Đoạn vô nhai, cũng giống như tên. Đoạn nhai cao không thấy đáy. Nó là vực sâu, nơi giao nhau của Hạo Nguyệt quốc cùng Thiên Vũ quốc.
Nhai cao, thật cao…nhìn từ xa mây trắng lượn lờ trên đỉnh nhai, huyễn hoặc làm cho người ta tưởng như khung cảnh thế ngoại đào nguyên. Đẹp thật đấy, hoa cỏ xanh tươi. Nhưng mà càng đẹp lại càng nguy hiểm, vì Đoạn vô nhai thực vật có độc rất nhiều, nhìn nhiều loại hoa vẻ ngoài mỹ lệ, kiều diễm, nhưng mà chỉ cần chạm nhẹ là có thể tạo thành chết người. Cho nên Đoạn vô nhai này…rất ít, hầu như là không ai dám đến.
Phong tà nguyệt men theo con đường đầy rẫy nguy hiểm này mà tiến vào Đoạn vô nhai. Sương trắng huyễn hoặc dày đặc bao phủ cả đoạn đường. Hắn bước đi nhanh chóng, hắn vội vàng…hắn sợ mình chỉ một chút chậm trễ thôi sẽ mãi ko thấy nàng, cho nên hắn không ngừng điên cuồng mà tiến vào Đoạn vô nhai. Nếu có người mà nhìn thấy tình cảnh lúc này sẽ tưởng hắn lao đầu mà tự tử đó chứ.
Người bình thường vào Đoạn vô nhai có thể nguy hiểm với hàng lọt bẫy rập tự nhiên, nhưng mà Phong Tà Nguyệt là ai? Đệ nhất sát thủ trên giang hồ, võ công của hắn mấy ai địch nổi, khinh công cũng thuộc hạng nhất lưu, cho nên đối với hắn tiến vào Đoạn vô nhai cũng không phải khó khăn gì. Điều quan trọng chính là đi đâu tìm vị cao nhân trong truyền thuyết kia…Phong Tà Nguyệt cau mày nhìn bốn bề rừng núi vắng lặng, ko biết tìm người ở đâu nữa. Không biết Hạo Thiên Diễm có manh mối gì không?...
Thác ngước ào ào, tung bọt trắng xóa, hùng vĩ bát ngát….
Cả một rừng hoa màu đỏ không nói lên lời vẻ đẹp rực rỡ đến chói mắt của nó…
Trắng cùng đỏ, đối lập nhưng cũng thật hài hòa….
Phong tà nguyệt lẳng lặng nhìn khung cảnh nơi đây, hắn có cảm giác nơi đây thật khác thường so với những khu vực khác…
“ Người trẻ tuổi a!...mau giúp lão phu môt chút….” một giọng nói khàn khàn khản đặc vang lên cắt ngang suy nghĩ của Phong Tà Nguyệt.
Phong Tà Nguyệt giật mình quay lại, hắn không nhận thấy khí tức của người này, nhưng mà người kia lại không có chút nội lực nào, chẳng lẽ hắn quá để tâm cảnh vật nơi đây mà không biết có người đang tiến lại gần.
Lão ông chắc cũng gần trăm tuổi, nhưng mà thần sắc hồng hào, râu tóc thật dài nhưng điều bạc trắng, đôi mắt lộ rõ từ ái hiền từ, tiên phong đạo cốt….trên lưng đeo một cái giỏ thật lớn, chứa đầy hoa thảo. Người ngồi đó, không đứng lên được chắc có lẽ là mỏi chân hay bị thương chăng..
Lão ông mỉm cười hiền lành nhìn Phong Tà Nguyệt, âm thanh hiền hòa vấn: “ ta ở đây khá lâu, chưa từng thấy người nào bước vô đây, người trẻ tuổi, cậu vào đây làm gì…”
Phong tà nguyệt khóe môi tự tiếu phi tiếu, không đáp cũng chẳng trả lời. trầm mặc nhìn vị lão giả trước mặt hắn….
“ Tiền bối, người có biết trong này có một vị cao nhân ẩn tu ko?...” Phong Tà Nguyệt bổng dưng lên tiếng
Lão giả mỉm cười, vuốt râu, sau đó nhẹ nhàng nói: “ ta chưa từng nghe nói trong vô nhai này có ẩn sỉ….”
“ Vậy sao….” Phong Tà Nguyệt cúi đầu, che đi tâm trạng của hắn lúc này. Hắn nhanh chóng xoay người bước đi, hắn còn phải đi tìm cho được vị cao nhân kia, hắn ko tin ko có cách, nhất định có, tuyệt đối có!!
Lão ông sửng sốt nhìn bóng lưng của Phong Tà Nguyệt khuất dần, trên môi lộ rõ ý vị thâm trường….
“ Tiền bối, người ở chỗ nào, ta đưa người trở về….” bỗng dưng thanh âm lạnh nhạt của Phong Tà Nguyệt vang lên khiến cho lão ông có chút sửng sốt. Hắn chẳng phải đã đi rồi sao…
Phong Tà Nguyệt trên lưng cõng lấy vị lão ông ấy, tay kia giữ lấy giỏ thảo dược, bước đi nhanh chóng, dường như trên lưng vị lão giả kia chẳng gây trở ngại gì cho hắn cả….
“ Người trẻ tuổi, cậu tên gì….” lão giả bỗng dưng lên tiếng…
“ Phong tà nguyệt…..” hờ hững đáp lại…
“ Ta có một thắc mắt, rõ ràng ko muốn giúp ta, sao lại quay trở về….” lão giả vuốt chòm râu của mình ý vị thâm trường hỏi
Phong Tà Nguyệt trầm mặt. Đúng vậy hắn vốn là sát thủ vô tình, làm gì có chuyện giúp đỡ người khác, bình thường là hắn, đã ko ngần ngại bỏ đi rồi…!!...
“ Nếu như…nếu như mà nàng biết, ta găp người cần giúp đỡ mà ko ra tay chắc chắn sẽ rất tức giận….” âm thanh thật thấp, Phong Tà Nguyệt có chút cười khổ, không biết là trả lời lão ông hay là tự nói cho bản thân nghe nữa…
“ Nàng…..” lão ông càng thêm nghi vấn… “ vị cô nương đó chắc chắn rất thiện lương a..!!..”
“ Đúng vậy, nàng trên đời chính là tối thiện lương, tối ôn nhu nhân….” Phong Tà Nguyệt cong lên nét cười ôn nhu hiếm thấy.
Tức thì lão giả trầm mặc, nhãn thần sáng quắc có chút phức tạp nhìn thiến niên đang cõng mình trên lưng này….
“ Đến rồi….” lão giả mở miệng, ra hiệu Phong Tà Nguyệt dừng lại.
Phong Tà Nguyệt ngẩng đầu nhìn trước mắt mình, căn nhà gỗ nhỏ, một vườn cây xanh um, thật nhiều loài hoa….một mảnh sân khá đầy đủ và thanh nhã….
Giúp lão ông ngồi xuống, Phong Tà Nguyệt đang định nói lời từ biệt thì âm thanh mang theo chút tà mị hòa ba phần vui mừng của Hạo Thiên Diễm vang lên
“ Phong Tà Nguyệt, ngươi tìm thấy cao nhân rồi sao..?..”
Phong Tà Nguyệt cau mày, nhìn sang Hạo Thiên Diễm, lại liếc nhìn sang lão ông phong thái điềm tĩnh kia, nhãn thần hiện lên những ánh lưu kim, sáng rực….
“ Ngươi nói…!!...” Phong Tà Nguyệt âm thanh khàn khàn, có chút chờ mong nhìn Hạo Thiên Diễm.
“ Ko phải sao?..xung quanh trăm dặm nơi đây chỉ có mỗi lão ông này thôi a, nếu ko phải cao nhân thì cũng chẳng ai khùng điên đi vào nơi đầy rẫy nguy hiểm này cả….” Hạo Thiên Diễm nói
Người ta thường nói, lo lắng sẽ loạn, Phong Tà Nguyệt lúc nào cũng suy nghĩ về tình trạng của Lãnh Khuynh Thiên lại đi bỏ xót những điều tầm thường đơn giản nhất.
“ Tiền bối, người lừa ta……” Phong Tà Nguyệt nhìn vị lão ông kia mà vấn.
“ Ha hả… ta ko có lừa ngươi, ta quả thật ở đây gần cả chục năm nhưng mà chưa nghe nói có ẩn sỉ trong đây….” lão ông vuốt râu ha hả cười…
“ Ngài chính là trong truyền thuyết Âu Dương tiên sinh…” Hạo Thiên Diễm cúi đầu hành lễ vấn
“ Ta đích thật là Âu Dương Mộ Hiên, tiểu tử kia, ngươi biết ta sao…” lão giả vấn
“ Đúng vậy, danh tiếng của Âu Dương tiên sinh vang vọng, người đời ai ko biết…” Hạo Thiên Diễm cung kính nói
“ Khá lắm tiểu tử, rất biết ăn nói..!!..” lão giả có vẻ rât hưởng thụ với lời nói của Hạo Thiên Diễm…
“ Tiền bối, người có thể dời núi, đến cứu một người ko?...” Phong Tà Nguyệt lên tiếng. Hắn ko có nhiều thời gian như vậy mà tham gia vào chuyện trò với hai người kia, điều hắn đăm đăm lúc này chính là có thể cứu nàng..
“ Cứu ai…” lão giả ôn hòa mỉm cười nhìn Phong Tà Nguyệt, người trẻ tuổi thật thiếu kiên nhẫn
“ Thê tử của ta…” Phong Tà Nguyệt đáp, giọng nói tuy lãnh thanh nhưng mà nhãn thần ko dấu nỗi thỉnh cầu.
“ Chính là nàng mà ngươi nói……” lão giả nghi vấn
“ Là……” Phong Tà Nguyệt gật đầu
“ Người trẻ tuổi a, hơn năm trước, ta đã lập lời thề hứa với một người, vĩnh viễn ko bước chân ra khỏi Đoạn vô nhai này….ta ko có ý định làm trái lời thề này…”.lão giả than nhẹ.
“ Chỉ cần có thể cứu nàng, Phong Tà Nguyệt nguyện khuynh tẫn tất cả…” Phong Tà Nguyệt kiên quyết nhìn lão giả, nhãn thần quyết tuyệt
“ Kể cả tính mệnh của ngươi…” lão giả có chút cười cợt…
“ Là……” ko chần chờ, ko suy nghĩ, như một cách tự nhiên nhất, Phong Tà Nguyệt thốt ra….
“ Vì cái gì..?...” lão giả có chút mờ mịt, vì cái gì đây….
Phong Tà Nguyệt trầm mặc, vì cái gì ư?...ko vì gì cả, chỉ là nàng là linh hồn của hắn, là tâm linh của hắn…..là hắn tâm, chỉ là..thiếu nàng..hắn.....
“ Tiền bối, cầu xin người xuất núi cứu nàng đi….nàng là một người tốt” Hạo Thiên Diễm bi ai cầu xin.
“ Sao vậy….ngươi cũng có tình cảm với nàng….” lão giả kinh ngạc nhìn hồng y tà mị Hạo Thiên Diễm.
“ Là….” Hạo Thiên Diễm cười khổ. Nàng như vậy ôn nhu, như vậy ấm áp…vô cớ khiến y rung động. Đến khi phát hiện lại muốn thoát khỏi cũng không được.
LOẠN THẾ KHUYNH CA- KHUYNH TUYẾT