Hai người nói chuyện một hồi, Hà Doanh liền ngủ thiếp đi. Nàng đúng là trong tình trạng kiệt sức, ngủ liền một ngày một đêm. Khi tỉnh lại thì đã tới hoàng hôn ngày hôm sau.
Thấy nàng tỉnh lại, Tiểu Hoàn vui vẻ chạy đến bên người nàng, vừa giúp nàng mặc quần áo vừa nói:
- Tiểu thư, ngày hôm nay tướng quân ba lần phái người tới hỏi thăm tình trạng của tỷ. Xem ra, hắn là thật tình quan tâm tỷ.
Hà Doanh cười cười, không nói gì. Lúc này, Tiểu Hoàn còn nói thêm:
- Còn nữa, không chỉ có tướng quân, Lưu Thù cô nương buổi sáng cũng đã tới. Thấy tỷ đang ngủ, cũng không dám đánh thức tỷ.
Hà Doanh vừa nghe, lập tức hỏi:
- Tỷ ấy đến có việc sao?
Tiểu Hoàn chép miệng, thầm nói: "Tiểu thư đối với chuyện Lưu Thù cô nương vẫn còn để ý chút ít."
Nghĩ thầm vừa thông, nàng vội nói thêm:
- À, chỉ nói là muốn cùng tỷ đi ra ngoài chơi thôi.
Hà Doanh gật đầu.
Tiểu Hoàn vừa giúp nàng chải tóc, vừa cẩn thận nhìn sắc mặt của nàng. Một lát sau liền nói tiếp:
- Đúng rồi, ngày hôm nay tướng quân còn phái người tới đưa rất nhiều châu báu nữa.
Nói đến đây, nàng ta trở lên hưng phấn. Vội vàng bỏ công việc trên tay, chạy đến một bên cầm lấy một cái hộp, giống như là dâng lên vật quý cho nàng nói:
- Tiểu thư xem này.
Hà Doanh xem xét thấy đều là một ít trân châu, trâm cài tóc bằng ngọc, bằng vàng, chế tác rất tinh xảo, thoạt nhìn giá trị không nhỏ. Nàng cười cười, thấy bên cạnh không có người ngoài, liền nhỏ giọng nói:
- Được, lấy cất cho kỹ. Sau này ắt có chỗ dùng.
Tiểu Hoàn nén giận nhìn nàng một cái, nhỏ giọng nói:
- Tiểu thư, biết đâu tướng quân hồi tâm chuyển ý thì sao?
Nàng ta vừa nói vừa lén nhìn sắc mặt Hà Doanh.
Hà Doanh cười khổ một chút, nói:
- Nha đầu ngốc, việc ám sát hung hiểm trên đường đi, muội đã quên hết rồi sao? Mặc kệ tướng quân quan tâm là thật cũng tốt, giả cũng tốt. Chúng ta không thể tin tưởng, cũng tin tưởng không nổi a. Cho dù hắn hiện tại đối với ta không hận nữa. Qua dăm ba bữa nữa thì sao? Có mỹ nhân mới vào phủ thì sao? Ta là nữ nhân có cừu hận với hắn, chỉ sợ đến lúc đó sẽ bị hắn tống khứ đến kỹ viện thôi.
Tiểu Hoàn nghe được nàng nói câu này, không khỏi cẩn thận nhìn thoáng qua rèm cửa bên ngoài. Nhìn thấy rèm cửa bên ngoài thoáng rung động, nàng ta vội vàng cúi đầu, vẻ mặt không được tự nhiên.
Hà Doanh không nhận thấy được vẻ mặt mất tự nhiên của nàng ta, tiếp tục nói:
- Tiểu Hoàn, dĩ sắc sự nhân giả, sắc lão cương ái trì (nếu dùng sắc đẹp hấp dẫn người, khi tuổi xuân đã qua khó có thể tiếp tục được ưu ái). Đạo lý này tiểu thư nhà muội vẫn là rõ ràng. Hơn nữa, giữa ta với tướng quân, còn khoảng cách cừu hận sâu đậm như biển. Có lẽ không chỉ có chừng đó. Cho nên đối với hắn, muội không nên tiếp tục ôm hy vọng gì.
Nói đến đây, thanh âm của nàng trở nên trầm xuống, lộ ra một chút bất đắc dĩ và thê lương:
- Chúng ta phải cố gắng bảo vệ tốt bản thân, về sau có thể sống yên phận trên thế giới này. Không cần nhìn sắc mặt người khác, cũng không cần người khác bố thí, có thể sống sót được, ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Tiểu Hoàn nghe đến đó, không khỏi nghẹn ngào. Nàng ta vừa cúi đầu khóc vừa liếc mắt nhìn rèm cửa, thấy nơi đó lay động một chút, rồi không hề rung chuyển nữa. Biết người đó hẳn là đã rời đi, không khỏi tâm trạng buông lỏng, lại nghĩ tới mình che giấu việc này với tiểu thư, không khỏi thấy hổ thẹn.
Nghe được tiếng khóc của nàng, Hà Doanh cười nói:
- Nha đầu ngốc, cái này có gì mà khóc? Cuộc sống còn dài, có rất nhiều hy vọng mà.
Lúc này, Tiểu Hoàn bỗng nhiên chạy đến quỳ trước mặt nàng, đem khuôn mặt vùi vào hai đầu gối của nàng khóc không thành tiếng:
- Tiểu thư, muội xin lỗi tỷ. Vừa rồi tướng quân đứng ngoài rèm cửa, những lời tỷ nói hắn đều nghe được.
Hà Doanh cả kinh, nửa ngày không nói gì. Tiểu Hoàn vừa thấy sắc mặt của nàng, không khỏi càng thêm luống cuống. Nước mắt chảy xuống từng đợt. Nàng ta lui ra phía sau hai bước, liên tục dập đầu, nói:
- Tướng quân ra lệnh cho muội hỏi tỷ việc này, hắn... hắn hung dữ như vậy, muội cũng muốn tiểu thư hoà thuận với tướng quân nên đáp ứng. Tiểu thư, tướng quân sẽ không trách tội tỷ chứ?
Hà Doanh đưa tay nâng nàng dậy, cầm khăn tay lau khô nước mắt của nàng ta, cười nói:
- Nha đầu ngốc, việc gì mà phải khóc chứ.
Nhìn khuôn mặt lo lắng của Tiểu Hoàn, nàng nhìn ra bên ngoài khẽ nói:
- Ta nói những lời đó chẳng nhằm mục đích gì cả. Ta không nói trong lòng hắn cũng hiểu.
Nói đến đây, nàng quay đầu nhìn tiểu Hoàn cười trấn an, nói:
- Biết đâu, sau khi hắn nghe xong, trong lòng lại thấy hổ thẹn đối xử tốt hơn với chúng ta cũng không chừng.
Chẳng qua như vậy thì tâm tư của mình đã bị hắn biết rõ ràng. Sau này muốn chạy trốn chỉ sợ cũng sẽ không phải dễ dàng. Nàng lại nhìn thoáng qua Tiểu Hoàn, nghĩ thầm: "Việc hệ trọng như vậy, muội ấy cũng gạt ta. Tiểu Hoàn thật sự là không biết nặng nhẹ mà."
Nàng trước mặt Tiểu Hoàn một mực vừa là sư (thầy) cũng như là tỷ (chị), gánh vác tất cả trách nhiệm, tự cảm thấy phải đảm nhiệm vai trò là người bảo vệ. Nhưng thật không ngờ, có đôi khi, tiết chế (quản lý không cho làm điều xằng bậy) kẻ dưới cũng phải có phương pháp, có đôi khi, một người thủ hạ trung thành so với tình nghĩa tỷ muội càng thêm tin cậy hơn. Xem ra, đây quả là sai sót quá lớn.
Trong lúc chủ tớ hai người còn đang lo lắng, Lê Thanh trước sau chẳng đưa ra mệnh lệnh gì. Ngày kế tiếp, khi Lưu Thù tìm đến rủ nàng đi chơi, Lê Thanh thậm chí không thèm ngăn cản. Hà Doanh đoán không ra ý nghĩ của hắn, mà cũng không đoán nữa. Vui vẻ cùng Tiểu Hoàn cải trang thành nam nhân, thoải mái từ cửa chính đi ra ngoài, bước lên xe ngựa của Lưu Thù.
Nghĩ tới một chuyện, Hà Doanh không khỏi hỏi:
- Lưu Thù, tỷ nói Lê Thanh sẽ không biết chuyện ca hát của muội ngày đó chứ?
Lưu Thù mở to hai mắt, nói:
- Đương nhiên đã biết. Cha ta đã cùng hắn đề cập qua tài đánh đàn của muội rất hay nữa.
Hà Doanh thoáng cười khổ. Lưu Thù đem khuôn mặt nhỏ nhắn ghé sát tới hỏi:
- Sao hả? Các ngươi còn chưa giải hòa sao? Lần này ta đến thấy hắn rất để ý đến muội.
Thấy Hà Doanh không đáp. Nàng ta cảm thấy mất mặt, cặp mắt đảo một vòng, còn nói thêm:
- Đúng rồi, lần trước nghe nói thích khách kia bắt muội, còn thiếu chút nữa giết muội. Có đúng hay không vậy? Muội bây giờ đã tốt hơn chưa?
Hà Doanh lắc đầu nói:
- Chuyện đã qua, muội không muốn nhắc lại nữa.
Lưu Thù thè lưỡi, liên tục nói:
- Nếu như ta trải qua chuyện như vậy, khẳng định ngủ sẽ không ngon. Nào giống như muội, vài ngày không gặp, càng đẹp ra.
Nói đến đây, nàng ta bỗng chốc trở nên hoạt bát, ghé sát lại hỏi :
- Nói đi, muội dùng phương pháp gì? Da trở nên đẹp như vậy? Không đúng, không chỉ là da, ánh mắt của muội cũng trở nên đẹp hơn. Cả người cũng khác với trước đây.
Hà Doanh sửng sốt, thấy nàng nói rất nghiêm túc. Không khỏi thầm nghĩ: "Lẽ nào, đây là tác dụng của Ngọa Nguyệt Công Pháp kia?" Công pháp này có thể giúp da trở nên đẹp, điều này Hà Doanh biết. Tuy nhiên cả ánh mắt cũng cải biến, nhưng nàng không phát hiện được.
Trong lòng nàng thoáng chốc trở nên kích động: "Nếu như là thật, nói không chừng công pháp này chủ yếu có công năng như vậy. Nói không chừng, có một ngày ta thực sự có thể nắm chặt số phận của mình. Không bao giờ vì Lê Thanh có hận ta hay không, có thể trả thù ta hay không, đem ta tặng cho người khác, đổi với người khác mà sợ nữa. Không bao giờ có những đêm bất an nữa! Nói không chừng, ta đến lúc đó có thể như Lệnh Hồ Hòa có công phu cao cường, muốn rong chơi thế nào thì tự tiên đi."
Nàng hưng phấn đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ánh mắt nhìn bên ngoài không hề chớp mắt. Lưu Thù đưa tay ra trước mắt nàng vẫy vẫy một hồi lâu, nàng cũng không có phát hiện. Không khỏi kỳ quái đẩy nàng vài cái, mới khiến nàng tỉnh dậy.
Lưu Thù cất tiếng hỏi:
- Nghĩ gì mà ngây người ra vậy?
Hà Doanh cười, có chút xấu hổ đáp:
- Muội đang mộng tưởng hão huyền thôi.