Lời Mời Của Thần Linh

chương 34: c34: nhà tù ác linh 5 dung mạo hình dáng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hình tượng của Mạnh Kình rất giống với tiểu bạch hoa đáng yêu mềm mại trong tiểu thuyết và phim ảnh, hệt như nữ chính trong bộ phim cuối cùng mà Nhan Vi đóng trước bị trói buộc vào Hệ thống Thần Linh, thoạt nhìn rất mong manh, bánh bèo, khiến nhân viên đoàn làm phim cùng nhau chăm sóc, còn phải đối phó với mấy chiêu nồng nặc mùi trà.

Vậy nên khi Nhan Vi vừa thấy Mạnh Kình, cô ấy còn nghĩ rằng lần này mình gặp phải một đồng đội yếu ớt vô dụng, vì thế cô ấy không hề mong đợi đối phương làm được việc gì.

…… Cuối cùng, chính Mạnh Kình là người mổ xẻ thi thể, trong khi Địch Tử Uyên ngồi chồm hổm bên cạnh bẻ đậu.

Nữ chính đổi người rồi.

Con dao chặt xương kia cực kỳ sắc bén, có thể cắt dọc xương của thi thể mà gần như không có trở ngại, Mạnh Kình vung cổ tay, dùng sức chặt đứt toàn bộ miếng thịt trên ngực của thi thể, sau đó ném ra phía sau mà không hề ngoảnh đầu lại, một tiếng “bộp” vang lên, rơi xuống cái thớt trước mặt Nhan Vi.

Máu bắn tung tóe, Nhan Vi vô thức rụt cổ lại để né tránh, trực giác mách bảo cô ấy rằng cô bé này không dễ chọc vào.

Cô ấy ngập ngừng hỏi: “Thịt này nên cắt thế nào đây, cắt thành từng lát như lúc sáng, hay cắt thành từng khối vuông?”

“Cô hỏi đầu bếp ấy, đầu bếp đang ngồi bẻ đậu đũa kia kìa.”

Nghe thế, Địch Tử Uyên ngẩng đầu lên: “Cứ cắt thành từng lát, lát nữa tôi sẽ xào, chắc chắn ngon hơn món lúc sáng.”

“Có ngon hay không tôi cũng không dám ăn, tôi chỉ ăn đậu đũa thôi.” Nhan Vi dùng một miếng giẻ lau lót dưới miếng thịt, vừa nín thở thái lát vừa lẩm bẩm: “Hóa ra trong nhà hai người, nữ chủ ngoại, nam chủ nội, lúc nãy là tôi có mắt không thấy thái sơn.”

“...... Gì mà nữ chủ ngoại, nam chủ nội?”

“Hai người không phải người yêu cùng vào game sao?”

Phản ứng đầu tiên của Địch Tử Uyên là nhìn Mạnh Kình, nhưng Mạnh Kình đưa lưng về phía anh nên không rõ biểu tình, anh sợ chết khiếp.

“Cô Nhan đừng nói bậy! Chúng tôi tổ đội bình thường, quan hệ đồng đội trong sạch, cô ấy là đội trưởng của tôi!”

“À, nhưng tôi thấy hai người xứng đôi lắm.”

“Không không không, chúng ta mau tranh thủ nấu ăn đi.”

Nói giỡn hoài, trong tay Kình Kình cầm dao kia kìa, bộ muốn chết hay gì?

……

Để làm bữa trưa cho hơn bốn mươi người chơi và chín tên giám ngục, phải cắt rất nhiều thịt, càng về sau Mạnh Kình róc sạch phần phía trước của thi thể, sau đó lật lại, bắt đầu róc phần sau lưng.

Kỹ thuật dùng dao của Nhan Vi càng ngày càng thành thạo, xắt thịt người và xắt thịt lợn không có gì khác biệt, chẳng mấy chốc đã đổ đầy một nồi.

Sau đó Địch Tử Uyên đốt lửa, đun nóng nồi, đổ dầu và bắt đầu xào.

Bên kia Mạnh Kình dùng dao phay chặt sườn, chuẩn bị để nấu canh.

Trong mắt cô, thi thể này dường như chỉ là một con ma nơ canh bình thường, cô gọn gàng và linh hoạt hơn cả đồ tể giết lợn.

Chẳng hiểu sao Nhan Vi rùng mình một cái, cô ấy lặng lẽ hỏi Địch Tử Uyên:

“Có phải bình thường đội trưởng của anh đỉnh lắm không?”

“Đúng vậy.” Địch Tử Uyên liên tục xào rau, tự hào trả lời: “Giờ chỉ là chặt xương thôi, lúc trước khi chặt đầu zombie Kình Kình còn chẳng nháy mắt lấy một cái.”

“Lúc nãy giám ngục kia nói ‘Phải hoàn thành trước 11 giờ 30 phút, nếu không thời gian thi hành án sẽ gia tăng’? Thời gian thi hành án gia tăng sẽ có hậu quả gì?”

“Tôi nhớ trong điều lệ tù nhân có viết, ‘Chăm chỉ cải tạo, tranh thủ sớm ngày mãn hạn tù’, điều kiện vượt ải chắc chắn là thời gian thi hành án từ 10 năm giảm xuống 0, nếu thời gian thi hành án gia tăng, vậy sẽ khó lắm đấy.”

Nhan Vi nghiêm túc xoa cằm: “Tiêu chuẩn giảm thời gian phạt là mức độ hoàn thành nhiệm vụ sao? Vậy có nghĩa là tiến trình giảm án của mỗi người chơi có thể sẽ khác nhau?”

“Chúng ta chỉ có một cách duy nhất là chăm chỉ cải tạo thôi sao?”

“Cũng chưa chắc.” Mạnh Kình bận rộn xử lý thi thể một lúc lâu không nói gì, lúc này cô đang cho khúc xương cuối cùng vào nồi, vừa rửa sạch máu vừa trả lời: “Nếu không muốn cải tạo, hoặc cảm thấy thời gian giảm án quá chậm, có thể tìm cách vượt ngục.”

“Vượt ngục? Trực tiếp xông ra khỏi cửa nhà tù hả?” Nhan Vi giật mình hỏi: “Hay là đào góc tường phòng giam dẫn ra bên ngoài?”

“Cô hỏi tôi, tôi cũng không biết, tôi chỉ suy đoán hợp lý rằng nếu muốn thoát khỏi nhà tù có lẽ có thể chọn những cách khác nhau.”

Nhan Vi dường như nhớ tới điều gì đó, cô ấy nhìn chằm chằm nồi nước đang sôi sùng sục, sững sờ một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên vỗ đùi.

“Đúng rồi!”

Địch Tử Uyên đang xào đậu chợt giật mình: “Đúng cái gì?”

“Tôi cảm thấy thật sự có thể vượt ngục, trong tòa nhà này chắc chắn có một cánh cửa dùng để trốn thoát, nhưng mà phải có mật mã.”

Nghe đến từ mật mã, Địch Tử Uyên vô thức nhìn thoáng qua Mạnh Kình, nhưng Mạnh Kình không nhìn anh, cô chỉ bình tĩnh hỏi lại.

“Mật mã? Mật mã ở đâu?”

“Mấy người không để ý hả? Vậy trưa nay có thể chú ý chút đấy.” Giọng điệu của Nhan Vi ngoài thần bí còn pha chút đắc ý: “Ngay bên trong khay kim loại ấy, gạt hết cơm ra sẽ nhìn thấy ba con số.”

“Con số? Có phải 063 không? Tôi có nghe một người chơi ở tầng trệt chúng tôi nhắc đến.”

“Không phải 063, là 264! Lúc đó ở bàn chúng tôi có một anh chàng mập mạp ăn rất nhiều, ăn hết sạch cơm, anh ta nhìn thấy nên nói cho chúng tôi biết.” Nhan Vi buồn bực: “Chẳng lẽ mật mã có sáu số?”

Mạnh Kình qua loa gật đầu: “Rất có thể, trưa nay chúng ta nghiên cứu cẩn thận đi.”

Địch Tử Uyên hiểu rõ lời nói sáo rỗng của cô đã thành công, anh cúi đầu, chăm chỉ xào đậu, không để cô thêm phiền.

Đương nhiên là mật mã sáu số, khay cơm bàn hai người là 735, khay cơm bàn bốn người là 264.

Có được nửa đáp án còn lại mà không cần phí công, chỉ là trình tự đầu vào cần phải kiểm chứng.

…… Thời gian dần trôi qua, kim đồng hồ treo tường trong phòng bếp dần nhích đến 11 giờ 30 phút.

Ba người chạy đua với thời gian, nấu xong hai món ăn và một nồi canh trong thời gian quy định.

Hai tên giám ngục vào phòng đúng giờ, bên trái cầm một bao chứa khay kim loại, bên phải cầm một túi bánh màn thầu, bắt đầu múc thức ăn và canh, mỗi khay đặt một chiếc bánh màn thầu, sau đó ra lệnh bảo bọn họ bưng ra nhà ăn.

Cảnh tượng này, dù nghĩ thế nào thì cũng không ổn lắm.

Nói cách khác, món chính trưa nay là bánh màn thầu, không phải cơm.

Lúc nãy Mạnh Kình cũng nhìn thoáng qua khay, phía dưới không có khắc số.

Chỉ có khay chứa cơm mới khắc số.

Yêu quý lương thực, quý trọng những ngày có cơm.

Quý trọng những ngày có cơm.

Khi nào có cơm, không ai biết cả.

Nói không chừng sẽ không có nữa.

Không có cơm, sẽ không có cơ hội lấy mật mã, cho nên mới cần phải quý trọng.

Có lẽ đây chính là ý nghĩa thật sự của điều lệ tù nhân.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đậu que mà Địch Tử Uyên xào rất ngon, nhưng cũng phải nói rằng, thịt người mà anh xào cũng ngon không kém, canh cũng được nêm rất vừa ăn.

Điều này khiến ngoại trừ Mạnh Kình và Nhan Vi biết nội tình, những người chơi khác hoặc ít hoặc nhiều đều gắp thịt và uống canh, thậm chí có người còn nghiền ngẫm tư vị, gật đầu khen ngon.

Đối với chuyện này, Địch Tử Uyên cảm thấy rất tội lỗi: “Kình Kình, có phải tôi nên cố ý xào khó ăn một chút không?”

“Không sao.” Mạnh Kình chậm rãi thuyết phục: “Anh xào ngon, mọi người ăn nhiều, chứng tỏ độ hoàn thành nhiệm vụ cao, thời gian thi hành án sẽ được giảm nhiều, điểm tổng kết khi vượt ải cũng sẽ càng cao.”

“À……”

“Nếu anh vẫn còn cảm thấy áy náy, thì hãy nghĩ xem, nếu hôm nay đổi thành bọn họ nấu ăn, để giảm thời gian thi hành án, liệu bọn họ có hối hận khi để anh ăn thịt người không?”

“......”

“Chỉ cần có thể vượt ải, ngay cả anh bọn họ cũng dám ăn.”

Tất nhiên Địch Tử Uyên biết lời khuyên của cô hoàn toàn có lý, anh thở dài.

“Chủ yếu là nhìn bọn họ ăn ngon lành như vậy, tôi thấy hơi buồn nôn.”

“Vậy đừng nhìn ngó xung quanh nữa, lo nhai đậu que của anh đi.”

Không biết bữa ăn tiếp theo do ai phụ trách, e rằng đến lúc đó đậu que cũng không có mà ăn.

*

Bỏ qua cảnh nấu nướng và nguyên liệu, bữa trưa này diễn ra khá suôn sẻ, ít nhất không xuất hiện cảnh vô lý giám ngục đánh quân thể quyền.

Sau bữa trưa là thời gian nghỉ trưa, người chơi được nghỉ trưa hai giờ, sau đó rời giường tiếp tục lao động.

Vẫn là giám ngục cố định đưa về và mở cửa phòng giam, khi giám ngục tra chìa khóa vào ổ khóa, Mạnh Kình đứng một bên đột nhiên giơ tay chỉnh sửa thắt lưng và quần áo của hắn.

“Thưa ngài, đồng phục của ngài nhăn nheo rồi, được chỉnh sửa dung mạo dáng vẻ cho ngài là vinh hạnh lớn lao của tôi.”

Giám ngục trừng cô một cái, sau đó trở tay mở cửa ra.

“Bớt nói năng ngọt xớt, tự quản lý tốt chính mình đi.”

“Vâng vâng.”

Mạnh Kình liên tục đáp lại, bước từng bước nhỏ qua cửa.

Sau lưng vang lên tiếng đóng cửa nặng nề, cô đưa lưng về phía cửa, nụ cười nhạt dần, quay trở về vẻ bình tĩnh hời hợt.

Bây giờ là 13:30 chiều.

Cô bước đến cạnh giường rồi nằm xuống, nghiêng đầu nhìn dòng chữ 《Điều lệ tù nhân》bắt mắt trên tường, rơi vào trầm tư.

Một lúc lâu sau, cô đút tay vào túi áo, siết chặt lọ huỳnh quang xuất hiện lúc mở đầu.

Nghe theo giám ngục, luôn sửa sang dung mạo hình dáng.

Có vết xe đổ từ quý trọng cơm, cô học một biết mười, rút ra một số gợi ý từ ám chỉ không tầm thường này.

Sửa sang dung mạo hình dáng của ai?

Bao gồm chính mình, cũng bao gồm cả giám ngục.

Nhân cơ hội sửa sang đồng phục của giám ngục, cô bôi huỳnh quang trên người đối phương, khi ở nơi có ánh sáng mờ ảo, cho dù tất cả giám ngục giống nhau như đúc, cô cũng có thể lập tức nhận ra hắn.

Sau đó tìm cơ hội, trộm chìa khóa phòng giam của mình, thế là có thể thừa dịp ban đêm lẻn ra khỏi cửa.

Lúc nãy trước khi rời khỏi nhà ăn, cô dùng tốc độ nhanh nhất nói cho Địch Tử Uyên biết cách này.

Tên ngốc đó tỏ vẻ mình đã hiểu, về phần phương pháp cụ thể, cô chưa kịp nói chi tiết với anh, cho nên tất cả chỉ có thể dựa vào vận may của anh thôi.

Cùng lúc đó, trước khi Địch Tử Uyên bước vào phòng giam, anh đã mở nắp lọ nhỏ màu trắng, nhúng ngón tay vào bột huỳnh quang.

Anh kiên trì đến cùng, giả vờ thân quen rồi khoác tay lên vai giám ngục.

“Người anh em, cậu đẹp trai quá, rất hợp gu tôi!!! Ôi chao, dính bụi này, tôi phủi xuống cho cậu nhé.”

Chưa nói xong thì tên giám ngục giơ tay tát anh một cái, hắn không kìm được mà mắng.

“Thằng khùng, đậu mé chứ ai là anh em của mi? Cút vào ngay cho ông!”

“......”

Nhận thấy đối phương có vẻ muốn đá mình, Địch Tử Uyên luôn mồm xin lỗi, rồi nhanh chóng chạy vào phòng giam.

Được rồi được rồi, bị tát thì bị tát thôi, dù sao cũng bôi huỳnh quang lên được rồi, kế hoạch thành công, trả giá một chút là bình thường mà.

Đang tự an ủi mình như thế, anh chợt cảm thấy đồng hồ rung lên, khi cúi đầu xuống thì thấy khung nhắc nhở hiển thị:

【Tù nhân số 26, thời hạn thi hành án còn 9 năm 9 tháng.】

Ồ, khen thưởng đến rồi, án phạt được giảm ba tháng.

Không rõ tiêu chuẩn khen thưởng là gì, có lẽ biểu hiện lần này của anh không tệ, dù sao có nhiều người chơi ăn thịt người chua ngọt lắm mà. Nếu hình tình lao động chỉ ở mức trung bình, có lẽ sẽ chỉ được giảm một tháng.

Nếu chỉ được giảm chút đỉnh như thế, đợi đến lúc mãn hạn tù, e rằng sẽ ở lại trong game rất lâu, càng trì hoãn điểm tổng kết sẽ càng ít.

Thảo nào Mạnh Kình nói, cho dù có thể thực thi từng bước một để vượt ải, bọn họ cũng phải tìm đường tắt nguy hiểm.

Truyện Chữ Hay