Ánh nắng cuối cùng cũng chiếu vào trong phòng, Bạch Bích mở to mắt ngắm tia sáng mênh mang ngoài cửa sổ. Cô biết rằng suốt đêm mình ngủ không ngon, sắc mặt sau khi tỉnh dậy càng trắng bệch hơn, Bạch Bích đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc, những sợi tóc trơn tuột giữa các ngón tay.
Cô ngồi trước cửa sổ, mở giá vẽ và bảng màu ra. Bạch Bích giờ chỉ vẽ thuê cho các phòng tranh, cô không còn hứng thú trở thành họa sĩ nữa, cho dù lúc còn nhỏ bố cô rất hy vọng vào điều này. Cô chỉ muốn trở thành một thợ vẽ giỏi. Thợ vẽ thực ra là một người thợ. Cô cho là làm một thợ vẽ có ý nghĩa hơn nhiều so với trở thành một họa sĩ. Thợ vẽ lúc nào cũng âm thầm lặng lẽ. Tác phẩm của người thợ vẽ được mọi người ngắm nghía. Thợ vẽ chỉ biết vui vẻ làm việc, không có gánh nặng gì nhiều. Cô thích cái cảm giác của người thợ vẽ. Những bức tranh bày trên những phòng tranh ven phố, có lẽ chẳng đáng giá bao nhiêu tiền, đương nhiên thỉnh thoảng cũng có những bức tranh được kẻ đang phất ném ra cả ngàn tệ mua về. Bạch Bích không có cảm giác đặc biệt với những trường hợp như thế. Cô chỉ cần phòng tranh trả tiền công đúng hẹn cho cô, còn cô thì cứ đúng hẹn giao tranh là được, những vấn đề khác, cô không quan tâm.
Hôm nay vẽ gì đây?
Cô muốn vẽ hồ La Bố. Cô bắt đầu dùng bút chì vẽ phác qua. Chỉ vừa mới phác được nét đầu tiên, tiếng chuông cửa bỗng vang lên. Bạch Bích đặt bút xuống, đi ra phía cửa. Cô cứ ngỡ là Tiêu Sắt đến, nhưng sau khi mở cửa, cô phát hiện thấy đứng trước cửa nhà lúc này là một người đàn ông vừa quen vừa lạ.
Cô quen khuôn mặt này, nhưng không quen con người này, bởi vì từ cái nhìn đầu tiên cô đã biết rằng người đàn ông này không phải là Giang Hà của cô. Giang Hà của cô đã hoá thành tro bụi chôn sâu trong lòng đất, mãi mãi không không thể nào xuất hiện trước mặt cô nữa. Mặc dù, cô cảm thấy khuôn mặt đứng trước cô rất quen, nhưng ánh mắt của anh ta lại rất xa lạ. Bạch Bích lập tức nhớ ra, chiều qua ở cổng Viện Nghiên cứu Khảo cổ, chính người đàn ông này đã đứng ở bên kia đường nhìn cô.
Đúng rồi, cô nhớ đôi mắt của người đàn ông này, hơn nữa cô còn nhớ đến một câu nói: “Khuôn mặt quen thuộc là cạm bẫy lớn nhất”, nên cô lập tức có phản ứng tự vệ, cô chỉ mở hé cửa, thận trọng hỏi:
- Anh là ai?
Người thanh niên móc trong túi ra một tấm thẻ đưa ra trước mắt Bạch Bích. Tên trên tấm thẻ là Diệp Tiêu, đơn vị công tác là Sở Công an thành phố. Bạch Bích gật đầu, mở cửa để cho anh ta bước vào và tỏ ý xin lỗi:
- Xin lỗi, tôi không biết anh là cảnh sát!
Diệp Tiêu vẫn nhìn cô bằng ánh mắt ấy, nói:
- Không sao, tôi vẫn mặc thường phục khi làm việc. Cô là Bạch Bích?
- Vâng!
Bạch Bích né tránh ánh mắt của anh ta, nói đúng ra là cô không muốn nhìn khuôn mặt quen thuộc này.
- Tôi là Diệp Tiêu. Tôi phụ trách điều tra vụ án của Giang Hà.
Sau khi bước vào trong được vài bước, anh nhìn thấy trong phòng xếp đầy giấy vẽ và bột màu, liền hỏi:
- Cô là họa sĩ à?
Bạch Bích lạnh lùng đáp:
- Không, tôi chỉ là người vẽ tranh cho các phòng tranh mà thôi, sao dám nhận là họa sĩ được.
- Ồ, cô đang vẽ gì vậy?
- Không, không có gì!
Bạch Bích bắt tay vào thu dọn giấy vẽ và bột màu, Diệp Tiêu đứng cạnh nhìn cô khiến cô hơi căng thẳng, đến nỗi dây cả một ít màu vẽ vào tay.
- Xin lỗi anh, tôi phải đi rửa tay!Bạch Bích vội vàng đi vào phòng vệ sinh. Diệp Tiêu vẫn đứng trong phòng ngắm nhìn sự bày biện và trang trí. Anh có thể nghe rõ tiếng nước đang chảy từ vòi nước trong phòng vệ sinh. Anh chú ý đến bức tranh treo trên tường, nhìn kỹ anh thấy có gì đó rất khác thường. Diệp Tiêu vốn cũng học qua mỹ thuật. Trước khi thi vào trường Cảnh sát, anh đã từng mơ ước thi vào trường Mỹ thuật, nhưng sau này anh đã thất bại. Tiếng nước trong phòng vệ sinh đã ngưng. Bạch Bích bước ra. Diệp Tiêu phát hiện thấy cô có vẻ lúng túng bất an. Đương nhiên điều này cũng rất bình thường, rất nhiều người khi bị cảnh sát đến thẩm vấn đều như vậy.
Diệp Tiêu cuối cùng đi vào vấn đề chính:
- Tôi nghe nói cô và Giang Hà đã dự định tháng sau làm đám cưới phải không?
- Vâng!
Diệp Tiêu cảm thấy ánh mắt mình hình như đang khiến cho Bạch Bích sợ sệt. Anh cố làm cho ánh mắt và giọng nói hiền hoà hơn. Anh nói:
- Trong hồ sơ vụ án viết, cô đã từng khai với phía cảnh sát rằng, vào đêm Giang Hà xảy ra sự việc, cô có nhận được một cuộc điện thoại. Chúng tôi đã xác minh được đó đúng là cuộc gọi từ phòng làm việc của Giang Hà.
- Tôi sớm đã đoán vậy!
- Ừm, nói như vậy mối quan hệ giữa cô và Giang Hà phải rất tốt. Nhưng cũng đúng thôi, hai người cũng sắp kết hôn, tâm linh chắc cũng có một sự kết nối nào đó. Cô có thể kể cho tôi nghe về Giang Hà được không?
Bạch Bích tỏ ra lạnh nhạt:
- Chẳng có gì để kể cả, anh ấy là người như vậy. Các anh nên sớm điều tra cho rõ vụ việc.
- Bạch Bích, cô đừng sợ, tôi chỉ đến để hỏi rõ thêm về vụ việc. Cô chỉ cần nói cho tôi nghe những gì cô biết là được rồi. - Diệp Tiêu cố gắng nói nhẹ nhàng.
- Anh ấy chưa bao giờ kết thù oán với ai, cũng không có quan hệ với những phần tử nguy hiểm của xã hội. Anh ấy không có những ham thích xấu, sức khoẻ rất tốt. Có lẽ chỉ có trời mới biết vì sao anh ấy lại xảy ra chuyện như thế.
- Trời mới biết? - Diệp Tiêu nhắc lại câu nói với vẻ ngạc nhiên.
- Hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc là tại sao anh ấy lại chết?
- Nếu tôi biết thì giờ đã không đến đây tìm cô. Còn cụ thể thế nào thì bây giờ tôi không thể nói với cô được.
Diệp Tiêu ngừng giây lát rồi nhìn vào mắt Bạch Bích, cơ hồ như không nén nổi tình cảm, anh thầm tự trách mình, anh biết như thế có thể làm đối phương hiểu lầm, nhất là khi Bạch Bích lại là một phụ nữ trẻ đẹp như thế. Nhưng anh phải thừa nhận, đôi mắt của Bạch Bích rất có sức hấp dẫn. Anh điều chỉnh lại cảm xúc của mình rồi hỏi với giọng nghiêm túc:
- Xin lỗi, cô có thể nói cho tôi biết, trước khi Giang Hà chết, lần gặp gần đây nhất của hai người là khi nào?
- Là hôm anh ấy từ Tân Cương trở về. Tối hôm ấy, Giang Hà đã đến đây, anh ấy nói vừa xuống tàu cùng đội khảo cổ. Trông anh ấy vô cùng mệt mỏi, kiệt sức, nói năng cũng rất khó khăn. Đặc biệt là ánh mắt của anh ấy rất kỳ lạ, như đang giấu giếm tôi điều gì. Anh ấy chỉ ở lại đây một lúc rồi vội vàng về nhà, không nói điều gì đặc biệt cả. Sau đó mấy ngày, tôi có gọi cho anh ấy mấy cuộc điện thoại hẹn anh ấy nhưng anh ấy từ chối trên điện thoại, nói rằng công việc dạo này rất bận, không có chút thời gian rảnh nào cả, đợi anh ấy hết bận sẽ tính sau. Cứ như thế cho đến tận cái đêm anh ấy chết, tôi không gặp lại anh ấy nữa.
Nói xong Bạch Bích thấy đầu mình bắt đầu đau âm ỉ.
- Anh ấy nói công việc của anh ấy gần đây rất bận, thế cô có biết dạo gần đây anh ấy bận việc gì không?
- Tôi không biết! Xưa nay tôi không hỏi những chuyện có liên quan đến công việc của anh ấy. Tôi chỉ biết rằng các anh ấy đi Tân Cương để tiến hành khảo cổ ở hồ La Bố. Thời gian vừa tròn một tháng. Quãng thời gian đó, tôi không có chút tin tức gì.
Nói xong, Bạch Bích nhìn thấy Diệp Tiêu lấy bút ghi chép tất cả vào một cuốn sổ tay.
Diệp Tiêu chau mày hỏi:
- Xin lỗi, tôi vẫn còn một câu hỏi nữa muốn hỏi cô. Cô có biết Hứa An Đa, đồng nghiệp của Giang Hà không?
- Anh ấy chết rồi!
- Hoá ra cô cũng đã biết. Anh ấy bị tai nạn xe mô tô.
Diệp Tiêu đã xác nhận được việc Bạch Bích và Hứa An Đa rất quen biết nhau.
- Không. Tôi không tin cái chết của Giang Hà và Hứa An Đa chỉ là do tai nạn thường tình.
Tim Diệp Tiêu bỗng giật thót. Lời nhận xét của cô gái trước mặt anh vô tình lại rất trùng hợp với suy nghĩ của anh, nhưng anh không dễ dàng để lộ quan điểm của mình, anh tiếp tục truy hỏi:
- Tại sao cô lại nghĩ thế?
- Buổi tối mà Hứa An Đa xảy ra việc đúng là buổi tối sau khi kết thúc tang lễ của Giang Hà. Sau khi tang lễ kết thúc, anh ấy có gặp tôi nói chuyện riêng. Anh ấy bảo dạo gần đây có rất nhiều sự việc rất khó hiểu xảy ra. Tôi có hỏi anh ấy đã xảy ra chuyện gì nhưng anh ấy kiên quyết không nói. Sau đó anh ấy đi về, không ngờ, đêm đó anh ấy chết. Nhất định phải có việc gì đó chúng ta vẫn chưa biết, anh cảnh sát, anh có cho là thế không?
Diệp Tiêu gật đầu, nói:
- Cảm ơn những tin tức cô đã cung cấp. Điều này sẽ giúp ích cho chúng tôi rất nhiều, nhưng đừng gọi tôi là cảnh sát. Tôi nghe thấy không thoải mái lắm, cô cứ gọi tôi là Diệp Tiêu. Sau này chúng ta còn gặp nhau nhiều mà, cô nên chuẩn bị sẵn tư tưởng.
- Vâng, anh Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu bỗng nhớ ra một điều gì đó:
- Ồ, xin lỗi, vừa nãy suýt nữa thì tôi quên, tôi có xem qua hồ sơ về cô. Bố cô trước đây cũng làm việc ở Viện Nghiên cứu khảo cổ nơi Giang Hà làm việc phải không? Trong tài liệu nói ông đã mất trong một vụ tai nạn giao thông năm . Cô có thể nói về việc này cho tôi nghe được không? Trực giác mách bảo tôi, việc này có thể liên quan đến nhau. Tôi biết nói về chuyện này thì không hay lắm đối với cô, nếu cô cảm thấy không vui, vậy thì cô có thể không nói.
Bạch Bích ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh, bây giờ cô đã dám nhìn thẳng vào anh, đúng vậy, khuôn mặt quả thực rất giống Giang Hà, đặc biệt là cái cằm và viền môi, gần như tạo cho cô ảo giác là đang nói chuyện với Giang Hà. Thế nhưng vài chi tiết trên mặt vẫn có sự khác biệt, những điểm khác biệt đó hình như đang nói với cô - anh ấy không phải, không phải là người yêu của cô.
Cô gật đầu với chính mình, sau đó lạnh lùng nói:
- Không sao, vụ tai nạn năm đó có điểm rất khó hiểu, năm đó tôi mới tuổi, nhưng lại nhớ rất rõ từng việc xảy ra. Hôm đó đúng vào sinh nhật lần thứ của bố tôi, sau khi ông đưa tôi đến bệnh viện, trên đường trở về nhà thì xảy ra chuyện. Lúc đó, tôi và mẹ đã đi hẳn sang đường bên kia, còn bố tôi thì đột nhiên đứng yên bất động, mẹ tôi hét gọi ông thật to, nhưng ông hình như không nghe thấy gì cả, cứ đứng yên ở trên vạch dành cho người đi bộ sang đường như thể đã biến thành một bức tượng điêu khắc vậy. Đèn đỏ phía đường khác đã chuyển sang màu xanh, một chiếc xe tải quành sang, nhưng bố tôi không hề có chút phản ứng nào, và thế là đã xảy ra tai nạn.
- Thực khó mà có thể tin được, cứ như là phim điện ảnh kinh dị vậy! - Diệp Tiêu nói.
Bây giờ, Bạch Bích hình như không còn tâm lý đề phòng anh như lúc ban đầu nữa, cô bắt đầu tin tưởng người sỹ quan cảnh sát đang đứng trước mặt cô, bởi vì trong lòng cô, giờ đây đã hoàn toàn phân biệt rạch ròi giữa anh và Giang Hà rồi:
- Đến giờ tôi vẫn cảm thấy sợ hãi.
- Bởi vì hai người thân thiết nhất đều đã đột ngột rời xa?
Cô gật đầu.
- Thế còn mẹ cô?
- Bà đang sống trong bệnh viện Tâm thần, từ sau khi bố tôi mất, thần kinh của bà bắt đầu không bình thường.
- Ôi, tôi xin lỗi. Thôi được, xin cảm ơn sự phối hợp của cô, tôi nghĩ, những tin tức cô cung cấp là những manh mối rất có giá trị với chúng tôi. Xin lỗi vì đã làm phiền cô. Đây là danh thiếp của tôi. Nếu có việc gì, cô hãy gọi điện thoại cho tôi, xin cô cứ yên tâm, tôi không có ngày nghỉ đâu, bất kể ngày đêm, lúc nào tôi cũng có thể có mặt.
Nói xong, Diệp Tiêu đưa danh thiếp của mình cho Bạch Bích.
Bạch Bích nhận lấy tấm danh thiếp. Cô nghĩ lại những lời nói của Diệp Tiêu, đặc biệt là câu: “Nếu có việc gì, cô hãy gọi điện thoại cho tôi, xin cô cứ yên tâm, tôi không có ngày nghỉ đâu, bất kể ngày đêm, lúc nào tôi cũng có thể có mặt.”
Những từ ẩn ý đó như đang ngầm báo mình có thể sẽ gặp nguy hiểm, lẽ nào sau việc xảy đến với Giang Hà và Hứa An Đa, sẽ đến lượt mình chăng? Cô ngẩng đầu lên nhìn Diệp Tiêu, ánh mắt đầy lo lắng.
- Hãy tin tôi, cô sẽ không sao đâu. Tôi về đây!
Diệp Tiêu có cảm giác mình đã nắm được cục diện. Anh gật đầu chào Bạch Bích, sau đó bước ra cửa. Vừa định nói tạm biệt, anh lại quay người nói với Bạch Bích:
- À, còn việc này nữa, hôm qua lúc ở cổng Viện Nghiên cứu khảo cổ tôi có nhìn thấy cô. Tôi thấy sắc mặt cô lúc đó không được tốt lắm.
- Vâng! - Bạch Bích hơi xấu hổ.
- Cô không nên đến nơi đó nữa, hãy tin tôi, cái Viện Nghiên cứu Khảo cổ ấy có vấn đề. Cô đừng mạo hiểm đến đó!
- Anh cho rằng sẽ có người tiếp theo xảy ra chuyện sao?
- Có lẽ thế, hiện nay chẳng ai nói rõ được điều gì. Nếu như nói được rõ thì tốt quá rồi. - Diệp Tiêu tỏ ra có chút bất lực.
Anh ta cũng không nói rõ được, có lẽ sẽ còn có người phải chết, trong lòng Bạch Bích bỗng dấy lên một nỗi sợ hãi. Cô buột miệng thốt ra hai chữ:
- Lời nguyền.
- Cô vừa nói gì? Lời nguyền?
- Xin lỗi anh, tôi chỉ là suy nghĩ lung tung rồi nói bừa ấy mà. - Bạch Bích vội vã phân bua.
Diệp Tiêu lại cau mày, đưa mắt liếc nhìn ánh mắt Bạch Bích. Anh biết rằng dứt khoát lời nói của cô ấy không chỉ đơn giản như thế. Nhưng bây giờ không phải là lúc truy tìm căn nguyên của nó, anh chào Bạch Bích rồi đi ra khỏi căn nhà.
Diệp Tiêu bước nhanh xuống cầu thang, sau khi ra đến đường lớn, anh nhìn về phía ngã tư trước mặt. Trước đây mười năm, bố của Bạch Bích, ông Bạch Chính Thu không hiểu tại sao đã bị tai nạn ở chỗ này. Anh cố gắng tưởng tượng ra hiện trường lúc nãy Bạch Bích miêu tả, vừa đi anh vừa lẩm bẩm hai chữ Bạch Bích vừa thốt ra: Lời nguyền.
Bạch Bích đang đứng bên cạnh cửa sổ, lặng lẽ nhìn Diệp đang đứng trên con đường lớn dưới nhà. Cô vẫn không thể phân biệt được đó là bóng dáng của ai?