Lộc Môn Ca

chương 147

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Người bên ngoài nghe thấy tiếng động quái dị thì sôi nổi quay đầu lại. Đợi nghe được lời Bình Dục bọn họ lập tức biến sắc, vội vén vạt áo chạy nhanh ra ngoài.

Đám Tần Dũng nghe thấy động tĩnh ấy thì kinh ngạc nhìn qua bên này. Chờ nhìn thấy rõ phần đất quanh lăng tẩm có xu thế chìm xuống thì ai cũng hoảng sợ ngơ ngẩn nhìn. Nhớ đến mấy người Tần Yến Thù và Bình Dục đang ở trong miếu nên lòng Tần Dũng trầm xuống, vội hô đám đệ tử Tần Môn đằng sau: “Mau cứu chưởng môn!”

Vừa dứt lời nàng ta lập tức nhảy bật lên chạy đến chỗ thần miếng miệng gào: “Yến Thù!”

Lý Do Kiệm đi theo Tần Dũng nãy giờ, thấy lòng sông và thảo nguyên phía trước nhanh chóng sụp xuống nên hắn sợ Tần Dũng không cứu được người còn rơi vào bẫy rập. Hắn cực kỳ khẩn trương, đang muốn cản Tần Dũng nhưng lại chậm một bước để nàng chạy mất.

“A Liễu!” Hắn biến sắc, cất bước đuổi theo không bỏ.

Cửa thần miếu vốn có mấy ngàn tinh binh, biến cố vừa xảy ra mọi người lập tức chạy tứ tán, hỗn độn cực kỳ. Tần Dũng cực lực tìm một lát nhưng vẫn không thể tìm được Tần Yến Thù và Bình Dục trong đám đông kích động kia. Nàng ta sợ bọn họ vẫn bị vây trong miếu nên lo lắng đến mức suy nghĩ đóng băng lại. Nàng ta chỉ có thể dựa vào bản năng mà chạy về phía miếu.

Đột nhiên dưới chân sụt xuống, khe đất nứt trong nháy mắt đã lan tới, một cái hố lớn cứ thế xuất hiện. Biến cố tới quá nhanh, nàng ta căn bản không kịp phản ứng, cả người cứ thế rơi xuống dưới. Nhưng khác với vừa rồi, lúc này sự việc xảy ra trên người mình nên nàng ta thấy cực kỳ bình tĩnh.

Những người xung quanh ai cũng cảm thấy bất an, không ai dám tiến đến hỗ trợ. Trong chớp nhoáng mắt nàng xẹt qua bên người, lấy hết sức bám lấy vách đất bên cạnh muốn mượn lực nhảy lên. Nhưng còn chưa kịp làm gì thì khối đất kia lại vỡ ra. Nàng kinh hãi, mắt thấy chút chống đỡ cuối cùng cũng mất nên trên mặt lập tức hiện lên tuyệt vọng. Vốn tưởng mình sẽ nhanh chóng bị vực sâu cắn nuốt nhưng đúng lúc này trên đỉnh đầu có một đôi cánh tay kiên cố nắm chặt lấy bả vai nàng ta.

Chỉ nghe thấy tiếng Lý Do Kiệm run sợ truyền đến từ bên trên: “A Liễu!”

Tần Dũng giãy giụa nhìn lên trên, vừa muốn thở phào nhẹ nhõm lại thấy mặt đất dưới người Lý Do Kiệm cũng đang nứt ra thì cực kỳ kinh hoảng.

“Mau buông tay!” Nàng gấp giọng hô to, “Nếu không buông thì cả ngươi cũng ngã xuống mất!”

Lý Do Kiệm hét lớn: “Buông cái gì! Nàng mà chết thì vợ ta làm gì còn nữa!”

Hai mắt Tần Dũng chua xót, đang muốn cắn răng mắng hắn vài câu thì bỗng trên vai Lý Do Kiệm xuất hiện một đôi cánh tay. Người nọ có nội lực cực kỳ thâm hậu, một phen túm lấy vạt áo Lý Do Kiệm sau đó nhảy lên, đồng thời túm được cả hai người lên.

Nàng không kịp ngẩng đầu xem người kia là ai, mới vừa rời khỏi cái hố kia thì đất dưới chân đã phát ra tiếng vang cực lớn. Khối đất vốn bóng loáng bằng phẳng dưới thân Lý Do Kiệm lúc trước đã hoàn toàn sụp đổ, khe nứt trên mặt đất như mạng nhện lan ra xung quanh. Nàng nhìn thế thì hãi hùng khiếp vía, vừa ngẩng đầu đã thấy người cứu nàng và Lý Do Kiệm vừa rồi lại là em trai nàng. Tần Dũng cực kỳ vui vì thấy em trai đã sớm thoát được.

Lúc này hỗn loạn nên ba người không kịp nói gì nhiều, Tần Yến Thù dùng nội lực toàn thân để bật nhảy một cái ra xa mười trượng. Nhưng vì nội thương phát tác nên hắn không cẩn thận buông lỏng tay khiến cả ba ngã từ trên cao xuống, đúng vào chỗ lùm cây.

Bởi vì có võ công nên bọn họ cũng không bị thương. Lúc này cả ba đã cách thần miếu vài chục trượng, mặt đất cũng không có dấu hiệu sụp đổ nữa. Tần Dũng điều hoà hơi thở, đang muốn vỗ vỗ bụi trên người để đứng dậy thì chợt nghe cách đó không xa có tiếng vạt áo bay phất phới. Trong giây lát có một bóng người xẹt qua, tình hình cũng không khá hơn ba người là bao, cũng là vừa thoát chết.

Vì bóng đêm đã buông, khoảng cách lại không gần nên nàng ta cố lắm mới nhận ra người nọ là Bình Dục. Nhưng kỳ quái chính là trong ngực hắn còn ôm một người. Vừa đứng vững, không đợi thở một hơi hắn đã cúi đầu ôn nhu nói với người kia câu gì đó. Người nọ lại chỉ lo rúc trong ngực hắn, không hề có chút động tĩnh gì.

Sau đó Bình Dục nhìn quanh một phen, không phát hiện ra ba người ở đây nên vội ôm người kia nhanh chóng rời đi.

Tần Dũng và Lý Do Kiệm kinh ngạc nhìn nhau, thấy trong lúc Bình Dục di chuyển thì khuỷu tay có một vật rũ xuống, từ hình dạng thì có vẻ giống Tú Xuân đao. Hơn nữa người trong lòng hắn mơ hồ mặc Phi Ngư Phục, thế là hai người kinh hãi nghĩ chẳng lẽ người trong lòng Bình Dục là Cẩm Y Vệ?

Lý Do Kiệm chỉ lo cho Tần Dũng nên tuy thấy kỳ quái nhưng cũng không nghĩ nhiều. Tần Dũng và Tần Yến Thù lại nổi lên nghi ngờ trong lòng. Vừa rồi Bình Dục nói nhỏ gì đó với người trong lòng, tuy không biết là cái gì nhưng từ âm điệu và ngữ khí của hắn thì có thể thấy vô hạn ôn nhu. Rõ ràng hắn cực kỳ thương tiếc người kia……

Tần Dũng suy nghĩ một hồi lại phát hiện Lý Do Kiệm đang nhìn mình chăm chú thì đột nhiên nhớ tới bộ dạng quát thét vừa nãy của mình. Lòng nàng ta như có gì đó thổi qua, không thể bình tĩnh được. Đang xấu hổ nàng ta lại nghe được tiếng đánh nhau kịch liệt ở bên ngoài. Ba người ngẩn ra, vừa ra ngoài bọn họ đã lập tức rùng mình, hai mặt nhìn nhau rồi lặng lẽ tiến về phía trước.

Hữu hộ pháp bị ám vệ Bình Dục phái ra và đám Bạch trưởng lão bám lấy gần một ngày, mắt thấy người của Trấn Ma Giáo và Đông Giao Hội tử thương hơn nửa hắn mới đành từ bỏ dự định nhân lúc loạn mà đục nước béo cò. Hắn liều chết mở một đường máu, muốn dẫn theo thân tín đào tẩu.

Địch mạnh ta yếu, trong hoàn cảnh này mà muốn được lợi thì chỉ là mơ. Nhưng lấy khinh công của hắn mà muốn thuận lợi đào tẩu thì cũng không phải không được. Chạy ngược chạy xuôi một đường cuối cùng hắn mới cắt được truy binh phía sau. Chỉ cần vòng qua đám cây cối phía trước là hắn có thể vòng qua thảo nguyên xung quanh thần miếu, hoàn toàn bỏ lại đám người kia.

Mới vừa chạy được vài bước chợt hắn nghe phía xa vang lên tiếng động lớn cực kỳ đột ngột, lại liên miên không dứt, nghe cực kỳ quái dị. Hắn kinh ngạc, động tác ruổi ngựa lại vẫn không ngừng. Theo bản băng hắn quay đầu nhìn về chỗ phát ra tiếng động. Chờ thấy rõ cảnh tượng trước mắt hắn lập tức trợn tròn mắt. Lúc này hắn mới phát hiện tòa miếu cổ dưới lòng sông kia đang sụp đổ, mà điều không ổn chính là không chỉ ngôi miếu mà thảo nguyên xung quanh cũng sụp theo.

Hắn do dự, trong đầu tức khắc hiện lên khuôn mặt lã chã nước mắt của Đặng Văn Oánh thế là tốc độ của hắn chậm lại. Hắn nhìn một lúc mới quyết đoán nghĩ dù hắn có chạy tới nơi cũng chưa chắc có thể cứu được nàng ta, có khi còn khiến bản thân bị vây khốn. Thế là hắn thúc ngựa hung hăng phóng nhanh về phía trước.

Nhưng chỉ vì một khắc chậm trễ này mà phía sau lập tức xuất hiện tiếng vó ngựa. Hắn lập tức kêu không ổn, người phía sau cũng càng lúc càng gần nên hắn vội nhìn quanh để tìm chỗ nào đó ẩn nấp và nghĩ cách thoát khỏi những kẻ này. Mắt thấy phía trước xuất hiện cây cối nên trong lòng hắn cực vui.

Không chờ hắn vung roi thúc ngựa thì tai đã nghe thấy tiếng gió rít lên phóng đến phía cổ mình. Hắn biết đây là roi dài mà đám thủ hạ của Bình Dục dùng vì thế vội cúi người, né được thứ kia đánh tới. Nhưng ngay sau đó ám vệ khác đã sôi nổi nhảy lên giết tới phía sau. Không có chỗ để trốn nên hắn nhanh chóng lấy trong lòng ra một ống sáo, muốn gọi đám rắn ra.

Đúng lúc này trong lùm cây lại có mấy người chui ra, vừa nhìn thấy hắn một người trong số đó đã cười nói: “Hữu hộ pháp, ngươi cũng thật không có đạo nghĩa, theo chúng ta một đường mà đến một câu chào cũng không nói đã muốn đi hả?”

Người nói chính là Tần Yến Thù.

Tin tức hữu hộ pháp sa lưới truyền đến khi đám tướng sĩ mới vừa lấy lại tinh thần từ biến cố lớn. Vì không kịp rút lui nên có mấy chục binh sĩ và quan viên ngã xuống vực mất mạng. May mà đa số mọi người đều khônng có vấn đề gì. Hoàng Thượng biết được việc này thì thận trọng ra lệnh nhổ trại để đại quân lùi ra ngoài một dặm.

Vất vả lắm đám tướng sĩ mới dàn sếp xong, lúc này chân trời đã lộ ra ánh rạng đông. Bình Dục sắp xếp xong việc giam giữ hữu hộ pháp nhưng lại chưa thẩm vấn ngay. Vốn quân tình quan trọng hơn nên hắn định cùng anh mình, Vinh tướng quân và vài vị trọng thần của Binh Bộ thương lượng biện pháp tấn công Thản Bố một cách bất ngờ.

Trước mắt hắn cũng quan tâm đến Phó Lan Nha nhưng vì kẻ địch quá mạnh nên hắn không thể không kiềm chế xúc động muốn tới thăm nàng. May mà lúc lăng tẩm của Đại Hãn sụp xuống Vương Lệnh cũng đã chìm xuống theo nên hắn không cần lo lắng thân phận của nàng sẽ bị truyền ra ngoài.

Vừa nghĩ vừa đi vào trong trướng hắn thấy anh mình và đám người Quảng Dã đang lên kế hoạch nên vội thu lại tâm tình và tiến lên nói: “Vinh soái, Quảng đại nhân, đại ca.”

Hiện giờ địch ở trong sáng ta ở tối, nếu mọi thứ thuận lợi thì bọn họ chỉ cần vài ngày đã phá được quân của Thản Bố.

Trong lúc đó Diệp Trân Trân yên lặng nhìn bóng dáng Bình Dục, mãi đến khi hắn vào trong trướng mới thu lại tầm mắt và đi tới bờ sông.

Hôm qua sau bữa tối nàng ta cực kỳ buồn ngủ, không đến giờ Tuất đã ngủ mê mệt. Nếu không phải sau nửa đêm thần miếu phát sinh dị động, nàng ta bị tiếng vang kinh thiên động địa kia đánh thức thì có lẽ sẽ ngủ đến hừng đông luôn. May mà lều trại của nàng ta khá xa nên tuy tình huống kia đột ngột cũng chưa liên lụy tới chỗ nàng ta.

Dù vậy nghĩ lại việc đêm qua khiến lòng nàng ta chua xót cực kỳ, tâm tình cũng co lại. Ở Cẩm Y Vệ nhậm chức mấy năm nàng ta đương nhiên đoán được cơn buồn ngủ của mình đêm qua có liên quan tới mê dược do bọn họ đặc chế. Mà người có thể hạ lệnh cho nàng ta ăn mê dược ngoài BÌnh Dục thì sẽ không có người thứ hai.

Nàng ta cũng biết từ lần trước nàng ta có tâm tìm hiểu việc của hắn và Phó Lan Nha đã động vào vảy ngược của hắn. Khoảng thời gian này nàng ta bị hắn đối xử lạnh lùng, đừng nói tới việc có thể tiếp tục làm nhiệm vụ mà ngay cả lại gần nói với hắn vài câu sợ cũng sẽ rất khó.

Từ hai năm trước sau khi nàng ta hoàn thành việc huấn luyện và lần đầu tiên đến nha môn của Cẩm Y Vệ đưa tin thì đã nảy sinh tâm tư với hắn. Đặc biệt là lúc biết được hắn không gần nữ sắc nhưng chỉ chịu cùng nàng ta giao tiếp thì nàng ta càng vướng sâu hơn. Nàng ta xuất thân nhà nghèo, từ nhỏ không cha không mẹ, cứ thế lớn lên trong cảnh bụi bặm. Sở dĩ nàng ta có được ngày hôm nay đều là nhờ vào sự nhẫn nại và nghị lực.

Nàng ta lớn lên không kém, gần như có thể nói là tươi đẹp, tính tình lại trầm mặc nhu thuận, đối với hắn càng trung thành và tận tâm. Chỉ cần nàng ta có thể thường xuyên thấy hắn, chỉ cần bên người hắn không có nữ nhân thì nàng ta bảo đảm có thể khiến hắn rung động. Thế nên dù ngoài công việc bọn họ không nói thêm cái gì, cho dù hắn chưa từng có chút thân mật với nàng ta nhưng Diệp Trân Trân vẫn không lo lắng gì.

Nhưng phần chắc chắc này lại dao động sau khi nàng ta thấy Phó Lan Nha. Từ khi ở Kim Lăng cùng hắn quang minh chính đại hội hợp nàng ta đã bất an, thường xuyên để ý quan sát hắn và Phó Lan Nha. Dựa vào chức vụ, nàng ta đã nhanh chóng nhìn ra manh mối, quả đúng như nàng ta lo lắng, hắn đã nổi lên tâm tư với nàng kia. Ỷ vào quyền lực trong tay mà hắn không ngừng âm thầm chăm sóc nàng kia.

Trong một lần duy nhất nàng ta có cơ hội tiếp xúc với hắn thậm chí còn ngửi được mùi hương của Phó Lan Nha trên người hắn. Sau khi biết được điều này nàng ta đã mất ngủ vài đêm. Nếu Bình Dục nạp Phó Lan Nha vào cửa thì trong mắt liệu có còn nhìn thấy nàng ta nữa hay không?

Điều càng khiến nàng ta không cam lòng chính là xuất phát từ trực giác nàng ta tin tưởng sở dĩ đêm qua mình bị hạ mê dược hơn phân nửa cũng liên quan tới Phó Lan Nha. Nghĩ tới đây sắc mặt nàng ta cực kỳ khó coi, trong mắt dâng lên ác ý nồng đậm. Trong lúc bất giác nàng ta đã vòng ra sau quân doanh, đi tới bờ sông.

Nàng ta dừng bước, nhìn mặt sông, chỉ thấy phần hạ du bị ngôi miếu kia chắn đã thông, nước sông vẫn theo đó chảy về phía Đông. Vì quá xuất thần nên thậm chí nàng ta cũng chưa để ý tới Hứa Hách và Trần Nhĩ Thăng dang đi theo mình ở phía xa.

Chợt nghe phía sau có người nói: “Hoàng Thượng.”

Nàng ta cả kinh, quay đầu nhìn lại quả nhiên thấy một đoàn người từ doanh trướng trung tâm chậm rãi đi ra. Người đi đầu mặc một thân ngân giáp sáng lóa, được người khác vây quanh, nhìn qua cũng có vẻ khí độ bất phàm.

Nàng ta nhận ra người nọ là Hoàng Thượng nên đang do dự có nên lảng tránh đi hay không. Đột nhiên nàng ta thấy có hai bóng người quen thuộc ở phía xa, nhìn kỹ thì thấy đó là Trần Nhĩ Thăng và Hứa Hách. Lúc hoàng đế đi tới trước mặt chỉ thấy hai người kia quỳ xuống mở miệng nói: “Bệ hạ, thần miếu mới sụp đổ, bờ sông khó đảm bảo an toàn nên thỉnh bệ dạ di giá đến nơi khác để tránh xảy ra biến cố.”

Ý trong lời bọn họ giống như nóng lòng dẫn hoàng đế tới nơi khác. Dù vậy Hoàng Thượng lại lướt qua bả vai của Trần Nhĩ Thăng mà tùy ý nhìn về phía bờ sông. Ánh mắt hắn nhìn thấy Diệp Trân Trân ở phía xa thì không khỏi ngây ra.

Mọi người thấy Hoàng Thượng chỉ nhìn phía trước mà không nói gì thì thật cẩn thận gọi: “Hoàng Thượng?”

Hoàng đế lại vẫn nhìn Diệp Trân Trân, trong miệng nói: “Đi đem nữ Cẩm Y Vệ kia tới.” Trong giọng nói của hắn có kích động khó phát hiện.

Không nghĩ tới hắn khổ sở tìm mãi nhưng lại gặp được người trong mộng ở chỗ này. Hắn chỉ cảm thấy thoạt nhìn nữ tử này giống hệt với bóng dáng trong đầu mình. Hắn đã quen nhìn mỹ nhân, nữ tử này có bề ngoài thường thường, không đến nỗi nghiêng nước nghiêng thành nhưng lại có một loại hấp dẫn khiến người ta khó mà kháng cự được.

Suy nghĩ dâng lên, trong đầu hắn ta ẩn ẩn đau đớn, thân thể như bị thứ gì đó tác động mà nổi lên dục vọng. Trong lòng hắn xao động, hận không thể lập tức nạp nàng kia vào trướng, cùng nhau vui vẻ một hồi. Hắn nào còn nghĩ tới cái gì mà Phó Lan Nha hay không.

Truyện Chữ Hay