Mọi người đang bận rộn ra về, nữ đồng nghiệp của Diệp Tiêu trước khi ra khỏi cửa hỏi anh:
- Diệp Tiêu, sao anh vẫn chưa về à?
Diệp Tiêu ngồi trước màn hình vi tính ngẩng đầu trả lời:
- À, hôm nay anh muốn ở lại tìm hiểu một số tài liệu.
- Anh ấy à, thật là...- Nữ đồng nghiệp đeo túi ra về, sau đó từ từ đóng cửa lại. Thế là, trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Diệp Tiêu ngồi lặng lẽ trước màn hình vi tính.
Diệp Tiêu ăn qua loa một chút, sau đó rót một cốc nước trắng thong thả uống. Trên mặt bàn xếp đầy những sách và tư liệu anh mượn ở thư viện.
Bỗng cửa bật mở, cán bộ pháp y Phương Tân bước vào nói:
- Diệp Tiêu, tớ đoán thế nào cậu cũng chưa về.
Diệp Tiêu bình tĩnh nói:
- Đã tra ra được kết quả gì chưa?
Phương Tân lắc đầu, anh đi đến bên cạnh Diệp Tiêu, nhìn đống sách trên bàn, hỏi:
- Cậu đang xem gì đấy?- Tớ đang tra cứu một số tư liệu về khảo cổ.
- Tra cứu để làm gì?
Diệp Tiêu nhẹ nhàng trả lời:
- Tớ đang điều tra vụ án có ba người chết, họ đều có một điểm chung, trước khi chết khoảng hơn một tháng cùng tham gia tiến hành một cuộc khảo cổ.
- Cậu nghi ngờ cái chết của họ có liên quan đến khảo cổ?
Diệp Tiêu gật đầu:
- Có khả năng như vậy.
Phương Tân chau mày, trong đầu như có sự gợi mở, anh nghĩ đến một cái gì đó:
- Thầy giáo của tớ ở trường đại học đã từng nói với tớ về một số vụ án nước ngoài. Một số đội viên khảo cổ tiến hành khai quật mộ cổ, về sau những người này đều bị mắc một chứng bệnh lạ rồi chết. Có người cho rằng đó là do lời nguyền trong mộ cổ.
Diệp Tiêu giật mình:
- Lời nguyền?
- Làm cậu sợ rồi à? Thực ra, cổ nhân để bảo vệ phần mộ của mình không bị bọn trộm cắp thế hệ sau đào trộm nên phần lớn trước mộ đều viết mấy chữ, ý nghĩa đại ý là ai mà to gan dám phá hoại mộ cổ, xâm phạm đến sự yên nghỉ của người chết sẽ bị nguyền rủa mãi mãi. Đương nhiên, những lời cảnh cáo đó vẫn không ngăn cản được sự hạ cố thăm hỏi của bọn đạo mộ.
- Thế còn những vụ án nước ngoài mà cậu vừa nói đến thì sao?
Phương Tân nói liến thoắng:
- Đó là do vi rút, có những loại vi rút có thể sống trong mộ cổ đến cả ngàn năm. Ở nước ngoài có loại vi rút có sức sống ngoan cường mãnh liệt, có thể tồn tại trong các xác ướp đến năm. Vi rút cũng có thể thông qua tiếp xúc ngoài da mà phát tác. Có những loại thuốc vẽ trên các bức vẽ trong lăng mộ còn trộn cả thạch tín cực độc. Thực ra, những lời nguyền trong truyền thuyết không thể giết được con người. Thủ phạm chính là những vi rút cổ đại.
Diệp Tiêu như người mất hồn. Anh trầm xuống một lúc, rồi nói:
- Theo cậu thì vi rút trong mộ cổ đã giết chết bọn Giang Hà à?
- Tớ chưa nói đến vấn đề đấy. Tớ chỉ đề cập đến một số tài liệu nước ngoài tớ đã đọc qua. Điều tớ lo lắng là, nhiều nền văn minh cổ trên thế giới có thể bị vi rút hủy diệt. Nếu những vi rút bị chôn vùi trong mộ cổ từ mấy nghìn năm trước xuất hiện trở lại, thì thật khó mà diệt được.
- Nhưng bây giờ chúng ta không có chứng cứ chứng minh bọn Giang Hà chết là do vi rút, tất cả chỉ là phán đoán thôi.
- Cho nên, bây giờ phải nhanh chóng tìm ra chứng cứ.
Diệp Tiêu gật đầu. Đột nhiên anh nghĩ ra cái gì đó, anh lấy ra máy vi tính của Giang Hà và máy điện tử.
- Đây là cái gì?
- Tớ mang từ Viện Nghiên cứu Khảo cổ về. - Vừa nói anh vừa cắm rắc vào nguồn điện, mở máy điện tử ra, rồi tiếp nối vào máy vi tính của Giang Hà, máy hiển thị thông qua màn hình vi tính của Diệp Tiêu.
- Phần mềm ứng dụng phân tích tổng hợp khảo cổ KGD. - Phương Tân thong thả đọc những chữ hiện trên màn hình. Toàn là những thuật ngữ khảo cổ học, tớ xem không hiểu.
Diệp Tiêu mở phần ghi chép lịch sử trên máy vi tính.
- Xem này, ghi chép cuối cùng nhất chính là vào ngày Giang Hà mất.
Trên màn hình hiện lên một biểu đồ đường cong.
Phương Tân không hiểu, hỏi:
- Ai có thể xem hiểu những cái này?
- Người duy nhất hiểu được nó đã chết rồi, đó chính là Giang Hà.
Diệp Tiêu chỉ còn cách ra khỏi hệ thống. Phương Tân lắc đầu:
- Thôi được, hôm nay muộn rồi, tớ về trước đây, cậu cũng phải cẩn thận!
Phòng làm việc lại chỉ còn lại một mình Diệp Tiêu. Anh mở thư mục có tên là “Bạch Bích vào đi” trong máy tính của Giang Hà. Ngay sau đó xuất hiện bức ảnh nền sa mạc màu vàng, trong ảnh lại dần dần xuất hiện hai hàng chữ màu xanh: “Trời cao chưa lưu dấu tích, chim nhỏ đã bay đi.”
Trước mắt Diệp Tiêu hình như đang hiện lên sa mạc mênh mông.