Gả vào Nhiếp phủ chuỗi ngày cực khổ của Châu Cẩm Ngôn cũng bắt đầu.
Nhiếp phu nhân luôn nhìn nàng không vừa mắt, dăm ba bữa lại nghĩ cách khó dễ nàng cũng không chịu để nàng tiếp quản trung quỹ. Châu Cẩm Ngôn vốn không có ý định tranh giành quyền quản gia, bà mẫu nói gì biểu gì nàng đều nhất nhất nghe theo, từ đầu đến cuối không thể chê trách điểm nào.
Một ngày của Châu Cẩm Ngôn bắt đầu từ lúc gà chưa gáy kết thúc khi đã vào canh tư, vì vậy mà nàng cùng quân gia đến nay vẫn chưa viên phòng.
Dần dà Nhiếp phu nhân cũng dần bỏ cuộc, dù nàng dày vò thế nào Châu Cẩm Tú vẫn thuận lợi vượt qua được, nếu nàng còn làm lớn chuyện hạ nhân sẽ nghĩ nàng hà khắc với tức phụ.
Xuân về, Châu Cẩm Ngôn gả cho Nhiếp Dương được nửa năm.
Mắt thấy nhập xuân Nhiếp Dương cố ý tặng cho Châu Cẩm Ngôn y phục mới nhưng nàng lại không nhận, nói bá tánh còn quá khốn khổ bảo nàng mặc cẩm y dạo phố nàng làm không được. Nhiếp Dương liền thuận theo ý Châu Cẩm Ngôn phát chẩn cứu tế, tá điền của Nhiếp gia nộp thuế so với những tá điền khác ít hơn, cuộc sống cũng dần khấm khá hơn. Tiếng lành đồn xa chẳng mấy chốc khắp kinh thành truyền tai nhau Nhiếp phu nhân hiền lành thục đức, đoan trang hiểu lễ, thương dân như con khiến người người yêu mến.
Địa vị Nhiếp gia cũng nhờ vậy mà vững như bàn thạch, không ai không tín phục.
“Xuân về rồi, ta lại chẳng biết tặng gì cho quân gia.”
Ngước mắt nhìn lên phát hiện hạnh trong vườn đã nở ngợp trời, hương hoa nồng nàn say đắm nhân tâm.
“Ngươi lấy giúp ta một cái rổ sạch.”
Thu Thủy vâng dạ đáp lời rồi xoay người rời đi lấy rổ sạch, rất nhanh liền quay lại với một rổ tre nhỏ trong tay. Châu Cẩm Ngôn yểu điệu duỗi cánh tay trắng trẻo ngắt một cụm hoa hạnh cho vào rổ, cố ý lựa những đoá đẹp đẽ nào còn nguyên vẹn, nàng nghĩ muốn nhưỡng tửu cho quân gia.
“Thiếu phu nhân muốn làm điểm tâm hạnh hoa sao?”
Châu Cẩm Ngôn mỉm cười lắc đầu đáp: “Quân gia đặc biệt thích ẩm tửu thưởng hoa, ta định nhưỡng một vò hạnh hoa tửu cho nàng, nếu nàng uống thấy thích ta sẽ nhưỡng thêm một ít.”
“Thiếu phu nhân đối với Tướng quân thật tốt!”
“Nàng vừa là ta phu lang vừa là ta nương tử, sao có thể không đối tốt với nàng?” Châu Cẩm Ngôn kề hoa lên mũi ngửi thử, mùi hoa thơm ngát tràn ngập ý vị mùa xuân: “Dù có đối tốt với nàng bao nhiêu ta vẫn cảm thấy không đủ, tốt nhất là cùng nàng đời đời kiếp kiếp không chia không lìa.”
Thu Thuỷ bị dáng vẻ si tình mê mụi của thiếu phu nhân làm cho cảm động, Tướng quân cùng phu nhân ân ân ái ái, chung thuỷ son sắt, thật đúng là hình mẫu phu thê lý tưởng nhất trong kinh thành.
Vừa vặn Nhiếp phu nhân nhàm chán ra vườn đi dạo, thoáng thấy nàng từ xa liền nheo mắt quát: “Ngươi đang làm gì?”
Thu Thuỷ tức thì quay lại kính cẩn hành lễ rồi đáp: “Bẩm lão phu nhân, thiếu phu nhân đang hái hoa hạnh để nhưỡng hạnh hoa tửu cho Tướng quân.”
“Hạnh hoa tửu? Tú nhi còn biết nhưỡng cả hạnh hoa tửu?”
Châu Cẩm Ngôn rụt rè cúi đầu đáp: “Tức phụ nông cạn.”
“Vậy ngươi tiếp tục làm đi.” Nhiếp phu nhân đưa tay ra sau sờ soạng gáy: “Ta cảm thấy cơ thể có hơi nhức mỏi, Thu Thuỷ ngươi đi xoa bóp cho ta đi.”
Nhận ra lão phu nhân muốn cùng nàng nói chuyện riêng, Thu Thuỷ nào dám không nghe theo, cung kính đợi Nhiếp phu nhân đi trước rồi bản thân nối gót theo sau. Vừa vào phòng Nhiếp phu nhân liền đóng sầm cửa lại, sẵn tiện kéo Thu Thủy ngồi xuống ghế.
“Ngươi hầu hạ thiếu phu nhân nửa năm có cảm thấy nàng kì lạ không?”
“Thiếu phu nhân có gì kì lạ?”
Nhiếp phu nhân dùng ánh mắt hận thiết bất thành cương liếc nàng: “Hai ngày trước khi hôn lễ diễn ra ta nghe nói Tú nhi đã bỏ trốn khỏi Châu phủ, do chưa rõ thực hư thế nào nên ta và lão gia cũng không muốn làm lớn chuyện. Nhưng đến ngày thành thân Tú nhi lại xuất hiện, từ đó tính cách của Tú nhi cũng thay đổi, ngươi nói xem có kỳ quái hay không?”
Thu Thủy ngẩn người vài giây rồi thành thật đáp: “Trước đây lão phu nhân bảo nô tỳ điều tra chuyện thiếu phu nhân bỏ trốn, nô tỳ tuy không điều tra được gì nhưng phát hiện một chuyện, chính là cô cô của thiếu phu nhân đột ngột mang theo gia quyến ly khai kinh thành. Lẽ nào đại tiểu thư bị từ hôn chịu không được đả kích mà tức giận bỏ đi?”
“Không thể như thế.”
Nhiếp phu nhân chậm rì rì ngồi xuống nhuyễn tháp, nhất thời đăm chiêu gõ tay xuống bàn: “Luân tỷ vốn không muốn gả Ngôn nhi cho Dương nhi, hôn ước huỷ bỏ nàng là người vui mừng nhất mới đúng. Tại sao đang yên đang lành nàng lại mang gia quyến toàn bộ ly khai kinh thành? Mà Tú nhi tính cách cũng đột nhiên thay đổi, lẽ nào bên trong còn có nội tình gì đó mà ta không biết?”
“Châu gia này gả nhi nữ cũng thật phiền phức!”
Nhiếp phu nhân hung hăng trừng mắt: “Nói bậy!”
--------------------------------------------
Một tháng cuối mùa đông Nhiếp Dương được lệnh xuất binh trấn áp thảo khấu ở phương Nam, đi được nửa tháng mới hoàn thành xong nhiệm vụ. Khi nàng trở về thì cũng là lúc xuân về, trong sân tràn ngập sắc hoa hạnh mỹ lệ. Nhiếp Dương về phòng không thấy Châu Cẩm Tú đâu cả, nhất thời không khỏi mất mát ngồi xuống giường đợi nương tử.
Phải tầm một canh giờ sau Châu Cẩm Ngôn mới hồi phòng, trong tay ôm theo một vò rượu nhỏ, thấy Nhiếp Dương ngồi trong phòng liền ngẩn người đứng chôn chân tại chỗ.
“Ta chỉ đi một tháng nương tử liền quên mất ta rồi sao?”
Châu Cẩm Ngôn đặt bình rượu trên bàn, ba bước thành hai chạy đến ôm chầm Nhiếp Dương: “Quân gia ngài về rồi! Ngài rốt cuộc cũng chịu về rồi!!”
Nhiếp Dương bật cười thành tiếng, ở trên đỉnh đầu nàng liên tục xoa vuốt: “Nương tử, ta thật nhớ nàng.”
“Thiếp thân cũng vậy.” Châu Cẩm Ngôn ôm ghì lấy cổ Nhiếp Dương, nước mắt hàm hồ rơi xuống: “Người đi lâu như vậy thiếp thân thật rất lo lắng, người có bị thương ở đâu không? Nửa thang qua ăn uống thế nào?”
“Ta không sao, bọn thảo khấu này cũng không lợi hại gì chỉ mất nửa tháng đã bắt được chúng.”
“Người trở về là tốt rồi.”
Nhiếp Dương liếc nhìn thứ đồ kì lạ nương tử đặt trên bàn: “Nương tử nàng vừa đi đâu thế?”
Châu Cẩm Ngôn chợt nhớ ra vò hạnh hoa tửu, vội ấn Nhiếp Dương ngồi xuống thuận tay mở nắp vò rượu.
“Tướng công đoán xem đây là gì?”
Nhiếp Dương khịt mũi, hai mắt tức thì sáng lên: “Hạnh hoa tửu!?”
Cẩn dực rót rượu ra đầy một chén đưa cho Nhiếp Dương: “Quân gia uống thử đi.”
“Nàng mua hạnh hoa tửu này ở đây vậy? Mùi thật thơm.”
Vừa nói Nhiếp Dương vừa đem rượu lạnh từng ngụm nuốt vào trong bụng, lập tức một đợt hương hoa hạnh xen lẫn với gió xuân mát mẽ bao phủ tất cả giác quan.
“Là thiếp thân tự nhưỡng.”
Nhiếp Dương thích thú xoa gò má Châu Cẩm Ngôn: “Nương tử của ta thật nhiều tài.”
Nàng thích nhất là dáng vẻ ngượng ngùng của Châu Cẩm Tú, vừa e thẹn vừa dịu dàng như là một đóa hoa hàm tiếu.