Chương 16: Đếm đến 3
Thật là ấu trĩ khi hỏi liệu cô có thích điều này hay không. Rienne đã tự hỏi mình thật nhiều lần và lần nào cô cũng tự nhủ rằng mình không hề thích nó.
[Rienne] “Vậy nếu ngài có thể cử động… ngài định làm gì?”
[Black] “Có nhiều thứ ta muốn làm lắm.”
Bàn tay anh từ từ luồn vào mái tóc cô và dừng lại ở nơi sau gáy, khơi dậy trong cô những xúc cảm mãnh mẽ mà từ trước đến nay cô chưa từng trải qua, các giác quan tưởng chừng đã chai lì từ lâu nay bừng bừng trỗi dậy.
Giống như thể vừa có một cơn chấn động từ sâu thẳm bên trong cô, lan tỏa ra khắp cơ thể, chạy dọc sống lưng cô.
Sau đó, Rienne nhận ra những ngón tay cô đặt trên ngực Black đang run lên bần bật.
[Rienne] “Chúng ta không nên… làm điều đó.”
[Black] “Vậy sao?”
Black nhướn mày.
[Black] “Chỉ làm nhanh thôi mà.”
[Rienne] “Ta… bây giờ ta có rất nhiều việc cần làm… để chuẩn bị cho đám cưới…”
Tự Rienne cũng biết rằng lời bào chữa của cô thiếu thuyết phục đến mức nào.
Cơ thể run rẩy trong vòng tay Black của cô đã phản lại lời bào chữa của cô.
[Black] “Vậy ta chỉ cần làm thật nhanh thôi, đúng chứ?”
Rienne có thể làm gì khác trong tình huống này chứ? Chính cô là người đã đồng ý bắt đầu mối quan hệ nghiêm túc với anh nên cô không có lý do nào để từ chối anh cả.
Vấn đề là cô thậm chí không biết liệu mình có thực sự muốn anh dừng lại hay không.
[Black] “Sẽ thật lãng phí thời gian nếu chúng ta không làm gì cả.”
Black vừa vòng tay qua eo cô vừa thì thầm vào tai cô câu nói đấy. Cơ thể cô đang ngả về phía sau, nhưng kỳ lạ thay, cô không hề cảm thấy lo lắng. Thay vào đó, cô cảm thấy thoải mái bởi bàn tay rộng lớn của anh đang nâng đỡ cô.
Cô đã biết mình cảm thấy an toàn như thế nào khi vòng tay này ôm lấy cô.
[Rienne] “...”
Chỉ sau khi Black nắm lấy cằm cô và trao cho cô một nụ hôn nhẹ nhàng, cô mới nhận ra những gì đã xảy ra trước đó thật đáng tiếc.
Đáng tiếc là trước đó anh chỉ kiểm tra vết thương mà thôi.
Điều đó có nghĩa là một nơi nào đó sâu thẳm trong cô có tồn tại sự ham muốn. Chỉ là ngọn lửa ham muốn ấy đã bị cô khóa chặt, không cho thoát ra bên ngoài. Nghĩ về điều đó khiến đầu cô rối bời.
Ngọn lửa ấy trong cô chỉ chực chờ cơ hội để được bùng phát.
Bất kể chuyện gì xảy ra, cô luôn cảm thấy như người đàn ông này đang xâm chiếm tâm trí của mình. Đó là tại sao bất kỳ sự tiếp xúc nào với anh cũng khiến người cô run lên bần bật.
Chẳng bao lâu sau, họ bắt đầu đắm chìm vào một nụ hôn điên cuồng.
Cảm giác ham muốn chưa được thỏa mãn ban nãy giờ lại càng mạnh mẽ hơn khi họ chạm vào nhau. Đó là một cảm giác tham lam, ngày càng tham lam và tham lam hơn với mỗi lần chạm.
Sự khao khát cuồng nhiệt mà họ dành cho nhau như một làn sóng thủy triều, cuốn lấy và nhấn chìm tất cả. Rienne đắm chìm trong cảm giác ấy, háo hức vòng tay qua cổ anh.
Nụ hôn dần chậm lại, đôi môi của họ từ từ tách ra nhưng vẫn cách nhau rất gần.
[Black] “Chúng ta nên dừng ở đây thôi, không nó sẽ kéo dài lâu mất.”
Black vừa nói vừa nới lỏng vòng tay ôm eo Rienne. Anh không hề giữ cô lại – cô có thể rời khỏi anh bất cứ khi nào cô muốn.
[Rienne] “… Vâng.”
Rienne đồng ý với anh.
Chắc mình phát điên mất.
Cô cảm thấy hụt hẵng khi phải dừng lại, nhưng hai người đều đồng ý từ đầu là chỉ làm nhanh thôi.
Tuy nhiên, dù biết cần phải tách nhau ra nhưng họ vẫn không rời đi, cả hai vẫn cứ cố níu nhau lại.
Như thể họ không biết làm cách nào rời xa người còn lại.
Bàn tay to lớn của Black chầm chậm gõ lên tấm lưng nhạy cảm của Rienne.
Ngay cả chuyển động nhỏ như vậy cũng quá đỗi kích thích. Rienne nắm chặt tay áo của Black và nói nhỏ.
[Rienne] “Ta sẽ đếm đến ba và cả hai sẽ cử động cùng một lúc.”
[Black] “…”
Black lẩm bẩm điều gì đó mà Rienne không thể nghe thấy được.
[Black] “Ta sẽ thử.”
[Rienne] “Được rồi… Một. Hai. Ba.”
Rienne, người đang đếm ngược, thả tay áo của Black ra và lùi lại về sau.
[Rienne] “…”
Nhưng Black không làm vậy.
Khi Rienne nhìn anh với vẻ mặt như muốn hỏi tại sao anh vẫn đứng yên, anh dùng ngón cái xoa nhẹ lên khóe môi cô.
[Black] “Nàng đang đếm quá nhanh.”
[Rienne] “Thật không?”
[Black] “Đếm lại đi. Lần này từ từ nhé.”
[Rienne] “Ta không biết việc đếm chậm thì có khác gì nữa.”
[Black] “Không nhiều đâu.”
[Rienne] “Vậy thì tại sao ngài lại bảo ta đếm chậm lại?”
[Black] “Ta chỉ đang cố câu giờ thôi.”
[Rienne] “Hả?”
Black ôm chầm lấy Rienne thay cho câu trả lời. Dù bị ôm bất ngờ, cô cũng không còn ngượng ngùng như trước nữa. Thậm chí, cô còn nghĩ sẽ rất tuyệt nếu cứ tiếp tục như vậy.
… Mình điên thật rồi.
Black chỉ bảo cô đếm từ từ chứ không phải ngừng đếm. Nhưng bất chấp điều đó, Rienne vẫn ôm chặt lấy anh cho đến khi có ai đó gõ cửa rầm rầm.
***
[Phermos] “Cái này… xin lỗi, tôi làm gián đoạn hai người sao?”
Phermos đến để gặp Black.
[Phermos] “Tôi sẽ quay lại sau nhé?”
[Rienne] “…? Không, không cần thiết đâu. Người làm gián đoạn là ta mới đúng. Ta sẽ rời đi ngay bây giờ để hai người nói chuyện một cách thoải mái.”
Rienne không hiểu tại sao Phermos lại có vẻ thận trọng như vậy.
Lúc nghe thấy tiếng gõ cửa, Rienne và Black lập tức buông nhau ra. Khoảng cách giữa họ bây giờ khá xa, và Rienne vội vàng cầm lấy thước dây mà cô đã mượn từ bà Flambard.
Cô không nghĩ anh ta biết chuyện gì vừa xảy ra.
[Phermos] “Người đang nói gì vậy, Công chúa?”
Nhưng suy nghĩ như vậy là quá ngây thơ.
Chỉ cần nhìn vào đôi mắt của Black, anh ta có thể biết được rằng giữa hai người có một ngọn lửa tình cảm đang bùng cháy. Phermos không ngừng suy nghĩ về điều đó.
Mình không nghĩ ngài ấy chỉ đang đùa giỡn.
Phermos biết Chỉ huy của anh ta không phải là người sẽ làm thứ gì đó chỉ để mua vui. Anh là kiểu người bộc lộ rõ sự chán ghét đối với những thứ vô nghĩa.
Vậy tại sao?
Quãng thời gian công chúa Rienne thực sự chứng minh được sự chân thành của cô ấy với Chỉ huy là quá ngắn. Bên cạnh đó, cô ấy càng lúc càng trở nên đáng ngờ hơn.
Mới hôm nay, Công chúa Rienne đã đến nhà người tình và cô ấy vẫn giữ im lặng về những gì đã xảy ra ở đó.
Black biết tất cả những điều này.
Có phải ngài ấy không quan tâm? Không phải. Đó không phải là tính cách của ngài ấy.
[Phermos] “Đây cũng là điều cần thảo luận với người bây giờ, Công chúa. Thần rất tiếc phải thông báo rằng chúng thần vẫn chưa tìm thấy ngài Weroz. Chúng thần không tìm thấy bất kì manh mối nào.”
[Rienne] “Ông ấy không ở dinh thự Kleinfelder ư?”
Hiển nhiên cô đã nghĩ rằng ông ấy sẽ ở đó. Cô nghĩ Linden đã lên kế hoạch cho một màn kết hôn ép buộc nên ông ta có thể đã tạm thời nhốt Weroz lại – người sẽ cản trở kế hoạch của ông ta.
Giờ đây, kế hoạch của ông ta đã thất bại, ông ta không có lý do gì để giữ Weroz lại.
[Phermos] “Đúng. Thần cũng nghĩ nó rất kì lạ.”
Phermos tiếp tục nói trong khi nghịch chiếc kính một tròng của mình.
[Phermos] “Nếu ông ấy đào tẩu hoặc trốn thoát, chắc chắn sẽ có dấu vết để lại, nhưng chúng thần không tìm thấy gì cả. Nhà Kleinfelder cũng không có hành vi đáng ngờ nào.”
Nếu Weroz bị nhốt ở đâu đó trong dinh thự Kleinfelder như Công chúa Rienne đã nói, thì chắc chắn phải có một dấu hiệu nào đó.
Nhưng Linden Kleinfelder vô cùng tự tin. Ông ta không chút do dự nào nói rằng họ có thể tự do tìm kiếm bao nhiêu tùy thích, nhưng nếu họ không thể tìm thấy thứ gì, ông ta sẽ bắt họ trả giá.
Vậy chắc hẳn là Weroz không có ở đó.
Nhưng nếu nói rằng ông ấy đã bị lén đưa ra ngoài sẽ là vô lý. Trước hết, thời gian làm vậy là quá gấp, không thể tránh khỏi ánh mắt dò xét của Tiwakan trên khắp các con phố với lý do tìm kiếm kẻ đã bắn mũi tên.
[Phermos] “Có thể ông ấy đã đi trốn.”
[Rienne] “Vô lý. Ông Weroz sẽ không bao giờ!”
Đội trưởng đội cận vệ của Nauk không thể nào làm một việc hèn nhát và vô trách nhiệm như vậy được.
[Phermos] “Thần cũng nghĩ vậy, nhưng hoàn cảnh khá rõ ràng.”
[Rienne] “ ‘Hoàn cảnh’ nào?”
[Phermos] “Có lý do nào khiến ông ấy phải che giấu dấu vết của mình như vậy không? Dù là gì đi nữa, chắc hẳn nó rất khẩn cấp.”
[Rienne] “Ngài…”
Anh ta có lý. Ông ấy có lý do gì để phải làm như vậy chứ?
[Phermos] “Nếu đúng như vậy, thì thần nghĩ điều mình nói không có gì là quá tồi tệ cả. Ông ấy có lẽ sẽ trở lại khi mọi thứ trở nên tốt hơn. Hoặc là ông ấy sẽ cố để liên lạc với người, công chúa.”
[Rienne] “Cái đó…”
Dù có là ý tưởng gì thì nó cũng chẳng còn nghĩa lý nữa. Rienne lắc đầu và loạng choạng trên đôi chân như bị rút đi sức lực.
[Phermos] “Ôi, Công chúa!”
Phermos giật mình vì bất ngờ, Black nhanh chóng đỡ lấy Rienne, giữ chặt lấy cơ thể đang bất ổn của cô. Phermos tặc lưỡi và nói.
[Phermos] “Thần biết đây là một cú sốc với người, Công chúa, nhưng người phải cẩn thận hơn. Thần nghe nói việc cố gắng hết sức trong tình trạng của người là rất nguy hiểm… đặc biệt là khi ở một mình. Nếu người bị ngã, người sẽ gặp rắc rối lớn, vì vậy hãy nghỉ ngơi bất cứ khi nào có thể.”
Mặc dù Phermos chỉ nhắc nhở ở mức độ vừa phải, nhưng Rienne có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong cánh tay của Black đang ôm mình.
Mình gần như quên mất… họ vẫn nghĩ rằng mình đang mang thai…
Sớm muộn gì cô cũng phải giả vờ như bị sảy thai, nhưng nghĩ về điều đó khiến mắt cô tối sầm lại. Cô có thể làm một điều trơ trẽn như vậy sao?
… Không, mình không nghĩ mình có thể. Mình chỉ muốn thành thật với anh ta. Mình sẽ nói với anh ta rằng mình không có con. Mình thậm chí còn chưa từng mang thai.
Nhưng anh ta sẽ đáp trả như nào?
Vấn đề là họ đã viết khế ước hôn nhân.
Điều khoản quy định rằng con của Rienne sẽ mang họ Arsak và đảm bảo rằng quyền cai trị của Nauk sẽ truyền lại cho đứa trẻ. Cùng với đó, chủ quyền của Nauk đã được bảo đảm.
Nói cách khác, ngay cả khi người đàn ông này, thủ lĩnh Tiwakan, muốn chiếm đoạt Nauk cho riêng mình sau hôn lễ, anh ta cũng không thể cướp quyền thống trị bởi đứa trẻ vẫn còn đó.
Không phải giữ lại lời cam kết là điều tốt nhất sao?
Đứa trẻ này là tuyến phòng thủ cuối cùng mà Rienne có trong trường hợp mọi thứ khác đều thất bại.
[Rienne] “Cảm ơn sự quan tâm của Ngài.”
Cuối cùng, Rienne đã chọn phương án an toàn nhất.
Đến khi biết được mục đích thực sự của Tiwakan, cô vẫn chưa thể nói ra sự thật. Cô không thể buông bỏ đứa trẻ - điều duy nhất giữ cho cô và Nauk được an toàn. (1)
[Black] “Ngồi đây.”
Black biết rõ cô sẽ không nghe lời, vì vậy anh nhấc cô lên và đặt cô xuống ghế. (2)
[Phermos] “Vâng, khụ.”
Phermos nhận thấy bầu không khí sắp sửa trở nên khó xử, đành lôi kéo sự chú ý về mình bằng một tiếng ho.
[Phermos] “Còn một chuyện nữa thần cần nói với người. Người đứng đầu nhà Kleinfelder, chủ tịch phái đoàn phải không nhỉ? Ông ta hứa sẽ gửi hai chiếc rương vàng, một chiếc giường mới và năm người hầu làm quà cưới. Ông ta thật sự rất tham lam. Miệng thì tuyên bố mình là người giàu nhất ở Nauk nhưng hành động thì như một kẻ keo kiệt, bủn xỉn.”
[Rienne] “Cái gì?”
Về phần Rienne, cô bị sốc khi biết Linden Kleinfelder quyết định tặng quà cưới cho mình.
[Rienne] “Ông ta gửi cho chúng ta… một món quà?”
Thực sự là một món quà sao? Hay là đang muốn âm thầm nguyền rủa cô?
[Phermos] “Chà, nói một cách chính xác, ông ta đã không tự đưa ra quyết định đó. Nhưng cuối cùng, ông ta đã đến và quyết định gửi quà.”
[Rienne] “Nhưng làm thế nào?”
Rienne thở hổn hển hỏi. Phermos, người không hài lòng khi phải tiếp xúc với Linden Kleinfelder, ngay lập tức hiểu được phản ứng của cô.
Phải có lý do thì nhà Kleinfelder mới có thể tích lũy được nhiều của cải đến như vậy ở vương quốc nghèo nàn này. Anh ta tự hỏi liệu đó có phải là kết quả của việc vắt kiệt nàng Công chúa dịu dàng trước mặt này không.
[Phermos] “Thần không có ý khoe khoang, nhưng thần rất giỏi việc khiến người khác tin tưởng mình.”
[Rienne] “Ý ngài là ngài đã thuyết phục được Đại công tước Kleinfelder chỉ bằng lời nói?”
[Phermos] “Chà, nó không dễ dàng lắm, nhưng như thần đã nói, thần giỏi ăn nói. Cả hai chúng thần đều nhất trí cố hết sức để thể hiện sự chân thành với nhau.”
[Rienne] “Hãy tha thứ cho ta nếu ta cảm thấy khó tin.”
Rienne thở dài thườn thượt, nhưng có vẻ cô ấy đã nhẹ nhõm hơn.
Cô ấy trông vô cùng đáng thương trong mắt Phermos. Chỉ cần nhìn vào biểu cảm trên gương mặt cô ấy cũng đủ biết người con gái mảnh mai đó đã phải nỗ lực thế nào để gồng gánh vương quốc sắp tàn lụi này.
… Thật là điên rồ khi tâm trí của Phermos cũng đang bắt đầu dao động trước cảnh tượng ấy. Có lẽ Black cũng cảm nhận như vậy. Anh ta không phải kiểu người đặc biệt từ bi, nhưng anh ta vẫn là một con người, và con người thường dễ mủi lòng với những trường hợp như vậy.
Nhưng nghĩ về nó chả có ích gì, Phermos quyết định đây là một câu hỏi mà có lẽ anh ta sẽ không bao giờ có câu trả lời.
[Phermos] “Hãy tin đi, Công chúa.”
Tất nhiên, Linden Kleinfelder đã không dễ dàng đồng ý yêu cầu này. Tất cả đều là kết quả của những lời đe dọa đúng lúc đúng chỗ của Phermos.
Phermos đã ám chỉ Tiwakan biết rằng Rafit Kleinfelder vẫn còn sống. Và Linden, người đang cố gắng giữ bí mật, buộc phải nhượng bộ.
[Phermos] “Nhưng cũng không phải là không có cái giá của nó. Đại công tước Linden Kleinfelder yêu cầu chúng ta công nhận đứa con hoang của ông ta để đổi lấy lòng trung thành với hoàng gia Arsak. Thần không trả lời ông ta vì đó là quyền quyết định của hai người.”
Ngay lập tức Phermos nhận thấy vẻ mặt Rienne trầm xuống khi anh ta nói từ ‘con hoang’.
Mình biết mà. Đứa con ngoài giá thú đó chắc chắn là Chỉ huy đội hiệp sĩ. Anh ta chỉ bò trở về nhà, giả vờ như đã chết và bây giờ là giả làm người khác.
Và xét theo phản ứng của Công chúa Rienne, cô ấy hẳn đã biết điều đó.
Chắc hẳn đã có một số mâu thuẫn xảy ra. Rõ ràng là đội trưởng đội cận vệ đã biến mất và Rienne bị mắc kẹt trong ngôi nhà đó.
Dù đó là gì đi nữa, mình vẫn nên nhớ rằng Công chúa đã không có ý định nói ra điều đó.
Công chúa Rienne dường như muốn giữ bí mật về sự tồn tại của người yêu cũ.
[Phermos] “Đây đại khái là những gì đã xảy ra ở dinh thự Kleinfelder. Người còn có yêu cầu nào nữa không?”
[Rienne] “Không. Cảm ơn vì những gì ngài đã làm cho Nauk.”
[Phermos] “Không phiền hà gì. Trung thành là bổn phận của thần.”
Sau khi nhận được một món quà bất ngờ, Rienne rời khỏi phòng Black. Về số tiền cô ấy nhận được, nó còn nhiều hơn cả món quà đính hôn – một số tiền còn hoàn toàn không được dùng đến.
***
[Phermos] “Tôi tự hỏi Công chúa sẽ làm gì?”
Ngay khi Rienne rời đi, Phermos lập tức nói ra suy nghĩ của mình. Lúc hỏi, anh ta nhướng mày về phía Black.
[Phermos] “Đúng như ngài nghĩ. Một đứa con ngoài giá thú tự dưng lòi đâu ra ngay khi cái chết của con trưởng vừa được xác nhận. Trừ khi người con trưởng thực sự chết… nếu không thì chuyện này quá hiển nhiên rồi..”
Black không nói gì. Sự im lặng của anh có thể được hiểu là anh cũng đồng ý.
[Phermos] “Công chúa hẳn đã đoàn tụ với người tình của mình. Tôi không biết cô ấy có định phản bội ngài không, nhưng rõ ràng trong lòng cô ấy vẫn còn người đàn ông kia.”
[Black] “… Ta biết.”
Sau khi Phermos đề cập đến từ ‘con hoang’, Black cũng nhận thấy sắc mặt Rienne trở nên trắng bệch.
Sẽ còn lạ hơn nếu anh không nhận ra. Bởi vì khi anh nhìn Rienne, mắt anh không thể nào rời khỏi cô.
*Chú thích:
(1) Theo ý của Rienne, đứa trẻ là phương án cuối cùng sẽ bảo vệ cô ấy và Nauk khi trường hợp xấu xảy ra
(2) Ý là Black biết rõ Rienne sẽ không chịu ngồi yên