Chương 21: Lễ cầu siêu (1)
Khi Rienne sửa soạn xong và ra ngoài thì Black đã chuẩn bị ngựa và sẵn sàng để đến đám tang.
[Rienne] “A…”
Nhìn thấy anh đứng đó, cô khựng lại.
Có lẽ do anh ta đã có ý định hộ tống cô đến đám tang nên toàn thân anh được bao phủ bởi một màu đen. Không chỉ anh mà tất cả những binh sĩ Tiwakan đứng sau lưng anh ta cũng vậy.
Có lẽ vì suốt ngày mặc đồ đen nên cũng chẳng có gì khó hiểu khi có những lời đồn về việc anh bị Thần Chết ruồng rẫy và bị đất mẹ chối từ. (1)
Nhưng khi Black quay lại và chạm mắt với cô, Rienne vô thức cau mày.
… Thật không công bằng khi một màu sắc tối tăm như vậy lại nhìn thật đẹp đẽ khi anh ta mặc nó.
Khá là không đứng đắn khi có những suy nghĩ như vậy trước khi đến đám tang, nhưng cô không thể kiềm chế được. Đó quả thực là suy nghĩ trong đầu cô ngay lúc này.
Hình như lần đầu gặp mặt anh ta cũng mặc giáp đen… Tại sao trước đây mình lại không để ý nhỉ…
[Black] “Nàng tới rồi.”
Nhìn thấy Rienne, anh tiến lại gần, ánh mắt quét ngang qua cổ và vai cô.
[Black] “Trang phục của nàng nhìn có vẻ khác.”
[Rienne] “Bà Flambard đã sửa lại váy của ta để nó vừa hơn.”
[Black] “… Đó là chuyện tốt sao?”
Black thì thầm. Dù có thể Rienne không để ý nhưng anh cũng nghĩ rằng màu đen rất hợp với cô.
Trong khi hai người họ còn đang phân tâm, một người lính đánh thuê tiến lại chỗ họ, dắt theo ngựa của Black. Đó là một con ngựa màu đen dũng mãnh. Chỉ cần nhìn cô cũng biết chủ nhân của nó là ai.
[Black] “Leo lên đi.”
Black đưa tay cho Rienne.
[Rienne] “Lên con ngựa này sao?”
[Black] “Nàng sẽ đi cùng ta.”
Rienne khẽ lắc đầu.
[Rienne] “Không cần. Ta có ngựa của mình.”
Cô không chắc mình có thể chịu đựng được khi cưỡi ngựa với anh một lần nữa. Rienne vẫn còn nhớ rõ lần cuối cô làm vậy. Việc này thật quá sức đối với cô.
Nếu tình huống lúc đó lại lặp lại lần nữa thì sẽ không phải ý hay đâu. Nhất là sau khi cô đã quyết sẽ cảnh giác hơn khi ở gần anh.
[Rienne] “Ta có thể đi một mình.”
[Black] “Nàng không thể.”
Nhưng lần này anh trả lời một cách cứng rắn.
[Black] “Chúng ta không thể biết được liệu còn kẻ nào đang núp trong bóng tối chờ thời cơ không. Nếu chúng ta tách xa nhau, ta sẽ không thể phản ứng kịp.”
[Rienne] “…”
Dù Rienne biết Rafit là thủ phạm nhưng kẻ bắn tên vẫn chưa được xác định. Cô biết anh ta sẽ không bao giờ hướng mũi tên về phía cô nhưng cô không thể nói vậy.
[Rienne] “… Nếu ngài muốn vậy.”
Cuối cùng, Rienne miễn cưỡng đồng ý và gật đầu.
[Black] “Ta sẽ đỡ nàng.”
Chẳng cần đợi cô đưa tay ra, Black kéo Rienne vào vòng tay mình và đưa cô lên ngựa.
Vai của anh vẫn còn đau và có vẻ chưa hoàn toàn lành lại, nhưng cô bị sốc khi anh nâng cô lên mà không tốn chút sức lực nào. Cảm giác cô nhẹ như sợi lông hồng vậy.
Càng để ý đến người đàn ông này cô càng bối rối.
[Black] “Đi nào.”
Sau khi đảm bảo Rienne đã yên vị, anh leo lên ngựa một cách dễ dàng.
Đúng là một người đàn ông kì lạ.
Rienne ngẩn ngơ suy nghĩ khi tiếng vó ngựa vang vọng trong không gian.
Xét trên nhiều phương diện thì anh ta quả thật là một người đàn ông bí ẩn. Dù anh có làm gì đi chăng nữa, Rienne cũng không thể tưởng tượng được cảnh anh ta tự làm xấu mặt bản thân. Dù là cưỡi ngựa hay bất cứ việc gì khác, anh luôn làm mọi thứ thật khéo léo mà không tốn chút sức lực nào.
[Rienne] “…”
Càng nghĩ, Rienne lại càng nhớ về những nụ hôn điêu luyện của anh. Vì vậy, cô gạt phắt suy nghĩ ấy trước khi nó kịp trở nên rõ ràng.
Mình không thể quên được… Phải cẩn thận khi ở gần người đàn ông này.
Lộc cộc, lộc cộc.
Khi họ tăng tốc, tiếng vó ngựa càng vang dội. Trong khi đó, Rienne cảm thấy choáng váng - một cảm giác an toàn không thể chối bỏ dâng lên trong lồng ngực khi cô cảm nhận được người đàn ông bí ẩn sau lưng mình đang siết chặt lấy dây cương.
Ngôi đền nằm trên ngọn đồi Phillyon, phía bắc Lâu đài Nauk. Từ xa, Rienne đã nghe thấy các giáo sĩ của đền rung chuông báo hiệu tang lễ. Đó quả là âm thanh thê lương và khô khan.
[Black] “Khoan đã.”
Tới chân chiếc cầu thang dốc dẫn tới lối vào, Black bảo Rienne ngồi yên. Trước khi cô kịp hỏi lí do, anh đã nhảy xuống ngựa trước và vươn tay ra cho cô.
[Black] “Nàng có thể xuống được rồi.”
Nhìn vào bàn tay to lớn đang đưa ra trước mặt, Rienne lo lắng nuốt nước bọt.
Tại sao anh ta lại tử tế với cô như vậy?
Cách anh ta cư xử không giống như muốn báo thù.
Tại sao anh ta lại làm vậy với mình? Tại sao lại là mình?
[Rienne] “…”
Rienne nắm lấy tay anh mà không nói lời cảm ơn.
Nhưng chuyện không kết thúc ở đó.
Black kéo tay cô, tay còn lại vòng qua eo và kéo cô vào lồng ngực mình. Sau khi xuống ngựa, chân Rienne nhẹ nhàng chạm mặt đất. Cách anh đối xử với cô khiến mọi người nghi ngờ liệu có phải cô đã quên cách cưỡi ngựa.
[Black] “Chúng ta phải leo hết chỗ bậc thang này sao?”
[Rienne] “Phải. Dù sao thì đây cũng là một ngôi đền mà.”
Đây là cách để họ bày tỏ lòng thành kính tới Chúa. Kể cả hoàng gia Nauk cũng không phải ngoại lệ.
Nhưng sự khó khăn để tới được ngôi đền là một trong những lí do mà hiếm người có thể tới thăm nó. Những người có sức khỏe yếu và cần sự giúp đỡ sẽ không thể thực hiện cuộc hành trình và thậm chí còn chẳng dám thử đi.
Ngay từ khi còn nhỏ, mỗi lần tới thăm đền thờ, chân Rienne luôn bị đau nhức khủng khiếp và hoàn toàn kiệt sức sau mỗi chuyến đi.
[Black] “Vậy đi thôi nào.”
Rienne đi trước và Black yên lăng theo sau cô nhưng sự im lặng không kéo dài lâu. Ngay khi hai người bắt đầu leo lên bậc thang, những bóng trắng đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt họ.
Đó là các tư tế.
Các tư tế khoác lên mình bộ trang phục trắng toát hoàn toàn đối lập với bộ đồ tang màu đen của Rienne.
[Rienne] “Các tư tế đang làm gì ở đây…?”
Rienne vô thức cau mày. Cô có linh cảm xấu về điều này. Leo xuống cũng tốn nhiều sức lực giống như lúc leo lên, vì vậy các tư tế đứng nguyên tại chỗ.
[Tư tế] “Chúng ta đến để chuyển lời từ Đại tư tế tới con gái của nhà Arsak!”
Đột nhiên linh cảm của Rienne trở nên chân thực. Các tư tế vừa xuất hiện giờ đang hét vào mặt cô.
[Tư tế] “Nhân danh vị thần vĩ đại của Nauk và Đại tư tế, người bị cấm tham dự lễ tang.”
[Rienne] “…?”
Vị tư tế vừa hét lên ở khá xa nên trong một giây, Rienne đã nghĩ rằng cô có thể đã nghe nhầm những lời anh ta nói.
[Rienne] “Ngươi vừa nói gì cơ?”
[Tư tế] “Chừng nào người còn hợp tác với những kẻ làm trái ý muốn của Chúa thì chúng ta sẽ không cho phép con gái của Arsak bước chân vào đền thờ! Đó là những lời của Đại tư tế!”
[Rienne] “Ý ngươi là hôn phu của ta là người làm trái ý Chúa sao?”
[Tư tế] “Chính xác.”
[Rienne] “…”
Đây chẳng phải lời của Đại tư tế mà giống của Linden Kleinfelder thì đúng hơn. Người đàn ông đó hẳn đã quyết tâm cô lập cô trong chính Nauk.
Rienne nhìn lên, lời nói của cô chắc chắn và đầy quả quyết.
[Rienne] “Ta không thể chấp nhận việc đó. Tránh sang một bên.”
[Tư tế] “Chúng ta đã nhận mệnh của Đại tư tế.”
[Rienne] “Ta là một thành viên của hoàng gia trị vì Nauk.”
[Tư tế] “Chỉ Chúa mới có quyền ra lệnh cho các tư tế.”
[Rienne] “Sao ngươi dám…”
Rienne cảm thấy tay mình đang nắm chặt lại vì sốc và giận dữ.
Thật không thể tin được. Dù Đại tư tế là đồng minh với Linden và ông ta nhận được tiền từ liên minh đó nhưng ông ta không có quyền lờ đi hoàng tộc Nauk.
[Rienne] “Gọi Đại tư tế đến đây. Bảo ông ta nói thẳng vào mặt ta đây này.”
[Tư tế] “Hiện giờ ngài ấy đang chủ trì tang lễ.”
[Rienne] “Đó chỉ là cái cớ thôi.”
[Tư tế] “… Nhưng… Đại tư tế nói rằng vẫn còn cách để sửa chữa chuyện này.”
Ngay khi lời nói của Rienne trở nên gay gắt, vị tư tế chỉ do dự một lúc và đột nhiên đổi giọng.
[Tư tế] “Nếu người, con gái của Arsak, từ bỏ những kẻ bị Chúa ruồng rẫy thì chúng ta sẽ tha thứ cho tất cả những tội lỗi của người và coi người là một tín đồ trung thành.
Những gì họ muốn từ cô rất đơn giản: Quay lưng với Tiwakan và ngoan ngoãn nghe lời. Rienne vô cùng tức giận, cô cảm thấy tai mình nóng bừng lên sau khi nghe những lời đó.
[Rienne] “Vậy là ông ta muốn chúng ta hủy hôn sao? Đó là điều mà Đại tư tế thực sự muốn sao?”
Đến cả những kẻ đầu đất cũng biết điều đó không thể xảy ra.
Những lính đánh thuê của Tiwakan đã bao vây lâu đài trong mười lăm ngày để ép cô chấp thuận lời cầu hôn. Chỉ riêng việc đó thôi cũng khiến việc hủy hôn trở nên khó khăn. Không lí nào Linden Kleinfelder không biết điều đó cả.
Đây chỉ là cách để ông ta khiến mọi người ở Nauk quay lưng lại với Rienne.
Nếu Rienne rời khỏi ngôi đền và từ chối tham dự đám tang thì lời đồn sẽ lan ra mất.
Dù Chúa đã cho cô cơ hội để được cứu rỗi nhưng nàng công chúa bị tẩy não đã rơi vào móng vuốt của con quái vật máu lạnh và từ bỏ vòng tay của Chúa. Họ sẽ cảm thấy cô không xứng đáng với vị trí của mình. Họ sẽ đả đảo cô.
Ông ta đang làm những việc này bằng cách lợi dụng Chúa.
[Tư tế] “Đó là những lời Đại tư tế nhờ ta chuyển tới người.”
[Rienne] “Vậy thì bảo ông ta ra đây và nói chuyện với ta này! Ông ta không nên trốn trong đền như một con chó hèn nhát như thế!”
Các tư tế kinh ngạc trợn mắt khi Rienne không kiềm chế được mà thốt ra những lời ấy.
[Tư tế] “Hãy cúi đầu trước Chúa, con gái của Arsak! Đức Ngài sẽ không chấp nhận sự bất kính này.”
[Rienne] “Ai là người bất kính trước cơ chứ…!”
Tình huống này thực sự không thể chấp nhận được, không từ ngữ nào có thể miêu tả cảm xúc cô lúc này. Rienne thả lỏng nắm đấm và thay vào đó cô nắm chặt góc váy của mình.
[Rienne] “Vậy để ta trực tiếp gặp mặt ông ta. Để xem những lời ông ta nói có giống những gì các ngươi bảo.”
[Black] “Khoan.”
Nhưng đột nhiên giọng nói trầm thấp của Black khiến Rienne đông cứng tại chỗ.
[Black] “Nàng không nên đi.”
[Rienne] “Gì cơ…? Tại sao?”
Black nhìn các tư tế sau lưng cô với ánh mắt sắc bén.
[Black] “Họ không phải lũ ngu.”
[Rienne] “À…”
Rienne cắn môi.
Anh nói không sai. Dù Đại tư tế là một tên ngốc nhưng ông ta cũng biết rằng mình không nên lộ mặt ở đây. Đền thờ không có đủ sức mạnh quân sự để đối đầu với quân Tiwakan. Nếu họ thực sự muốn tiến vào thì các tư tế không thể nào ngăn cản được.
Tuy biết điều này nhưng các tư tế vẫn nói chuyện với thái độ bất kính như vậy.
Chẳng ai dám làm vậy trừ khi họ là một lũ ngốc hoặc muốn chết.
[Black] “Ta nghĩ họ đang cố kích động chúng ta.”
[Rienne] “Nhưng tại sao…”
[Black] “Có lẽ họ muốn chúng ta tấn công họ.”
Rõ ràng là họ không hề có ý tốt gì.
[Rienne] “Nhưng… ta phải tham dự đám tang. Nếu không họ sẽ lấy đây làm cái cớ để khiến ta bất lợi.”
[Black] “Chúng ta sẽ tìm ra động cơ của họ sau. Nhưng cho tới lúc đó nàng không nên đi.”
[Rienne] “…”
Black nói đúng.
Đối phó với sức ép chính trị do nhà Kleinfelder gây ra là một chuyện, nhưng với tư cách là thủ lĩnh của binh đoàn lính đánh thuê bất bại, anh có kinh nghiệm đối phó với những tình huống tồi tệ hơn nhiều. Anh sẽ biết giải pháp tốt nhất lúc này là gì.
[Rienne] “… Được thôi. Làm theo lời ngài sẽ là một quyết định sáng suốt, Thủ lĩnh Tiwakan.”
Rienne hít sâu khi nói. Trước khi quay lại để đi xuống cầu thang, Rienne liếc nhanh lên đồi. Cô nhìn thấy các tư tế đang lúng túng.
Không thể chối cãi được rằng Linden Kleinfelder đã thao túng mọi chuyện để khiến cô kích động. Nhớ lại những chuyện vừa rồi khiến Rienne sôi máu. Ông ta đang công khai cố gắng chiếm lấy quyền lực tại Nauk từ trong tay cô.
Điều này chẳng khác gì một lời tuyên chiến.
Vậy lúc này Rienne có thể làm gì đây?
Ít nhất khi đối phó với sự bao vây của Tiwakan cô biết rõ kẻ thù của mình là ai. Dù rất khó khăn nhưng lối đi của cô rất rõ ràng.
Nhưng giờ đây cô không biết mình có thể tin tưởng ai nữa.
[Black] “Cẩn thận.”
Chìm đắm trong những suy nghĩ phức tạp khiến Rienne bước hụt tại bậc đá. Ngay khi Rienne cảm thấy chới với thì Black nhanh chóng ôm lấy cô.
[Rienne] “Ôi… ta xin lỗi… Ta đang nhìn xuống nhưng không quan sát đường đi.”
[Black] “Không sao. Ta đang quan sát rồi.”
[Rienne] “…”
Liệu người đàn ông này có phải kẻ thù của cô không?
Rienne ước gì cô biết.
Anh không muốn cô bị ngã hay bị thương, nhưng những điều này chỉ càng khiến Rienne thêm bối rối.
Bình thường ai cũng trả thù một cách tốt bụng như vậy sao?
Thật hài hước khi suy nghĩ đó xuất hiện trong đầu cô.
***
[Linden] “Chết tiệt!”
Dựa người lên lan can của ban công nhìn ra cổng ngôi đền, Linden Kleinfelder quan sát những chuyện xảy ra bên dưới và nhếch môi đầy khó chịu.
[Linden] “Bọn chúng không bị mắc câu. Đúng là mấy con rắn khôn lỏi.”
Rafit Kleinfelder cũng đứng về phía chú mình và phụ họa.
[Rafit] “… Đó cũng là chuyện tốt. Nếu Công chúa Rienne chết thì nhà Kleinfelder sẽ là nơi hứng chịu cơn thịnh nộ của Nauk.”
Rafit, giờ là Lopez Kleinfelder, quan sát cổng đền với biểu cảm lo lắng.
Ở bậc thang trên cùng của đền thờ là thứ trông giống như một máy bắn với một tảng đá nặng gắn chặt vào nó một cách bấp bênh - một thứ chắc chắn không thuộc về đền thờ.
[Linden] “…”
Linden nghiêng vai quay sang nhìn đứa cháu trai của mình.
[Linden] “Cháu đang nghiêm túc đấy à? Chúng ta đã lỡ mất cơ hội tuyệt vời để giết tên thủ lĩnh của bộ tộc man rợ đó trong một nốt nhạc.”
Một khi lũ người Tiwakan đó cắn câu và cố gắng dùng vũ lực để xông vào đền thờ, ông ta sẽ ra lệnh cho thả tảng đá lăn xuống bậc thang. Những người ở phía dưới sẽ bị cán chết hoặc phải nhảy xuống vách đá để tránh.
Đương nhiên là các tư tế và cả Công chúa sẽ chết, nhưng Linden chả thèm quan tâm tới việc đó.
[Rafit] “Chú không thể phủ nhận điều đó. Công chúa Rienne được người dân Nauk hết mực yêu quý, vì vậy giết cô ấy không phải là sự lựa chọn khôn ngoan.”
[Linden] “Đồ ngu… Đừng bảo với ta rằng cháu vẫn còn yêu con bé ấy. Con điếm bẩn thỉu đó.”
[Rafit] “Xin hãy cẩn thận với lời nói của mình, thưa chú.”
Anh ta, người đã từng là con trưởng của gia tộc này đã có một cái tên mới, nhíu mày. Sự giận dữ lóe lên trong đôi mắt màu xanh của anh ta.
[Rafit] “Cháu sẽ không để bất cứ ai xúc phạm Công chúa Rienne trước mặt mình. Nhất là sau những việc mà cô ấy làm để cứu cháu.”
*Chú thích:
(1) Ám chỉ tới lời đồn Black bất tử vì bị Thần Chết khước từ.