❝chỉ là giữa họ vẫn còn đâu đây bảy năm.
STRANGER
Hồi 4
*
Lục Trì Phong như đã sớm dự liệu.
"Con hẻm bên hông trường số một đó," Lục Trì Phong ấn ấn thái dương. "Không ai dám đến cả. Vì theo truyền thuyết, nó bị ma ám."
Tống Ký Nhiên phì cười, nghĩ thầm: Trông bản mặt khó đăm đăm thế kia mà cũng biết pha trò nữa.
Hà Miểu lườm cậu, ý bảo: Giũa lại cái nết của chú mày đi.
Lý Tân cũng đổ mồ hôi hột: Cái cậu mới đến này quả là không vừa, gan to bằng trời.
May thế nào Lục Trì Phong không để ý tới cậu ta, "Dù không bị ma ám, Triệu Thiển cũng chẳng có lý do gì đột nhiên đi vào con hẻm này. Vậy câu hỏi đặt ra, điều gì đã khiến nạn nhân đi vào đó bất chấp trời tối?"
Hà Miểu: "Bị bắt cóc? Hay bị ai đe doạ?"
"Một cô gái mười bảy tuổi, không thể nào đêm hôm vô cớ đi một mình vào ngõ nhỏ, lại càng không thể trùng hợp gặp phải hung thủ."
Lục Trì Phong gật đầu, chống hai tay lên bàn: "Hoặc, nạn nhân đi vào con hẻm đó vì có lý do chính đáng; hoặc, hung thủ là người quen của nạn nhân. Tôi thì thiên về vế sau hơn nên tóm lại, tất cả đặt trong tâm vào những người xung quanh Triệu Thiển đi."
Cả đội đang ghi ghi chép chép thì Lý Tân bỗng "À" một tiếng. "Chuyện là vầy," Lý Tân yếu ớt nói. "Triệu Thiển thực ra mới mười lăm tuổi."
"Mười lăm?"
"Ừ," Lục Trì Phong khi xem hồ sơ từ nhà trường gửi đến cũng chú ý điểm này. "Hồi tiểu học, cô bé nhảy hai lớp."
"Quao, học sinh xuất sắc nha." Tống Ký Nhiên cảm thán.
"Đã từng thôi," Lục Trì Phong xoay màn hình ra ngoài. "Từ khi lên cấp ba, thành tích của cô bé trượt dốc, ngoại trừ bài kiểm tra chất lượng đầu năm."
Tống Ký Nhiên nhìn thoáng qua: "Nhảy bậc ghê thế, lên hẳn top 10 cơ."
"Cha mẹ nạn nhân thế nào rồi?" Từ Trạch cũng nhìn thoáng qua màn hình trước khi hỏi Tống Ký Nhiên.
Người nhà chắc hẳn phải bàng hoàng khi sự việc như thế xảy ra trên con cái mình.
Đội điều tra hình sự thành phố Lâm Giang hiện có tổng cộng sáu thành viên, ngoại trừ đội trưởng bị thương khi làm nhiệm vụ cách đây vài tháng còn nằm trên giường bệnh, thì bao gồm đội phó Lục Trì Phong, Hà Miểu, Lý Tân, "ma mới" Tống Ký Nhiên và Từ Trạch.
Ngót nghét ba mươi, khuôn mặt chữ điền, con người chính trực, vô cùng háo hức khi chuẩn bị bước sang giai đoạn hôn nhân nhưng đáng tiếc vẫn còn độc thân – đây là tất cả những gì mọi người thường nói về Từ Trạch.
"Hở," Tống Ký Nhiên xua tay. "Bàng hoàng á? Làm gì có, cha mẹ cô bé chấp nhận sự thật nhanh lắm, chưa nói bao nhiêu câu đã ký vào đơn đồng ý khám nghiệm rồi. Người nhà thoạt trông khá bình tĩnh, làm như nạn nhân không phải con gái mình ấy. Nhưng em nhận thấy họ có vẻ đang chuẩn bị đón đứa con thứ hai. Khi mở cửa, người mẹ vô thức làm động tác bảo vệ bụng; vả lại, bụng của bà ta cũng có dấu hiệu hơi phình ra."
Lục Trì Phong khẽ cau mày, tuồng như mối quan hệ giữa nạn nhân và gia đình không tốt lắm.
Từ Trạch và Lý Tân lần lượt nói những gì mình thu thập được.
Đầu tiên là người báo án, bảo vệ trực cổng của trường Lâm Giang số một, đã được loại ra khỏi danh sách đối tượng tình nghi sau khi Từ Trạch kiểm tra hệ thống camera an ninh. Vì có đủ bằng chứng vắng mặt, cụ thể vào ngày xảy ra vụ việc hay thậm chí cách đó vài hôm, anh ta chỉ loanh quanh lẩn quẩn trong khuôn viên trường.
Là người chạy vạy nhiều nhất, Lý Tân trải cuốn sổ ra và bắt đầu sắp xếp lại thông tin.
"Đầu tiên, Triệu Thiển đã hai ngày không đi học; lần cuối ra khỏi trường là vào tối thứ Tư, tất cả sách vở đều bị cô bé bỏ lại. Em có xem thử bàn học và cặp sách của Triệu Thiển, toàn là những dụng cụ học tập bình thường, không có gì lạ cả. Thứ hai, Triệu Thiển từng là học sinh nội trú; theo lời kể của thầy chủ nhiệm, cô bé đổi sang học bán trú vì cảm thấy chi phí ăn ở đắt đỏ. Nhưng vấn đề ở đây là sau khi liên lạc với cha mẹ, được biết nạn nhân chưa từng về nhà, ngặt nỗi bọn em không có cách nào biết được tung tích của Triệu Thiển sau khi cô bé rời trường vào tối thứ Tư hôm đó. Thứ ba, qua hệ thống camera an ninh, có thể thấy cuộc sống học đường của Triệu Thiển rất đơn giản: sáng ở lớp, trưa đến căng tin; tóm lại, bất cứ khi nào và nơi nào camera có thể lia tới, đều thấy cô bé một mình tới tới lui lui làm những việc có tính chất lặp lại, y hệt như những bạn học khác, cực kỳ bình thường."
"Một mình?" Lục Trì Phong hỏi.
Hà Miểu cũng lấy làm ngờ ngợ: "Hửm, bạn trai của Triệu Thiển đâu?"
"Bạn trai gì cơ?" Lý Tân ngơ ngác. "Đâu có, em chẳng thấy ai đi bên cạnh Triệu Thiển cả."
"Được rồi, cứ tiếp tục đi."
"Cuối cùng, em đến gặp thầy chủ nhiệm để hỏi sinh hoạt một ngày của Triệu Thiển. Trời ạ, mọi người không biết đâu," Lý Tân nổi cáu. "Đây gọi là Lâm Giang số một á? Làm việc hời hợt quá thể! Khi nhắc đến Triệu Thiển, thầy chủ nhiệm cứ hở ra là 'không biết', còn bảo 'không có ấn tượng gì về những học sinh kém'. Rồi em nói rằng Triệu Thiển đã chết, thầy ta mới hốt hoảng, có thái độ hợp tác hơn. Triệu Thiển trong lớp khá mờ nhạt, học lực cũng kém, là kiểu 'nhân vật bên lề' ấy; có thể vào được Lâm Giang số một âu cũng do gia đình chi rất nhiều tiền. Về phần có thân thiết với ai không, thầy ta bảo chưa từng thấy; em có đi hỏi các bạn cùng lớp, thái độ nhìn chung như thể chưa từng nghe tới cái tên nà..."
Lục Trì Phong nhíu mày, cắt ngang: "Triệu Thiển đút tiền để vào trường số một à?" Mối quan hệ với cha mẹ không phải rất tệ ư?
"Cái đó thì em không biết," Lý Tân nói nốt vấn đề vừa rồi. "Có lẽ vì nhảy lớp và nhỏ tuổi hơn mọi người nên không có nhiều bạn bè, chẳng ai nói chuyện với cô bé."
Lục Trì Phong nheo mắt: "Điều tra lại tất cả những người xung quanh nạn nhân, tập trung vào bạn cùng lớp, giáo viên và phụ huynh; đồng thời xem xét liệu Triệu Thiển có thân thiết với nhân viên trường học như bảo vệ, người quét dọn, vân vân, hay không? Bên cạnh đó, Triệu Thiển có tiếp xúc với người ngoài trường lần nào chưa? Ngoài ra, ngày phát sinh vụ việc Triệu Thiển không có điện thoại, hung thủ làm sao liên lạc được với cô bé? Đây đều là những điểm khả nghi, tra từng cái một đi."
"Yes, sir!"
Khoác đồng phục cảnh sát lên lưng ghế, Lục Trì Phong cầm áo gió màu đen bên cạnh lên: "Tôi đến hiện trường xem thử." Lâm Giang số một dẫu sao cũng là trường học, để tránh quấy nhiễu mọi người, Lục Trì Phong cố tình thay đồng phục ra.
"Vâng!"
"Còn nữa," Lục Trì Phong nói với Hà Miểu. "Bảo đồn công an nhanh chóng bắt kẻ cướp điện thoại của Triệu Thiển."
Lục Trì Phong ngồi vào ghế lái nhưng không khởi động xe ngay. Hắn chống tay lên vô lăng, mặt mày u ám.
Mặt trời sắp lặn, vệt nắng chiều vẽ ra cảnh tranh tối tranh sáng, gương mặt Lục Trì Phong lại cứ như hoà vào vùng tối tăm nhất. Từ khi bước vào trường số một, trong đầu hắn thường hiện lên một bóng ảnh. Suy cho cùng, đó cũng là nơi hắn ở cạnh người nọ suốt ba năm. Nói không ngoa thì hắn vẫn nhớ như in hầu hết mọi nơi mà họ đi cùng nhau, như cuộc rượt đuổi ở cổng trường vì để giành lấy chiếc bánh bao cuối cùng; như trên bục chào cờ, Úc Thu vừa nhận giấy khen bước xuống thì tới hắn bước lên đọc bản kiểm điểm; như mỗi lần công bố kết quả, rõ ràng hắn luôn "đội sổ" nhưng lần nào cũng nghênh ngang chen lên trên, giúp Úc Thu dọn đường như vệ sĩ riêng, chỉ để cho anh xem thứ hạng...
Giáo vụ khối 12 của Lâm Giang số một từng học cùng lớp với Lục Trì Phong, là một người bạn cũ.
Khi Lục Trì Phong gọi để thuật lại tình hình hiện tại, người nọ đã rất ngạc nhiên và nói đùa rằng thằng nhóc cậu đi làm cảnh sát thật sao?
Lục Trì Phong cười nhẹ, bảo cũng không ngờ mình sẽ có ngày làm cảnh sát. Hắn từ nhỏ chưa bao giờ phải lo về chuyện củi gạo dầu muối, gia đình thậm chí còn áp dụng cách giáo dục tự do. Tuy nhiên, sau khi "đút tiền" vào Lâm Giang số một rồi gặp Úc Thu, Lục Trì Phong hắn đây đã thay đổi. Chính xác mà nói, chính Úc Thu đã thay đổi hắn. Hắn dần kiên nhẫn hơn, chịu khó nghe giảng hơn, siêng làm bài tập hơn và theo đó, điểm số được cải thiện.
Ấy thế mà Úc Thu đột nhiên biến mất. Lục Trì Phong thậm chí không rõ rằng bây giờ trong lòng mình cảm thấy như thế nào, là thích hay hận người nọ?
Ừ, có lẽ hận nhiều hơn. Lục Trì Phong hận Úc Thu, hận đến mức muốn khắc tên người vào tận cốt tuỷ.
Vị bạn cũ ấy hỏi một câu ngoài lề trước khi cúp máy: "Có đang quen ai không vậy, hay vẫn nhớ thương hoa khôi Úc Thu?" Úc Thu mặt xinh dáng đẹp, năm đó mọi người trong lớp thường trêu anh là hoa khôi.
Dập tắt điếu thuốc trong tay, Lục Trì Phong cười nhạt: "Đấy là ai, quên rồi."
Thực ra chỉ có hắn biết, rằng mình nhớ Úc Thu đến nhường nào. Chẳng những nhớ mà trong lòng hắn, sự khát khao, ước mong và tình yêu dành cho anh lại chỉ càng tăng theo cấp số nhân.
Lục Trì Phong bấu chặt vô lăng, kéo mình ra khỏi hồi ức. Hắn khởi động xe đánh tay lái, chầm chậm hoà vào nhịp đô thị ngoài kia.
Gara nhà trường không nhận gửi xe ngoài, Lục Trì Phong cũng chẳng có ý định lợi dụng đặc quyền, hắn chỉ muốn đến hiện trường xem thử nên đỗ xe ở một nơi cách đây khoảng cây số rồi tự đi bộ tới.
Vừa khéo, Hà Miểu gửi tin nhắn đến.
[Đội phó, đồn công an đã trích xuất toàn bộ camera trên đường vào hôm đó nhưng trùng hợp thay, nơi phát sinh vụ việc ở ngay điểm mù, chỉ ghi lại được bóng dáng lờ mờ của kẻ cướp điện thoại đang vội vàng bỏ chạy.]
[Camera bên ngoài khách sạn Hoành Vũ(1) không quay được đám người Triệu Thiển, vì thế cảnh sát bên đồn công an đã liên tiếp trích xuất camera ở nhiều nơi khác. Trưa ngày điện thoại của Triệu Thiển bị cướp, họ phát hiện một người có dáng vóc từa tựa xuất hiện ở quán trà sữa, ngay cổng sau trường số một.]
[Tôi gửi qua điện thoại anh rồi đấy.]
(1) Chỗ này, tác giả ghi là "khách sạn Hoành Quang" nhưng chương 2 lại là "Hoành Vũ". Mình tự chỉnh thành cái tên xuất hiện đầu tiên nhé.
Lục Trì Phong tải xuống hai tấm ảnh mờ mờ.
Áo hoodie bên trong, đồng phục học sinh bên ngoài; hình thể không gì đặc biệt, cao tầm mét bảy, nằm trong tuýp phổ thông nhất; thoạt nhìn cũng khá trẻ, kết hợp với bộ đồng phục của Lâm Giang số một thì gần như trăm phần trăm là học sinh. Nhưng ngay cả khi đối chiếu từng tấm trong kỷ yếu cũng chẳng tài nào tìm được, thiếu gì đối tượng có cùng dáng vóc như thế, phải biết mặt mũi người ta như thế nào mới có thể tiến hành bước tiếp theo.
[Quán trà sữa gì, gửi địa chỉ cho tôi.]
Hà Miểu bèn gửi địa chỉ sang.
"Xin chào quý khách."
"Thưa anh, anh có muốn dùng thử thức uống mới của chúng tôi không?"
Trong quán trà sữa.
Nhân viên cửa hàng vừa thấy khách bước vào đã niềm nở chào đón, song "sự chào đón" này cũng lạ lắm: "Ối mẹ ơi, mẹ ơi! Tiểu Thu nhìn kìa, trai đẹp đến!" Tiểu Lâm vội vàng khều Úc Thu đang giã khoai môn phía sau.
"Ừ." Úc Thu chẳng buồn ngước mắt, vẫn chuyên tâm làm phận sự của mình.
Tiểu Lâm nhìn thật kỹ vị khách mới đến – cao ráo, mặc áo gió màu đen, đôi mắt sáng mà lạnh lùng; à, ngoại trừ lạnh còn hơi dữ nữa, thoạt nhìn là kiểu người khó gần khó bắt chuyện.
Giờ là thời điểm học sinh đang trong tiết tự học buổi tối hoặc ở nhà, chỉ còn mỗi Úc Thu và nhân viên Tiểu Lâm bận rộn trong quán, cửa hàng trưởng thì đã trốn về từ thời nảo nao.
Đây cũng chính là điều mà Lục Trì Phong muốn.
Hắn gõ nhẹ lên quầy, mở ảnh trong điện thoại rồi đẩy tới trước mặt Tiểu Lâm: "Khoảng mười hai giờ hai mươi phút trưa ngày 20, cô có nhìn thấy người này không? Có ấn tượng gì không?"
Đó là một giọng nam rất trầm, pha chút khàn khàn.
Nói đoạn, hắn xuất trình thẻ cảnh sát của mình.
Phía sau hai người, Úc Thu đang giã khoai môn bỗng cứng lại như gỗ.
Tiểu Lâm trợn mắt, không ngờ anh đẹp trai trước mặt lại là cảnh sát! Cô nhìn tấm ảnh trong điện thoại, "... K-không có. Em chưa, chưa gặp bao giờ..."
Lục Trì Phong nhíu mày, đánh mắt nhìn về phía chàng trai sau lưng Tiểu Lâm. Hắn hất cằm lên, "Còn người kia thì sao?" Giọng đã trầm, nay còn lạnh.
Tiểu Lâm vội thưa: "Ơ... Tiểu Thu à, anh tới đây xem thử đi."
Lục Trì Phong chết sững.
Tiểu... Thu? Hắn nín thở, mắt dán chặt vào chàng trai đang quay lưng về phía mình. Giờ hắn mới nhận ra dáng người trước mặt này sao mà quen thuộc quá.
Bảy năm trước, hắn cũng từng nhìn chằm chằm bóng lưng Úc Thu trong lớp.
Hắn gần như không dám thở, sợ mình đánh tan tất thảy những điều này, sợ phát hiện của mình cuối cùng chỉ là giấc mộng hão huyền.
Lục Trì Phong chờ, và đã chờ được chàng trai ấy quay người lại.
Mắt chạm nhau.
Chỉ là một cái nhìn thoáng qua nhưng như đã du hành suốt hàng trăm thế kỷ. Bánh răng thời gian tiến về trước không thương tiếc, nó nghiền nát hết thảy dĩ vãng nhưng, Lục Trì Phong bỗng phát hiện rằng chính ở thời khắc này, dẫu chỉ là trong một thoáng, hắn đã thực sự nắm lấy được.
Chỉ là giữa họ vẫn còn đâu đây bảy năm.
./.
Editor: Gặp nhau gòi 🥺 Hành trình về bên nhau xin phép được bắt đầu 🥺