Hắn tựa hồ ngây người ra, đứng sững không động đậy, trên mặt thỉnh thoảng run lên. Thiếu nữ thanh lệ kia, thấy được sự xuất hiện của Hà Doanh, đầu tiên là giật mình, sau đó lập tức đoán ra được thân phận của nàng, trên mặt lộ ra vẻ mặt đắc ý và khinh thường, đồng thời thân thể nhích gần sát vào Lê Thanh, rúc càng chặt vào trong ngực hắn.
Còn Hà Doanh chỉ cười khổ một cái, chào Lê Thanh cho có lệ, rồi đi ngang qua hắn. Lúc này, Lưu Thù mới có phản ứng. Nàng ta nhìn Lê Thanh, rồi lại nhìn Hà Doanh, chần chờ hỏi:
-Hà Doanh, muội biết hắn?
Hà Doanh không gật đầu, cũng chẳng lắc đầu chỉ nói:
- Chúng ta đi thôi.
Thanh âm rất nhỏ, nắm lấy tay của Lưu Thù kéo đi, rõ là có điểm không ổn.
Thiếu nữ thanh lệ thấy như thế không khỏi mỉm cười, lại ép sát vào người Lê Thanh. Thấy Lê Thanh không giống như ngày thường sẽ ôm cô thật nồng ấm, thiếu nữ trách móc:
- Lê ca ca, Lê ca ca?
Cô gọi vài tiếng, nhưng Lê Thanh không nghe được, ánh mắt lúc này chỉ nhìn Hà Doanh dường như ngây ngốc.
Nguyệt nhi không vui, lên giọng:
- Lê ca ca! Lê lang…
Lần này, Lê Thanh nghe được. Hắn hơi bối rối nhìn Nguyệt nhi, trên mặt là nét lờ đờ mà nàng ta chưa từng thấy qua. Lúc này Hà Doanh đã nắm tay Lưu Thù đi được vài bước. Lê Thanh bối rối mở miệng nhưng rồi âm thầm cố gắng ngậm lại. Cánh tay đang ôm Nguyệt nhi không tự chủ mà thả lỏng. Ánh mắt thỉnh thoảng nhìn theo bóng lưng của Hà Doanh.
Đi một hồi, Lưu Thù khẽ hỏi:
- Người đó là Lê Thanh?
Hà Doanh gật đầu, không nói gì. Lưu Thù nổi giận đùng đùng:
- Thật không biết xấu hổ. Trước đám đông công chúng mà ôm ấp nữ nhân khác!
Nói tới đây, nàng ta thở dài một tiếng, đồng tình:
- Doanh muội, muội cái gì cũng tốt, không nghĩ tới về phương diện nhân duyên, lại có mệnh khổ như vậy!
“Mệnh khổ?” Hà Doanh vốn đang mất hồn mất vía, nghe được từ này, lập tức giật mình! Nàng ngẩng đầu nhìn đám mây trên bầu trời, lo lắng suy nghĩ: “Mệnh khổ? Ta làm sao có thể cho mọi người biết ta khổ mệnh? Nhân sinh đến bây giờ chỉ là một trò chơi, thua hay thắng cũng chỉ như thế. Ta làm sao để mọi người biết ta khổ mệnh!”
Từ sau khi nghe được hắn nói chuyện với Nguyệt nhi, tâm lý của Hà Doanh rất bất an, đã đạt đến cực điểm của giới hạn! Nàng sợ, thật sự sợ hãi! Trên đường từng gặp chuyện trao đổi thê thiếp, trong lòng nàng, đó là ám ảnh rất sâu đậm. Nàng sợ hãi, mình sẽ có một ngày như vậy.
Bây giờ, nàng đột nhiên nghĩ tới: “Ta sợ cái gì cơ? Trời không tuyệt đường con người! Ta chỉ cần siêng năng luyện công, nói không chừng, trước khi hắn có ý định với ta, ta đã kịp thời rời khỏi nơi này.”
Nghĩ tới đây, nàng mỉm cười, lập tức cảm giác được trong lòng nhẹ hẳn. Nàng định thần nhìn Lưu Thù, nói:
- Vừa rồi nhìn lâu như vậy, có thứ nào vừa ý không?
Lưu Thù nghe nàng hỏi, lập tức hưng phấn, từ trong tay lấy ra một cái vòng đeo, vui vẻ khoe:
- Muội nhìn xem, vật này có phải rất đặc biệt hay không? Vừa tinh mỹ vừa khác thường, thật sự là rất đẹp.
Hà Doanh cầm nó quan sát một lúc, gật đầu nói:
- Thật sự không tệ. Đây là do hoàng kim chế thành ư? Hoàng kim phối với trân châu, không nghĩ đến lại đẹp mắt như vậy.
Chiếc vòng này là do chính Lưu Thù mua, lần đầu được Hà Doanh khen ngợi, nàng ta không khỏi đắc ý, vui vẻ đưa vòng tay qua trái qua phải để ngắm, rồi nói với giọng cực kỳ kiêu hãnh:
- Thật sao? Ánh mắt của ta quả thật không tệ!
Đi được một lát, mọi người đều mệt cả. Lưu Thủ chỉ vào tửu lâu phía trước, nói:
- Đi, đến đó ăn một bữa no nê. Nói cho muội biết, thức ăn nơi đó mặc dù không thể so với tay nghề của muội, cũng là nhất nhì ở Chu thành này. Nhưng quan trọng, nó rất quý giá.
Hà Doanh nghe đến từ quý giá không khỏi sững sờ nhìn nàng ta và cười.
Hai người rất nhanh bước vào trong đó. Bây giờ là giờ cao điểm, tiểu nhị đứng trước cửa đón thực khách, vừa thấy hai nàng, đầu tiên là ngẩn người, tiếp theo đỏ mặt, cúi đầu cung kính hỏi:
- Sáu vị khách quan, định ngồi đâu để dùng cơm?
Lưu Thù đưa cho gã một thỏi vàng, hỏi:
- Có phòng riêng không? Dẫn chúng ta đến đó.
Tiểu nhị ngượng ngùng đứng yên, lúng túng nói:
- Mấy vị tới chậm rồi. Bây giờ chỉ còn chỗ trên lầu hai, không còn phòng riêng nữa.
Lưu Thù phất tay, dễ dãi nói:
- Không còn phòng riêng cũng được, dẫn chúng ta đi.
Tiểu nhị lập tức vui vẻ, đáp:
- Tốt quá, sáu vị, mời theo ta.
Bọn họ vừa vào bên trong đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người, trong đó có một ít nam tử trẻ tuổi nhìn không chớp mắt. Chờ đến khi bọn họ lên lầu hai thì những ánh mắt ấy mới trở về vị trí ban đầu.
Hà Doanh có thính giác nhạy bén hơn người, thỉnh thoảng nghe được có người thì thầm:
- Cái vị tiểu thư cao lớn kia là nữ nhi của nhà nào vậy? Trông thật giống như tiên nữ. Tại sao chưa từng gặp qua nhỉ?
Rồi có người lại nói:
- Có thể đó là thiên kim của Lưu thừa tướng đó. Chẳng phải mọi người đang đồn đãi rằng Lưu thiên kim là đệ nhất mỹ nhân ở Chu thành sẽ được gả cho thái tử làm thái tử phi ư? Trừ nàng ta ra, không còn ai xinh đẹp như vậy nữa đâu.
Lúc này, một hán tử râu dài trạc trung niên nói:
- Vị tiểu thư đó, nhất định không phải là Lưu thiên kim! Thiên kim của thừa tướng ra ngoài lẽ nào chỉ mang chừng đó người hộ vệ? Hơn nữa, ta nghe nói, Lưu thiên kim khí chất cao quý như mẫu đơn. Nữ tử này tựa đóa hoa lan ở sâu trong cốc ẩm ướt. Hình dáng hoàn toàn không giống nhau.
Đám người kia đang còn xì xào bàn tán, thì Hà Doanh đã ngồi xuống trong căn phòng trang nhã. Vừa ngồi xuống, nàng lập tức không được tự nhiên. Bởi vì phía bên kia cửa sổ là một nam một nữ, không phải là Lê Thanh và Nguyệt Nhi thì còn ai nữa? Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Các nàng vừa đến đã khiến cho Lê Thanh chú ý. Hắn ngẩng đầu nhìn Hà Doanh. Hà Doanh quay đầu đi, nhìn sang đám đông, vẻ mặt lạnh lùng như thể không thèm để ý. Lê Thanh nhìn nàng một hồi thì bị tiếng quát của Nguyệt nhi làm tỉnh táo lại. Hắn vội vàng cúi đầu, không còn nhìn sang bên này nữa.
Lúc này truyền đến âm thanh của một thanh niên mặt dài:
- Mỹ nhân xuất sắc ở Chu thành khá nhiều, mười người đã có tám người như thế. Mỹ nhân vừa rồi mặc dù xuất chúng, cũng không phải là người nhất nhì! Nhưng mà, nhìn nàng ăn mặc như thế thì biết gia thế cũng bình thường thôi. Vị nhân huynh muốn thì chỉ cần tám trăm một ngàn là có thể thu vào trong nhà rồi. Cần gì phải đứng một chỗ mà chảy nước miếng?
Hắn nói tới đây, mỉm cười đắc ý. Tiếng cười rất lạ, lọt vào tai người rất khó chịu. Mà lời hắn vừa nói, đối với một vị khuê tú thì lại là lời sỉ nhục. Hà Doanh mặt không đổi sắc nhưng Lưu Thù thì nổi nóng, đặt chung trà xuống bàn định đứng dậy.
Vào lúc này, chỉ nghe Nguyệt Nhi kêu khẽ:
- Lê ca ca! Huynh sao vậy? Huynh định làm gì?
Thanh âm này khiến Hà Doanh và Lưu Thù quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy Lê Thanh đang ngồi gần cửa sổ đứng bật dậy. Thoáng chốc, đã cầm lấy trường kiếm đặt trên bàn xoay người đi xuống lầu!