Chương 7: Nếu nàng có thể chịu được (2)
[Rienne] “Cái đó…”
Điều anh nói thật kì cục.
Anh không muốn cô bị cướp đi ư? Ngay từ đầu anh mới chính là người đã cướp lấy cô.
Vậy mà Black nói như thể Rienne vốn là của anh vậy.
[Rienne] “Sao ngài lại nói là ‘cướp đi’?”
[Black] “Ta chỉ cảm thấy vui vì ta đã không để ai giành được nàng.”
[Rienne] “Thủ lĩnh Tiwakan…”
[Black] “Nếu nàng đã kết hôn với người khác, mọi thứ sẽ trở nên phức tạp… Ta không nghĩ mình có thể giải quyết được chuyện đó.”
Black như đang tự nói với mình vậy, giọng điệu và lời nói của anh mơ hồ và huyền ảo như một giấc mộng.
[Black] “Ta có thể hôn nàng không?”
Ngay sau đó, đôi mắt đờ đẫn của anh hướng về môi Rienne. Anh liếm đôi môi khô khốc của mình như thể đang khát khô.
[Rienne] “Ta…”
[Black] “Không được sao?”
… Đây là một cái bẫy.
Rienne nhìn xuống môi của người đàn ông này, và nó khiến cô nóng ran cả người.
Không, cô không thể để nó đánh lừa được.
Chắc chắn là tại cơn sốt.
Chuyện này chỉ xảy ra bởi vì anh ta đang nhầm lẫn giữa cái nóng của cơn sốt với sức hút của ngọn lửa ham muốn đang nhen nhóm trong anh mà thôi. Khi anh ta tỉnh táo lại, những chuyện như này sẽ không còn xảy ra nữa đâu.
Bởi vì anh ta không thực sự cố gắng tán tỉnh cô.
Anh ta cũng không thực sự hỏi ý kiến cô.
[Black] “Nàng không thể tránh ta cả đời được. Ta không chỉ đơn thuần là một người đàn ông nào đó đang cố gắng thu hút sự chú ý của nàng. Mà ta là người sắp kết hôn với nàng.”
Biểu cảm mãnh liệt trên gương mặt Black vẫn chưa hề phai nhạt. Rienne cắn môi khi nhìn vào đôi mắt mờ sương của anh ta.
[Black] “Làm thế nào để ta có thể khiến nàng đồng ý?”
… Nhưng có thể là…
Có thể, nếu anh ta không đủ tỉnh táo vì cơn sốt, cô có thể đồng ý. Cô có thể tận dụng điều này.
[Rienne] “Hứa với ta điều gì đó đi.”
[Black] “Cái gì?”
Thực chất, anh đã hứa với cô rất nhiều thứ. Anh hứa sẽ bảo vệ Nauk, đảm bảo sự an toàn và quyền thừa kế của con cô, và giúp cô tự mình lên ngôi.
Từ cách mọi thứ đã diễn ra, Rienne có vẻ như là người duy nhất được hưởng lợi từ sự sắp xếp này.
Black thậm chí còn cho cô tiếp cận với một lực lượng quân sự hùng mạnh sẽ ngăn những kẻ xâm lược có cơ hội xâm phạm lâu đài của cô, và đổi lại, tất cả những gì Rienne cần phải cho anh là chính bản thân cô.
Có lẽ Nauk cần một vị Vua như Black.
Một người có thể đảm nhận vị trí chồng cô mà không đòi hỏi nhiều thứ khác từ cô.
Vì vậy, cô muốn anh ta hứa với cô rằng mọi điều anh nói trước đây đều là sự thật. Rằng khi nói chuyện với cô, anh ta đều sẽ thành thật và không dễ dàng làm trái lại điều mình nói.
Nếu cô bắt buộc phải kết hôn, thì cô muốn mình kết hôn một cách đàng hoàng.
[Rienne] “Nếu ngài không muốn cuộc hôn nhân này rơi vào bế tắc, vậy thì ngài phải làm mọi thứ trong khả năng của ngài để gìn giữ nó.”
[Black] “Ý nàng là gì?”
[Rienne] “Ta yêu cầu ngài không vi phạm hay phá vỡ những lời hứa mà ngài đã hứa với ta.”
Black thở hắt ra như thể đang cố gắng hiểu cô đang nói gì.
[Rienne] “Đó là tất cả những gì ta yêu cầu từ tận đáy lòng.”
[Black] “Và nàng sẽ cho ta thứ gì để đổi lấy một lời hứa như vậy?”
Lần này, Rienne là người chậm rãi thở hắt ra.
[Rienne] “Nếu ngài có thể hứa với ta điều này, ta thề ta sẽ cố gắng hết sức để khao khát ngài như ngài đối với ta, Thủ lĩnh Tiwakan. Đó là lời hứa của riêng mình ta.”
Anh ta đáp lại nhanh chóng.
[Black] “Rất tốt.”
[Rienne] “Thủ lĩnh Tiwakan…”
[Black] “Nếu ta định làm trái lại lời ta nói thì ta đã làm ngay từ đầu và không bao giờ cầu hôn nàng rồi.”
Nói rồi, Black vòng tay qua eo Rienne, di chuyển rất nhẹ nhàng, thật khó để tin anh ta vừa bị mũi tên găm vào vai.
Giữ cô bằng một tay, Rienne cảm nhận được anh dịu dàng ngả đầu cô ra sau.
Và sau đó, ngay lập tức, Black ôm chặt Rienne, dùng môi của mình bắt lấy đôi môi của cô. Khoảnh khắc môi hai người chạm vào nhau, một màn sương dày đặc như đang hoàn toàn che khuất tâm trí của cô vậy.
Cảm giác xa lạ từ luồng không khí nóng truyền đến môi khiến cô ngứa ngáy, Rienne vòng tay qua cổ Black theo bản năng để nâng đỡ cơ thể. Cô cảm thấy mình cần bám chặt lấy anh nếu không cô sẽ khuỵu xuống mất.
Cảm nhận khi môi anh chạm vào cô thật mới lạ.
Nó khác hẳn những gì cô từng trải qua trước đây.
Những nụ hôn mà Rienne biết đều nhẹ nhàng và tử tế, chưa bao giờ nồng nàn và mãnh liệt như lúc này.
[Black] “… Chúng ta nên dừng ở đây thôi.”
Cuối cùng, cơn lốc khiến cô quay cuồng cũng chịu dừng lại. Vùi mặt vào làn da mềm mại nơi cổ cô, Black khẽ thì thầm.
[Black] “Ta không biết liệu ta có thể tiếp tục đổ lỗi chuyện này cho cơn sốt của mình hay không nữa.”
Đến khi nhận ra môi anh vẫn còn trên cổ cô, Rienne mới cảm thấy rõ hơi thở nóng rực của anh đang phả vào làn da trần trụi của mình. Định thần lại, Rienne đẩy Black ra, hy vọng anh ta không rõ cô đang run đến mức nào.
[Rienne] “Ta quên mất là ngài đang bị thương.”
[Black] “…”
Black nhẹ nhàng thả Rienne ra, để cô ra khỏi giường. Rienne quay lại để nói chuyện với anh ta. Cô cần phải tỏ ra bình tĩnh.
[Rienne] “Vậy thì, ngài nghỉ ngơi đi. Mong ngài mau chóng khỏi bệnh.”
[Black] “Ta sẽ khỏi bệnh sớm thôi. Đặc biệt là khi bây giờ ta biết ta không cần lấy cơn sốt làm một cái cớ nữa.”
Black nói chậm rãi, lời nói của anh ngọt ngào thấy rõ. Ngay cả giọng nói của anh cũng như thể anh ta đang say mê điều gì đó.
[Rienne] “Ngủ ngon.”
Khi giọng nói mơ màng đó chạm vào tai cô, Rienne rời khỏi phòng nhanh nhất có thể. Cô không muốn bị ảnh hưởng bởi bất cứ tâm trạng nào của anh ta nữa.
Ngay khi ra xa căn phòng đó, cô thầm cầu nguyện cho bản thân mình.
Làm ơn, đừng quên lời hứa của ngài.
Kể cả vào một ngày nào đó, ngài phát hiện ra ta nói dối ngài, làm ơn hãy làm như những gì ngài đã hứa với ta.
***
Nhưng thật khó mà có thể giữ lời hứa được.
[???] “Công chúa.”
Lúc Rienne trở lại phòng ngủ của mình, một người đang đợi cô. Rienne, người nghĩ rằng căn phòng đang không có ai, gần như hét lên.
[Rienne] “Weroz-!”
[Weroz] “Suỵt.”
Weroz ra dấu cho cô im lặng.
Weroz nhìn quanh căn phòng lần nữa để chắc chắn không có ai khác ngoài bọn họ trong này. Điều đó có nghĩa là ông ấy có chuyện cơ mật muốn nói với cô.
[Weroz] “Thần đã lẻn ra được một lúc. Thần không nghĩ là chúng đang nghi ngờ, nhưng thần vẫn không chắc liệu mình có bị theo dõi hay không nữa.”
Rienne nhỏ giọng nói.
[Rienne] “Có chuyện gì sao?”
[Weroz] “Có một số thứ thần cần cho Người xem.”
Weroz đã cùng với Phermos và một số thành viên khác của Tiwakan tổ chức một nhóm tìm kiếm nhằm tìm ra kẻ tấn công.
Trong quá trình ấy, ông đã tìm thấy một thứ khác. Một thứ mà ngay cả những kẻ ranh mãnh đó cũng không mảy may phát giác.
[Weroz] “Thứ này…”
Weroz lục lọi trong tay áo và lôi thứ gì đó ra.
[Weroz] "Người nhận ra thứ này, phải không?”
[Rienne] “…”
Trên tay Weroz là một chiếc lá. Nó dài và dày, gần bằng hai ngón tay. Người khác có lẽ thấy nó không khác những chiếc lá bình thường là bao, nhưng Rienne lại lập tức nhận ra dấu vết nhỏ của sợi chỉ buộc ở cuống.
Nó là loại mà người yêu cô từng dùng để trang trí các mũi tên của mình.
[Weroz] “Thần phát hiện ra nó khi đang lần theo con đường kẻ tấn công rút chạy.”
Rienne cảm thấy chóng mặt.
Tất cả rõ ràng đang ám chỉ đến một điều.
Rafit Kleinfelder có thể vẫn chưa chết. Có thể chúng không biết anh ta còn sống, vậy nên anh ta có thể qua mặt Tiwakan để lẻn vào Lâu đài Nauk .
… Và anh ta đã giương cung.
… Nhắm thẳng vào Black.
[Weroz] “Công chúa, Người ổn chứ?”
Chỉ khi Weroz đưa tay định đỡ cô, cô mới biết mình đang không đứng vững.
[Rienne] “Ta không sao… Chỉ là… ngài đang nói rằng… anh ấy có thể vẫn còn… sống?”
[Weroz] “Thần không thể nói chắc chắn được. Cũng có thể ai đó đã sử dụng mũi tên của ngài Kleinfelder.”
Không có bằng chứng, không thể kết luận vội vàng được.
[Rienne] “Đã có ai đã mở quan tài ra chưa?”
Sáu chiếc quan tài được Black mang đến và đặt trong nhà nguyện hoàng gia vẫn đang chờ để được nhận những đặc quyền cuối cùng trước khi đưa tang. Dĩ nhiên, Rienne cũng cho rằng thi thể người tình của mình đang nằm ở một trong những chiếc quan tài đó.
[Weroz] “Chưa ai cả. Người có muốn đi xác nhận không?”
[Rienne] “… Có. Ta nên làm vậy.”
[Weroz] “Có lẽ làm vậy là tốt nhất, nhưng Người cũng nên chuẩn bị tinh thần trước, Công chúa. Vì chưa chắc mọi thứ đã như chúng ta nghĩ đâu.”
Giọng Weroz nghe đặc biệt nặng nề. Như đang muốn nhắc nhở cô về sức nặng của những điều cô nói.
[Weroz] “Nếu ngài Kleinfelder thực sự còn sống, Người sẽ làm gì với cuộc hôn nhân này đây?”
[Rienne] “…”
Cô không thể trả lời được.
Trước khi nói được lời từ biệt đàng hoàng tới người tình của mình thì cô đã nhận lời cầu hôn của một người đàn ông khác.
Và cũng chỉ mới đây thôi, cô đã hứa với chồng sắp cưới là sẽ tận tâm duy trì cuộc hôn nhân này ngay khi anh ta bị thương do trúng tên.
Và giờ có thể chính người yêu cũ đã khiến chồng sắp cưới của cô bị thương.
[Rienne] “… Ta chỉ cần tận mắt xác nhận điều này thôi.”
Rienne buộc bản thân phải đứng vững, chống cự lại cơn choáng váng đang hoành hành.
[Rienne] “Sau đó ta sẽ suy nghĩ về những điều phải làm.”
Nếu ngài thực sự còn sống…
Nếu anh ấy sẵn sàng mạo hiểm mạng sống của mình để ngăn cản cuộc hôn nhân bị sắp đặt này…
Cô sẽ làm gì đây.
[Rienne] “…”
Ngó lơ suy nghĩ ấy, Rienne quay gót và bắt đầu chạy về phía nhà nguyện.
***
… Thình thịch!
Nắp quan tài bị đẩy sang một bên, tạo ra âm thanh trầm đục khi va chạm với sàn nhà.
[Weroz] “… Công chúa, Người có bị thương không?”
Weroz nhanh chóng bắt lấy Rienne, người suýt nữa đụng phải tấm bia đá nặng nề.
[Rienne] “Ngài ấy… Ngài ấy không có ở đây, đúng không?”
Chiếc quan tài họ vừa mở là chiếc cuối cùng.
Trong tất cả sáu quan tài Black mang đến, không cái nào chứa thi thể của Lãnh chúa Kleinfelder cả. Thay vào đó là một thi thể được bọc trong chiếc áo choàng mang gia huy của Kleinfelder.
Ai đó đã thế mạng cho anh ấy.
[Weroz] “Đúng vậy.”
[Rienne] “Ngài ấy còn sống.”
Những giọt mồ hôi bắt đầu túa ra trên vầng trán tái nhợt của Rienne.
[Weroz] “Có vẻ là vậy. Vậy thì mũi tên lúc nãy chắc hẳn có nghĩa là…”
[Rienne] “Có nghĩa là ngài ấy muốn phản kháng, đúng không?”
[Weroz] “Rất có khả năng. Thần cũng sẽ làm như vậy nếu thần là ngài ấy.”
Tạch.
Mồ hôi trên trán cô rơi xuống.
Rienne phải lựa chọn. Phản kháng tới cùng hay buộc phải đầu hàng. Tin tưởng sự tận tâm của người yêu hay trầm mê trong những ý nghĩ bất chợt của đam mê mãnh liệt.
[Weroz] “Ngài Kleinfelder có thể đang được phái đoàn che chở.” (1)
Khi Weroz đề cập đến điều này, ông ấy nhận ra rằng đó có thể là lý do tại sao họ không thể tìm thấy bất kỳ đối tượng khả nghi nào.
[Weroz] “Đó là nơi duy nhất ngài ấy được an toàn. Chúng ta nên tìm cách gửi cho ngài ấy một bức thư kín đáo trước và quan trọng nhất…”
Weroz chưa kịp nói hết lời, thì một tiếng rít vang lên cắt ngang bọn họ.
Kít!
Âm thanh cửa nhà nguyện mở ra như muốn cào xước màng nhĩ Rienne. Hốt hoảng quay đầu lại, Rienne thấy Phermos và một số lính đánh thuê khác của Tiwakan đang tiến vào.
[Phermos] “Đáng lẽ công chúa không nên đến đây chứ. Người làm gì ở đây vậy?”
***
Rienne không biết liệu hắn có nghe thấy cuộc trò chuyện của họ không, nhưng may mắn là ít nhất nhà nguyện tối đen như mực.
Điều đó nghĩa là bọn hắn không thấy được khuôn mặt bàng hoàng của Rienne lúc cô mới phát hiện Phermos đang đứng đó, nhìn cô như thể đang cố gắng đọc vị cô vậy.
[Phermos] “Vậy ngọn gió nào đã mang Người đến đây?”
Rõ ràng là hắn đang nghi ngờ.
Hắn tò mò không biết tại sao Công chúa Rienne, chỉ mang theo đội trưởng đội cận vệ của cô bên cạnh, lại ở trong nhà nguyện cách xa cung điện khi đã muộn như vậy.
[Phermos] “Người muốn xem xét các thi thể sao? Thật kỳ lạ.”
Chiếc kính một tròng của Phermos phản chiếu lại ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ nhỏ. Ánh sáng sắc lạnh như một lưỡi dao, mang theo địch ý.
[Phermos] “Nếu thần không nhầm thì Nauk có một phong tục nào đó không cho phép nhìn mặt người đã khuất cho đến tang lễ đúng không?”
[Rienne + Weroz] “…”
Hắn không hề sai. Rienne và Weroz không thể phản bác được gì.
[Phermos] “Người cần xác nhận điều gì sao?”
[Rienne] “Cái đó…”
Rienne cắn chặt môi.
Cô phải bịa một lý do nào đó.
Nếu chúng phát hiện người yêu cô còn sống, mọi thứ sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát mất.
[Rienne] “… Ta chỉ muốn nói lời từ biệt.”
Người của Tiwakan vẫn tin rằng Chỉ huy của đội Hiệp sĩ Arsak đã chết. Nếu đúng như vậy, cô phải lợi dụng điều đó.
[Rienne] “Nếu ta không làm ngay bây giờ, ta sẽ không còn cơ hội nữa.”
[Phermos] “… Là vậy sao?”
Dù không nói ra, nhưng rõ ràng Phermos không tin toàn bộ lời cô nói.
[Rienne] “Thủ lĩnh Tiwakan và ta đã giao ước với nhau là sẽ vun đắp cho cuộc hôn nhân này. Để làm được điều này…”
[Phermos] “Người đang muốn nói rằng Người cần cho mình một cơ hội để buông tay người yêu đã qua đời của mình sao?”
[Rienne] “… Phải.”
Cô không chắc lời nói của mình đã đủ thuyết phục để đánh lừa Phermos hay chưa. Nhưng cô biết lời nói của mình đã khẳng định về cái chết Rafit.
Nhận ra điều này khiến người cô ớn lạnh lạ thường. Cảm giác như cô đang trần trụi đứng giữa cơn bão tuyết dữ dội vậy.
Chiếc kính một tròng của Phermos lần nữa lóe lên ánh sáng sắc lạnh như lưỡi dao.
[Phermos] “Hừmm… nếu mọi thứ đúng như Người nói, vậy thì thần sẽ báo cáo chuyện này với Thủ lĩnh Tiwakan.”
[Rienne] “… Ta chắc chắn ngài ấy sẽ hiểu cho ta thôi.”
Rienne nhẹ nhàng gật đầu với thái độ bình tĩnh.
[Rienne] “Ta phải rời đi rồi. Ta hy vọng cuộc tìm kiếm sẽ có tiến triển trong tối nay.”
[Phermos] “Nếu người đang nói thật, vậy thì thần cảm ơn người vì đã cân nhắc, thưa Công chúa.”
Nói xong, Phermos bước sang một bên, lịch sự nhường đường cho Rienne.
[Phermos] “Tạm biệt! Chúng ta sẽ gặp nhau vào thời điểm khác.”
[Rienne] “Tất nhiên rồi.”
Xoay người lại, Rienne rời đi cùng với Weroz.
***
*Chú thích:
(1): Họ đang đề cập vấn đề được nhắc đến ở chương 3, về việc chú của Lãnh chúa Kleinfelder làm chủ tịch phái đoàn như thế nào. Weroz đang nói bóng gió là anh ta phải trốn ở nhà chú mình.