Lời Hứa Của Giản Trì

chương 28: đau đến tận tâm can

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Giản Nặc không thể tin được điều trước mắt mình, gương mặt của Cốc Trì dần dần mờ nhạt trước mắt cô, trong nháy mắt, sương mù che phủ đôi mắt, dường như trên hàng mi dài đã nhiễm giọt nước Thủy Châu, cô cố gắng hết sức giữ hơi thở thật bình tĩnh, nhưng không khống chế được trái tim như đang vỡ vụn, đau thương cùng lúc lan ra, nhanh chóng khuếch tán đến toàn bộ tế bào thần kinh, đau đến mức cô không thể đứng vững.

Cô rất muốn đến trước mặt Cốc Trì, đối mặt để nhận được lời giải thích, nhưng thời điểm thang máy mở ra, Giản Nặc đã không còn đủ dũng khí dù chỉ liếc mắt, cô dồn hết sức lực bước vào, ấn nút xuống tầng hai, trong khoảnh khắc thang máy hạ xuống, cũng như lòng cô hiện giờ, thoáng chốc ngã vào biển đen vô tận, không còn khả năng hướng đến ánh sáng, lạnh lẽo thấu xương.

Ngồi vào trong xe, Giản Nặc đã rút hết tia khí lực cuối cũng, bờ vai gầy yếu sụp xuống, hai tay đặt trên tay lái, cô vùi sâu mặt, dòng lệ không ngăn được mà tuôn rơi.

Giật mình cảm thấy thật châm chọc mà cũng rất buồn cười, làm sao có thể ngốc nghếch suy nghĩ rằng chia xa bốn năm, thật vĩ đại khi bên cạnh anh không có người khác? Thực ra cũng không phải chưa nghĩ đến việc trực tiếp hỏi rõ, nhưng có gì chân thực bằng việc bên cạnh anh? Vì thế, cô lựa chọn tin tưởng, kết quả, kết quả chính là ….. Vị hôn thê của anh xuất hiện.

Vị hôn thê! Ba chữ ấy khắc sâu đau đớn trong tâm cô, đau đớn chậm rãi giằng xéo lồng ngực khiến cô không thể hít thở, Giản Nặc cảm thấy mệt mỏi đến cực điểm. Cho nên trả giá, cho nên chờ đợi.

Nhìn người phụ nữ khác nhào vào lồng ngực anh, Giản Nặc nghĩ rằng đời này kiếp này chỉ là đặc quyền của riêng cô, nên trong nháy mắt, cảm thấy máu trong ngực tuôn ra, thấm ướt lòng mình, khiến cô ngã chìm trong đó. Tận đáy lòng từng coi trọng nên mới chung thủy kiên trì, giờ chỉ là một vết rạn nứt, dữ tợn như muốn lộ ra dáng vẻ xấu xí ban đầu. Giản Nặc nâng tay phải gắt gao đè lên lồng ngực, như muốn che dấu cơn đau bị xé rách truyền đến từ đó.

Hai mươi phút sau, một chiếc Honda Đông Phong phóng ra từ bãi đỗ xe Trúc Hải, chiếc xe màu xám bạc vội vã lao đi với tốc độ kinh người.

Giản Nặc cần bình tĩnh, giờ phút này không muốn đối mặt với bất kỳ ai, bao gồm Cốc Trì. Cô sợ một mình đứng trước anh, nước mắt sẽ rơi như mưa. Lần đầu tiên, không muốn bày sự yếu ớt ra với anh. Lần đầu tiên, không muốn gặp anh.

Cốc Trì hiển nhiên không biết Giản Nặc đã thấy tất cả, anh nhận được điện thoại của Viên Thiển Tích, biết cô ấy từ Las Vegas bay đến Nghi Thành hiện tại đang ở Trúc Hải, cảm thấy nhức đầu không thôi, tạm dừng hội nghị rồi đi thẳng xuống lầu, mới bước từ trong thang máy ra, một bóng dáng đã lao vào ngực anh.

Cốc Trì như phản xạ có điều kiện đưa hai tay lên muốn tránh né sự đụng chạm của cô ấy, ngược lại bị cô ấy ôm chặt hơn, hơi nhắm mắt, anh tự tay đẩy cô cách xa thân thể mình, trầm giọng kêu: “Thiển Tích!”

“Trì!” Làm như không phát hiện sự bất mãn của anh, Viên Thiển Tích cong môi mỉm cười, nụ cười xinh đẹp động lòng người, lúm đồng tiền nhỏ bên má hiện ra, tăng thêm vài phần trẻ con.

Có lẽ, vì không hiểu sao giống nhau đến thế, nên từ lúc quen biết Cốc Trì đối với cô ấy đều thêm vài phần nhẫn nại, trầm ngâm một lúc, anh lên tiếng hỏi lạnh nhạt: “Thế nào đột nhiên quay về? Viên tiên sinh có biết không?”

Trên gương mặt anh tuấn không rõ vui buồn, trong lòng Viên Thiển Tích có hơi thất vọng, nhưng người thông minh như cô ấy sẽ không biểu hiện ra ngoài, sau khi anh dứt khoát kháng cự tiếp cận, cô ấy vẫn thân thiết khoác tay anh trước mặt nhân viên công tác, dịu dàng nói: “Đương nhiên là biết, nếu không sao lấy được hộ chiếu. Cốc Trì, em ngồi máy bay mười mấy tiếng, nên mệt quá.”

Ánh mắt sâu thẳm dừng trên gương mặt phong trần mệt mỏi của cô ấy, Cốc Trì không nói thêm gì nữa, ra hiệu cho nhân viên bên cạnh cầm lấy hành lý của Viên Thiển Tích, đồng thời cùng nhau xuống lầu dặn dò Tiêu Huy: “Đến Đinh Hủy lấy chìa khóa của một biệt thự.” Là khách sạn nghỉ ngơi năm sao, Trúc Hải xây dựng mười biệt thự sang trọng trong nước, biệt thự lịch sự tao nhã theo phong cách Giang Nam pha trộn với cảnh sắc vùng núi Nam Diện, chuyên dùng để tiếp đón khách quý.

Trước đại sảnh, nhân viên công tác đều nghe thấy không ngờ ông chủ lại an bài khách đến biệt thự sang trọng nhất Trúc Hải, liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ, quả nhiên là sủng ái, lúc này đã nhận định Viên Thiển Tích là vị hôn thê của Cốc Trì.

Sắc mặt Tiêu Huy thật bình tĩnh, khiến người khác không biết được anh ấy đang nghĩ gì, hơi hơi vuốt cằm chào hỏi Viên Thiển Tích sau đó bước nhanh vào thang máy.

Viên Thiển Tích tùy ý đuổi theo Cốc Trì, vừa đi vừa hỏi: “Anh cũng ở chỗ này sao?”

Cốc Trì nhíu mày: “Anh không ở chỗ đó được.”

“Em muốn cùng anh ở đó, em sợ không quen.” Viên Thiển Tích cảm thấy bất mãn khi anh để mình ở nơi khác.dieendaanleequuydonn

Cốc Trì dừng bước chân, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô ấy: “Hoặc ở tại biệt thự anh bố trí, hoặc tự mình sắp xếp, tùy ý ở đâu, em chọn.”

Viên Thiển Tích chu miệng, biết mình lại chạm phải điểm mấu chốt của người đàn ông này, để giọng điệu mềm nhũn: “Vậy anh theo giúp em, không thể quăng em một góc không hỏi đến được.”

“Anh còn phải làm việc.” Cốc Trì nói sự thật, anh không có khả năng vứt công việc để dành cả ngày cho cô ấy, hơn nữa trừ Giản Nặc ra anh thực sự không có khả năng chịu đựng và tâm tình nhẫn nại cho ai.

Thấy anh không chịu yếu thế, Viên Thiển Tích lại thỏa hiệp: “Được rồi, anh có việc của anh, nhưng dù sao vẫn nên cùng em dùng bữa cơm? Em cố ý về gặp anh mà.”

Cốc Trì không nói nữa, nhấc chân tiếp tục ra ngoài, đối với Viên Thiển Tích, anh nên không nghe không hỏi thì hơn.

“Cốc Trì, ba nói sau khi khai trương khách sạn kim nghạch công ty tăng vụt lên cao, dự tính của anh quả nhiên không sai.” Dọc đường đi Viên Thiển Tích thưởng thức kiến trúc của khách sạn, cảm thấy sơn trang như hòa hợp với thiên nhiên thành một thể, thanh lịch tao nhã mà độc đáo.

“Là cha anh thiết kế.” Cốc Trì không giành công, trước khi khai trương Trúc Hải chỉ trang hoàng lại, anh vẫn giữ nguyên phong cách nhịp nhàng thanh thoát như bốn năm trước, không có thay đổi quá lớn, chỉ trừ suy nghĩ xây dựng lại hồ tắm ngoài trời.

“Trước khi trở về em đã đi thăm bác trai bác gái. Thay anh tặng hoa bách hợp cho họ.” Viên Thiển Tích đuổi kịp bước chân anh, cười dịu dàng

Nhắc đến cha mẹ, trong lòng Cốc Trì luôn mang nỗi áy náy, cuối cùng họ vẫn ở nơi đất khách quê người, anh hít sâu, nói tiếng: “Cám ơn!”

Chờ lúc Cốc Trì đến biệt thự, Tiêu Huy đã mang chìa khóa đến, sau khi sắp xếp tốt cho Viên Thiển Tích, anh nhìn xuống thời gian chưa đến năm giờ, nghĩ rằng sau khi tan tầm Giản Nặc sẽ đến, anh mở điện thoại gọi trước, tiếng chuông vang lên đều đặn hai lần nhưng không ai bắt máy. Nghĩ là cô đang làm việc hoặc không mang di động bên người, anh cũng không gọi lại, chờ cô biết anh gọi nhưng không nghe được thì sẽ gọi lại.

“Trước tiên em nghỉ ngơi một lát, tối nay anh sẽ nói Tiêu Huy qua đón em, cùng nhau ăn cơm.” Cốc Trì cũng không tính ở lại lâu, thậm chí muốn không chút liên quan cũng không ngồi xuống.

Viên Thiển Tích nghe vậy liền kháng nghị: “Anh biết là em không thích anh ta còn để anh ta đón em.” Ở nước ngoài mỗi lúc cô muốn quấn quít lấy anh thì Cốc Trì luôn dặn dò Tiêu Huy từ chối khéo, cho nên Viên Thiển Tích đối với Tiêu Huy luôn nói năng thận trọng thì thật muốn ốm.

“Nơi này trừ anh ấy ra thì em không quen biết ai hết, nếu em có thói quen làm như không biết người anh vừa nói thì anh không ngại sắp xếp người khác đến đây đón em.”

“Em muốn anh đón em.”bg-ssp-{height:px}

“Thiển Tích, không nên tùy hứng.”

“Thế nào là tùy hứng? Em rời xa cha về thăm anh, anh cứ mang bộ dáng lạnh lùng như vậy? Nếu anh mất hứng, em lập tức đặt vé quay về là được.” Viên Thiển Tích nói xong, nước mắt liền chảy xuống hai bên má.

Cốc Trì theo bản năng nhíu mày, nghĩ đến Giản Nặc từ trước đến nay luôn hiểu chuyện, cảm thấy không thể nhịn được nữa: “Cẩm Hoa hiện tại cần em chèo lái, kết quả là em lại bỏ về nước trong lúc công ty nguy khốn, anh rất không đồng tình. Nhưng mà nếu đã về thì an tâm ở lại, đợi anh sắp xếp ổn thỏa bên này, chúng ta cùng nhau trở về.”

“Thật sự? Anh cũng trở về?”

Cốc Trì gật đầu. Mấy ngày này anh đặc biệt bắt tay vào sắp xếp công việc ở Trúc Hải, để trở về Las Vegas xử lý chuyện bên kia của công ty. Hiện tại Viên Thiển Tích đến đây, anh trở về thì càng có thêm chuyện đăng lên báo. Nghĩ đến Giản Nặc, Cốc Trì cảm thấy bất an, nếu cô ấy biết mình muốn đi, thì như thế nào?

Viên Thiển Tích nín khóc rồi mỉm cười, oán trách: “Trì, anh về nước lâu như vậy thế nhưng không chủ động điện thoại cho em lấy một lần.”

“Thiển Tích, anh đã nói rất nhiều lần, không được gọi anh là “Trì”. Xưng hô như thế quá mức thân mật, Cốc Trì thực không thích, không chịu được Viên Thiển Tích dường như đã gọi thành thói quen, mấy năm qua anh sửa vô số lần nhưng cô ấy vẫn không chịu đổi.

“Em mặc kệ, thói quen của em, không đổi được.” Viên Thiển Tích đặc biệt biết quan sát sắc mặt, phát hiện tâm trạng Cốc Trì hình như không được tốt, cô ấy liền ứng biến, lời nói xoay chuyển, nói: “Cha nói em lúc đến nơi thì bảo anh gọi điện, cha có chuyện nên tìm anh.”

“Anh đã biết, em nghỉ ngơi đi, anh sẽ điện thoại cho Viên tiên sinh.”

Nhìn bóng lưng cao lớn của Cốc Trì biến mất ở cửa, nụ cười trên mặt Viên Thiển Tích biến mất không còn một mảnh, sắc mặt cô ấy trầm tĩnh ngồi trên ghế sofa, một lúc sau, thì điện thoại cho Đan Thục Nhu.

Điện thoại được kết nối, cô ấy hỏi: “Thục Nhu, cậu nói nữ nhân tại bữa tiệc rượu khai trương của Trúc Hải cùng Cốc Trì khiêu vũ tên là Giản Nặc phải không?”

“Đúng rồi a, tối đó mình đã nói với cậu rồi. Làm sao vậy? Cậu đã hỏi Cốc Trì? Bọn họ không phải là người yêu cũ?”

“Hôm nay mình nhìn thấy cô ấy.”

Đan Thục Nhu kinh ngạc: “Cậu về nước?”

“Mình hiện tại đang ở Trúc Hải. Ngày mai chúng ta gặp mặt đi.”

…….

Giản Nặc bình thường năm giờ rưỡi tan tầm, nếu trên đường gặp tình huống tắc xe, cho dù thế nào muộn nhất bảy giờ đã ở nhà trọ, nhưng hôm nay Cốc Trì đợi đến tận tám giờ, đừng nói là người, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có. Anh ngồi một mình trong phòng khách, ánh mắt hướng về cửa phòng ngủ rộng mở, đồng hồ cát bằng thủy tinh được cô cẩn thận đặt ở quầy gỗ lim.

Thật lâu sau, anh thu lại ánh mắt, ngửa đầu tựa vào ghế sofa, suy nghĩ nên giải thích về thân phận của Viên Thiển Tích như thế nào, anh không có ngây thơ cho rằng có thể lừa gạt cô đến lúc mình đi, nhưng càng nghĩ càng nhạy cảm nếu cô đã biết sự tồn tại của Viên Thiển Tích nhất định về sau luôn mất hứng, thậm chí cùng anh đoạn tuyệt. Quả thực không ngờ Viên Thiển Tích đột nhiên về nước, Cốc Trì có chút hối hận khi trước đó chưa từng đề cập đến người này. Thẳng thắn xem xét thì khẳng định Giản Nặc khả năng là có phản ứng, anh có chút bối rối.

Một lần lại một lần điện thoại Giản Nặc, trước sau vẫn không có người nghe máy. Cốc Trì có chút sốt ruột, lại điện thoại nhà trọ cùng văn phòng riêng, kết quả giống nhau. Do dự hạ mình, anh điện thoại Lạc Nghệ Hằng.

Thật bất ngờ khi có cơ hội anh gọi điện thoại, Lạc Nghệ Hằng hỏi: “Cốc Trì, có chuyện gì sao?” Có một số việc không nhất thiết phải nói rõ, hai người như anh em đều hiểu rõ ràng, trường hợp có Giản Nặc xuất hiện, bọn họ đều cố ý vô tình tránh mặt nhau.

Không nói nhiều, Cốc Trì trực tiếp vào thẳng chủ đề: “Tiểu Nặc không có ở Sở Vụ sao?”

“Chắc là không có.” Lạc Nghệ Hằng còn tăng ca, cũng không xác định đựợc Giản Nặc có mặt hay không: “Để tôi đến văn phòng cô ấy nhìn xem.” Vừa cầm điện thoại bước nhanh về văn phòng Giản Nặc, bên trong một mảnh tối đen, chứng minh quả thật không có ai, “Cô ấy không có ở văn phòng, hẳn là buổi chiều chưa trở về.”

Cốc Trì hơn nửa ngày không nói gì, Lạc Nghệ Hằng hỏi: “Làm sao vậy? Điện thoại cô ấy không liên lạc được sao? Buổi chiều chúng tôi còn gặp nhau.” Lạc Nghệ Hằng điện thoại lúc Giản Nặc đang ở sân bay, hỏi cô phần tư liệu ly hôn kia để ở đâu, lúc ấy trong điện thoại không phát hiện cô có sự khác thường

“Không có người nghe máy.” Bất an trong lòng Cốc Trì lan rộng. “Trước cứ như vậy, tôi đến nhà trọ cô ấy nhìn xem.”

Điện thoại vừa ngắt, Lạc Nghệ Hằng yên lặng trong chốc lát, điện thoại cho Giản Nặc, kết quả là tắt máy, điện thoại cho Ôn Nhu, Ôn Nhu liền nói: “Cô ấy đưa em đến sân bay liền đi, làm sao vậy? Cô ấy vẫn chưa trở về sao?”

Vì tránh cho cô ấy sốt ruột, Lạc Nghệ Hằng liền chuyển đề tài: “Không có việc gì, anh thuận miệng hỏi thăm một chút. Em thế nào, đều sắp xếp ổn chưa?”

“Công ty sắp xếp ổn thỏa lắm, không cần lo lắng đâu.” Bộ Ôn Nhu không để bụng, cùng Lạc Nghệ Hằng hàn huyên vài câu, mới cúp điện thoại.

Đêm nay Cốc Trì và Lạc Nghệ Hằng đều không liên lạc được với Giản Nặc, điện thoại cô ban đầu không bắt máy sau đó thì trực tiếp tắt máy, bọn họ người trước người sau đến nhà cô, nhìn qua cửa sổ một mảnh tối đen, chuông cửa vang lên nhiều lần nhưng vẫn không có động tĩnh.

Ngày hôm sau, dự định cùng Cốc Trì đến đón mẹ Giản ở bến cảng lúc chín giờ sáng, kết quả Giản Nặc vẫn không xuất hiện, Lạc Nghệ Hằng thử thăm dò nên điện thoại cho dì nhỏ, dì nhỏ nói: “Chúng ta đều đã chuẩn bị xong, đang chờ Tiểu Giản, bao giờ nó đến?” Hiển nhiên Giản Nặc không trở về.

Lần lượt điện thoại Diệp Ưu và Tân Duệ đều nhận đáp án giống nhau, Giản Nặc không liên lạc với bất kỳ ai trong số họ. Nói cách khác, Lạc Nghệ Hằng là người gặp cô cuối cùng thông qua điện thoại, mà Viên Thiển Tích là người cô gặp mặt cuối cùng, lúc này Cốc Trì vẫn chưa biết hai người ấy đã gặp nhau, anh không có thần thông đến mức nghĩ được hai cô ấy lại trùng hợp gặp mặt ở sân bay.

Trong lòng càng thêm bất an, Cốc Trì gấp đến mức khàn giọng. Cầm di động liên tục điện thoại Giản Nặc, từ đầu đến cuối luôn là giọng nói: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin thử lại sau…”

Sự tình xảy ra nhanh chóng, Viên Thiển Tích đến Nghi Thành, Giản Nặc mất tích đều đã một ngàyd

Truyện Chữ Hay