Trong một hang động trên núi, Đinh Ngọc Phụng từ từ hồi tỉnh. Cảm giác toàn thân vô lực đến rã rời, nhưng nghĩ đến giấc mơ đẹp đêm qua, còn có cảm giác vừa cùng Á Tử mặn nồng ân ái kia, Đinh Ngọc Phụng không nhịn được hé môi mỉm cười mãn nguyện.
Đêm qua Á Tử đáng ghét đã hành hạ nàng mải miết như thế đến tận nửa đêm, vậy mà bây giờ lại tỉnh sớm, đi đâu rồi? Nàng nén đau, gượng thân ngồi dậy nhìn quanh một lượt thì hốt hoảng. Ôi! Đây là đâu? Như thế nào nàng lại ở đây? Còn Á Tử? Á Tử đâu rồi?
Trong khi đó, Kiều Vũ Phi bị đánh ngất, ở trong doanh trại được Lương Mẫn Doanh chăm sóc. Kiều Vỹ sứ quân sau khi phát tiết, trừng trị hành vi ngông cuồng của "nhi tử" nhà mình xong rồi cũng nhận lỗi với Lương sứ quân. Lương sứ quân thấy Lương Mẫn Doanh đối với Kiều Vũ Phi chân tình hiển lộ đến như thế, việc này có khi lỗi cũng chưa hẳn là do một mình Kiều Vũ Phi. Bởi vậy thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, mắt nhắm mắt mở cho qua. Dù sao thì Lương Mẫn Doanh cũng đã ước định sẽ gả cho tiểu tử Kiều nhị này. Bây giờ trước mắt Kiều gia có quân tình khẩn, thôi thì ngài cũng không cần thiết khó dễ người ta để trễ nãi đại sự. Thế là, Lương gia ba người cũng thực sự nhiệt tình, hữu lễ tận tình tiễn phụ tử Kiều sứ quân một đoạn.
Lúc ngang qua Hoạt Thạch cốc, Lương sứ quân còn cưỡi ngựa song đôi cùng Kiều sứ quân, chỉ chỉ trỏ trỏ về hiện trường mà cách đây không lâu thủ hạ của ngài đã đến để thu dọn thi thể của năm tên quái nhân ác bá tự xưng Bách biến gia đã bị Kiều Vũ Phi thu phục. Lương sứ quân kể về Kiều Vũ Phi lại thân thiết, sãng khoái, ra vẻ tự hào như thể nàng mới chính là nhi tử của lão khiến Kiều Vỹ lão phụ cũng cảm thấy day day khó chịu.
"Thật khó hiểu! Lão Lương này đã có hai nhi tử tài cao trí dũng hơn người mà lại còn ưu ái xem trọng Phi nhi như thế. Lẽ nào lão thật muốn qui phục Phi nhi về dưới trướng?"
Ý nghĩ này thật khiến cho Kiều sứ quân không được thoải mái. Kia dù sao cũng là nhi tử của ngài. Trước đây, ngài thực sự có lỗi nhưng thế nào Kiều Vũ Phi cũng mang họ Kiều. Cớ gì lại để cho lão Lương kia có con gái lại chiếm luôn con trai ngài về họ Lương? Lão ta quí Kiều Vũ Phi chẳng qua vì thấy đứa nhỏ này bản lĩnh thành tựu, chẳng trách lão nhìn thấy chuyện xấu hổ của con gái mình và Vũ Phi cũng không tỏ ra quá tức giận. Hừm! Có khi lão ta chính là cố ý đưa con gái đến dụ dỗ Kiều Vũ Phi cũng nên. Có trách là trách chính Kiều Vỹ ngài không làm tốt trách nhiệm phụ thân để con của mình thà xem người ngoài làm cha, cũng không muốn nhìn nhận ngài.
Càng nghĩ, sắc mặt của Kiều sứ quân càng sa sầm xuống khó coi hơn. Lương Chấn sứ quân ở một bên vẫn cứ hào hởi vui vẻ nói đông nói tây. Con đường càng lúc càng nhỏ dần. Biết được phía trước chính là đoạn đường hiểm trở nhất của Hoạt Thạch Cốc, Lương sứ quân quay sang ra hiệu cho hai con trai tiến lên trước dò đường. Sau đó, ngài vừa đi, vừa ôn tồn nói với Kiều Vỹ:
- Phía trước nữa đã đến sông Hoài Thanh. Tuy rằng đi đường này là phải đi qua Hoạt Thạch Cốc hiểm trở nhất núi Thạch Khoái này nhưng lộ trình sẽ ngắn hơn đi bằng đường cũ hướng Đông rất nhiều.
- Ừm. Thật đa tạ Lương huynh tận tình đưa tiễn. Phía trước cứ để phụ tử Kiều mỗ lên đường là được rồi!
- Cũng không có bao xa, ta đi thêm cùng Kiều huynh một đoạn nữa. Ha ha! Tháng sau, mồng là có ngày tốt rồi. Mong Kiều huynh sớm giải quyết khó khăn trước mắt rồi còn tính chuyện cho đôi trẻ kia!
Kiều Vỹ nghe Lương Chấn nhắc khéo, lão hồ ly này nóng lòng muốn chiêu nhi tử của lão đến như vậy ư? Ngài thật sự có chút nóng nảy, cũng không biết nên nói gì, chỉ quay sang Lương Chấn gật đầu, khẳng khái đáp một tiếng "được" rồi thúc ngựa nhanh hơn tiến sâu vào con đường xuyên núi của Hoạt Thạch Cốc. Lương Chấn bị bỏ lại ở phía sau cũng không biết bản thân có lỡ lời gì mà khiến lão Kiều này nổi giận? Lão cũng đang định thúc ngựa đuổi theo thì bất ngờ nhìn thấy từ trên cao có một tảng đá to đang rơi xuống, hướng rơi rất gần đến vị trí của Kiều sứ quân. Lương Chấn hoảng sợ hét lên:
- Kiều huynh, cẩn thận!
Kiều Vũ Phong đang đi ngay phía sau huynh đệ Lương đại, Lương nhị nghe tiếng hét của Lương Chấn, liền quay đầu nhìn lại phụ thân nhà mình liền kinh hoảng. Tảng đá kia thật sự hướng đến ngay người ngựa của Kiều Vỹ sứ quân rơi xuống. Khoảnh khắc nguy cấp, Kiều sứ quân vẫn bình tĩnh, nắm chặt cương ngựa tốc phi bay lên, tránh được tầm rơi của tảng đá khổng lồ kia. Mọi người nhìn thấy như thế, còn chưa kịp thở phào thì bất ngờ nghe tiếng rào rào, ầm ầm của đất đá rung chuyển. Tất cả còn chưa dám xác định phương hướng của âm thanh bất thường kia thì liền nghe ầm một phát tiếng nổ vang dội ở phía trước. Tất cả đồng loạt tiến lùi về phía sau thì bất ngờ ầm một phát nữa ở phía sau. Đoàn người ngựa lập tức bị bấn loạn, rối hết cả đội hình. Chinh chiến đã nhiều năm nhưng lần đầu tiên, Lương Chấn và Kiều Vỹ lại gặp lại thứ vũ khí kì lạ có tiếng nổ lại tạo khói kinh động đáng sợ thế kia. Tiếng nổ chỉ làm cho mọi người bị kinh động hoang mang, trong tâm lo đến chính là khói độc thế nhưng không ai ngờ đến hiểm nguy không đến từ khói mà là đá.
Ngay khi đội hình thủ hạ của Lương – Kiều còn chưa kịp ổn định thì từ trên đỉnh núi hàng loạt tảng đá to rơi ầm ầm xuống chôn vùi hàng loạt người bên dưới. Bởi vì tất cả đều bị bao vây trong lớp khói mờ kia, cho nên đá rơi xuống đều không tránh kịp bị chôn vùi. Chỉ trừ vài tiểu binh mã ở phía sau nhanh chân thoát kịp, còn lại cả Lương Chấn, hai vị Lương thiếu gia, Kiều Vỹ, Kiều Vũ Phong cùng cả thảy binh sĩ đều bị chôn vùi thê thảm. Những binh sĩ thoát ra được vòng tử hiểm liền cắm đầu chạy trở ngược về doanh trại báo tin. Thế nhưng liền đó có hàng loạt mũi tên nhắm thẳng đến các binh sĩ mà bắn. Ba người đã bị trúng tên tử vong, còn một người chạy thoát, nhưng trên lưng cũng cắm một mũi tên phấp phới tung bay theo bước ngựa chạy.
Ở trên đỉnh núi nhìn xuống, Lưu Hoành đứng chắp tay sau lưng, đắc ý nhếch môi một cách khoái trá. Một thiếu niên bạch y đai lục từ xa bước đến, hướng Lưu Hoành chắp tay cung kính hoan hỉ nói:
- Chúc mừng nghĩa phụ! Đại kế của nghĩa phụ hoàn toàn thắng lợi. Ha ha! Không thể ngờ hai lão già Lương – Kiều ngang ngược lộng hành bấy lâu, rốt cuộc cùng nhau chôn thân một chỗ, lại chết một cách buồn cười đến như này!
Lưu Hoành vẻ mặt âm trầm, cũng cười cười quay sang bạch y thiếu niên, thân thiết gọi:
- Trọng nhi! Lần này con làm tốt lắm! Có thể không tốn một binh một tốt mà diệt được cả hai lão hồ ly Kiều, Lương một thể. Ha ha! Trọng nhi quả nhiên bản lĩnh. Khá lắm!
Kẻ được gọi Trọng nhi cư nhiên chính là tam hoàng tử của Đinh vương, Đinh Trọng. Đinh Trọng nghe lời khen của Lưu Hoành xong, đáy mắt khẽ rũ xuống, che giấu cảm xúc trong lòng, lại bày ra vẻ mặt khom lưng cúi gối, kính cẩn nói:
- Nghĩa phụ quá lời! Công lao đều là ở kế sách của nghĩa phụ. Trọng nhi chỉ là nhân theo đó, may mắn mượn binh lực từ Quang Mục trại của hoàng muội mà tiến nhập được vào lãnh cứ Lương thị này. Ha ha! Phen này một ná ba chim. Đám tàn dư của Lương – Kiều nhất định sẽ không bỏ qua cho Quang Mục trại. Nghĩa phụ, chúng ta nhân đây bồi thêm một nhát nữa, tiện thể gom hết tàn cuộc qui về một thế?
Lưu Hoành lắc đầu:
- Vẫn chưa phải lúc. Đừng nóng vội! Kiều gia thì kể như xong, nhưng Lương gia chưa chắc đã là tàn binh bại thế. Còn lão già Lâm Dĩ Thông đó cũng không phải kẻ ngốc. Nếu như bây chúng ta manh động, sợ lão sẽ nhận mưu đồ của chúng ta, sẽ đồng lòng hợp quân với Lương – Kiều thì chúng ta sẽ gặp trở ngại. Ngươi trước tiên cứ tạm thời lánh mặt. Việc cần làm chính là châm ngòi. Còn mấu chốt thích hợp nhất để thế cuộc Lâm – Lương – Kiều không thể hợp nhất chính là vị hoàng muội thần bí của ngươi. Ngươi đã hiểu nên làm sao rồi chứ?
Đinh Trọng ra vẻ đã thông suốt, chắp tay cúi đầu đáp lại một tiếng với Lưu Hoành rồi lui đi. Lưu Hoành cúi đầu nhìn xuống chiến địa hỗn loạn đất đá bên dưới kia rồi lại ngẩng mặt nhìn thẳng lên trời. Nhác thấy những cánh chim cắt đang nghiêng mình bay lượn trên bầu trời. Lũ chim là ngửi được mùi máu thịt tanh hôi nên tìm đến kiếm ăn. Lưu Hoành nhìn cử động uyển chuyển của lũ chim, lại nhếch môi hé cười, nói thầm trong bụng: "Thiên mệnh, Lưu Hoành ta đợi ngày này lâu lắm rồi! Rốt cuộc cũng đã đợi được."
Hắn đã mưu tính kế hoạch thống nhất các phân cứ, lãnh địa ở phương Nam từ rất lâu, thế nhưng Lương gia, Kiều gia vẫn cứ thịnh hòa như thế, thật trở ngại cho hắn biết bao. Hắn vì muốn diệt Lương gia, Kiều gia mà khích động cho Ngô Thế Minh trốn về Nam, hỗ trợ hắn lập thế, tạo phản, muốn dùng Ngô Thế Minh để kìm hãm sự phát triển lớn mạnh của Lương gia và Kiều gia. Hai vị sứ quân này tuy rằng như nước với lửa với nhau nhưng hai lãnh cứ của các ngài như thế lại ngày càng mở rộng, đối với Lưu Hoành hắn hay triều đình đều thật sự là cái gai trong mắt. So với đại cuộc đã gần như nắm chắc trong triều, Lưu Hoành lo lắng hơn tình hình ở hai thế Nam, Tây này. Bởi vậy, hắn đã bỏ công suy tính rất lâu mới tìm được cơ hội tốt một ná hai chim, khiến cả hai sứ quân hùng mạnh thế nhưng oan ức chết trong trận phục kích hiểm độc này.
Hắn đá một hòn sỏi xuống đống hỗn độn bên dưới kia, sau đó thản nhiên quay lưng đi. Bây giờ phía Nam, Tây đã không còn trở ngại, đám tàn quân Kiều – Lương rất nhanh sẽ có thủ hạ ẩn thân của hắn ra tay thu phục. Hắn có thể an tâm trở về kinh thành tiếp nhận ngôi báu rồi. Tin tức Trần hoàng hậu và Lý quí phi đã tự mình đưa ra chủ ý đưa tiểu hoàng tử Đinh Hạo lên ngôi, hắn đã biết một tháng nay nhưng vẫn không bận tâm đến. Nghĩ đến việc này, hắn chỉ nhàn nhạt cười khẩy một tiếng. Hai nữ nhân kia thật nghĩ đơn giản quá! Nếu như cho rằng đặt đứa nhỏ kia lên vương vị có thể ngăn cản Lưu Hoành hắn hồi kinh tiếm ngôi thì thật là một ý nghĩ ngây thơ đến tội nghiệp! Ngôi vị, hắn nhất định muốn, nhưng hắn không chỉ muốn mỗi ngôi vị ở trong hoàng thành mà còn phải là nhất thống thiên hạ, trọn nắm toàn bộ Vĩnh An quốc này về một thể.