Lời Cầu Hôn Của Bạo Chúa

chương 09: sự hiểu lầm của black

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 9: Sự hiểu lầm của Black

[Rienne] “… Gì cơ?”

Đôi mắt sáng màu của Black dõi theo Rienne, chăm chú nhìn khuôn mặt cô rồi dần hướng xuống cổ cô. Không cần nghĩ cũng biết, Rienne cúi gằm mặt xuống đất ngay lập tức. Cái nhìn chằm chằm của anh khiến cô rất xấu hổ.

Là do quần áo của cô bị lỏng sao?

Cô biết nó không thực sự vừa vặn, nhưng cô không nghĩ rằng nó rõ ràng đến thế.

… Mình không nghĩ anh ta lại là loại đàn ông chú ý đến quần áo người khác mặc đấy.

Cảm thấy tò mò, Rienne nghiêng đầu nhìn anh.

Anh ta nói rằng quần áo của mình làm anh ta bận lòng, nhưng anh ta thậm chí còn không mặc áo sơ mi của anh ta một cách đàng hoàng.

Về phần anh, Black đang mặc bộ quần áo có thể ‘làm phiền’ bất cứ ai. Có thể là do chấn thương của anh, nhưng anh chỉ xỏ đúng một cánh tay vào tay áo.

[Rienne] “Xin thứ lỗi cho ta nếu chiếc váy của ta không vừa vặn. Đã lâu rồi ta không phải mặc đồ tang nên kích cỡ cần phải điều chỉnh một chút, nhưng sắp diễn ra tang lễ rồi, không có đủ thời gian để làm việc ấy.”

Rienne một lần nữa cố gắng lấy lại khay, dời ánh mắt ra khỏi làn da trần trụi của Black.

[Rienne] “Chúng ta vào trong nhé. Với tình trạng vai của ngài bây giờ, việc tự ăn có vẻ sẽ rất khó khăn, vì vậy ta sẽ hỗ trợ ngài.”

[Black] “…”

Black nheo mắt lại một lúc, nhưng cuối cùng anh ta cũng mủi lòng và bước sang một bên.

[Black] “Vậy thì vào trong đi.”

[Rienne] “Được thôi.”

Cả hai cùng nhau bước vào phòng ngủ và không ai trong hai người chịu buông cái khay ra cả.

***

[Phermos] “Ôi, Công chúa… đó là bộ quần áo duy nhất mà Người có sao?”

Phòng của Black không phải không có người.

Phermos và một số thuộc hạ khác đã đến và được các nô bộc hầu hạ vào sáng sớm hôm đó.

Họ không phải là quý tộc, vậy nên ‘được hầu hạ’ có lẽ không phải từ để miêu tả chính xác nhất, nhưng các nô bộc bộc đã làm đủ phận sự của mình. Các nô bộc đã mang cho họ nước để rửa mặt và quần áo mới để thay. (1)

Nhìn thấy Black và Rienne đứng cạnh nhau và cùng nhau cầm cái khay khiến Phermos nhảy dựng lên.

Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ có lý do đó mới khiến Black, một người vẫn đang bị thương, sẽ bỏ lại thuộc hạ của mình và tự mình đi ra cửa.

[Phermos] “Thần biết nói ra thật thô lỗ, nhưng thần vẫn phải nói điều này… Người bắt buộc phải mặc cái váy này à, Công chúa?”

Giờ Rienne cảm thấy hơi bị xúc phạm.

Không những Black mà ngay cả Phermos cũng phàn nàn về đồ tang lễ của cô.

… Trông mình xấu xí đến vậy à?

Kể cả cô có thực sự như vậy, thì cũng thật thô lỗ khi nói hẳn ra điều đó.

Hoàn toàn không hiểu họ cảm thấy thế nào về quần áo của mình, Rienne cứng người trước khi cuối cùng nói điều gì đó.

[Rienne] “Đây là dành cho buổi tang lễ. Truyền thống ở Nauk là mặc đồ đen cho đến khi kết thúc tang lễ.”

[Phermos] “Cái - vậy nó không phải chỉ dành cho ngày hôm nay thôi sao? Người sẽ còn mặc cái này trong ba ngày nữa?”

Phermos vừa nói vừa chỉnh kính.

Thật kỳ lạ khi tất cả mọi người lại hành động như bộ quần áo của cô rộng thùng thình lắm vậy.

[Rienne] “Có chuyện gì với cái váy tang của ta sao?”

[Phermos] “Thì, nó…”

Phermos nhanh chóng ngậm miệng và quay sang nhìn Black, nhưng ánh mắt của anh ấy lại đang tập trung trên người ai đó rồi.

[Phermos] “Thủ lĩnh của tôi…”

Điều này thật tệ.

Rõ ràng là từ nãy đến giờ anh không hề tập trung.

Khi diện đồ đen, vóc dáng của Công chúa Rienne quyến rũ đến nỗi Black không thể dời mắt khỏi nàng. Cô ấy trông thật xinh đẹp ngay cả trong mắt Phermos, điều này khiến hắn lo lắng hơn về những gì đang diễn ra trong đầu Black.

Nếu Công chúa Rienne chỉ là một mỹ nhân sắc vóc hơn người, thì có lẽ Phermos sẽ không có gì phải lo lắng. Nhưng nếu những nghi ngờ trước đó về việc Công chúa có mối liên hệ với quá khứ của Black là sự thật, thì hắn không thể làm lơ chuyện này.

Đối với Black, người phụ nữ này rất đặc biệt.

Nhưng câu hỏi muôn thuở ở đây là: Tại sao? Tại sao cô ấy lại đặc biệt? Có lẽ ngay chính Black cũng không có câu trả lời.

Nhưng có một điều chắc chắn. Phermos không muốn vị chỉ huy của mình rơi vào lòng bàn tay của một người phụ nữ, và cụ thể là công chúa của một đất nước đã suy tàn. Điều đó lại làm danh sách những câu hỏi chưa được trả lời ngày càng dài thêm.

[Black] “Câm miệng.”

Nhưng có lẽ đã quá muộn.

Black đứng cạnh Rienne, trừng mắt nhìn Phermos. Có một tia sáng lờ mờ trong mắt anh cho thấy rõ anh đang khó chịu.

[Black] “Nếu quần áo của nàng ấy có vấn đề, thì đừng nhìn. Nhắm mắt lại hoặc ra ngoài.”

[Phermos] “K… Không phải vậy đâu. Thần không có ý bất kính với Người, Công chúa.”

Phermos đủ thông minh để biết khi nào nên lùi lại một bước, nhưng nỗi lo lắng vẫn luôn như ngọn lửa âm ỉ cháy trong lòng hắn. Họ đã biết Chỉ huy đội Hiệp sĩ Arsak còn sống và họ biết Công chúa Rienne cũng biết sự thật đó.

Đó là tại sao thật không khôn ngoan khi Black hành động quá quan tâm đến Công chúa.

[Phermos] “Thần mong lễ tang kết thúc nhanh chóng.”

Ngay khi Phermos lẩm bẩm điều này, Black lập tức nói lại.

[Black] “Ra ngoài.”

Anh không thể nhẫn nhịn được nữa khi nghe thấy những câu huyên thuyên khó chịu của Phermos.

[Phermos] “… Gì… Nhưng… Tôi không thể…”

Phermos đang cố nói rằng hắn không thể để hai người ở một mình được, nhưng đành nuốt lại lời nói và buộc mình phải cúi đầu.

Hiện giờ, chỉ huy sẽ không chịu nghe bất cứ lý do nào của hắn.

Nhưng Phermos có thể làm gì được?

Họ không còn lựa chọn nào khác. Đúng như chỉ huy đã nói, họ cần tìm hiểu xem Công chúa Rienne đang suy nghĩ và dự định làm gì.

Biết được càng sớm thì càng có lợi cho họ.

[Phermos] “Vậy thì, đành nhờ Công chúa chăm sóc cho vị chỉ huy của thần rồi.”

Quay bước, Phermos rời khỏi phòng cùng với những người lính đánh thuê khác.

***

Bây giờ chỉ còn lại hai chúng ta thôi.

Lạ thật, đây cũng chính là căn phòng nơi nụ hôn phát sốt của họ diễn ra.

Nếu Phermos làm ầm ĩ lên về trang phục của cô ấy, Rienne có lẽ vẫn đang gặp rắc rối nghiêm trọng, cô nhớ lại khoảnh khắc đó.

… Trông mình có thực sự kỳ lạ không?

May mắn thay, Rienne có nhiều thứ khác cần phải bận tâm hơn là diện mạo cô có ổn hay không.

Khi trưởng thành, Rienne đã quen với việc mặc đồ thừa, vậy nên cô đã học được cách không bao giờ kén chọn quần áo.

Có lẽ mình nên tăng cân một chút.

Nhưng ngay giây phút ý nghĩ đó xuất hiện, Rienne bị sốc.

… Điên mất. Tại sao mình lại muốn tăng cân cơ chứ.

Cô muốn trông thật đẹp với người đàn ông này sao?

[Black] “Nàng đang nghĩ gì thế?”

Giọng nói của Black vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô – phá vỡ ý nghĩ mà cô cho rằng là ngu ngốc đấy.

[Rienne] “… Không có gì.”

Bản thân suy nghĩ muốn trông thật đẹp trong mắt người đàn ông này đã thật kì lạ rồi. Hắn chính là người đã gây chiến với Nauk và lấy đi cuộc sống bình yên nơi đây đấy.

Mọi việc bây giờ có vẻ đã lắng xuống, nhưng ai biết vẻ bình lặng ấy sẽ duy trì được bao lâu.

[Rienne] “Ngài có muốn ăn chút gì không? Hay chúng ta nên chăm sóc vết thương của ngài trước?”

[Black] “Cũng được, nhưng ta muốn thay băng hơn.”

[Rienne] “Tất nhiên rồi.”

Rienne chưa kịp ngỏ ý giúp đỡ thì Black đã tự cởi áo của mình rồi.

Nhìn thoáng qua thôi cũng khiến cô hơi choáng váng.

Những vết sẹo thường mang đến cảm giác đau thương. Nó đại diện cho thương đau và chứa đựng một câu chuyện thường không mấy vui vẻ đằng sau đó. Nhưng những vết sẹo trên người đàn ông này lại khiến cô cảm thấy choáng váng hơn tất thảy.

… Là do khuôn mặt.

Là do ngoại hình của anh.

Với một khuôn mặt như vậy, mọi thứ khác chỉ để làm nền.

Màu mắt kỳ lạ trông giống dã thú hơn là con người. vẻ mặt vô cảm như một bức tượng, thân hình cường tráng – tất cả yếu tố đấy kết hợp với khuôn mặt kia nữa biến anh thành người đàn ông quyến rũ hơn bao giờ hết.

[Rienne] “Vậy bây giờ ta sẽ tháo băng cho ngài… hả?”

Ngay khi gạt tất cả suy nghĩ vô bổ đó ra khỏi đầu và ổn định đôi tay run rẩy của mình, cô chạm vào băng của Black.

Nó quá sạch sẽ. Như thể nó là băng mới vậy.

[Black] “Sao vậy?”

Black phát hiện Rienne đang tự thủ thỉ điều gì đó.

[Rienne] “Ta nghĩ là mình không cần thiết phải thay mới chúng. Nếu ngài đã bôi thuốc rồi thì…”

[Black] “Vẫn là thay mới đi.”

Black lập tức cắt lời cô.

[Black] “Trừ khi nàng không thể chịu đựng được việc chạm vào ta.”

[Rienne] “… Được rồi.”

Mặc dù giọng anh ta có vẻ lạ, Rienne vẫn nghe lời anh ta và bắt đầu tháo băng trong im lặng.

Nhìn lại mọi thứ đã diễn ra thì không hẳn là cô không thích người đàn ông này.

Như mới đây thôi, khi anh nói với Phermos rằng hắn có thể nhắm mắt lại hoặc rời đi, cô cảm thấy anh đang đứng về phía mình, dù chỉ là trong một khoảnh khắc thôi.

Nếu thực sự là vậy thì… có nghĩa là anh đã không quên lời hứa ngày hôm qua? Có nghĩa là anh sẽ thực hiện lời hứa của mình đúng không?

Nếu đúng là vậy, mình cũng nên làm điều tương tự phải không?

Cô làm vậy có ổn không?

Rienne tiếp tục tháo băng trong im lặng. Lúc vết thương lộ ra, cô thấy rõ ràng là thuốc đã được bôi lên.

Đúng như cô nghĩ – anh đã thay băng vào sáng sớm hôm nay.

Thật là kỳ quặc.

Dù biết mình không cần giúp đỡ nhưng anh vẫn yêu cầu cô thay băng cho mình. Tất cả đều quá kỳ lạ.

[Rienne] “Ta không nghĩ bôi lẫn các loại thuốc với nhau là ý kiến hay đâu.”

Ít nhất thì vết thương có vẻ đang nhanh chóng lành lại. Thật tốt.

Khi Rienne cẩn thận quấn băng mới quanh miệng vết thương, cô chợt nhận ra rằng Rafit cũng từng có một vết thương tương tự.

Hồi đó thế nào nhỉ…? Mình cũng chăm sóc vết thương cho anh ta như thế này sao?

… Bây giờ nghĩ lại, Rienne nhớ mình đã bôi thuốc cho anh ta trong khi bà Flambard băng bó lại.

Khi đó, Rafit đã giữ chặt cô trong vòng tay anh và ngả đầu vào vai cô. Cô nghĩ anh ta giống như một đứa trẻ vậy.

Nói thật, vết thương của anh ta chẳng nghiêm trọng mấy. Anh ta chỉ tỏ ra ốm yếu vì muốn níu giữ Rienne, và nó lại khiến cô buồn bực hơn dù việc anh ta bị thương là sự thật.

Anh ta định giữ mình lại trong bao lâu? Mình còn nhiều việc phải làm nữa.

Nhưng cô không nói ra. Cô chỉ ngồi đó trong im lặng, đối phó với những hành động bất chợt trẻ con của anh ta, bất kể cô muốn phản đối thế nào.

[Black] “Nàng đã kiểm tra nó chưa?”

Đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Rienne không nghe thấy câu hỏi.

[Rienne] “… Ta xin lỗi, ngài có thể nhắc lại được không?”

[Black] “Ta muốn hỏi liệu nàng có nhận ra các thi thể không?”

Không giống như Rafit, Black không thèm vòng vo gì cả.

Nhưng cả hai đều có một điểm chung là họ luôn giữ Rienne ở gần mình. Nhưng trong khi Rafit làm vậy bằng cách cố nắm lấy tay Rienne, thì Black lại đè cô xuống chỉ bằng ánh mắt của mình.

Và nó khiến Rienne cảm thấy hoàn toàn khác.

Cô không bao giờ có cơ hội nghĩ về việc khi nào anh sẽ để cô đi.

Tất cả những gì cô có thể làm là đối mặt với cảm giác bị trói buộc trong tưởng tượng đó.

[Rienne] “Vậy là ngài đã biết. Ta đến nhà nguyện bởi vì ta nghĩ chỉ khi ta nói ra lời tạm biệt trọn vẹn thì mới công bằng cho anh ấy.”

Rienne thậm chí tự đánh lừa bản thân mình rằng những gì vừa nói là sự thật, nhưng đôi mắt của anh vô cùng rõ ràng. Thật không dễ dàng để nói dối anh ta.

[Black] “Và? Nàng đã nói lời chia tay?

Thậm chí bây giờ, có cảm giác như đôi mắt trong veo ấy đang tìm kiếm sự lừa dối trong lời nói của cô. Rienne lo lắng nuốt nước bọt.

[Rienne] “… Đúng vậy.”

[Black] “Thế thì tốt.”

Khi anh ấy nói điều đó, giọng nói của anh ấy hoàn toàn không có cảm xúc – vô cùng lạnh nhạt.

[Black] “Bây giờ ta chỉ cần đợi nàng thực hiện lời hứa của mình, Công chúa.”

[Rienne] “…”

Black vươn tay, từ từ vuốt má Rienne. Chỉ là một động tác nhẹ nhàng, nhưng nó làm cho tất cả lông trên da của cô ấy đều dựng đứng.

[Black] “Ta muốn biết càng sớm càng tốt… vì vậy ta tự hỏi khi nào nàng sẽ đưa ra quyết định.”

***

Anh ta… không thật sự muốn có mình.

Đó là những gì cô đã nói với chính mình trước đây, nhưng cơn sốt của anh ta đã khỏi từ lâu. Mặc dù tay anh ta rất ấm, nhưng chúng không còn nóng như trước.

Đôi mắt của anh cũng vậy. Chúng không mờ ảo hay bị mây mù bao phủ, mà lạnh và trong như nước.

[Black] “Ta muốn mọi thứ phải rõ ràng.”

Anh nói như thể không muốn có hiểu lầm. Giống như anh không muốn có bất kỳ khoảng trống nào cho những hạt giống nghi ngờ được gieo vào hoặc cho bất kỳ vấn đề tiềm ẩn nào phát sinh.

Khi cô chú ý lắng nghe những lời anh nói, Rienne cảm thấy mặt mình đanh lại.

… Phermos đã nói gì với cô ngày hôm đó?

[Phermos] – ‘Người đang muốn nói rằng Người cần một cơ hội để buông tay người yêu đã qua đời của mình sao?’

Cô chắc chắn hắn nói như vậy. Nghĩ lại thì trong lời nói của Phermos chứa đầy vẻ nghi ngờ.

[Phermos] – ‘Nếu Người đang nói thật, vậy thì thần cảm ơn vì Người đã cân nhắc, Công chúa.’

Và cách hắn nói cảm ơn với cô thật kỳ lạ, như thể biết cô không ‘nói thật’.

Họ chắc chắn đã biết.

Họ biết thi thể trong nhà nguyện không phải là Chỉ huy của đội Hiệp sĩ Arsak.

Black di chuyển tay, chạm vào má Rienne ân cần một cách kỳ lạ so với lời anh nói.

[Black] “Và ta cũng không giỏi chờ đợi.”

[Rienne] “…”

[Black] “Hy vọng nàng sẽ không để ta phải chờ quá lâu.”

Đó là một lời cảnh báo.

Anh biết cô vẫn chưa quên được người tình cũ, nên anh cảnh báo cô nên làm điều gì đó đúng đắn.

[Rienne] “Ta…”

Cô có thể cảm thấy mắt mình đang run lên.

Thật khó để nói dối một người đã biết rằng mình nói dối.

… Nhưng cô không có lựa chọn nào khác.

Nếu cô phạm một sai lầm nhỏ thôi, họ sẽ phát hiện Rafit vẫn còn sống và đang trốn đâu đó ở Nauk. Nhà Kleinfelder sẽ liều mạng bảo vệ con trai cả của mình và Tiwakan sẽ sẵn sàng nhấc vũ khí để giết anh ta.

Không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết trong trận chiến đó.

[Rienne] “Ta chỉ đang gặp phải một chút rắc rối.”

Rienne chạm vào bàn tay của Black vẫn còn đang trên má mình. Black chỉ biết im lặng nhìn bàn tay hai người đặt chồng lên nhau.

[Rienne] “Ta cũng muốn mọi thứ rõ ràng.”

Cô phải lựa chọn.

Cô đang đứng giữa một cái cân. Một bên là Rafit và nhà Kleinfelder, và bên kia – Black và Tiwakan. Mặc dù cô đã cố gắng rất nhiều để giữ cân bằng nhưng cán cân vẫn hoàn toàn nghiêng sang một bên mà không có dấu hiệu báo trước.

Nhà Kleinfelder không thể thắng trong trận chiến với Tiwakan. Nếu cô chọn Rafit thì cô chỉ nhận về kết quả thua cuộc mà thôi.

Mình không thể làm điều đó. Nếu mình thua, sẽ không còn có thể cứu vãn được gì nữa.

Thực tế, Rienne đã biết cô cần nắm lấy tay ai ngay từ đầu.

Nghĩ vậy, cô nắm chặt tay Black.

[Rienne] “Ta sẽ bỏ lại quá khứ phía sau…”

Hai bàn tay vẫn đặt chồng lên nhau, Rienne nhẹ nhàng đẩy anh ra cho đến khi anh ngồi trên giường. Black dõi theo chuyển động của cô và hướng lên trên.

Rienne nhìn chằm chằm vào đôi môi nhếch về phía mình.

[Rienne] “… Như đã hứa.”

Rienne nhắm mắt lại và cúi xuống. Ngay lập tức môi họ chạm vào nhau.

Rienne nghiêng đầu, vòng tay qua cổ anh như ngày trước, trêu chọc đôi môi anh như anh từng làm với cô.

***

*Chú thích:

(1) : Về cơ bản, họ đang nói đến việc lính đánh thuê không cần được hầu hạ để chuẩn bị vào buổi sáng như những quý tộc, vì vậy nói rằng họ được các nô bộc ‘hầu hạ’ sẽ không hợp lý lắm.

Truyện Chữ Hay