Quá trình làm ô quả thật rất rườm rà, nhưng Mạnh Kình thích nghi khá tốt, thành phẩm cuối cùng ra hình ra dạng, nếu xách ra ngoài trời mưa cũng không có vấn đề gì.
…… Dù rằng không ai muốn ra ngoài với một chiếc ô làm bằng da người.
Những người chơi còn lại đều bắt chước theo cách làm của cô, có người có năng lực học tập tốt, tạo ra thành phẩm tạm ổn lừa bịp qua ải; có người lãng phí quá nhiều thời gian vào bước cắt da, các bước sau đó thì vụng về, dẫn đến cuối cùng chỉ làm được bán thành phẩm, thậm chí miễn cưỡng lắm mới được gọi là bán thành phẩm.
Khi giám ngục tới kiểm tra, mức độ hài lòng đối với tác phẩm của mỗi người chơi đều thể hiện rõ rệt trên khuôn mặt, thái độ của bọn chúng quyết định thời gian giảm thi hành án.
Đáng nói chính là, ngoài Mạnh Kình, được bọn chúng đại phát từ bi khen ngợi, chính là tác phẩm của Địch Tử Uyên.
“Tuy ô của thằng nhãi này xấu xí nhưng rất chắc chắn cứng cáp.”
Nghe thế, Địch Tử Uyên lén liếc Mạnh Kình, Mạnh Kình nhận ra ánh mắt mong đợi khen ngợi của anh, thế nên hiếm khi cô nể tình gật đầu.
Anh có được kết quả mà mình mong muốn, ngay lập tức tinh thần phấn chấn.
…
Phần thưởng cho việc làm ô là giảm năm tháng thi hành án, có lẽ đây là mục được khen thưởng nhiều nhất sau mục lau giày giặt tất cho giám ngục.
Dù vậy, Mạnh Kình vẫn cảm thấy việc giảm án quá chậm.
May mà cô không có ý định nhờ vào lao động để giám án, cô chỉ đang tìm cơ hội mà thôi.
Bình tĩnh suy xét, cô vẫn chưa nghĩ ra sách lược vẹn toàn, dù sao trong game muốn có một sách lược vẹn toàn cũng rất khó, nếu đã có kế hoạch thì phải nhanh chóng thực hiện, đã thế còn phải ổn, chuẩn và hung ác.
Với lại trước khi bắt đầu, cô cần liên hệ với đồng đội ngốc của mình trước.
Bữa tối chỉ dám ăn món chay là cà xào, đương nhiên không dám ăn lát thịt xào, nhưng cà xào này cho quá nhiều nước, vị nhạt nhẽo, khiến Địch Tử Uyên mặt ủ mày chau.
“Kình Kình, hay là từ giờ tôi chỉ chọn nấu ăn thôi nhé? Kỹ năng bếp núc của một số người quả thật tệ không nói nổi.”
“Đừng suy nghĩ đến việc có nên nấu ăn hay không.” Mạnh Kình nói: “Trước tiên nghiên cứu cách trộm chìa khóa đi.”
Anh đột nhiên trở nên phấn chấn: “Nghiên cứu ra sao? Trộm thế nào?”
“Vì chúng ta không xác định được vị trí công tắc điện trong hành lang nên chỉ có thể ra tay ở nhà ăn. Như thế này đi, nhân lúc bọn chúng đẩy thùng rác thu thập dụng cụ ăn uống, anh đi tắt công tắc điện, còn tôi đi trộm chìa khóa.”
Mặc dù các giám ngục không tập quân thể quyền như trong bữa sáng, nhưng bọn chúng vẫn sẽ cùng nhau đứng dậy, xếp hàng đẩy thùng rác vào giữa nhà ăn, sau đó nhìn người chơi vứt bỏ dụng cụ ăn uống.
Công tắc điện của nhà ăn được đặt trên tường, ở góc lệch 45 độ phía sau Mạnh Kình và Địch Tử Uyên, đến lúc đó nhân lúc hỗn loạn khi người chơi gấp rút bỏ dụng cụ ăn uống, Địch Tử Uyên tắt công tắc điện, Mạnh Kình trộm chìa khóa, hai người phối hợp với nhau.
“Nhưng cùng lắm tôi chỉ kịp trộm của một người, không rõ sẽ trộm được của anh hay của tôi.”
Bởi vì phòng giam của Mạnh Kình ở tầng một, còn phòng giam của Địch Tử Uyên ở tầng hai, cả hai người đều bôi bột huỳnh quang lên người giám ngục, trong bóng tối rất khó phân biệt được giám ngục phụ trách của người nào.
Địch Tử Uyên tỏ vẻ mình đã hiểu: “Không sao, trộm của ai cũng được, trộm xong rồi tính sao.”“Ừ.”
Cứ như vậy không tập trung dùng bữa, cho đến khi giám ngục đẩy thùng rác lớn vào giữa nhà ăn như thường lệ.
Lần nào bọn chúng cũng hét lên một câu: “Trong vòng ba phút, thu hồi dụng cụ ăn uống.”
Đồ ăn khó nuốt như thế, từ lâu các người chơi đã không muốn ăn, nghe thế bọn họ lục tục đứng lên, tốp năm tốp ba đi về phía thùng rác, Mạnh Kình cầm theo khay của mình, lẫn vào trong đó.
Sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào việc dọn dẹp dụng cụ ăn uống, không ai để ý rằng Địch Tử Uyên lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi, vừa cẩn thận vừa nhanh chóng đến gần công tắc điện.
Anh dùng một tay nhấc nắp công tắc lên, không chút do dự tắt công tắc nguồn điện.
Nhà ăn phút chốc chìm trong bóng tối, sự cố mất điện đột ngột khiến một số người chơi hoang mang bàn tán, cũng dẫn đến tiếng hô to giận dữ của các giám ngục.
“Tên khốn nào quậy phá thế?!”
Trong bóng tối, mọi người ngơ ngác nhìn quanh, nhưng mục tiêu của Mạnh Kình lại cực kỳ rõ ràng, cô cùng lúc phân biệt được hai vệt huỳnh quang màu xanh nhạt đang chuyển động.
Cô dứt khoát chọn kẻ gần mình nhất.
Từ khi bị ràng buộc vào Hệ thống Thần Linh, cô đã từng trộm đồ trên người NPC vô số lần, kỹ năng này đã sớm lô hỏa thuần thanh (*), căn bản không phải chuyện gì khó.
(*) Tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công, ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật…
Cô theo kịp bước chân của tên giám ngục kia, vươn tay ra, lặng yên không tiếng động mò tới bên hông của đối phương.
Ngón trỏ của cô nhẹ nhàng tháo dây buộc móc khóa, rồi nhét toàn bộ xâu chìa khóa và bên trong áo sơ mi, sau đó khép cổ áo đồng phục tù nhân lại, tiếp đó lùi lại cách đối phương khá xa.
Động tác này nước chảy mây trôi, toàn bộ quá trình chỉ mất năm sáu giây.
Không lâu sau, có một tên giám ngục đến bên vách tường, bật công tắc điện lên, rồi quay lại chửi bới.
“Nếu ông đây biết là ai quậy phá, ta sẽ đánh gãy chân kẻ đó!”
Khi đèn vừa sáng lên, Địch Tử Uyên đã ngồi xuống bàn ăn ban đầu, nhét miếng bánh màn thầu cuối cùng vào miệng.
Khả năng định hướng của anh không tệ, sờ soạng cũng có thể tìm được vị trí chính xác, không có bất kỳ sai sót nào.
Anh lén nhìn thoáng qua Mạnh Kình, thấy Mạnh Kình không nhìn mình mà chỉ đứng giữa những người chơi đang hoảng loạn, bình tĩnh ném khay vào thùng rác.
Cô không hề dùng ánh mắt ám chỉ gì với anh, nhưng anh biết, nhất định cô đã thành công.
*
Trực giác của Mạnh Kình khá chuẩn, cô nhớ rằng mình sửa lại vạt áo và thắt lưng của giám ngục nên ánh huỳnh quang chắc hẳn ở gần eo của đối phương, còn Địch Tử Uyên thì vỗ vào vai của giám ngục, hai vị trí không giống nhau.
Mặc dù trong bóng tối phán đoán của cô sẽ có sai lệch, nhưng cô vẫn chọn đúng, lấy được chuỗi chìa khóa của mình.
Nói chính xác chính là chìa khóa từ phòng giam số 6 đến phòng giam số 10.
Khi tên giám ngục kia dẫn người chơi về phòng giam, hắn hậu tri hậu giác nhận ra chìa khóa bị trộm, hoặc là đánh rơi, nói chung là chẳng thấy đâu.
Thế là hắn nổi cáu ngay tại chỗ, nhưng nổi cáu thì nổi cáu, hắn chẳng làm gì khác mà chỉ nhờ giám ngục khác lấy cho hắn chìa khóa dự phòng.
Bởi vậy có thể thấy rằng, quy tắc cho phép trộm chìa khóa, tương đương với để lại kẻ hỡ cho người chơi, tất cả phụ thuộc vào cách người chơi thực hiện.
Trên chìa khóa không có số, Mạnh Kình trở lại phòng giam, cố ý tra hết chìa khóa vào ổ khóa trong phòng, sau đó xác định được chìa khóa của phòng giam số 9.
Lấy được chìa khóa đồng nghĩa với việc đêm nay có thể hành động.
…
Có điều trước khi hành động vào đêm nay, vẫn còn một mục trong lịch làm việc chưa hoàn thành.
Từ tám giờ đến mười giờ tối là thời gian học tập do nhà tù quy định.
Nơi học tập của tù nhân ở tầng năm, ký túc xá của giám ngục cũng ở tầng năm, muốn đến phòng học lớn để học tập, sẽ đi ngang qua ký túc xá của giám ngục.
Mạnh Kình chưa từng lên tầng năm, cô đặc biệt quan sát kỹ, phát hiện trước cửa phòng ký túc xá của chín giám ngục đều có móc áo được làm bằng kim loại.
Vậy chắc hẳn đó là nơi treo đồng phục.
Trong phòng học, chỗ ngồi được xếp thành từng cặp, không có số thứ tự, nghĩa là người chơi phải ngồi theo cặp, thành lập nhóm riêng.
Bởi vì đêm qua có một người chơi chết, nên hiện tại có 44 người chơi, không có ai lạc loài.
Mạnh Kình chọn một chỗ ngồi cạnh tường, gần đó có một người chơi nam muốn ngồi chung với cô, ai ngờ giữa đường đột nhiên xuất hiện Địch Tử Uyên, Địch Tử Uyên hoàn toàn không cho đối phương cơ hội, anh ngồi thẳng xuống bên cạnh cô, thậm chí còn nằm sấp xuống mặt bàn, ý bảo chỗ này của tôi, anh biến ra chỗ khác đi.
“Móa, đẹp trai thì giỏi lắm sao?”
Người chơi nam kia lầm bầm một câu, biết mình không giành lại, cho nên trợn mắt bỏ đi.
Mạnh Kình nghiêng đầu liếc Địch Tử Uyên: “Học cái gì không học, vậy mà lại học cách chơi xấu?”
“Tôi có cách nào nữa chứ? Nếu tôi không tranh không giành, thì sao có thể ngồi cạnh em.” Địch Tử Uyên thở dài: “Chỉ có lúc ăn cơm và học tập, tôi mới có thể ở cạnh em.”
“Chìa khóa lấy được rồi, là của tôi.”
“Ồ.” Anh nói nhỏ: “Vậy đêm nay tôi không thể hành động cùng em rồi?”
Mạnh Kình ẩn ý hỏi ngược lại: “Anh muốn hành động cùng tôi à?”
“Đương nhiên rồi.” Anh kinh ngạc vì cô hỏi một câu hỏi có đáp án rõ rệt như vậy: “Tôi muốn đi cùng em, nhưng tôi không có chìa khóa, hay là ngày mai chúng ta làm mất điện nữa nhé?”
“Phương pháp này chỉ có thể sử dụng một lần, nếu tiếp tục dùng nữa sẽ có nguy hiểm, NPC không phải kẻ ngốc.”
“Vậy…… em định làm gì?”
“Tôi tự có tính toán.” Mạnh Kình khẽ nhướng đuôi lông mày, lời ít mà ý nhiều: “Đêm nay anh đừng ngủ, chờ tôi đến tìm anh.”
Địch Tử Uyên làm động tác OK, không hỏi thêm câu nào nữa.
Cô nói sẽ đến tìm anh thì nhất định cô sẽ đến, anh chỉ cần nghe theo là được.
Đồng hồ trên tường chỉ tám giờ, tất cả giám ngục bước vào phòng học, tám tên trong số đó khiêng những tấm ván gỗ cách âm, ngăn cách mỗi nhóm; tên giám ngục còn lại đứng trên bục giảng, quay lưng về phía chiếc bảng đen lộn xộn phấn viết bảng, nghiêm túc nói.
“Ta là trưởng ngục của nhà tù này, cũng là giáo viên đốc thúc tư tưởng cải tạo cho bọn mi mỗi tối, người thức thời phải biết chịu thương chịu khó học tập để giảm thời gian thi hành án.”
Địch Tử Uyên nhỏ giọng phàn nàn với Mạnh Kình: “Bọn chúng đều giống hệt nhau, làm sao nhận ra ai là trưởng ngục?”
“Anh có nhớ tờ giấy trong nhà ăn lúc trưa không?”
Manh mối được tìm thấy từ miệng thi thể có nội dung “Chân phải của trưởng ngục bị tàn tật”.
Địch Tử Uyên sửng sốt một chút, anh như mới tỉnh mộng: “Vậy lần này có thể hoàn toàn xác định được đúng không? Hắn không phải trưởng ngục thật, bởi vì hắn không tàn tật.”
“Xem tình huống trước đã, nghe xem hắn nói gì.”
Sau đó, chỉ nghe kẻ được gọi là trưởng ngục trên bục giảng nói: “Trong hai giờ tới, ta sẽ cung cấp một số giải thích chi tiết về văn học, triết học và xã hội học, đương nhiên trong lúc nghe giảng, bọn mi còn có một nhiệm vụ khác phải hoàn thành, đó là ghép hình để tôi luyện bộ não rỉ sét.”
Địch Tử Uyên mờ mịt: “Hắn đang nói linh ta linh tinh gì vậy?”
Mạnh Kình giải thích: “Ý của hắn chính là trong lúc nghe giảng, chúng ta phải ghép mảnh ghép hình.”
“..... Bộ bị khùng hay gì?”
Nhưng anh không ngờ chính là, chuyện điên khùng hơn còn ở đằng sau.
Chẳng bao lâu sau, tám giám ngục phát 22 hộp đựng mảnh ghép cho mỗi nhóm người chơi.
Những mảnh ghép này có tất cả 600 mảnh, hoa văn mỗi mảnh rất giống nhau, vậy nên có thể tưởng tưởng được việc ghép hết toàn bộ là chuyện khó khăn đến mức nào.
Hai tay của trưởng ngục chống xuống bục giảng, mỗi câu mỗi chữ của hắn đều rất rõ ràng.
“Hạn chót là mười giờ, tù nhân sẽ được giảm thời gian thi hành án tùy theo mức độ hoàn thành tranh ghép, 600 mảnh giảm sáu tháng, 500 mảnh giảm năm tháng, cứ thế tự suy ra, còn dưới 100 mảnh thì không giảm, đêm nay sau khi tắt đèn bọn ta sẽ căn cứ theo thời gian thi hành án còn lại của bọn mi mà xếp hạng.”
“Ba người chơi xếp hạng cuối cùng, đêm nay bị hành quyết.”