❝như một con nhím, Úc Thu rúc mình vào cái vỏ đầy gai.
STRANGER
Hồi 12
*
"... Úc Thu?" Lục Trì Phong cau mày nhìn màn hình.
"Ừm, nhân viên và cũng là 'bảng hiệu di động' của quán. Nghe nói vì tính tình dịu dàng nên được thích lắ... Bà cô à, sao tự nhiên đánh tôi!"
Hà Miểu vỗ cái chát vào đầu anh: "Quán trà sữa ở cổng sau cũng là nơi Đặng Kỳ xuất hiện, bọn này biết rồi, cậu mau nói cái gì có ích hơn đi!"
Từ Trạch: "Tôi biết có bấy nhiêu thôi."
Tống Ký Nhiên: "Dù thế nào cũng thấy Úc Thu khả nghi. Gặp nhau ở nơi vắng vẻ, nhất định anh ta biết cái gì đó. Lẽ nào..."
Lục Trì Phong nhìn Tống Ký Nhiên, "Từ khi nào điều tra phải dựa vào trực giác vậy?"
Đây là vụ án đầu tiên trong sự nghiệp cảnh sát của cậu. Tống Ký Nhiên đã cố hết sức nhưng kiên nhẫn gần như chạm đáy rồi, chỉ muốn mau mau tìm cho ra kẻ sát nhân cuối cùng; hơn nữa, những gì cậu nói đơn giản chỉ là lời phát ra trong vô thức. Mà trước thái độ có vẻ cáu giận của Lục Trì Phong, cậu cũng biết mình lỡ lời nên lập tức ngậm miệng.
"Úc Thu không thể là hung thủ."
Hà Miểu và mọi người đều sửng sốt khi nghe được lời phán chắc như đinh đóng cột của Lục Trì Phong. Cô bật cười: "Sếp nè, vừa rồi anh nói với Tống Ký Nhiên cái gì, giờ trả lại hết rồi à? Từ khi nào điều tra phải dựa vào trực giác vậy?"
"Sao anh phán như đúng rồi thế?" Hà Miểu cảnh tỉnh. "Không ai nói Úc Thu là hung thủ cả. Nhưng là người cuối cùng liên lạc với kẻ tình nghi, dù ít dù nhiều, mối quan hệ giữa anh ta và Điền Kiến Trung không đơn giản như chúng ta thấy."
Lục Trì Phong không trả lời ngay mà hít một hơi thật sâu trước, "Ngày Triệu Thiển mất điện thoại, Đặng Kỳ buổi trưa có đến quán trà sữa. Tôi cũng từng đến đó, không có gì bất thường cả. Nhưng," Nhớ đến sáng nay khi ra ngoài nhìn thấy chữ "Trực" trên lịch treo tường của Úc Thu, hắn bỗng gắt lên. "Được rồi! Từ Trạch, liên hệ cửa hàng hỏi Úc Thu... Thôi, cứ mời Úc Thu đến văn phòng, khách hàng chủ yếu của quán đều là học sinh sinh viên, đừng làm họ sợ."
"Yes, sir!"
Úc Thu không ngờ, rằng mình và Lục Trì Phong lại gặp nhau sớm vậy.
Vẫn là Cục Cảnh sát.
Tuy rằng không phải lần đầu tiên nhưng lần trước, Lục Trì Phong chỉ dẫn anh đến phòng lưu trữ để xác định danh tính của một học sinh trộm điện thoại... À, nhắc mới nhớ, không biết hắn tìm thấy cậu học trò đó chưa.
Hôm nay hơi khác, anh được "mời" thẳng đến văn phòng đội điều tra. Gọi là lấy lời khai nhưng thực tế, không có bàn sắt hay đèn sợi đốt chói óc, thay vào đó là một góc nhỏ được ngăn ra tiện cho việc thẩm vấn. Hai chiếc ghế đối diện nhau; thành viên còn lại trong đội ngồi ngay ngắn ở vị trí mình, thoạt nhìn bầu không khí hài hoà thoải mái tuy rất yên tĩnh.
Khoác lên mình áo ngoài xanh sẫm và T-shirt trắng đơn giản, phối với quần dài đen tuyền cùng tóc mái nhẹ rũ trước trán, trông Úc Thu chẳng dễ gần như mọi người nhận xét.
Song, đôi mắt biết cười kia đã làm dịu toàn bộ những gai góc của Úc Thu.
Một chàng trai quá đỗi mâu thuẫn.
Tống Ký Nhiên rỉ vào tai Lý Tân: "Trông anh ta trẻ quá, hẳn tầm tuổi sếp mình thôi. Nhìn cỡ nào cũng không giống nghi phạm."
Lý Tân rỉ lại: "Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, càng không giống thì càng là thật."
Úc Thu vẫn là người lên tiếng trước: "Anh cảnh sát," Giọng không lớn, vừa đủ cho hai người nghe, nhưng bốn thành viên còn lại đã dỏng tai lên hóng. Úc Thu mỉm cười tự nhiên, "Anh thẩm vấn em liệu có ổn không?"
Úc Thu nhìn thẳng vào Lục Trì Phong đang ngồi đối diện, người cao hơn anh một đầu.
Lục Trì Phong lại chẳng giống như mọi khi, cứ nghiêng nghiêng ngả ngả trên ghế. Vào nghề đã lâu, bản thân hắn cũng hiểu mỗi khi mặt mình đanh lại sẽ trông dữ tợn hung hăng cỡ nào – hắn chỉ đang cố hết sức giảm bớt cảm giác áp lực mà mình mang đến.
Nhìn Úc Thu cười, hắn mím môi đánh mắt đi chỗ khác.
Úc Thu: "Dù sao chúng mình cũng biết nhau."
Bốn người còn lại há hốc: Biết nhau? Hai người này biết nhau!
Úc Thu nghiêng đầu nhìn Tống Ký Nhiên ở gần mình nhất, "Đổi người đi. Cậu, đến lấy lời khai của tôi." Từ tốn, bình tĩnh, không hề giống với đối tượng tình nghi bị mời đến Cục hỗ trợ điều tra. Và chẳng những thế, cách anh hạ giọng và ngắt chữ hệt như một cấp trên đang ra lệnh cho cấp dưới.
Tống Ký Nhiên buột miệng: "Dạ?" Và dưới ánh mắt ngây thơ của Úc Thu cùng cái nhìn sắc như lưỡi lê của sếp Lục, cậu run run đứng dậy, nuốt nước bọt. "... Đ-được ạ."
Lục Trì Phong nhường chỗ nhưng không đi xa, khoanh tay đứng ngay bên cạnh.
Tống Ký Nhiên càng căng thẳng hơn.
Nhưng khi thấy gương mặt ba trăm sáu mươi độ không góc chết của Úc Thu, cậu vẫn còn rảnh rỗi tự hỏi: Người này ăn gì mà sao đẹp quá trời quá đất vậy?
Phải mất vài giây, Tống Ký Nhiên mới kéo hồn mình về: "Ừ thì... Anh có biết Điền Kiến Trung không?"
Úc Thu gật đầu.
"E hèm... Có người nói anh thường xuyên gặp Điền Kiến Trung, có phải vậy không?"
Úc Thu: "Chú Điền... Tôi và Điền Kiến Trung đúng là hay gặp nhau, nhưng gần đây tôi không liên lạc với chú ấy. Có chuyện gì xảy ra à?"
"Lần cuối cùng gặp nhau là khi nào? Hai người đã nói những gì? Thái độ, giọng điệu và hành vi của Điền Kiến Trung có gì khác thường không?" Tống Ký Nhiên ném ra một lô câu hỏi.
"Lần cuối cùng à..." Úc Thu đăm chiêu suy nghĩ. Hôm nay anh vận một chiếc áo khoác mỏng màu xanh lục, khuôn trăng với đường nét dịu dàng dường như được giấu kín vào cổ áo. Anh vô thức thò tay vào túi và chợt, nhận ra một điểm quan trọng trong loạt câu hỏi đó. "Khoan đã, giọng điệu? Chú Điền bị khiếm thính, chúng tôi dùng điện thoại để nói chuyện."
"... Khiếm thính?!" Tống Ký Nhiên trợn mắt. Họ lục tung toàn bộ hồ sơ liên quan cũng chẳng có dòng nào nói rằng Điền Kiến Trung bị khiếm thính, ngay cả người quen xung quanh cũng không nhắc tới chuyện này.
Trước sự ngỡ ngàng của mọi người, Lục Trì Phong vỗ lên vai Tống Ký Nhiên – người phụ trách chính lấy lời khai, vẫn đang sửng sốt.
"Sửa lại cách dùng từ một chút," Nhận ra không khí trong văn phòng có sự biến đổi, Úc Thu nói. "Điền Kiến Trung không phải khiếm thính bẩm sinh. Nhưng sau khi có vấn đề về thính giác, chú rất ít nói, vậy nên chúng tôi thường trò chuyện với nhau bằng điện thoại. Chú cũng không tiếp xúc nhiều với người khác nên hẳn nhiên, ít ai biết tai chú có vấn đề."
Lục Trì Phong ra hiệu cho Lý Tân, cô bèn cầm cuốn sổ đi tới.
"Cụ thể là như thế nào?"
Úc Thu đổi tư thế: "Trước đó thì, tôi có thể biết đã xảy ra chuyện gì không?"
Lý Tân: "Điền Kiến Trung hiện đang vướng vào một vụ án hình sự, chúng tôi vẫn còn đang điều tra. Tôi chỉ có thể nói tới đây, không tiện tiết lộ thêm nữa."
Úc Thu gật đầu: "Được. Tôi hiểu."
"Điền Kiến Trung chẳng những ở gần hiện trường vào thời điểm xảy ra vụ án mà còn biến mất sau đó, đầy đủ lý do để liệt vào danh sách đối tượng tình nghi. Có người nhìn thấy anh đã gặp chú ở cổng sau trường trung học Lâm Giang số một vào mấy ngày trước sự việc, đúng vậy không?"
Úc Thu nhắm mắt lại, "... Đúng."
"Hai người đã nói gì?" Tống Ký Nhiên nín thở, nhìn chằm chằm Úc Thu chờ câu trả lời của anh. Trong sự nghiệp cảnh sát nghèo nàn của mình, trực giác mách bảo rằng Úc Thu sẽ chuẩn bị tiết lộ hàng loạt âm mưu và thủ pháp gây án của Điền Kiến Trung, bao gồm thời gian, địa điểm, hung khí, cách dàn dựng... vân vân.
Nhưng không. Úc Thu bảo: "... Chúng tôi chẳng nói gì cả. Tôi cũng thấy rất lạ," Anh lấy điện thoại trong túi ra, mở khoá bằng khuôn mặt trước toàn đội. Hình nền màn hình chính màu trắng hiện ra trước khi đi vào WeChat, "Lần cuối chúng tôi gặp nhau là khoảng hai tuần trước." Úc Thu nhớ lại. "Chúng tôi chỉ nói chuyện có vài phút, sau đó chú Điền mời tôi tham gia một nhóm."
Anh chỉ vào màn hình, [Nhóm "Ngõ phố Nam" đã giải tán. Bạn đã bị xoá ra khỏi nhóm.]
Giao diện trống không, hoặc chưa ai nhắn vào nhóm; hoặc Úc Thu đã xoá hết lịch sử.
Tống Ký Nhiên cau mày, "Chỉ thế thôi á?"
Hà Miểu hỏi: "Ngõ phố Nam, đây là nhóm gì vậy? Mọi người đã nói những gì trước khi nó giải tán?"
"Tôi cũng không biết. Ngõ phố Nam luôn trong trạng thái như vậy, không ai nhắn gì cả." Úc Thu thoát khỏi giao diện, nhấn vào hộp thoại có đề tên Chú Điền.
Nhật ký trò chuyện không nhiều nhưng bù lại, dòng thời gian rất dài, từ tháng Bảy năm ngoái hai người đã chính thức trở thành bạn bè. Nội dung khi vừa kết bạn là tin chuyển khoản vài đồng lẻ kèm theo ảnh đại diện mặc định của hệ thống từ Điền Kiến Trung, chẳng qua Úc Thu từ chối không nhận. Cũng kể từ đó, vào mỗi dịp Lễ Tết, họ thường gửi cho nhau những lời chúc an lành.
Cuộc trò chuyện gần nhất giữa hai người diễn ra cách đây vài ngày. Chỉ có Úc Thu nhắn, Điền Kiến Trung không trả lời.
Úc Thu: [Chú Điền ơi, chú có đó không ạ?]
Úc Thu: [Chú Điền?]
Úc Thu: [Đã lâu không gặp, chú vẫn khoẻ chứ?]
Úc Thu: [À mà, sao nhóm đó lại giải tán vậy ạ?]
Đó là khi vụ án vừa xảy ra được vài hôm, Điền Kiến Trung bỗng biến mất.
Lý Tân dừng bút ngước mắt, chừng như không ngờ sự việc chỉ đơn giản có vầy. Cô nghi Úc Thu, chỉ là cảnh sát làm việc phải dựa vào chứng cứ.
Cô đặt bút trong tay xuống, nhưng không tắt chiếc bút ghi âm đang nháy đèn bên cạnh: "... Chỉ vậy thôi sao? Trước đây hai người thường nói gì? Làm sao cả hai quen nhau?"
Úc Thu cười mỉm, nhìn thẳng vào Lý Tân: "Việc này đã liên quan đến chuyện cá nhân."
Lục Trì Phong cắt ngang lời Lý Tân định nói, rất bình tĩnh: "Điền Kiến Trung hiện đã lọt vào tầm mắt của cảnh sát, có một số vấn đề mà em cho rằng cá nhân, cho rằng riêng tư, thì dù em không nói, cảnh sát cũng sẽ đào được nó từ người khác."
Hắn nhìn Úc Thu, "Tại sao Điền Kiến Trung có vấn đề về thính giác?"
Úc Thu cất điện thoại đi, thậm chí còn bỏ tay vào túi.
Lục Trì Phong biết, đây là dấu hiệu cho thấy Úc Thu đang kháng cự. Như một con nhím, Úc Thu rúc mình vào cái vỏ đầy gai. Suốt ba năm trung học, Lục Trì Phong luôn có thể nhìn thấy Úc Thu thế này mỗi khi giáo viên thể dục yêu cầu anh đứng dậy hoạt động – Úc Thu sẽ đút tay vào túi đồng phục, như để cắt đứt quan hệ với thế giới này.
Úc Thu thoáng do dự, nhưng anh vẫn chọn cách nói ra dẫu không muốn động tới.
"Thính giác của chú Điền đột nhiên gặp vấn đề là sau khi con trai chú tự sát."
./.