Lời Cầu Hôn Của Bạo Chúa

chương 05: một lý do để khao khát

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 5: Một lý do để khao khát

Cuộc đàm phán đã kết thúc.

Phermos rời đi cùng Weroz, anh ta nói rằng họ cần bàn bạc với nhau về cách chuyển quân. Mặt khác, Maslow nhanh chóng lấy cớ rời đi để soạn hợp đồng hôn nhân trước khi quân đội Tiwakan thật sự xâm chiếm lâu đài của họ.

Một sự im lặng nặng nề đè nặng lên căn phòng chỉ còn có hai người.

Tất nhiên, có một cái bàn lớn ngăn cách Rienne và Thủ lĩnh Tiwakan, khoảng trống ấy đủ cho hơn ba mươi người ngồi nhưng Rienne vẫn cảm thấy ngột ngạt.

[Rienne] “Ta sẽ đi dạo.”

Không thể chịu đựng được bầu không khí lúc này, Rienne đứng dậy.

[Black] “Tốt thôi!”

Black cũng đứng lên.

Cô định bảo anh đợi một lát để cô cử người đến hỗ trợ anh, nhưng anh đã đứng ngay bên cạnh cô.

[Black] “Nàng định đi đâu?”

[Rienne] “Ta chỉ nghĩ mình nên dành một chút thời gian để đi dạo trong vườn thôi.”

… Người đàn ông này thật có sức uy hiếp.

Đó là lí do tại sao cô đều cảm thấy nghẹt thở mỗi khi anh đứng quá gần. Anh chắc chắn là lí do vì sao cô luôn thấy căng thẳng.

Rienne quay đầu đi để tránh cái nhìn của Black.

[Rienne] “Xin ngài chờ một lúc. Ta sẽ kêu bà Flambard ở lại với ngài.”

[Black] “Ta không cần.”

[Rienne] “Không được, khi người ngoài đi qua lâu đài Nauk…”

Black ngay lập tức cắt ngang lời nói của Rienne.

[Black] “Ta không phải người ngoài. Ta là chồng sắp cưới của nàng, Công chúa.”

… Vâng, phải rồi.

Rienne cắn môi.

Trong một khoảnh khắc, cô tự hỏi một người quanh năm suốt tháng ở nơi chiến trường liệu có biết những lễ nghi cư xử cơ bản không, nhưng suy nghĩ đó đã bị dập tắt khi Black đưa tay tỏ ý muốn hộ tống cô.

[Rienne] “…”

Rienne nhìn xuống với vẻ cam chịu trước khi đặt tay lên tay anh.

[Rienne] “Ồ…”

Quá ngạc nhiên trước cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ của anh, cô dừng bước. Thấy vậy, Black cúi đầu nhìn cô.

[Black] “Có chuyện gì vậy?”

[Rienne] “Không, nó… không có gì đâu.”

Rienne bước nhanh về phía trước như thể muốn trốn tránh câu hỏi ấy, nhưng có thứ gì đó giữ chặt lấy tay cô.

[Black] “Nàng bị thương.”

[Rienne] “…?”

[Black] “Nàng còn không bôi thuốc nữa.”

Có cả vết thương mới lẫn cũ trong lòng bàn tay mà Black đang nắm. Chỉ cần nhìn hình dáng lưỡi liềm của vết thương là đủ biết do móng tay cô đâm vào mà thành.

[Black] “Lần này nàng lại mưu tính gì đây?”

Black nhẹ nhàng nhấc tay Rienne lên, chậm rãi đặt một câu hỏi mà dường như không cần câu trả lời.

Tay trong tay đi dạo là một chuyện, nhưng cô không muốn môi của Black chạm vào tay mình một lần nào nữa. Cô không thích cảm giác anh chạm vào vết thương của cô, cái hôn lên vết thương như thể đang an ủi cô.

[Rienne] “… Dừng lại!”

Rienne không thể chịu được nữa, nhanh chóng rút tay mình ra – cô thở gấp.

Nếu như Black đang không nhìn, cô đã lại nắm chặt tay đến mức để lại một vết thương khác trên lòng bàn tay mất.

[Rienne] “Ta ổn. Ta chỉ muốn đi dạo…”

[Black] “Không ổn đâu.”

Đó là một cử chỉ ngọt ngào, như muốn nói rằng anh đang lo lắng cho vết thương của cô và không thích cô bị thương. Nhưng nó lại không ngọt ngào chút nào nếu nó đến từ một người có đôi mắt sắc lạnh như vậy.

Thực chất, nó nghe giống một lời đe dọa hơn.

[Black] “Nàng cần phải quan tâm bản thân mình nhiều hơn, Công chúa. Kể từ giờ trách nhiệm của ta là không cho bất kỳ vết thương nào xuất hiện trên người nàng.”

Thật buồn cười, người vừa nói những lời lại lại là mối đe dọa lớn nhất đối với cô. Giống như trước đây, Black vẫn là một con người đầy mâu thuẫn với Rienne.

[Rienne] “… Lối này.”

Chỉ sau khi Rienne quyết định không bao giờ nhìn thẳng vào mắt anh nữa, cô mới thấy đủ thoải mái để tiếp tục đi dạo với anh.

Sau khi thông báo trước cho lính canh biết nơi mình đang đến, Rienne đi về phía khu vườn với người đàn ông giờ đã trở thành vị hôn phu của cô.

***

Khu vườn phía sau lớn, nhưng không có nghĩa là nó đẹp.

Kể từ đợt hạn hán, những bông hoa đã phải vật lộn để tiếp tục phát triển. Chúng chỉ nở trong một khoảng thời gian ngắn trước khi trở nên khô héo hoàn toàn. Phần lớn khu vườn của Lâu đài Nauk giờ chỉ còn lại những bụi cây rậm rạp có thể sống mà không cần nhiều nước.

Không thể nói rằng khu vườn này đủ tốt để tản dạo được.

Cô đột nhiên thấy xấu hổ khi nhìn thấy khu vườn ảm đạm đó.

[Rienne] “…”

Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ta nghĩ cô đưa anh đến đây để chế nhạo anh?

Nhưng cô không cố ý mà. Cô không có ý định chọn một địa điểm khó chịu như vậy. Chỉ là phần lớn Nauk đều như thế này. Mọi thứ đều cằn cỗi và khô khan. Ngay cả thác nước hùng vĩ từng chảy thành chín con sông khác nhau, xuyên suốt bao thế hệ cũng đã khô cạn từ lâu.

Liệu anh có nhận ra sau khi thấy những điều này?

Rằng đất của Nauk chẳng đáng giá bao nhiêu.

[Black] – ‘Ai đó sẽ khao khát Nauk trong tương lai, bất kể là chính Nauk hay nàng, Công chúa.’

Đột nhiên những lời nói lúc trước của Black vang lên trong đầu Rienne như thể đang trả lời câu hỏi của cô vậy.

[Rienne] “Không thể nào…”

Rienne bất giác lắc đầu, thì thầm với sự bất đồng chính kiến của mình.

[Black] “Có điều gì không ổn à?”

Black dừng lại, và Rienne đã mắc sai lầm khi nhìn lên và chạm mắt anh. Một lần nữa, cô cứng đờ người.

[Rienne] “…”

Cô lo lắng nuốt nước bọt.

Đôi mắt của anh chính là vấn đề. Cô không thể đối diện với nó, nhưng cô cũng không thể lảng tránh nó.

Rienne phải thừa nhận một điều rằng ánh mắt anh rất đáng sợ, có một sức hút kì lạ nào đó trong đấy. Có lẽ bởi vì nó đáng sợ nên cô không dám quay đi chỗ khác.

[Rienne] “… Không có gì đâu. Ta chỉ nhận ra nơi này không thứ gì để xem, vì vậy ta tự hỏi liệu có phải sai lầm khi đưa ngài đến đây không.”

[Black] “Không sao cả.”

Câu trả lời của Black truyền đến tai cô.

[Black] “Có nàng ở đây là được, Công chúa.”

[Rienne] “…”

Điều đó có nghĩa là sao?

Nghĩa là cô là một cảnh tượng đáng xem sao? Hay ý anh là anh cần để mắt đến cô?

[Rienne] “Ta sẽ coi lời nói của ngài là ngài thấy ổn với điều này.”

Rienne tiến lên một bước, nhưng trong khoảnh khắc đó –

[Black] “Đừng cứ động.”

Nghe thấy giọng nói trầm thấp của Black, Rienne bối rối ngẩng đầu lên, ngay lập tức nhìn thấy Black dùng cơ thể mình che chắn cho cô.

Vút!

Vút!

Rienne chỉ có thể nhìn thấy vài vệt đen bay trong không khí, đâm thẳng vào vai Black.

Chúng là những mũi tên.

***

[Lính đánh thuê] “Hướng đó!”

Lính đánh thuê Tiwakan ráo riết truy tìm chủ nhân của các mũi tên.

[Lính đánh thuê] “Không được để chúng thoát! Nếu có thể thì hãy bắt sống chúng!”

Chứng kiến phản ứng nhanh chóng của những người tên đánh thuê, Rienne nhận ra không phải chỉ có hai người họ trong vườn.

Điều mà cô đáng lẽ đã rõ ràng đoán trước được.

Thật không dễ dàng để loại bỏ những mối đe dọa có thể xảy đến bất cứ lúc nào với người đứng đầu của một tổ chức lính đánh thuê đã lang thang trên chiến trường trong hơn một thập kỷ.

[Rienne] “Ngài ổn chứ?”

Rienne nhìn Black, mặt cô tái đi khi nhìn thấy mũi tên.

Mũi tên đang găm vào lưng anh có thể sẽ hủy hoại mọi thứ.

Có khả năng anh sẽ cho rằng cô chỉ giả vờ chấp nhận lời cầu hôn của anh để sau này có cơ hội hại anh như lúc này. Rienne nghĩ rằng đầu cô sắp nổ tung rồi.

Là ai đã làm việc này?

Tại sao lại làm điều ngu ngốc như thế này chứ?

Việc này không biết là vì mục đích trả thù hay là muốn giải cứu cô. Nhưng nó sẽ chỉ làm cho mọi thứ tồi tệ hơn thôi, thậm chí Nauk còn có thể bị hủy diệt chỉ vì điều ngu ngốc này.

Ngay cả khi họ giết được Black thì mọi chuyện cũng không có gì thay đổi. Lính đánh thuê Tiwakan sẽ không bao giờ để yên cho Nauk khi thủ lĩnh của họ chết trong một cuộc tấn công hèn nhát như vậy.

[Rienne] “Trước hết… chúng ta nên vào trong đã. Ở đó sẽ an toàn hơn… thay vì ở đây chờ sự giúp đỡ.”

Rienne duỗi tay muốn giúp anh, nhưng tay cô cứ run lên. Rienne nghiến răng. Cô không muốn bị hiểu nhầm.

[Rienne] “Nauk không liên quan đến chuyện này. Chúng tôi không có ý định làm hại ngài, Thủ lĩnh Tiwakan.”

[Black] “… Để xem đã.”

Black nhìn xuống tay Rienne khi anh đáp lại.

[Black] “Ta cần được dìu.”

Tuy Black nói vậy, nhưng thực chất người được dìu lại là cô.

[Rienne] “Ta không bị thương, Thủ lĩnh Tiwakan.”

[Black] “Vậy tại sao nàng lại run rẩy như sắp ngã vậy?”

[Rienne] “…”

[Black] “Đi thôi.”

Và thế là người bị thương lại dìu người không bị thương rời đi.

Rienne cố để nói rằng mình không cần sự giúp đỡ nhưng miệng cô lại không thể thốt ra được từ nào. Cô có thể cảm nhận được rõ cánh tay của anh đang ôm eo mình và bờ vai vững chắc sau lưng.

Nhưng tại sao…

Cô đã run rẩy nhiều đến mức nào.

Tại sao…

Bây giờ không chỉ tay mà toàn bộ cơ thể cô đều run rẩy theo rồi.

Việc người đàn ông này ôm chặt lấy cô khiến cô cảm thấy kì lạ. Cô nhớ lại khoảnh khắc trước khi mũi tên bắn ra, khi anh ôm cô và cô cảm nhận được cơ thể rắn chắc ấy kề sát mình.

Đó là lý do cô cảm thấy kì lạ.

Và đó cũng là lúc cô bắt đầu run rẩy.

***

[Bà Flambard] “Trời đất ơi, Công chúa!”

Khi Rienne tỉnh lại, cô và Black đã trở lại phòng khách, và hiện tại đối diện với bà Flambard đang tái mét mặt mày.

[Bà Flambard] “Chuyện gì đã xảy ra!? Người bị thương ở đâu!? Ai có thể làm chuyện này cơ chứ…?”

[Rienne] “Ta không sao. Người bị trúng mũi tên là Thủ lĩnh Tiwakan cơ. Vui lòng gọi bác sĩ đến đây và mang cho ta một ít nước nóng và khăn chườm. Xin hãy đi ngay bây giờ.”

Bà Flambard trông có vẻ bối rối, chắc hẳn là bà đã không nghĩ đến tình huống này. Nói ra thật xấu hổ nhưng Rienne có thể hiểu tại sao bà lại nghi ngờ.

Tuy nhiên, cô không có thời gian để giải thích, cô thỉnh cầu bà ấy.

[Rienne] “Làm ơn, bà Flambard.”

[Bà Flambard] “À, vâng. Tất nhiên rồi, Công chúa.”

Khi bà Flambard chạy nhanh ra ngoài phòng khách, Rienne quay người về phía Black, nhỏ giọng nói.

[Rienne] “Ngài có thể buông ta ra rồi. Ta ổn.”

[Black] “Được rồi.”

Anh buông cô ra.

Dù vậy, Rienne vẫn đứng vững. Huống hồ, không có lý do gì để cô được hỗ trợ bởi người vừa bị mũi tên bắn vào người.

Lúc Rienne còn đang rối rắm, Black đã kéo chiếc ghế sofa lại gần lò sưởi.

[Black] “Ngồi xuống.”

[Rienne] “… Hả?”

Rienne ngơ ngác nhìn anh.

[Black] “Nàng vẫn còn run rẩy đấy. Ngồi xuống đi.”

[Rienne] “…”

Cô cảm giác như bàn tay của anh vẫn còn đặt trên người mình. Làm lơ điều đó, Rienne buộc mình phải lấy lại bình tĩnh.

[Rienne] “Ta không bị thương. Chúng ta nên tập trung chăm sóc vết thương cho ngài trước, Thủ lĩnh Tiwakan.”

[Black] “Ta biết. Nhưng nàng vẫn nên ngồi đi.”

Black yên lặng liếc xuống mũi tên cắm trên vai trái của mình.

Thật khó để tin là anh đang bị thương khi nhìn anh thế này. Dường như anh đã quá quen với việc bị thương như thế này nên cũng chẳng còn bận tâm nữa.

[Black] “Việc này sẽ mất một lúc đấy.”

Black lẩm bẩm trước khi quỳ gối xuống trước mặt Rienne. Trái ngược với suy nghĩ hoảng loạn của Rienne, yêu cầu của anh rất đơn giản.

[Black] “Ta cần nàng giúp ta cởi đồ.”

[Rienne] “Cởi đồ… à, vâng.”

Thật khó để anh có thể tự mình cởi đồ khi không biết mũi tên ở đâu. Nhận ra điều này, Rienne nhanh chóng đứng dậy.

[Rienne] “Ta sẽ đi lấy cái kéo.”

[Black] “Nàng không cần phải làm vậy.”

Nhưng Rienne đã quay người rời đi.

[Rienne] “Xin ngài chờ một lúc.”

Cô phải làm điều này.

Cô phải tận dụng mọi cơ hội để không phải ở một mình với anh và kéo dãn khoảng cách giữa họ.

Rienne phải thoát ra khỏi tình huống nguy hiểm này.

***

[Black] “Đáng lẽ mình nên làm tốt hơn để tránh bị thương.”

Sau khi Rienne rời đi, Black tự nhủ.

[Black] “Kiểu gì Phermos cũng sẽ càm ràm về chuyện này.”

Dù biết điều đó, Black dường như hoàn toàn không hề hoảng loạn. Với khuôn mặt vô cảm như vậy, ai sẽ tin là anh ta vừa bị mũi tên găm vào cơ thể chứ.

[Black] “…”

Đang nhắm mắt, Black đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt rơi xuống cái ghế Rienne vừa ngồi.

Anh duỗi cánh tay không bị thương ra và đặt lòng bàn tay lên lớp vải của cái ghế. Đương nhiên, hơi ấm còn sót lại đủ để chứng minh mới đây thôi có người vừa ngồi ở đó.

[Rienne] – ‘Ta đang mang thai. Biết được điều này rồi, liệu ngài còn muốn cầu hôn ta?’

Ngay khi hơi ấm từ cái ghế truyền đến tay anh, những lời nói của Rienne ngày hôm trước ùa về, làm anh cảm thấy ngột ngạt.

Như anh đã nói trước đây, đứa trẻ là con của ai không phải là vấn đề lớn. Thành thực mà nói, ngay từ đầu anh đã không thực sự kì vọng vào mối quan hệ này.

Anh chỉ đang cố gắng lấy lại những gì là của mình.

Đối với Nauk cũng vậy. Nơi này thua lỗ về tài chính, và anh chẳng thu được gì khi tiếp quản một vương quốc cằn cõi đến nỗi sắp sụp đổ. Rienne chắc hẳn đang kiếm sống bằng việc bán tài sản hoàng gia, nhưng ngay cả vậy cũng chả thấm vào đâu.

Rienne có thể cũng biết, trở thành người cai trị Nauk đồng nghĩa với việc ném của cải vào một cái hố không đáy.

Kể cả vậy, nó vẫn làm anh bận tâm khi nghĩ sẽ có người sà vào và chiếm đoạt nó. Anh không coi mình là người tham lam, nhưng anh vẫn quyết định cầu hôn một cách bốc đồng.

Sau mười năm nay đây mai đó và đi bất cứ nơi đâu mà chiến tranh đưa anh đến, anh trở nên nhạy cảm hơn với tình hình của mọi quốc gia. Có rất nhiều người đàn ông khao khát Rienne Arsak, kể cả khi cô đã có người yêu.

Trong số những người đàn ông đó, một số người thậm chí còn cực kỳ giàu có – sẵn sàng gánh vác vấn đề tài chính của Nauk nếu điều đó nghĩa là có được Rienne.

Vậy nên anh quyết định giữ cô cho riêng mình hơn là trao cô cho người khác. Ngoài việc có được cô thì anh chả suy nghĩ điều gì nữa.

Đó là lý do tại sao đối với anh, cô có người yêu hay có con cũng không quan trọng.

[Black] “ Bây giờ…”

Black liếm môi.

[Black] “… Bực bội quá.”

Bây giờ anh đã có những gì anh muốn, nhưng anh vẫn chưa cảm thấy hài lòng.

Mỗi lần nhìn mình, cô ấy đều nắm chặt tay đến mức tạo thành vết sẹo trên lòng bàn tay. Môi cô ấy run lên, mắt cô ấy run lên, và khuôn mặt của cô ấy tái đi hoàn toàn.

Vậy mà, thân hình mảnh mai của cô chưa bao giờ chùn bước. Cô mạnh mẽ và kiên cường.

Tạch.

Black di chuyển các ngón tay của mình, hơi ấm còn sót lại đã biến mất.

Và đột nhiên, anh cảm thấy một cơn khát lạ dâng lên trong lồng ngực.

Anh cần biết cảm giác khó chịu này là gì.

Truyện Chữ Hay