Nghị viên Lý đang ngồi trong nhà thì đột nhiên nghe tiếng chuông, ông ta cứ tưởng là cô tình nhân của ông ta đến nên liền mở cửa mà không hề kiểm tra mắt mèo trước.
Lúc nhìn thấy người bên ngoài là một chàng trai mặc đồ màu đen thì nghị viên Lý liền cau mày lên tiếng hỏi “Cậu tìm ai? Tại sao cậu lên được tầng này chứ?”
Nam Dạ Huyền không trả lời mà ngẩng đầu lên nhìn nghị viên Lý bằng ánh mắt sắc lạnh, anh khẽ nhếch môi cười rồi lao tới đạp vào bụng của nghị viên Lý một cái khiến ông ta ngã nhào vào trong nhà.
Nam Dạ Huyền đi vào căn penthouse của nghị viên Lý rồi đóng cửa lại, cửa nhà là loại tự động chỉ cần đóng lại thì nó tự động khóa, anh bước đi từng bước đến gần nghị viên Lý cứ như là thần chết đến đòi mạng của kẻ thù.
Nghị viên Lý muốn chống tay đứng dậy thì bị Nam Dạ Huyền dùng chân đạp một cái vào ngực khiến ông ta nằm ngửa ra sàn.
Nghị viên Lý nhìn Nam Dạ Huyền bằng ánh mắt tức giận rồi lên tiếng hỏi “Thằng khốn mày là ai? Mày biết tao là ai không mà dám hành động như thế hả?”
Nam Dạ Huyền một chân đạp trên ngực của nghị viên Lý nhấn mạnh xuống thêm một chút, anh đứng nhìn ông từ trên cao xuống rồi lạnh giọng đáp “Tao đương nhiên biết mày là ai mới đến lấy cái mạng chó của mày đây.
”
Nghị viên Lý cau mày “Rốt cuộc mày là ai hả?”
Nam Dạ Huyền lạnh giọng lên tiếng đáp “Thôi được rồi, tao sẽ để mày chết được minh bạch, vểnh cái tai chó của mày lên mà nghe cho rõ đây tao là hậu nhân duy nhất còn sót lại của vụ thảm sát Nam gia vào 16 năm trước ở Nam Đô này.
”
Nghị viên Lý nghe nhắc đến vụ thảm sát 16 năm trước thì sắc mặt liền xám nghéc lại ông ta lắp bắp run rẩy “Không…không thể nào…cả Nam gia năm đó đều bị thảm sát hết rồi làm sao còn người của Nam gia được nữa chứ…mày nói dối.
”
Nam Dạ Huyền cười lạnh lên tiếng “Từ cổ chí kim đến nay trời cao luôn không dung thứ cho những hành động độc ác nên mới để lại cho tao cái mạng này, ông trời đã cho tao cơ hội được sống thì tao phải báo thù cho tất cả người thân đã chết oan uổng của tao năm đó.
Lúc mày bắt tay với bọn sát thủ đó gi3t chết ba mẹ và em gái tao chắc là chưa bao giờ mày nghĩ đến ngày hôm nay có đúng không hả?”
Nghị viên Lý hốt hoảng ra mặt “Mày…chẳng lẽ mày là con trai của Nam Thiên Sơn sao?”
“Phải, tao chính là Nam Dạ Huyền con trai của Nam Thiên Sơn đây.
”
Nghị viên Lý nghe vậy thì sắc mặt liền tái méc lại “Không…không thể nào…rõ ràng ngày hôm đó bên cảnh sát đã tìm thấy sát của cả gia đình mày rồi mà.
”
“Đứa bé trai mà mày nghĩ rằng đã bị thảm sát năm đó thực chất là gia nô hầu cận của tao, mày không nghĩ rằng có ngày phải nhận quả báo như hôm nay đúng không Lý Chính Bang?”
Nghị viên Lý hoảng sợ tột cùng “Mày…mày muốn làm gì hả? Bây giờ tao là nghị viên rồi nếu như mày đụng đến tao thì mày cũng không yên thân đâu, mày nên biết thức thời một chút, đã giữ được mạng thì nên an phận thủ thường đừng có dại dột đâm đầu vào chỗ chết như thế.
”
“Bịch.
”
Nam Dạ Huyền đá vào bụng của Lý Chính Băng một cái “Tao không cần mày dạy đời tao đâu, lo giữ chút hơi sức cuối cùng của cuộc đời mày đi, năm đó mày kết án gia đình tao mâu thuẫn nên tự tử vậy hôm nay tao sẽ dàn dựng cho mày một hiện trường tự tử vì tình được không hả?”
Lý Chính Bang cố gắng bò dậy một cầu cứu người khác nhưng mà lúc này hắn như cá trong chậu như chim trong lòng không thể nào báo tin cho ai được hết.
Nam Dạ Huyền nhìn vẻ mặt hoảng sợ tột cùng của Lý Chính Bang thì cảm thấy rất thú vị nên không vội ra tay mà hành hạ hắn khiến hắn sợ hãi từng chút một.
Tình nhân của Lý Chính Bang là Hồng Nữ đến cô ta có thẻ để mở cửa, lúc vào nhà cô ta thấy máu từng vết từ phòng khách kéo lê dài vào trong phòng ngủ nên hoang mang đi vào, lúc đó ta đẩy cửa phòng ngủ đi vào thì thấy một người mặc đồ đen đang cầm dao đâm từng nhát vào người của Lý Chính Bang.
Hồng Nữ nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ như thế liền hét lên “Aaaaa…giết người rồi.
”
Nam Dạ Huyền quay người lại thì Hồng Nữ đã bỏ chạy ra ngoài, Lý Chính Bang nhân lúc Nam Dạ Huyền bị phân tâm bởi Hồng Nữ mà cầm con dao lên đâm vào vai anh một cái thật mạnh, cả lớp ác khoác da và áo thun bên trong của Nam Dạ Huyền đều rạch toạt ra, máu túa ra trên vai anh nhưng vì màu áo da bên ngoài màu đen nên không thấy.
Nam Dạ Huyền cau mày vì cơn đau rất truyền đến từ bả vai, anh rút một khẩu súng ngắn ở lưng quần ra rồi bắn một phát vào giữ trán của Lý Chính Bang, vẻ mặt anh lạnh lẽo giọng nói âm lãnh vang lên “Mày phải trả giá vì đã bắt tay với kẻ ác để hãm hại gia đình tao…chết đi tên khốn.
”
Trong thời gian ngắn ngủi đó Hồng Nữ đã vào thang máy di chuyển xuống tầng dưới để báo tin dữ cho bộ phận bảo an của cao ốc Green.
Hồng Nữ chạy vào phòng an ninh rồi hô hoán lên “Giết người…xảy ra án mạng rồi.
”
Nhân viên bảo an nghe vậy liền tỏ vẻ căng thẳng “Ai giết ai? Án mạng ở đâu cớ chứ?”
“Tầng 69 xảy ra án mạng, người bị sát hại là nghị viên Lý.
”
Bộ phận bảo an nhận được tin dữ, nếu người bị sát hại là nghị viên thì chắc chắc chuyện này không đơn giản, họ mà xử lý không ổn thỏa thì không xong nên ban quản lý tòa nhà liền báo cảnh sát, đồng thời báo tin cho bên chủ đầu tư là Vũ Đình Hiên biết tin để cùng hõ trợ xử lý tìm ra hung thủ bắt về quy án.