Chương 23: Lễ cầu siêu (3)
Maslow không muốn trả lời câu hỏi của cô, nhưng điều đó cũng dễ hiểu thôi.
Việc đưa ra lời khuyên cho Rienne một cách vụng về đương nhiên là khác với việc công khai nói về đủ loại chuyện mà nhà Kleinfelder có thể làm.
Vì vậy mà hành động của Maslow chưa đáng xấu hổ đến mức đó.
[Maslow] “Khiến người phải trả giá ư? Ý thần không phải như vậy.”
[Rienne] “Không phải sao? Vậy mà ta tưởng ông đã nói là ‘trở nên tồi tệ hơn’ cơ đấy?”
[Maslow] “Ý thần là Lãnh Chúa Kleinfelder sẽ tức giận.”
[Rienne] “Tức giận đến mức làm hại cả hoàng tộc à?”
[Maslow] “Làm hại? T- Thần chưa từng nói vậy.”
[Rienne] “Nói thì dễ lắm, thưa ông. Lời nói chỉ như gió thoảng mây bay nên ông muốn thế nào chẳng được.”
[Maslow] “… Khụ.”
Không nói được lời nào, Maslow lúng túng ho khan.
[Rienne] “Nhưng ta phải cảnh cáo ông. Dù lời nói không để lại dấu vết gì nhưng một khi đã nói ra ông sẽ không thể rút lại được nữa.”
[Maslow] “…”
Maslow quyết định im lặng.
Ông ta không thể phủ nhận những lời của Rienne nhưng điều đó không có nghĩa thế giới này chỉ xoay quanh cô. Nauk bị nhà Kleinfelder điều khiển sao cho hợp với ý muốn của bọn họ.
Rienne là người biết rõ điều đó hơn bất cứ ai khác.
[Maslow] “Thần sẽ viết lại thư bổ nhiệm.”
[Rienne] “Vậy thì hãy bảo họ rằng ta sẽ không dễ dàng phê duyệt nó đâu.”
Giọng Rienne kiên quyết nhưng không giấu nổi sự mệt mỏi.
Cô đã quá mệt mỏi vì lúc nào cũng phải đáp ứng những yêu cầu của nhà Kleinfelder và thậm chí còn quen với điều đó rồi.
Linden Kleinfelder sẽ không bao giờ từ bỏ việc khôi phục địa vị quý tộc và danh hiệu kỵ sĩ của Rafit. Hiện giờ, tốt nhất là nên nghe theo lời khuyên của Maslow là yêu cầu họ một cái giá đổi lại trước khi họ nổi đóa.
[Rienne] “Hãy hỏi lãnh chúa Kleinfelder rằng ông ta sẵn sàng giảm bao nhiêu nợ cho Hoàng gia. Để xem ông ta quý trọng địa vị con trai mình đến thế nào.”
[Maslow] “…”
Maslow có vẻ bối rối nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
[Rienne] “Giờ thì hãy đi đi.”
[Maslow] “Con dấu của người…”
[Rienne] “Ta sẽ không đồng ý cho tới khi họ chấp thuận điều kiện của ta.”
[Maslow] “… Vâng, thưa Công chúa.”
Và sau đó Maslow rời đi.
[Rienne] “Haaa…”
Sau đó, Rienne thở dài nặng nề.
[Rienne] “Lại thêm một bí mật cần được cất giấu.”
Tình huống này chỉ càng khiến cho người Tiwakan dễ nghi ngờ hơn. Rafit không chỉ đột nhiên xuất hiện và trốn trong phòng ngủ của cô mà anh ta còn cố khôi phục tước hiệu kỵ sĩ của mình nữa.
Người đàn ông đó chắc chắn sẽ nghĩ rằng Rienne đang cố gắng để được gần gũi với người yêu của mình.
[Rienne] “Mình cảm thấy thật tồi tệ.”
Và vì một số nguyên nhân, Rienne cảm thấy không thích điều đó.
Việc Black nghĩ rằng cô vẫn còn dây dưa với Rafit khiến cô cảm thấy giống như bị buộc tội vậy.
[Rienne] “… Đúng là suy nghĩ vớ vẩn.”
Rienne lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ cay đắng.
[Rienne] “Mình như thể sợ bị người khác bắt gian vì ngoại tình vậy. Rõ ràng là không phải như vậy mà.”
Quan trọng hơn, cô nên nghĩ về việc Black sẽ làm thế nào để xử lý đám tang như lời anh ta nói.
[Rienne] “Hi vọng đêm nay sẽ không có giọt máu nào phải đổ…”
Khuya hôm đó… một tin mới đến tai cô.
Không giọt máu nào phải rơi xuống nhưng một tai nạn đã xảy ra.
***
[Rienne] “… Ngươi vừa nói gì cơ?”
Rienne hoàn toàn bất ngờ trước tin lính gác báo cáo, đôi môi cô hơi hé vì ngạc nhiên.
Trời đã về khuya và mặt trăng bị bao phủ bởi một lớp mây mù xanh, nhưng kỳ lạ là những tiếng chuông báo hiệu đáng lẽ phải vang lên vào nửa đêm lại im ắng. Đó là lúc quan tài của những người đã khuất được phong ấn dưới mặt đất và Chúa sẽ đem linh hồn của họ đi.
[Đội trưởng] “Vâng… Ban đầu thần cũng không nghĩ đó là vấn đề to tát.”
Nhưng sợi xích đỡ quả chuông treo trên tháp đã bị đứt.
Nó không thể bị đứt vì rỉ sét. Dù nó đã cũ nhưng các tư tế đã chăm sóc nó mỗi ngày.
Nhưng dù vậy thì tai nạn đó cũng đã gây ra rắc rối không nhỏ. Những người ở gần nhanh chóng chạy tới tòa tháp và bảo rằng họ cần treo chiếc chuông lên để nghi lễ có thể tiếp tục.
Và sau đó lễ tang lại tiếp diễn. Đại tư tế ra lệnh chôn cất những người đã mất. Tất cả những việc còn lại phải làm là di chuyển các quan tài từ đền thờ tới nghĩa địa.
[Đội trưởng] “Nhưng chính vào lúc đó…”
Khi nói, anh ta treo trên khuôn mặt biểu cảm không thể tin được.
[Đội trưởng] “Chính vào lúc đó một tảng đá khổng lồ rơi từ trên trời xuống…”
[Rienne] “Cái gì?”
[Đội trưởng] “Thần cũng không thể tin được nhưng đó là những gì các nhân chứng có mặt bảo. Một tảng đá khổng lồ rơi xuống và… à, ờm… phá hủy các bậc thang dẫn đến đền thờ.”
[Rienne] “…”
Rienne cũng không thể tin được.
Cô không biết bằng cách nào nhưng cô biết Black là nguyên nhân của chuyện này.
Anh ấy không làm hại bất cứ ai cả… nhưng anh ấy khiến cho đường đi bị phá hủy.
Cách duy nhất để đến được Đền thờ là sử dụng con đường của Chúa - những bậc thang dốc trên vách đá. Chính vì lí do đó mà ngôi đền hoàn toàn bị cô lập. Họ không còn con đường nào khác để đưa các thi thể về nghĩa trang.
Điều đó nghĩa rằng đám tang sẽ bị hoãn lại ít nhất là tới khi họ có thể xây lại những bậc thang.
[Rienne] “Điều này… chẳng có nghĩa lí gì cả.”
Thực tế, tảng đá đó cũng là dấu vết còn lại từ cái bẫy của Linden Kleinfelder.
Nếu Rienne biết điều đó chắc chắn cô sẽ cười lớn khi biết tin. Nhưng dù không làm vậy cô vẫn cảm thấy nhẹ lòng.
[Đội trưởng] “Dĩ nhiên là nó thật vô lí rồi, thưa Công chúa.”
Tân đội trưởng lúng túng lau mồ hôi trên trán.
[Đội trưởng] “Giờ người dân đang lo sợ trước tin đồn Chúa đã nổi giận vì Đại tư tế vì đã cố làm điều gì đó phạm thượng.”
[Rienne] “Thật sao?”
[Đội trưởng] “Vâng, người nên nhìn thấy các tư tế lúc đó, thưa Công chúa. Họ chạy ngược chạy xuôi và cho rằng Chúa đã giáng cơn thịnh nộ xuống họ trong một ngày thật buồn như vậy.”
Rienne nhanh chóng che miệng lại.
Dù tân đội trưởng không để ý nhưng anh ta ngay lập tức nhận ra dấu vết của nụ cười trên mặt Rienne.
[Đội trưởng] “Và, ừm… Cũng có tin đồn rằng đó là bởi người không được tham dự lễ tang nữa, Công chúa.”
[Rienne] “Ồ…”
Và rồi tiếng cười mà Rienne cố kiềm chế đột nhiên nở rộ.
[Đội trưởng] “C, Công chúa…?”
Đội trưởng cúi đầu xuống, anh ta há hốc miệng khi nhìn bờ vai đang run lên của Rienne.
Ôi… Anh ta đã làm gì vậy chứ? Sao anh có thể làm được vậy?
Anh ta đã nhờ một phù thủy giúp đỡ sao? (1)
Điều Rienne nuối tiếc nhất đó là không thể gửi lời chia buồn tới thân nhân của những người đã mất.
Trước đây chưa hoàng tộc chưa từng phớt lờ những người đã hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ họ. Đây là cơ hội tốt nhất để người dân Nauk lật đổ Rienne.
… Vậy mà bằng một cách thần kì nào đó tất cả mọi chuyện lại trở thành lỗi của Đại tư tế.
Không một tin đồn nào nhắc tới cô cả.
Tất cả là nhờ công sức của Thủ lĩnh Tiwakan…
[Đội trưởng] “Họ nói rằng Chúa nổi cơn thịnh nộ… nhưng nhìn người có vẻ hài lòng, thưa Công chúa.”
Đội trưởng lẩm bẩm với một nét mặt bối rối.
[Rienne] “Đó là bởi Chúa đã nổi giận thay cho ta.”
[Đội trưởng] “Cái gì?”
[Rienne] “Chính Đại tư tế là người ngăn cản ta tham dự lễ tang.”
[Đội trưởng] “Ồ. Vậy lời đồn là đúng sao?”
[Rienne] “Phải. Chúng ta nên đính chính tin đó. Hãy đại diện cho Lâu đài Nauk và đưa ra thông báo tại quảng trường vào ngày mai.”
[Đội trưởng] “Đương nhiên rồi, Công chúa.”
Rienne nói tiếp với nụ cười gian xảo trên khuôn mặt.
[Rienne] “Họ sẽ cần kha khá tiền để xây lại bậc thang đấy. Ta tự hỏi Đại tư tế sẽ làm thế nào đây.”
[Đội trưởng] “Hả? Người không biết sao? Thì… Các kiến trúc kiểu đó thường sẽ tốn rất nhiều tiền để tu sửa. Nhưng… đền thờ đủ tiền để sửa chúng sao?”
[Rienne] “Chính xác.”
Ta tự hỏi… liệu Linden Kleinfelder sẽ cho ngươi số tiền đó chứ?
Rienne không biết chính xác số tiền cần thiết nhưng chắc chắn rằng nó nhiều hơn cả số tiền mà Đại tư tế đã từng nhận từ Linden Kleinfelder. Ông ta sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài cúi đầu trước Lâu đài và cầu xin giúp đỡ.
[Rienne] “Cảm ơn vì đã báo tin tốt. Ngươi có thể lui xuống được rồi.”
[Đội trưởng] “Vâng thưa Công chúa. Chúc người một buổi tối tốt lành.”
Đội trưởng kính cẩn quỳ gối trước khi rời đi.
Ngồi một mình trong văn phòng, không gian trở nên yên ắng giữa màn đêm khuya khoắt. Mặt trăng xanh vẫn treo lơ lửng ngoài khung cửa sổ.
[Rienne] “May là mình thức muộn đến vậy.”
Vì vậy mà mình mới có thể nghe được tin tốt.
Ngay khi Rienne tự thì thầm một mình, cô nhận ra một điều.
Lần cuối cùng cô cảm thấy vui đến vậy là lúc nào nhỉ? Chắc phải lâu lắm rồi. Kể cả trước khi người Tiwakan vây hãm lâu đài, cô cũng không thể nhớ nổi lần cuối cùng mình được nghe đượcđiều gì đó đáng để vui mừng.
… Thật kỳ lạ.
Thật kỳ lạ khi người đã đem lại tin mừng cho cô sau khoảng thời gian dài không phải ai khác mà lại chính là Black.
***
Ngay khi Rienne ngồi bên giường và chuẩn bị đi ngủ, cô nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cốc cốc.
Một tiếng gõ rụt rè khẽ vang lên.
[Rienne] “Có… có ai ở bên ngoài vậy?”
Thoạt đầu cô tưởng mình đã nghe nhầm.
Rienne lưỡng lự một chút nhưng cuối cùng vẫn rời khỏi chăn và bước tới gần cánh cửa. Khi cô áp tai lên cửa để nghe ngóng thì một lần nữa tiếng kêu khe khẽ đó lại xuất hiện.
Cộc, cộc.
[Rienne] “…”
Cảm giác như người đứng bên kia cánh cửa cũng đang nín thở vậy. Có vẻ như người gõ cửa không thực sự mong cô sẽ trả lời.
… Chắc chắn là anh ấy.
Nghĩ tới điều đó, tay Rienne vô thức vặn nắm cửa.
[Rienne] “… A.”
Rõ ràng là cô không nên mở cửa nhưng trước khi cô ý thức được thì cánh cửa đã mở ra và Black đang ở bên ngoài rồi.
[Rienne] “Tại sao… vào giờ này…?”
Rienne khẽ thì thầm, tiếng cô nhỏ dần.
[Black] “Ta có thể vào không?”
[Rienne] “Ngài…”
Cô đã định từ chối anh, nhưng đột nhiên chân cô lại lùi về sau như thể cô định khoảng trống cho anh bước vào.
[Black] “Cảm ơn.”
Không bỏ lỡ cơ hội, anh nhanh chóng lách qua khoảng trống mà Rienne vừa tạo ra.
Cạch.
Cánh cửa đóng lại đằng sau anh.
[Rienne] “Tại sao ngài lại tới đây… vào lúc muộn thế này?”
Rienne khó nhọc nuốt nước bọt khi nói.
Trời quá tối nên ban đầu Rienne không nhận ra bộ đồ anh đang mặc chẳng giống như để tới thăm phòng ngủ của ai đó cả. Ban đầu cô tưởng quần áo anh chỉ dính bụi nhưng hóa ra nó còn có cả bùn đất nhớp nháp nữa.
Có lẽ anh ta mới trở lại lâu đài chăng?
Anh ta tới thẳng phòng cô mà không thèm soi gương à?
[Black] “Ta muốn thông báo cho nàng rằng mọi chuyện đã được giải quyết rồi.”
[Rienne] “…”
Ta biết rồi.
[Black] “Đại tư tế sẽ tới vào ngày mai. Ta đã xóa hết mọi dấu vết nên đừng quan tâm tới những lời hắn ta nói.”
[Rienne] “… Được. Ta biết rồi.”
[Black] “Và có một số thứ bị hỏng, sẽ cần kha khá tiền để sửa chữa đấy. Nhưng nàng cũng không cần lo lắng về việc đó. Ta sẽ xử lý mọi chuyện.”
[Rienne] “Vâng.”
[Black] “Ta nghĩ nàng nên là người nói chuyện với ông ta. Như vậy sẽ tốt hơn.”
[Rienne] “Ta đồng ý.”
[Black] “Và… chỉ có vậy thôi.”
Black cau mày, giọng anh nghe có vẻ bực bội.
[Black] “Như này vẫn chưa đủ.”
[Rienne] “Không… đủ?”
[Black] “Thời gian.”
[Rienne] “…”
[Black] “Trước khi tới đây ta có khá nhiều việc cần xử lý. Ta đã tốn nhều thời gian trên vách đá hơn tưởng tượng.”
[Rienne] “Vách… đá?”
Đột nhiên Rienne nhận ra anh đang nói về điều gì.
Anh đang nhắc tới vách đá phía sau đền. Xét tới những việc làm của anh thì chắc chắn anh không thể nào sử dụng cầu thang để leo lên đền.
Chắc hẳn anh đã phải leo qua vách đá chênh vênh để phá hủy xích chuông. Và trong lúc mọi người bị phân tâm anh đã chuẩn bị tảng đá để phá hủy cầu thang.
Đó là lí do anh trở nên lộn xộn như vậy.
[Black] “Ta định tới đây để nói cho nàng về chuyện này… nhưng không đủ thời gian.”
Black như đang thì thầm với bản thân, đột nhiên chuyển sang một chủ đề khác.
[Black] “Vậy từ giờ ta có thể sử dụng căn phòng kế bên được rồi chứ?”
[Rienne] “Chuyện đó…”
Cô không ngờ anh lại giải quyết mọi chuyện nhanh đến vậy.
Cộp.
Trước khi cô kịp trả lời, Black đã tiến lại gần.
[Black] “Ta có thể chạm vào nàng được không?”
[Rienne] “Vào đâu cơ…?”
[Black] “Chỗ nào cũng được. Nàng muốn ta chạm vào chỗ nào đều được hết.”
Cộp.
Khi anh tiến lại gần, bóng hình anh trở nên rõ ràng hơn trong tầm nhìn của Rienne nhờ ngọn nến nhỏ thắp sáng cạnh giường cô.
Và đó là lúc cô nhận ra bàn tay anh chuẩn bị đặt lên má cô cũng dính đầy đất bẩn.
[Rienne] “Ôi, khoan…”
Rienne nghiêng đầu né tránh bàn tay của anh.
[Black] “… À.”
Giây phút anh nhìn thấy bàn tay của mình qua ánh nến mờ ảo, Black nhận ra nó thật bẩn thỉu.
[Black] “Nàng sẽ không muốn bị chạm vào bởi bàn tay bẩn thỉu của ta đâu.”
[Rienne] “Không phải như vậy.”
Khi anh cố gắng rụt tay lại, Rienne nắm lấy cổ tay của Black và kéo anh đến gần ngọn nến hơn. Tại đó, mu bàn tay anh hiện rõ lên.
[Rienne] “Ngài bị thương rồi.”
[Black] “…?”
Rõ ràng là anh không nhận ra điều đó. Sự ngạc nhiên trên khuôn mặt anh như nói rằng anh cũng chỉ vừa nhận ra có một vết cắt dài trên mu bàn tay của mình.
[Rienne] “Tại vách đá sao?”
[Black] “Ta không biết.”
[Rienne] “…”
Nhìn anh dính đầy bùn đất và máu khiến cô cảm thấy thật lạ. Để mang lại tin vui cho cô, anh đã phải làm khổ mình tới vậy.
Anh bị bẩn. Anh bị thương.
Cô nên nói gì vào lúc này đây?
Trong giây lát, cô thậm chí đã nghĩ rằng dù anh ta muốn trả thù cũng không sao… miễn là anh không có bất kỳ ác ý nào với cô.
Rienne biết suy nghĩ đó thật nực cười.
Đó là điều mà chỉ có Công chúa của Nauk mới dám nghĩ đến. (2)
… Hi vọng tất cả chỉ là lời đồn thôi. Mong rằng những điều Rafit và Weroz nói đều chỉ là nhầm lẫn.
Làm ơn.
[Rienne] “Lại đây. Ta cần xử lý vết thương đó trước đã.”
Rienne túm lấy cổ tay Black và dẫn anh tới phòng tắm kế bên phòng ngủ.
[Black] “Trước đó.”
Black để cô cầm tay anh nhưng không đi theo. Thay vào đó, anh đứng yên như tượng và cứng đầu hỏi.
[Black] “Ta muốn biết câu trả lời của nàng.”
[Rienne] “Câu trả lời?”
[Black] “Từ giờ ta sử dụng căn phòng đó được chứ?”
Đương nhiên. Đó là phần thưởng mà họ đã thống nhất.
[Rienne] “Đương nhiên rồi.”
[Black] “Còn một câu hỏi nữa.”
Rienne chờ anh tiếp tục nói.
[Black] “Ta có thể chạm vào nàng được không?”
[Rienne] “…”
Sao anh ta cứ hỏi câu đó mãi vậy?
[Black] “Dĩ nhiên là sau khi tay ta đã sạch sẽ.”
[Rienne] “… Sau khi vết thương của ngài được xử lý thì đúng hơn đấy.”
[Black] “Được.”
Sau đó Black mới chịu đi theo cô.
*Chú thích:
(1): Ý nói điều Black làm rất phi thường và Rienne nói đùa rằng chắc chắn anh đã phải nhờ sự giúp đỡ của phép thuật.
(2): Ý trong đoạn này là Rienne biết đó là suy nghĩ ích kỉ vì cô là Công chúa nên sẽ được an toàn trong khi đó người dân vẫn phải chịu khổ.