Lời Nguyền Không Hạnh Phúc

chương 1: lời nguyền không hạnh phúc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tại cổng trường, trường trung học phố thông.

tiếng chuông tan học vang lên phá vỡ sự yên tĩnh vào buổi trưa, trong sân trường từng cô cậu học sinh trong chiếc áo trắng rời khỏi sân trường. Khi học sinh tan trường gần hết, trong trường chỉ còn vài học sinh đi ra.

- Ê, xe tới rước mày kìa An Nhiên._ Hạ Ly chỉ vào chiếc xe hơi màu đen đang đậu trước cổng trường.

- Mày điên quá!_ An Nhiên cười.

Hạ Ly vào trong nhà xe lấy xe. An Nhiên đứng ngoài cổng trường chờ Hạ Ly. Đột nhiên cửa xe ô tô hạ xuống, gương mặt một người phụ nữ ngoài xuất hiện.

- Cô là Trần An Nhiên đúng không?_ Người phụ nữ đó hỏi khiến An Nhiên giật mình quay qua nhìn.

Bà ta biết cô sao? Nhưng mà cô không biết bà ta, mà bà ta nhìn rất quen, rất giống ai đó mà cô từng gặp.

- Xin hỏi dì là?_An Nhiên nhẹ giọng hỏi.

- Cô đi cùng tôi tới nơi này_ Người phụ nữ đó lạnh lùng nói.

Hạ Ly đúng lúc vửa lấy xe ra, An Nhiên nói với Hạ Ly. Hạ Ly lo lắng, sợ bọn bắt cóc lừa An Nhiên, bán An Nhiên. An Nhiên cười khổ, trấn an Hạ Ly và bảo Hạ Ly về trước đi, cô không sau.

An Nhiên lên xe người phụ nữ đó và đi cùng bà ta. Bà ta đưa An Nhiên tới quán cafe sang trọng. Phục vụ đi ra cầm menu đưa cho bà ta. Bà ta hỏi An Nhiên uống gì? An Nhiên lắc đầu, cô không muốn uống. Bà ta gọi ly cam vắt, phục vụ đi vào, bà ta lúc này mới bắt đầu câu chuyện.

- Tôi là dì của Hạo Nhiên, đáng lẽ hôm nay người ngồi nói chuyện với cô là mẹ Hạo Nhiên chứ không phải tôi.

An Nhiên có chút ngỡ ngàng, gia đình Hạo Nhiên muốn gặp cô nói chuyện gì? Dự cảm cho cô biết điềm xấu sắp xảy ra.

- Tìm con có việc gì ạ?_ Hạo Nhiên lễ phép hỏi.

Cuộc nói chuyện của họ trì hoãn một lúc khi phục vụ bưng nước ra, sau đó lại tiếp tục.

Người phụ nữ đó lấy trong túi xách ra một phong bì khá dài và đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt An Nhiên. An Nhiên không hiểu nhìn bà.

- Đây là triệu, số tiền đủ để cô thực hiện ước mơ. Chỉ cần... Cô buông tay Hạo Nhiên để nó đi du học là được.

Hoá ra là vậy? Điều cô lo lắng cuối cùng cũng đã đến. Việc du học Hạo Nhiên từng nói qua với cô nhưng vì cô, anh ở lại không muốn đi, cô cũng từng khuyên anh đi và đôi lần cô và anh cải nhau vì việc này.

- Cháu sẽ không lấy số tiền này, nhưng dì yên tâm, cháu sẽ cố khuyên cậu ấy!_ An Nhiên đẩy tiền về lại phía người phụ nữ kia.

Bà ta cất tiếng cười nhạt, nụ cười chứa đựng sự khinh bỉ.

- Cô chưa hiểu ý tôi. Tôi muốn cô cắt đứt mọi quan hệ với Hạo Nhiên.

Hoá ra đoạn duyên này cũng đã đến lúc kết thúc. Gia đình Hạo Nhiên dùng triệu để cô cắt đứt mọi quan hệt với Hạo Nhiên. Nếu vậy thì...

- Dì yên tâm, cháu sẽ cho dì kết quả như mong đợi_ An Nhiên đứng dậy, cầm phong bì cất vào cặp và rời khỏi quán.

Khi An Nhiên đi người phụ nữ đó cười thoả mãn, dù Hạo Nhiên không đi du học thì sau này An Nhiên cũng không có khả năng bước vào nhà Hạo Nhiên dù chỉ là nửa bước, bởi người muốn quen Hạo Nhiên đa số vì tiền Hạo Nhiên chứ không có gì khác.

Rầm

Tiếng vỗ bàn vang lên mọi ánh mắt trong lớp đổ về bàn An Nhiên - Mày làm gì đập bàn dữ vậy?_ An Nhiên khẽ rầy Hạ Ly.

- Tao tức quá mà!

Mọi người quay nhìn họ rồi trở lại việc ăn uống và trò chuyện.

Hạ Ly sau khi nghe câu chuyện của An Nhiên thì bừng bừng lửa giận. Nhưng nực cười hơn, An Nhiên không tức thì Hạ Ly tức làm gì. Nhưng Hạ Ly tôn trọng quyết định của An Nhiên, dù sao bây giờ họ đang ở lớp năm quyết định tương lai của cuộc đời, họ cần tập trung vào việc này hơn là chuyện tình cảm. An Nhiên cũng đã nói với Hạ Ly, dù Hạo Nhiên hận cô, căm ghét cô sao cũng được, miễn anh có tương lai là được. Cô đã phụ anh một lần, đây coi như những gì cô đền đáp lại tình cảm cho anh, cho lỗi lầm của cô.

- Nhưng mà Hạo Nhiên chịu chia tay không?_ Hạ Ly lo lắng

- Tao nghĩ là có, dù gì đâu ai ngốc mà thương người phụ mình lần chứ!

An Nhiên cười sau khi nói xong

An Nhiên đi dọc hành lang lớp học sau khi ra về thấy cặp nam nữ đang ôm nhau, An Nhiên khẽ gầm lên khi thấy họ ôm nhau.

- An Nhiên cậu hiểu lầm rồi, cậu ấy chỉ chóng mặt tớ đỡ thôi._Hạo Nhiên rối rắm giải thích.

Cô gái trong lòng Hạo Nhiên, đứng dậy cũng giải thích giúp Hạo Nhiên. An Nhiên biết chứ, biết họ trong sạch nhưng xin lỗi, Hạo Nhiên.

- đủ rồi, cậu đừng dối trá nữa. Như vậy tức là bao năm nay cậu và cô ta lừa dối mình. Võ Hạo Nhiên tôi nguyền rủa bạn cả đời không được hạnh phúc với ai ngoài tôi.

Đừng trách cô độc ác bởi đó chỉ là lời nói dối, lời nguyền đó cũng là nguỵ tạo chp sự tức giận (giả) nhất thời. Nó sẽ không thành hiện thực đâu.

Tại khu vui chơi, trước vòng xe ngựa. Trên trời mưa đã lất phất

- Tớ không ngờ cậu là con người như vậy?_ Hạo Nhiên hét to lên, vẻ mặt đầy vẻ tức giận.

An Nhiên ngỡ ngàng nhìn Hạo Nhiên, cô chưa bao giờ thấy cậu giận đến vậy, trước giờ cậu luôn nhẫn nhịn mà hôm nay cậu lại như thế.

- Ý cậu là sao?_ An Nhiên không hiểu chuyện gì mà Hạo Nhiên tức giận đến vậy? Có phải cậu ấy đã biết mọi chuyện rồi hay không?

- Tớ không ngờ cậu là người ham tiền như thế? Có thể vì tiền mà bán rẻ mọi thứ? Còn gì để cậu bán được nữa không?

Hóa ra dì Hạo Nhiên đã nói cho Hạo Nhiên nghe việc bà ta dùng phép thử, thử An Nhiên nhưng không ngờ An Nhiên ham tiền, chọn tiền cắt đứt mọi quan hệ với cậu. An Nhiên nghe thế liền cười khẩy, đúng là gừng càng già càng cay, bà ta ra tay ngoan độc, đi tới đi lui vẫn là cô đó vai phản diện, nếu vậy thì được thôi, cô sẽ đóng vai này tới cùng miễn Hạo Nhiên chịu đi du học.

An Nhiên khoanh tay, nhếch môi cất giọng khó ưa, ngay cả bản thân cô nghe cũng ghét để nói chuyện với Hạo Nhiên.

- triệu để tự tay cắt đứt sợi dây tình này là quá đủ rồi! Nên nhớ, ở thời nay không có người yêu thì vẫn sống được nhưng không có tiền thì sống không được. À, đây chỉ là cuộc chơi thôi, cậu đã thua một lần và giờ cậu thua lần nữa rồi.

- Người khác nói tớ hoàn toàn không tin, dì nói tớ không tin giờ tớ đã tin rồi những gì họ nói không hề sai._Hạo Nhiên cười chua chát, nụ cười xé cả nỗi lòng của An Nhiên.

Mưa trên trời bắt đầu rơi rả rích.

An Nhiên bước lại trước mặt Hạo Nhiên, đưa tay vỗ nhẹ vào má của cậu.

- Lớn rồi, đừng ngu ngốc nữa Hạo Nhiên à.

- Trần An Nhiên, tôi sẽ nhớ kĩ những lời nói ngày hôm nay của cô đến suốt đời._ Hạo Nhiên tức giận hét to.

Và tặng một nụ cười đểu cán rồi cao ngạo rời đi.Cả quay lưng và bước đi ngược lối với nhau, nhưng cô đi được vài bước thì ngừng lại, còn cậu vẫn bước về phía trước.

Mưa trên trời đột nhiên lớn hơn.

Xin lỗi, Hạo Nhiên tớ thật sự xin lỗi, tớ có lỗi với cậu nhiều lắm, xin lỗi, xin lỗi cậu. Cảm ơn ông trời, thật sự con cảm ơn ông đã mưa lúc này, nếu không cậu ấy sẽ thấy con khóc mất.

An Nhiên dừng bước, thật ra lúc này mặt cô đã ướt đẫm nước mắt nhưng nhờ có mưa che giấu giúp cô. Cô cố vờ mạnh mẽ, đi từng bước vững trải rời khỏi tầm nhìn Hạo Nhiên, thật ra cô không đi đâu xa chỉ núp sau cái cây đợi khi Hạo Nhiên bỏ về cô mới bước ra, đứng trước vòng xoay xe ngựa, cô bật khóc to, cô ngồi bệt xuống, khóc thật to.

Cô cứ nghĩ khu vui chơi này chỉ có mình cô ngồi khóc như con điên nhưng còn một người nữa.

- Đúng là cô bé ngốc, định đóng phim ngôn tình sao?_Một giọng nam trầm vang lên.

An Nhiên ngước mặt lên nhìn người đàn ông hơn cô tuổi đứng trước mặt cô một khoảng. Anh ta mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, tay phải cầm ô, tay trái đút vào túi quần. Ngũ quan không thấy rõ do anh ta đứng ngược sáng, anh ta đứng ngược sáng như một vị thần, nam thần giữa cơn mưa sao? Hay chàng trai đến từ cơn mưa?

Sự xuất hiện của anh ta khiến An Nhiên nhất thời quên đi nỗi đau.

An Nhiên không muốn khóc trước mặt người xa lạ nữa, cô không muốn người khác biết cô yếu đuối.

- Đáng tiếc trong bộ phim này tôi chỉ là diễn viên quần chúng có chút đất diễn.

Anh ta không nói gì đi lại chỗ An Nhiên đưa cô cái ô chưa bật ra.

- Nhiêu tiền? Bây giờ bán ô cũng kịch bản gớm!

Chàng trai đứng trước mặt An Nhiên, nghe cô nói vậy anh bật cười.

Cô nhóc này tưởng anh bán ô sao? Anh thật ra theo Khả Hân tới đây, vì thấy trời sắp mưa nên mang theo cây dù, cây cho anh, cây cho Khả Hân nhưng Khả Hân đã có Gia Khang che chở e là không cần tới nữa, chi bằng cho cô nhóc này

Anh để cái ô xuống và bỏ như ý nói cô không cần trả tiền, ô này anh cho cô.

- Cũng đã ướt hết rồi, cũng không dùng tới nữa! _ An Nhiên cười khổ.

- Đừng để bị cảm, nếu cảm thì kịch bản cô dựng sẽ không thành._Anh chàng đó đang đi thì dừng lại sau khi nghe cô nói như thế.

An Nhiên sâu xa nhìn anh đang rời khỏi cô.

--- ------ ------ --------

Sau khi thi xong kì thi tốt nghiệp và tuyển sinh thì An Nhiên liền bị bệnh. Nằm trên giường liên tiếp ngày.

Khi An Nhiên đang ngủ mê man thì điện thoại reo chuông. An Nhiên với tay lấy và nghe điện thoại.

- Nhiên, ra sân bay mau, còn vài phút nữa Hạo Nhiên bay rồi!_Hạ Ly thúc An Nhiên.

An Nhiên tỉnh giấc, ngồi bật dậy, liền với lấy áo khoác choàng vào, vừa bước xuống giường thì chân mềm nhũn do thuốc uống có thuốc ngủ chưa tan hết. An Nhiên cố gắng đi ra khỏi phòng, chạy xuống cầu thang, đang chạy chân cô chịu không nổi khụy xuống và ngã lăn dài từ trên cầu thang xuống tới nền nhà.

Dù trong cơ mê man nhưng cô nghe được tiếng máy bay, bay đi. Nước mắt cô rơi xuống và ngất đi sau đó.

- Nhiên, hôm nay con uống thuốc chưa!_ Cha mẹ An Nhiên đi làm về.

Vừa vào nhà thì thấy An Nhiên ngất xỉu nằm dưới đất, đầu ra máu, cha mẹ cô hoảng hốt đưa cô vào bệnh viện.

Vào bệnh viện An Nhiên tay vẫn nắm chặt miệng không ngừng gọi Nhiên dù không phát ra tiếng.

Bác sĩ đưa An Nhiên vào phòng phẫu thuật, ca phẫu thuật kéo dài hơn tiếng đến khi tiếng qua đi thì bác sĩ từ trong phòng bước ra.

- Ca phẫu thuật rất thành công, bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm

Mọi người mừng rỡ

- Nhưng mà... trong phẫu thuật rất nhiều lần nhịp tim bệnh nhân ngừng đập giờ đã lâm vào hôn mê sâu, không tiếp nhận bất kì hoá chất nào người.

Mẹ An Nhiên sụp đổ khi nghe câu đó, như thế chẳng khác nào An Nhiên của bà trở thành người thực vật sao? Bà chỉ có An Nhiên là con gái duy nhất. Sao giờ lại ra nông nỗi như thế?

- Giờ chỉ cần chờ vào kì tích nữa thôi! Chúng tôi xin lỗi.

Bác sĩ bỏ đi.

Mẹ An Nhiên không đứng vững nổi nữa, cha An Nhiên đỡ bà.

Truyện Chữ Hay