Lúc đó, Lệnh Hồ Hòa đang tiến lên thì đột nhiên ngừng bước lại. Hà Doanh kỳ quái ngẩng đầu nhìn y, thấy y đang nhíu mày quan sát để ý chung quanh, rồi cúi đầu nói với mình:
_ Doanh muội, ta có chuyện quan trọng phải rời đây trước. Sau này làm cách nào để tìm được muội lần nữa?
Hà Doanh thình lình nghe y xưng hô như vậy, mặt không khỏi ửng đỏ, lời nói kia tuy không nghe rõ ràng, nhưng vẫn gật đầu. Lệnh Hồ Hòa thấy nàng gật đầu, đưa tay ra chạm nhẹ lên khuôn mặt đang ửng đỏ của nàng, ôn nhu nói:
_ Được rồi, ta đi trước đây.
Dứt lời, không đợi Hà Doanh đáp lại, đi vào trong đám đông, thoáng chốc đã biến mất không còn tung tích.
Khi Hà Doanh còn đang bần thần nhìn bóng lưng của y, Tiểu Hoàn đi đến bên cạnh nàng, khẽ nhắc:
_Tiểu thư, chúng ta về thôi!
Hà Doanh gật đầu, rồi nhìn về hướng mà Lệnh Hồ Hòa biến mất, khóe miệng chợt nở một nụ cười, sau đó thì xoay người đi về phía phủ của Lê Thanh tướng quân.
May thay khi bọn họ lén trở về tiểu viện không bị ai phát hiện tung tích.
Ban đầu Hà Doanh còn vướng chút bất an trong lòng. Cho đến khi Tiểu Hoàn lấy nguyên liệu từ đại trù phòng về và báo lại với nàng:
_Tiểu thư, không có chuyện gì! Muội nghe bọn họ kể, Lê Thanh đã rời khỏi phủ từ sớm.
Nghe xong, Hà Doanh mới thở phào nhẹ nhỏm cả người. Bớt đi nỗi bất an, nàng cảm thấy thoải mái hơn. Ngồi một chỗ, hồi tưởng lại cuộc gặp gỡ hôm nay, tim nàng đập nhanh không ngừng.
Tiểu Hoàn hiển nhiên giống như vậy, lúc rửa đồ ăn (đây là chuẩn bị đồ ăn hay rửa bát?), con người thì ở đây, nhưng đầu óc thì lại nghĩ đi đâu, sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Hà Doanh biết rõ gã hán tử khuôn mặt khô vàng đã hù dọa nàng ta. Nhưng gã không chỉ hù dọa một mình Tiểu Hoàn, ngay cả chính mình cũng bị.
Hà Doanh thở một hơi dài. Nàng cảm giác được, bằng bộ dạng của bản thân, muốn không bị khi dễ ở thế giới này, thật sự rất khó. Bởi vậy, sau khi nàng dùng cơm xong đã trở về phòng rất sớm, tiếp tục luyện "Ngọa Nguyệt tâm pháp” của nàng
Nhập định, tâm thần chìm vào trong, từ từ đem thần khí chuyển đến đan điền, cảm nhận được dòng xoáy đang xoay tròn kia. Cũng không biết là qua bao lâu, trước mắt của Hà Doanh biến đổi, chính mình tựa hồ như đang từ từ bay trên bầu trời. Sau đó, thì thấy mình đang nhắm chặt hai mắt, thân thể với tư thế nổi, rồi bay qua, tới phía trên tiểu viện, nhìn sự yên tĩnh của bầu trời đêm. Cùng với bầu trời đêm là giấc ngủ ngon lành của vạn vật.
Đột nhiên, nàng thầm nghĩ trong đầu: "Ta đang là cái gì vậy? Chẳng lẽ nguyên thần của ta đang xuất khiếu ư?" Vừa nghĩ như vậy, cảm giác vừa huyền diệu lẫn thần bí đó lập tức đứt đoạn. Cả người nàng chìm xuống dưới, rồi tĩnh lặng mở mắt.
Khi mở mắt, khóe miệng Hà Doanh lộ ra một nụ cười, trong lòng nghĩ: Cảm giác vừa thật sướng, thật thoải mái. Nàng nằm trên giường, vẫn cứ suy nghĩ, Ngọa Nguyệt tâm pháp" này không giống như bao loại võ công bình thường khác. Nếu như có thể tìm người để chỉ dẫn, vậy thì rất tốt.
Vừa nghĩ đến tìm người để hỏi, nàng lập tức nhớ tới Lệnh Hồ Hòa, khóe miệng lộ thêm một nụ cười. Nàng cúi đầu nhìn bàn tay của mình, cảm giác hơi thở ấm áp kia dường như vẫn còn ở ngay phía trước. Vừa nghĩ như vậy, tim đập càng nhanh hơn. Chỉ trong chốc lát, mặt trở nên đỏ hơn. Hai tay nàng che mặt lại, muốn nó biến mất nhanh đi.
Nhìn bầu trời bên ngoài yên tĩnh, Hà Doanh cảm giác rằng ngày hôm nay trôi qua thật sự rất phong phú, làm cho lòng của nàng, lúc buồn lúc vui, không có cách nào bình ổn trở lại.
Hà Doanh hôm nay thức dậy trễ, bởi vì tối qua mất ngủ. Nàng ngồi trong sân, ngẩng lên ngắm bầu trời, thỉnh thoảng thì nghe được tiếng nói chuyện của người khác, còn có cả tiếng cười. Đột nhiên nàng nhớ đến việc Tiểu Hoàn đã nói qua, Lê Thanh có việc xuất môn.
_ Tiểu Hoàn, bọn họ có nói, khi nào Lê Thanh quay về không?
Hà Doanh quay sang hỏi Tiểu Hoàn đang tưới nước cho rau.
Tiểu Hoàn lắc đầu, đáp:
_Không có nói. Nhưng mà, nghe bọn họ nói, Lê Thanh vốn rất ít khi ở trong phủ tướng quân, xuất môn là việc thường xuyên.
Nói tới đây, nàng ta đứng thẳng người, quay đầu tò mò nhìn tiểu thư nhà nàng mà hỏi:
_Tiểu thư, tỷ lại muốn xuất môn ư?
Hà Doanh hơi ngượng ngùng trả lời:
_Cũng không phải là muốn, mà chỉ có một chút thôi.
Tiểu Hoàn tựa hồ nghĩ ra được điều gì đó, sắc mặt trắng bệch, liền khuyên:
_Tiểu thư, chúng ở lại đây đi. Ít nhất là vẫn an toàn hơn so với bên ngoài.
Xem ra, nàng ta thật sự sợ hãi. Hà Doanh cũng nghĩ: Nơi này tuy an toàn, nhưng mà quá tịch mịch. Hơn nữa, nàng cảm giác được chính mình quá nghèo, muốn nghĩ ra vài việc kiếm một ít tiền để dùng thì tốt hơn.
Sau đó, Hà Doanh ngồi trong sân suy nghĩ, mình nên làm những việc gì, buôn bán những thứ gì mới được nhiều tiền? Dường như có rất nhiều việc có thể làm, cũng có rất nhiều việc không thể, ví dụ như là không cần làm gì lộ diện, mà vẫn có thể kiếm được một đống tiền.
Chủ tớ hai người ở trong sân một lúc, chợt nghe thấy giọng của quản gia Lê Tài:
_Hà tiểu thư, bên ngoài có người tìm.
Vừa nghe giọng này, hai người đều sửng sốt. Hà Doanh bây giờ chính là vị hôn thê của Lê Thanh! Ai lại tìm nàng chứ?
Hà Doanh mở cửa tiểu viện, thân ảnh của Lê Tài đã đứng trước cửa. Phía sau ông có hai nữ tử thanh lệ đứng, chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, cũng là hai người chủ tớ. Một trong hai người thì tương đối đẹp hơn, ăn mặt trang phục vị tiểu thư, đang nhìn mình với nét mặt rạng rỡ.
Sau khi nhìn thẳng vào hai mắt của Hà Doanh, nàng lập tức nói nhỏ nhẹ:
_Hà tỷ tỷ, tỷ thật đẹp. Muội có thể vào trong được không?
Hà Doanh đáp:
_ Đương nhiên là được. Do ta chậm chạp, cô nương xin mời!
Dứt lời, thiếu nữ dẫn nha hoàn ở phía sau duyên duyên dáng dáng bước vào. Lúc này, Hà Doanh thấy Lê Tài vẫn còn đứng đó với vẻ mặt nghi hoặc nhìn mấy người bọn họ, thì liền quay đầu hỏi:
_ Lê Tài, còn chuyện gì không?
Lê Tài thấy nàng mở miệng hỏi, lập tức cung kính trả lời:
_Không, không có việc gì.
Dứt lời, hai con mắt nhỏ đánh giá một hồi Hà Doanh và tiểu thư kia, rồi mới lui xuống. Ông vừa đi, Hà Doanh đã đóng cửa viện lại.
Lúc này, thiếu nữ kia đi tới trước mặt Hà Doanh, vén áo thi lễ, nhẹ giọng nói:
_Chào muội muội, ta là nữ nhi của Lưu tiên sinh, Lưu Thù. Ta từ nơi phụ thân biết được, muội muội rất có tài, tâm liền ngưỡng mộ, cho nên mới đến đây. Xin muội muội đừng chê bai.
Hà Doanh cũng vui vẻ, hoàn lễ rồi nói:
_Tỷ tỷ quá khách khí. Hà Doanh không dám nhận.
_ Rất xứng!
Lưu Thù hai mắt sáng ngời với vẻ sùng kính nhìn nàng, nói nhỏ:
_ Muội muội tài khí hơn người, đương thời hiếm có, không nghĩ tới còn xinh đẹp như vậy. Quả nhiên là tiên nhân chuyển thế a!
Nàng thấy Hà Doanh bởi những lời khen ngợi của nàng mà thẹn thùng, không khỏi nhoẻn miệng cười:
_ Da mặt muội muội cũng thật mỏng. Muội không biết rằng, bây giờ người trong cả thành đều biết đến muội ư.
Chống lại vẻ mặt khó hiểu của Hà Doanh, nàng vừa cười vừa vứt mị nhãn, nói trong đó có một chút giảo hoạt:
_ Muội muội ngày hôm kia đã đánh một bài kinh thế, chỉ trong đêm hôm đó, tất cả ngõ ngách nhỏ xíu đều truyền xướng ca khúc ấy. Lúc ta tới đây, vẫn còn nghe được vài nơi hát ca khúc kia.