Lời Cầu Hôn Của Bạo Chúa

chương 18: cạm bẫy (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 18: Cạm bẫy (2)

Rienne hoàn toàn có thể đưa ra một lời bào chữa nếu cần.

Cô có thể lấy cớ rằng cô không được khỏe vì mang thai nên cô không thể qua đêm với anh.

Tuy nhiên, cái cớ đấy không thể dùng lâu dài được.

Sau khi họ kết hôn, Rienne cần phải có con càng sớm càng tốt. Cha ruột tất nhiên là Black, nhưng ít nhất đứa trẻ sẽ mang họ Arsak như bọn họ đã hứa và trở thành người cai trị tiếp theo.

Nếu nó thành công, đây sẽ kết cục tốt nhất dành cho Rienne. Cô bị buộc phải kết hôn, nhưng cô vẫn có thể bảo vệ được những thứ quan trọng mà vẫn giảm thiểu tổn thất.

… Ít nhất là cho bản thân cô.

Nhưng người đàn ông ấy thì không.

Nếu cô làm như thế, Black sẽ phải sống mà không bao giờ biết rằng đứa trẻ là con của mình. Nghĩ đến đó, trái tim cô nặng trĩu.

Ngay cả khi nó là một cái cớ để bảo vệ Nauk… mình có thể làm như vậy được sao…?

[Bà Flambard] “Công chúa đang nghĩ gì vậy?”

Bà Flambard đã phá vỡ suy nghĩ của Rienne.

[Rienne] “Ồ…”

[Bà Flambard] “Có cách nào để từ chối đêm đầu tiên không?”

Rienne vẫn chưa quyết định.

[Rienne] “Ta không chắc.”

Lời bào chữa hiện tại của cô chỉ có tác dụng cho đến hết ngày đèn đỏ. Cho đến lúc đó, cô cần một lý do khác để từ chối ngủ chung giường với anh.

[Rienne] “Đầu tiên, ta cần nghĩ về - ”

Cốc cốc.

Một tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang lời nói của Rienne.

[Bà Flambard] “Cậu ta chắc hẳn đã trở về rồi.”

Bà Flambard đứng dậy.

[Bà Flambard] “Thần sẽ đi mở cửa, Công chúa. Người nên tự điều chỉnh lại phong thái của mình sao cho tự nhiên nhất.”

Rienne khẽ xoa mặt mình khi nhìn theo bóng lưng của bà Flambard đang đi về phía cửa.

Nhưng không có ích gì.

[Bà Flambard] “Vâng. Tôi đang ra mở cho ngài đây!”

Bà Flambard, người đang mở cửa, hét lên một tiếng kinh hoàng.

[Rienne] “Thưa bà?”

Nghe thấy tiếng hét, Rienne giật mình đứng dậy, và khoảnh khắc khi cô nhìn thấy nguyên nhân khiến bà ấy hét lên, toàn bộ cơ thể cô cứng đờ lại như một bức tượng.

Người đến không phải Black.

[Rafit] “Ta vừa nghe thấy một điều gì đó.”

Người đó là Rafit.

Rafit Kleinfelder, một người đáng lẽ ra không bao giờ nên xuất hiện ở đây, trong lâu đài Nauk. Rafit đẩy bà Flambard, người vẫn đang vô cùng bối rối ra, và đóng sầm cửa lại.

[Rafit] “Có đúng không, Công chúa? Rằng nàng đang mang thai… con của ta?”

***

Tất nhiên là không rồi. Đó là điều mà Rafit phải biết rõ hơn bất kỳ ai khác chứ.

[Rienne] “Ra khỏi đây. Ngay bây giờ.”

Rienne giơ cánh tay lên và chỉ ra cửa.

[Rienne] “Ta không biết ngài đã nghĩ gì khi đến đây, nhưng Tiwakan có tai mắt khắp mọi nơi, đặc biệt là nơi này. Nên hãy ra khỏi đây đi.”

[Rafit] “Ta sẽ không đi cho đến khi có được câu trả lời.”

Nghe anh ta nói những điều vô nghĩa như vậy khiến cô rùng mình. Rienne dậm chân.

[Rienne] “Ngài đang nói nhảm nhí cái gì vậy? Ngài là người biết rõ câu trả lời hơn ai hết.”

[Rafit] “Ta không biết! Sao ta biết được điều gì là sự thật?! Chúng ta đã chia cách hơn mười lăm ngày!”

Khuôn mặt vốn nhợt nhạt của Rienne, bây giờ đã hoàn toàn trắng bệch.

[Rienne] “N…ngài đang nói gì vậy?”

[Rafit] “Nàng chưa một lần cho phép ta ngủ với nàng, Công chúa. Vậy thì tại sao ta lại nghe được chuyện nàng đang mang thai đứa con của ta nhỉ?”

[Rienne] “Đó là…”

Rienne cắn chặt môi. Bởi cô sợ nếu cô không làm vậy thì cô sẽ thốt ra những lời nói cay nghiệt mà cô chưa từng bộc lộ trước đây.

[Rienne] “Ngài thực sự hỏi ta điều đó sao? Thưa ngài?”

[Rafit] “Ta phải nghe lời giải thích từ chính miệng Công chúa. Nàng nói ‘đứa trẻ’ là có ý quái quỷ gì?”

Rienne chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có lúc Rafit không hiểu ý định của cô ấy. Rafit mà cô biết không ngu ngốc như này.

Nếu vậy, anh ta chỉ đang muốn thử cô. Anh ta muốn cô nói thẳng ra.

Rienne đã nói dối về việc mang thai để từ chối lời cầu hôn của Tiwakan. Rằng cô ấy đã rất tuyệt vọng, đến mức phải nói dối về một điều như thế.

[Rafit] “Nàng có nói với kẻ tàn bạo ấy rằng nàng đang mang thai con của ta không?”

Giọng của Rafit bỗng trở nên đầy trìu mến và đăm chiêu.

[Rafit] “Nàng đã nói với hắn rằng nàng là người của ta chưa? Nàng đã nói hắn rằng nàng thuộc về ta và ta chính là cha của của đứa trẻ trong bụng nàng chưa?”

[Rienne] “…”

Rienne cảm thấy mình bắt đầu hoa mắt chóng mặt. Cảm giác như lời nói dối mà cô dùng để từ chối lời cầu hôn đang biến thành cái cớ để mọi người vặn vẹo cô.

[Rafit] “Nàng đã nói với tên quái thú đó rằng nàng là của ta.”

[Rienne] “Không, đó không phải là những gì ta…”

Rienne lùi lại một bước, tránh thoát khỏi bàn tay của Rafit đang dang ra như muốn ôm lấy cô, nhưng Rafit cứ tiếp tục xán lại gần.

[Rafit] “Tại sao không?”

[Rienne] “Ta chỉ nói vậy để tránh lời cầu hôn. Ta không biết rằng ngài ấy vẫn muốn cưới ta cả khi ta đã nói ta đang mang thai.”

[Rafit] “Ý nghĩa giống nhau mà, phải không?”

[Rienne] “Nó khác.”

Rienne không hề nói rằng cô yêu Rafit đến mức chết đi sống lại để từ chối lời cầu hôn. Tất cả chỉ là ảo tưởng của Rafit mà thôi.

[Rafit] “Chả khác gì nhau. Bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ nghĩ như vậy.”

[Rienne] “Chuyện này khác…”

Rienne ngừng lại. Có quá nhiều điều cô muốn nói nhưng lại không đủ từ ngữ để diễn đạt. Dù có nhìn từ góc độ nào đi nữa thì tình huống này cũng quá là khó chịu và bực bội. Rafit đang hành động như thể Rienne đã quên hết tất cả những gì anh ta từng làm với cô ở nhà anh ta vậy.

Sao anh ta có thể làm thế chứ? Dấu răng của cô vẫn còn in hằn trên lòng bàn tay của anh ta kia mà.

Anh ta đang đi quá xa rồi. Anh ta đã phớt lờ sự thật rằng quyền thống trị Nauk thuộc về Rienne, và anh ta có nghĩa vụ tuân theo và trung thành với Rienne.

Nhưng suy cho cùng, Rafit vẫn là người nhà Kleinfelder, dòng máu Kleinfelder chảy trong huyết quản anh ta là điều không thể phủ nhận được. Rienne muốn tự cười vào mặt mình khi đã từng tin anh ta sẽ khác.

[Rienne] “Ta sẽ kết hôn với Thủ lĩnh Tiwakan. Đứa con mà ta sinh ra sẽ kế thừa gia tộc Arsak và trở thành Hoàng đế tiếp theo của Nauk. Đó là con đường mà ta đã chọn để bảo vệ Nauk.”

[Rafit] “Nhưng nàng đã nói dối về việc đứa trẻ là của ta. Nàng nghĩ rằng con quái vật ấy sẽ cho phép con của một gã đàn ông khác sống sao?”

[Rienne] “Ngài ấy sẽ. Ngài ấy đã hứa với ta.”

[Rafit] “Nàng quá ngây thơ. Ta từng nói với nàng rồi, phải không? Kẻ man rợ đó có kế hoạch trả thù Nauk. Bât kể là vì cái gì, hắn cũng phải thấy Nauk phải trả giá bằng máu.”

[Rienne] “Đừng cố ép buộc những tin đồn chưa được xác thực là sự thật hiển nhiên. Ta đã nói rằng ta không tin điều đó. Ngài ấy sẽ không bao giờ đề nghị viết một lời cam kết để tuyên thệ nếu ngài ấy không có ý định giữ lời.”

[Rafit] “Lời thề? Nàng đã lập lời thề với con thú đó? Hắn ta có thể phá vỡ chúng bất cứ lúc nào.”

[Rienne] “Tại sao ngài lại cứ phức tạp hóa mọi chuyện, bé xé ra to vậy nhỉ? Sẽ chả có lợi ích gì khi đưa ra những lời hứa như vậy nếu ngài ấy định làm ngược lại lời nói của mình.”

[Rafit] “Có lẽ hắn chỉ hứa suông như vậy để nàng chấp nhận lời cầu hôn.”

[Rienne] “Ngài sai rồi.”

Rienne nhếch môi cười, một nụ cười trống rỗng.

[Rienne] “Ngài biết là ngài ấy thừa sức phá vỡ cổng thành. Ngài ấy đáng lẽ đã giết tất cả lính canh của Nauk rồi lôi ta lên bàn thờ. Ngài ấy không cần phải viết cam kết hay hứa hẹn gì để ép ta trở thành cô dâu của ngài ấy.”

[Rafit] “Rienne…”

Khuôn mặt của Rafit trở nên nhăn nhó khổ sở. Đối mặt với anh ta, cô nói không chút tội lỗi.

[Rienne] “Nếu ngài còn sót lại chút lòng trung thành nào dành cho gia tộc Arsak hoặc Nauk, thì hãy rời khỏi vùng đất này. Ta không còn là người yêu của ngài nữa. Đây là lệnh từ Công chúa của ngài. Nếu hiểu rồi thì đi đi.”

[Rafit] “Làm sao nàng có thể…”

Rafit nghiến chặt răng–

[Bà Flambard] “Công chúa!”

Giọng nói khẩn khiết của bà Flambard vang lên, cắt đứt hai người họ.

[Bà Flambard] “Chúng ta gặp rắc rối rồi! Ngài ấy đang trên đường trở về đây!”

[Rienne] “Cái gì?”

Trái tim trong lồng ngực Rienne đập thình thịch thình thịch.

***

Rienne đẩy Rafit về phía cửa sổ lớn. Bên ngoài cửa sổ có một cái lan can vừa đủ để đứng. Sẽ không thoải mái lắm, nhưng anh ta phải trốn ở đó để không bị phát hiện.

Không có cách nào khác – Đã quá muộn để chạy trốn.

Rienne đóng cửa sổ lại và lấy tay che miệng Rafit khi anh ta đang cố nói điều gì đó.

[Rienne] “Đừng phát ra âm thanh nào và đứng nguyên vị trí. Nếu ngài bị bắt, ta cũng không thể cứu ngài được đâu.”

Lạch cạch!

Ngay khi Rienne đóng cửa sổ, bà Flambard lớn tiếng thông báo.

[Bà Flambard] “Công chúa, Chỉ huy Tiwakan đã đến.”

Bình bịch.

Rienne vội quay bước ra xa cửa sổ, tim cô đập liên hoàn trong lồng ngực. Rienne cố gắng áp chế cơn lo lắng của mình.

[Rienne] “Cho ngài ấy vào.”

[Bà Flambard] “Vâng, thưa Công chúa.”

Bà Flambard mở toang cánh cửa với đôi tay run rẩy.

[Bà Flambard] “Mời vào.”

Thậm chí không cho Rienne cơ hội chuẩn bị tinh thần, Black đã bước ngay vào trong phòng. Đôi mắt xanh của anh nhìn thẳng vào cô, khiến cô lo lắng đến mức suýt cắn vào lưỡi mình.

[Black] “Có chuyện gì đã xảy ra à?”

Đôi mắt xanh đó dường như có thể nhìn thấu mọi thứ. Vì vậy, kể cả khi không có che giấu gì, cô vẫn cảm thấy áp lực và lo lắng.

…Bình tĩnh nào. Anh ấy không nhìn thấy gì cả. Sẽ ổn thôi… anh ấy không hề biết có người đang trốn ở đây.

[Rienne] “Không có gì. Tại sao ngài lại hỏi vậy?”

[Black] “Nàng đã gọi ta.”

[Rienne] “Ta có làm thế sao?”

Rienne chớp mắt bối rối. Cô không hiểu anh đang nói cái gì.

[Black] “Ta tưởng nàng cần ta làm việc gì đó cho nàng.”

[Rienne] “Ồ…”

Ngay lập tức Rienne cảm thấy như vừa vứt bỏ được một gánh nặng. Có vẻ như anh thực sự không biết việc Rafit đã đến lâu đài. Anh ấy đến chỉ vì tin nhắn cô đã gửi về số đo quần áo mà thôi.

Buông bàn tay đang nắm chặt góc váy ra, Rienne tiếp tục nói với giọng điềm tĩnh.

[Rienne] “Khi chỉnh sửa lại trang phục, ta nhận ra là có vài số đo ta bị thiếu. Ta chỉ là muốn gặp lại ngài để lấy những số đo bị thiếu đấy khi ngài có thời gian rảnh.”

[Black] “Số đo… Là vậy sao?”

[Rienne] “Vâng.”

Đôi mắt xanh của Black chậm rãi chớp chớp. Mặc dù khuôn mặt anh không bộc lộ cảm xúc gì, Rienne vẫn nhận thấy những nếp nhăn nhẹ trên trán anh.

Anh ấy có bực mình không? Anh ấy bực mình cũng đúng thôi… Mình đã bắt anh ấy quay lại chỉ vì một thứ quá tầm thường như vậy. Có lẽ là vậy rồi.

[Black] “…”

Nhưng có vẻ như không phải vậy. Rienne không thể xác định chính xác lý do tại sao, nhưng có vẻ như anh không giận cô.

[Black] “Vậy thì đo thôi.”

Black đi đến trước mặt Rienne, dang tay ra.

[Rienne] “Thực ra lần này…”

Lần này bà Flambard sẽ làm việc đó. Làm ơn đi đến chỗ bà Flambard đi, không phải ta mà.

Cô cần phải nói điều đó, nhưng khi anh tiến lại gần mình, Rienne chỉ biết đứng im và dán mắt vào khuôn mặt ấy.

… Và đó là lúc cô nhận thấy mùi mồ hôi.

Khi anh đến gần hơn, cô càng chắc chắn rằng có mùi mồ hôi trên người anh. Có lẽ đó là lý do tại sao trán anh hơi ẩm ướt. Rienne bỗng thấy kì lạ.

[Rienne] “… Có phải… ngài chạy đến đây không?”

Giọng Rienne nhẹ nhàng như đang thì thầm.

[Black] “Đúng vậy.”

[Rienne] “Tại sao ngài lại…”

[Black] “Ta đã tưởng là nàng cần ta gấp mà.”

Soạt.

Khi Rienne chú ý đến âm thanh đấy, cô nhận ra Black đang đưa tay lên và luồn các ngón tay qua tóc cô. Âm thanh trượt nhẹ ấy len lỏi vào tai cô, nhẹ nhàng và khiến cô thấy bị nhột.

Nó thật kì lạ.

Rienne lẩm bẩm một mình. Không ngờ người đàn ông này sẽ đổ mồ hôi công sức, chạy đến với cô sau khi nghe rằng cô cần anh.

Người đàn ông này sẵn sàng làm điều đó vì cô…

Trong khi đó, mình lại…

[Rienne] “Ngài cần điều này mà, Thủ lĩnh Tiwakan.”

Rienne thậm chí còn không nhận ra rằng má cô đang ửng hồng đầy quyến rũ hay giọng nói của cô trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều mỗi khi nói chuyện với Black.

[Rienne] “Trang phục sẽ không vừa vặn nếu ta không có số đo chính xác.”

[Black] “Nếu ta biết là như này, ta đã không vội vàng đến đây. Ta không muốn nàng nghĩ về ta là một người đầy mùi mồ hôi.”

[Rienne] “Không tệ đến vậy đâu.”

Thậm chí là ngược lại.

Mặc dù đó là mùi mồ hôi, nhưng nó làm tăng thêm mùi hương tự nhiên của anh. Mùi hương ấy quanh quẩn nơi chóp mũi của Rienne, nhưng cô không cảm thấy ghê tởm nó. Thay vào đó, nó khiến cô miệng lưỡi đắng khô.

…. Mình cần phải đi ra nơi khác.

Cô không muốn bị bà Flambard bắt gặp trong tình cảnh này.

Rienne nhẹ nhàng đặt tay lên ngực Black như thể cô ấy định đẩy anh ra, nhưng không hề dùng lực.

[Rienne] “Ta không thể đo được trừ khi ngài buông tay ra.”

[Black] “Chỉ một chút nữa thôi.”

Black không buông cô ra, thay vào đó anh dùng tay còn lại nắm lấy tay cô khi anh liên tục luồn các ngón tay còn lại qua tóc cô.

[Rienne] “Mọi thứ ổn chứ?”

Rienne hỏi bằng một giọng rất thấp, cô vẫn nhận thức rõ ràng về việc bà Flambard đang đợi bên ngoài.

[Black] “Ta cũng không biết. Ta chỉ ngạc nhiên… Không, không phải ngạc nhiên… ta lo lắng thì đúng hơn. Ta có một cảm giác tồi tệ.”

[Rienne] “Lo lắng?”

Khi cô hỏi điều gì khiến anh lo lắng, Black siết chặt lực tay anh. Nó không đau, nhưng đủ dữ dội.

[Black] “Ta nhận được báo cáo rằng đứa con hoang của nhà Kleinfelder đã vào cung điện. Đúng lúc đó, ta được biết nàng đang tìm ta, Công chúa. Vì vậy, ta nghĩ có lẽ điều gì đó có thể đã xảy ra.”

… Thình thịch.

Trái tim Rienne đập loạn xạ như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Anh ta đã biết…

Da gà da vịt thi nhau nổi hết lên.

Black liếc xuống gương mặt xanh xao của Rienne và cuộn tròn lọn tóc vàng đáng yêu của cô quanh ngón tay mình. Những gì đã từng là lời nói nhẹ nhàng và tế nhị bỗng mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.

Anh đang ràng buộc cô với anh.

Giống như anh đang nói với cô rằng cô không thể rời xa anh dễ dàng như vậy đâu.

[Black] “Số đo có phải là thứ duy nhất nàng cần ở ta lúc này không?”

Truyện Chữ Hay