thấy mẹ."
Lời này khiến em gái phồng lên thành con cá nóc, thế nhưng Kỷ Tuân cũng tức, thế là hai anh em trực tiếp cãi nhau trong phòng, hai người to tiếng trước, nhưng to tiếng còn không đủ, Kỷ Tuân liền cầm lấy chổi lông gà dùng để lau bụi trên giá sách uy hiếp em gái.
Em gái không bị anh uy hiếp.
Em trốn thật nhanh, lại túm chặt Mạnh Phụ Sơn đang ở bên cạnh, hô to "Anh Mạnh cứu em", sau đó còn lấy Mạnh Phụ Sơn làm lá chắn, chơi trò rượt đuổi với Kỷ Tuân.
Mạnh Phụ Sơn bởi vậy mà vô tội bị quấn vào.
Cho đến khi Kỷ Tuân vòng qua bức bình phong Mạnh Phụ Sơn, dùng chổi lông gà đánh Kỷ Ngữ mấy lần, lại bị Mạnh Phụ Sơn cướp đi vũ khí, cảnh cáo nhìn chằm chằm, trận náo loạn cuối cùng cũng kết thúc.
Em gái tức phát khóc, xông về phòng, đóng sầm cửa thật mạnh.
Kỷ Tuân cảm thấy lần này đã dạy cho em gái một bài học sâu sắc, đủ khiến em hiểu rõ, chuyện chuyên nghiệp nên giao cho người chuyên nghiệp, vì vậy mười lăm phút sau, anh cầm thuốc trị thương gõ cửa phòng em gái.
Nhưng em gái trong phòng vẫn rất tức giận, hô lớn: "Em ghét anh trai thối nhất!"
Kỷ Tuân đá đá Mạnh Phụ Sơn.
Mạnh Phụ Sơn: "... Là anh."
Tiếng hô to chết trẻ giữa đường, Kỷ Ngữ chun mũi, nức nở sụt sịt: "Thật ngại quá anh Mạnh, không phải mắng anh đâu, em sẽ mở cửa."
Kỷ Tuân nhét hết thuốc trị thương vào trong tay Mạnh Phụ Sơn, sau đó lẩn đi.
Mạnh Phụ Sơn giật giật khóe miệng, cầm huốc trị thương, được Kỷ Ngữ mở cửa đón vào.
Sau đó, khi Kỷ Tuân ra ngoài uống nước, làm bộ lơ đãng nhìn vào phòng Kỷ Ngữ thì thông qua cánh cửa khép hờ, anh nhìn thấy Mạnh Phụ Sơn cùng Kỷ Ngữ đang ngồi nói chuyện với nhau dưới cửa sổ.
Phòng của thiếu nữ, màu sắc rất tươi tắn.
Hai người ngồi trên tấm thảm lông màu vàng nhạt, phía sau là rèm cửa sổ giống như chồi non của mùa xuân.
Sau lưng Mạnh Phụ Sơn có kê một cái gối dựa hình trứng ốp la, hắn vẫn rất lạnh nhạt, vẫn là dáng vẻ không có tình người như trước, nhưng hắn hơi cúi đầu, cẩn thận lấy tăm bông dính thuốc đỏ, bôi vào vết thương bị rách da của Kỷ Ngữ, hơn nữa anh còn nghe thấy Mạnh Phụ Sơn hỏi:
"Có đau không?"
Lúc này Kỷ Ngữ không khóc nữa, nhưng vẫn rất ấm ức, mũi đỏ ửng, đôi mắt cũng đỏ lên, em kéo ống tay áo của Mạnh Phụ Sơn mà trò chuyện, giọng em rất nhỏ, Kỷ Tuân chỉ nhìn thấy em gái mấp máy môi, chứ không nghe được em nói gì.
Sau này đi học ngôn ngữ môi mới đi. Kỷ Tuân vừa uống nước vừa nghĩ. Chắc chắn sẽ rất có ích.
Anh còn có mặt mũi của anh trai, không ngừng lại quá lâu, cảnh cuối cùng mà khóe mắt liếc thấy được là Mạnh Phụ Sơn giơ tay lên, xoa mái tóc bông xù của em gái.
Sau lần đó, khi kỳ nghỉ đông cũng không còn mấy ngày, khi anh và Mạnh Phụ Sơn sắp phải trở về trường, thì Mạnh Phụ Sơn lại mang về một con cá.
Một con cá xiêm có màu sắc tựa như ngọc trai.
Cá xiêm đựng trong bể cá vuông vức, dưới đáy bể cá phủ một tầng cát mịn, bên trên mặt nước lại rải lớp lá trầu bà.
Phiến lá xanh mơn mởn, tươi mới giống như vừa được hái từ trên cành xuống.
Cá xiêm trong bể nhỏ rất hoạt bát, đa số thời điểm đều đột nhiên lui tới trong không gian nho nhỏ, nhưng đôi lúc, nó cũng sẽ bơi lên khỏi mặt nước, nhảy lên phiến lá, lười biếng nằm dài trên mặt lá giống như động vật lưỡng cư vậy.
Lúc này, chiếc đuôi dài màu trắng của nó rủ xuống tựa như một đóa hoa chưa nở.
Thú cưng nhỏ cũng hay lắm, nhưng hình như không phải phong cách của Mạnh Phụ Sơn, Kỷ Tuân hỏi: "Ở đâu ra đấy?"
"Từ cửa hàng cá cảnh." Mạnh Phụ Sơn thờ ơ đáp lại, "Đuôi của nó bị thương trong lúc đấu tranh với đồng loại, thiếu mất một đoạn trăng lưỡi liềm, nhưng nó vẫn tràn đầy phấn chấn, ưỡn ngực ngẩng đầu, trông rất có sức sống, như..."
"Như?"
"Kỷ Ngữ thích cá không?" Mạnh Phụ Sơn lại hỏi, "Sắp phải về rồi, muốn tặng quà cho em ấy."
Kỷ Tuân lại đưa mắt nhìn con cá trong bể, sau khi nghỉ ngơi đầy đủ, cá lại nhảy từ phiến lá vào trong nước, thân hình thoăn thoắt tách khỏi gợn sóng, cái củn co lại được kéo căng hết cỡ, tựa như nụ hoa bắt đầu chớm nở.
Nụ hoa này khẽ xoay tròn, kéo Kỷ Tuân trở về hiện thực.
Bọn họ đã cầm theo cuốn sổ, trở về cục cảnh sát từ phòng làm việc của Trần Gia Thụ.
- ----------------------------------