“ Ta thà rằng nhớ kí ức đau thương này mà sống cũng ko muốn quên đi ngươi….Khuynh Thiên!…ngươi có biết ngươi có bao nhiêu tàn nhẫn không…”
“ Ngươi có thể vì đệ đệ của mình mà hi sinh, vì Duệ hi, Thần hi….vì Vân nhi…thậm chí là Vệ Minh Kha, Hạo Thiên Diễm.. Bắc Li Ngạo…..nhưng chỉ có ta!..chỉ có ta là ngươi ko màng đến ta cảm xúc….”
“ Nguyệt…!! thật xin lỗi….” Lãnh Khuynh Thiên cười khổ nói. Đúng vậy nàng luôn luôn quên đi cảm xúc của hắn….ko phải là ko quan tâm mà vì ái thôi!!…
Nàng ái hắn, yêu hắn….
Có đôi khi ái một người lại dễ dàng làm tổn thương người đó nhất. Vì ái nên luôn cho rằng vĩnh bên cạnh đối phương, tin cậy nhất cũng dễ tạo ra sai lầm nhất….quả thật là ko công bình với hắn nha….
“ Ko cần xin lỗi….” Phong Tà Nguyệt ôn nhu nói, tay khẽ chạm thân hình y nhân trước mặt, nhẹ giọng cười…mâu quang tràn đầy quyến luyến, say đắm….
“ Ta chưa từng một ngày hối hận khi ái ngươi
Thê tử của ta như vậy ôn nhu như vậy xinh đẹp luôn khiến ta càng khó rời nha
Ngươi có biết ngày ấy rừng trúc năm tuổi gặp ngươi, thành ta cả một đời chấp niệm!!..
Cho nên! Ta hứa với ngươi nhất định cố gắng sống tốt, sẽ chăm sóc tốt cho con chúng ta, cho tiểu Vũ…..nhưng mà đừng xóa đi kí ức xinh đẹp này, một lần mất đi đã đủ rồi, ta không muốn lần thứ hai lại mất..!!
Có lẽ ko có ngươi bên cạnh, ta sẽ rất đau….rất xót, nhưng mà dù vậy ta cũng ko muốn quên đi ngươi….hàng đêm một mình trăn trở, bóng hình xinh đẹp của ngươi sẽ là nguồn ấp áp của ta nha, ta sẽ một mình ôm nổi tương tư, khát vọng này cho đến khi nhắm mắt xuôi tay …..”
“ Nguyệt, thật ngốc..!!?…” Lãnh Khuynh Thiên xót xa nhìn ái nhân của mình, như vậy lạnh khốc nhân vì tình bi lụy…nàng rốt cuộc gây nên gì đây…
“ Dù đau khổ vẫn cứ yêu. Đó mới chính là ái tình……chẳng phải ngươi đã từng nói với ta như vậy….”
“ Nếu ngốc! mà có thể yêu ngươi, được ngươi yêu….ta cam nguyện trở thành kẻ ngốc nhất thiên hạ….”
Lãnh Khuynh Thiên yên lặng nhìn ái nhân trước mặt, phượng mâu nồng đậm ôn nhu cũng tràn đầy ái tình, dù nàng thích hắn, ái hắn,…nhưng chưa bao giờ biểu hiện rõ ràng, cũng chưa bao giờ nói cả….ko phải thẹn thùng cũng ko phải e lệ….
Có lẽ đó là một đều tự nhiên thôi!!….
Dường như chúng ta ái nhau là vận mệnh định sẵn rồi đi
Ta là kẻ ko tin trời phật! càng ko tin cái gì là ‘số phận’
Ta chỉ biết mệnh ta ‘ tại ta ko do thiên’
Nhưng mà từ lúc gặp ngươi…..ta lại tin vào hai chữ ‘ định mệnh’
Nếu ko sao lại năm ấy ba tuổi, thời không dị giới bị xé rách….ta lại gặp ngươi
Còn nhỏ như ta….nào biết tình chi một tự, lại như thế đau lòng khi nhìn ngươi đau đớn
Nếu không, sao một kẻ trí nhớ ko được tốt như ta lại năm ấy khắc sâu tiểu hài tử ấy trong lòng
Nếu không sao lại cho ta một lần nữa gặp ngươi rồi lại ái ngươi
Hai từ vận mệnh thật đơn giản nhưng cũng lắm phức tạp…
Vận mệnh đưa đẩy chúng ta bên nhau…
Giờ đây lại đưa hai chúng ta cách xa…
Có từng hối hận, từng oán trách….??
Nhưng mà chỉ một câu ta ko hối hận….
Chỉ trách ko thể bên cạnh ngươi nhiều hơn mà thôi……
Môi anh đào khẽ chạm hắn thần, nhàn nhạt hương vị ngọt ngào của huyết, phượng mâu tràn đầy ái tình….kề sát hắn lỗ tai hắn thầm thì đều gì đó, nhẹ nhàng cuời khẽ, nụ cười ôn nhu như nước, xinh đẹp tuyệt luân….
Phong Tà Nguyệt ôn nhu cười nhìn y nhân trước mặt, nhãn thần tràn ngập yêu say đắm, khóe miệng nhàn nhạt ý cười….
Lãnh Khuynh Thiên bóng dáng dần mờ đi nhạt dần rồi hóa thành hư ảo….biến mất….hư vô…..!!!
Phong nhè nhẹ nổi lên, từng mảnh lá trúc thì thầm trong gió, như ca như khóc…
Dường như bóng dáng ấy hóa thành hàng vạn hạt tuyết rơi nhẹ, phủ khắp một vùng ko gian rộng lớn, tuyết xinh đẹp, ko phải tuyết trắng mà lạ chưa khi những hạt tuyết ấy lại màu tím xinh đẹp, huyễn hoặc…..lả tả nhẹ nhàng khắp vùng đất huyết
Phép thuật dường như xảy ra, tuyết rơi đến đâu, vết thương trên cơ thể người nhanh chóng lành lại kết già….đến đó!!…hàng trăm hàng nghìn, hàng vạn người… như kì tích thân thể khẽ động đậy, màu đỏ của huyết dường như ko còn, hòa cùng tử tuyết ( tuyết màu tím) nơi nào có huyết lại nhanh chóng hóa thành đóa hoa xinh đẹp, thứ hoa trong suốt mê li trong tím ngoài đỏ trong vô cũng diễm mỹ….hoa nở đầy …..từng chiếc lá trúc xanh tươi phi vũ trong gió tạo nên bức họa nhân gian mỹ cảnh…..
Đó có chăng là phép lạ
Hay là kì tích chăng…!!!……
Ko phải! đó là Lãnh Khuynh Thiên dùng còn lại linh lực cuối cùng của nàng, khuynh tẫn sức lực còn xót lại thực hiện cấm chú gọi hồn…. đoạt lại hàng ngàn sinh mạng từ Diêm la điện…..
Phong Tà Nguyệt lẳng lặng nhìn kì tích xảy ra, ko nói….nhãn thần một mảnh đau thương…..
Dù biết kết quả sẽ là như vậy nhưng sao vẫn ko khống chế được tâm đau nha!!
Rõ ràng đã nói lời từ biệt nhưng vẫn kiềm lòng ko đậu quyến luyến buông tay ngươi
Rõ ràng….cuối cùng….ngươi cũng nói với ta ba chữ…. ‘ ta yêu ngươi’ ….nhưng mà lòng vẫn chưa thỏa mãn…
Chỉ là yêu thôi! Sao mà khó quá…..
Khuynh Thiên…Thiên của ta nha!! Rốt cuộc như thể nào, ta và ngươi lại có thể bên nhau…..!!!
Ngắm nhìn sao băng nhè nhẹ lướt ngang qua bầu trời
Tất cả nỗi cô đơn đều vỡ tan
Ngọn gió bên tai ngươi thì thầm điều chi
Có thể nào thổ lộ cùng ta
Giọt lệ nhẹ nhàng lướt qua gò má
Xin hãy tha thứ cho sự yếu đuối của ta
Ta biết ngươi muốn ta được hạnh phúc
Xin ngươi hãy ôm lấy ta
Vì sao ngươi không thể ở lại nơi này
Làm sao ta có thể quên được
Khoảng hồi ức mĩ lệ được ở bên ngươi
Vĩnh viễn chôn dấu trong tim
Dù cho ngươi rời khỏi thế giới của ta
Ta cũng không thể rơi lệ để ngươi được an lòng
Nếu như tái sinh gặp lại lần nữa
Vĩnh viễn ko quên ko rời khỏi ngươi
LOẠN THẾ KHUYNH CA- KHUYNH TUYẾT
• Chương này các nàng đừng ném đá ta nhé!! Ta không cố ý để Thiên tỷ ‘ngủm’ đâu…!!! Bất đắc dĩ thôi mà +_+!!!