Loạn Thế Có Giai Nhân

chương 5

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi cứ ngỡ mình sẽ tỉnh dậy trong bệnh viện nhưng lúc mở mắt ra, tôi lại đang ở trong phòng riêng trong phủ đốc quân. Tôi biết nơi này có một chiếc cửa sổ rất lớn, dù buổi tối có không bật đèn thì ánh trăng vẫn sẽ xuyên qua khung cửa kính chiếu vào trong phòng.

Gương mặt của Lục Chấp dưới ánh trăng dịu dàng đến lạ.

Tôi nằm nghiêng, anh cũng thế.

Anh nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh.

Nhưng giữa chúng tôi lại quá đỗi xa xôi.

Hình như lưng không còn đau nữa, thay vào đó là mệt mỏi.

Căn phòng yên lặng như tờ, khi trước bên tai là tiếng gào khóc, ồn ào; nay mở mắt ra đối diện với bầu không khí tĩnh lặng thế này, tôi vẫn chưa thích ứng được.

Anh không lên tiếng mà gối đầu lên khuỷu tay rồi nhìn thẳng vào mắt tôi, dường như anh không hề quan tâm đến việc tôi đã tỉnh dậy hay chưa.

Tôi đang nghĩ xem mình có nên nhắm mắt lại vờ như đang ngủ hay không nhưng lại cảm thấy không cần thiết.

Chúng tôi cứ nhìn nhau như thế, đôi mắt đen láy của anh sáng ngời, khiến tôi có cảm giác rất quen thuộc.

Tôi nhớ ra rồi.

Khi trước sau khi đợi bà vú ngủ hết tôi sẽ rón rén bò xuống giường rồi chạy đến phòng củi sau nhà tìm Lục Chấp.

Anh nằm nghiêng người trên đống rơm rạ.

Tôi hỏi anh tại sao lại không nằm thẳng người ngủ mà lại nằm nghiêng.

Anh cũng im lặng thế này, rồi chỉ nhìn tôi.

Tôi cảm thấy rất thú vị thế nên cũng học theo dáng vẻ của anh nằm nghiêng người ngủ, chăm chú nhìn anh, phòng củi vừa tối vừa bừa bộn, thậm chí tôi còn không thấy được đường nét trên gương mặt anh, nhưng giơ tay ra là có thể chạm tới.

Tôi rất thích trêu Lục Chấp, nhưng lần nào anh cũng nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của tôi rồi khẽ trách một câu: “Em nằm im đi.”

Khi ấy tôi không biết anh đã ngủ thật hay chưa, thỉnh thoảng tôi sẽ cất tiếng hỏi: “Lục Chấp, anh vẫn đang nhìn em chứ?”

Qua một lúc anh mới trả lời lại: “Ừ.”

Bây giờ, chúng tôi đang nhìn nhau, rõ ràng đến thế, không cần hỏi tôi cũng biết.

Anh đang nhìn tôi.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Có lẽ anh cũng đang đắm chìm trong hồi ức, còn ký ức của tôi lại rất mơ hồ, nhiều hơn nữa tôi cũng không nhớ nổi.

Có lẽ với Lục Chấp, đó cũng không phải là ký ức tốt đẹp gì.

Năm đó anh không có gì trong tay, ăn nhờ ở đậu, lại làm công cho kẻ đã gi//ết ch//ết cha mẹ mình, chắc hẳn anh đã rất đau khổ.

Tôi thật sự không dám tưởng tượng, năm đó tôi còn không sợ ch//ết luôn quanh quẩn bên anh.

May mắn là khi đó tôi còn nhỏ, tôi vốn không phân biệt được người khác đối xử với mình là tốt hay xấu.

Suy nghĩ của tôi đơn thuần đến nỗi, tôi cho rằng thầy giáo suốt ngày vào tay tôi là người xấu; còn các dì hay mua kẹo, chơi với tôi là người tốt.

Sau này tôi mới nhận ra chỉ khi trước mặt cha các dì mới cho tôi kẹo, ôm tôi. Cái của thầy khiến từng con chữ Khải nguệch ngoạc của tôi trở nên ngay ngắn hơn.

Thế nên tôi chưa từng cảm thấy Lục Chấp đáng sợ. Tôi thấy anh rất thú vị, kỳ lạ, và đáng thương, hơn nữa còn rất đẹp trai. Tôi thích ở bên cạnh nói chuyện với anh, cho dù thỉnh thoảng mới được anh đáp lại nhưng tôi cũng không ngại mà ngồi trên bậc thềm đá xanh lắc lư cái chân nhỏ nói từng câu một.

Còn hiện tại, tôi chỉ cảm thấy Lục Chấp nguy hiểm, đáng sợ. Anh là có thể khiến gia đình tôi nhà tan cửa nát bất cứ lúc nào; là kẻ đầu xỏ khiến tôi cảm thấy hổ thẹn, chột dạ, mất đi tôn nghiêm và tình yêu.

Hiện tại tôi giống như bao người khác, không muốn đến gần anh.

Đừng nói là đến gần, thậm chí nhìn anh thôi tôi cũng vô thức nghĩ xem mình có nên nhìn hay không.

“Tống An Nhiên.”

Giọng nói khàn khàn của anh phá vỡ mạch suy nghĩ của tôi.

Tôi chờ đợi anh sẽ nói gì với mình, anh sẽ nói “Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho Tống Côn và Tống Tử Nghiêu” hay là “Cha và anh cả của em là gi//ết ch//ết cha mẹ tôi.”

Nhưng anh chỉ gọi tên tôi mà không nói bất cứ điều gì.

Tôi nghi ngờ có phải mình bị ảo giác hay không.

Giống như bây giờ tôi đang hoài nghi trước lúc ph//ẫu th//uật Lục Chấp có từng đưa cho mặt dây chuyền không.

“Em muốn nói gì?”

“Trước lúc ph//ẫu th//uật, anh đã đưa cho tôi một mặt dây chuyền phải không?”

“Hình như trong đó là chữ tôi từng viết khi trước.”

Dường như anh không nghe thấy những lời tôi nói mà chỉ nhìn tôi, thấy hơi lúng túng nên tôi chỉ đành tự hỏi tự trả lời.

“Lưng tôi sẽ để lại sẹo chứ?”

“Hẳn là rất xấu.”

Lục Chấp giữ im lặng khiến tôi suy nghĩ miên man, tôi không đoán được anh đang nghĩ gì.

Anh không lên tiếng, tôi cũng dứt khoát giữ im lặng. Anh nhìn tôi, tôi cũng né tránh, chúng tôi cứ nhìn nhau như thế cho đến khi tôi cất tiếng gọi tên anh.

“Lục Chấp.”

“Ừ.”

Anh trả lời tôi.

Mỗi lần tôi gọi tên anh, anh đều do dự trong chốc lát, dù là rất ngắn nhưng cũng không khó nhận ra.

Tôi cụp mắt xuống, hỏi anh hệt như hồi nhỏ.

“Anh đang nhìn tôi sao.”

Lần này anh không chút do dự mà thẳng thắn trả lời tôi: “Đang nhìn.”

Đến lượt tôi im lặng.

Tiếng gió thủ thỉ ngoài song cửa nhưng không lùa vào phòng được, chỉ có bóng cây đang đung đưa trong gió, mờ mờ ảo ảo. Tôi đưa tay về phía Lục Chấp, được nửa đường lại thôi.

Tự dưng tôi cảm thấy rất đau lòng.

Có những nỗi đau hằn sâu trong tim, khiến cuộc đời khổ đau nhưng lại không sao mở lời được.

Mối quan hệ giữa tôi và Lục Chấp rất kỳ quái, giữa chúng tôi không có tình yêu, thậm chí còn không có cả hận.

Có thể anh sẽ hận tô,i bởi dù sao thì tôi cũng là con gái kẻ thù, nhưng thú thật tôi không hề hận anh.

Anh tồn tại trong ký ức mong manh nhất của tôi, dù anh đã lấy đi tình yêu và sự tự do của tôi nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy anh đáng thương. Từ nhỏ hình tượng đáng thương của Lục Chấp đã hằn sâu trong trí óc tôi, giờ lại trùng khớp với đốc quân Lục của hiện tại.

Huống hồ nguồn cơn của tấn bi kịch này lại bắt nguồn từ cha và anh cả, bảo tôi phải hận anh báo thù thế nào đây.

Nhưng nếu như anh gi//ết ch//ết cha và anh cả thì sao?

Tôi nghĩ, chắc hẳn mình vẫn sẽ ích kỷ hận anh, không ai cao thượng đến nỗi sẽ tha thứ cho kẻ đã hại ch//ết người thân của mình.

Đổi lại là tôi, tôi vẫn sẽ trả lời như thế, không có ngoại lệ.

Thế nên mới nói, đây là ngõ cụt.

“Tôi nên làm gì đây?”

Nhớ tới lúc trước, khi gặp phải bất cứ vấn đề gì nan giải tôi thường hỏi người khác mình nên làm gì.

Nếu như là anh cả và cha họ nhất định sẽ nói cứ để anh/ cha giải quyết.

Nếu như là Hứa Quân Sơ, chắc hẳn anh ấy sẽ cười nhạo tôi một trận, sau đó xoa đầu tôi rồi nói, được rồi bà cô của anh ơi, để anh giúp em.

Còn nếu như là Lê Âm, chắc chắn chị ấy hy vọng tôi có thể tự mình giải quyết, chị ấy luôn nói rằng tôi có thể có được một cuộc sống khác chị ấy.

Lục Chấp không trả lời tôi, anh nhắm mắt lại.

Tôi cũng nhắm mắt lại.

Trong mắt không có đối phương, ngược lại sẽ dễ mở lời hơn.

“Hôm nay là ngày giỗ của cha mẹ tôi.” Lục Chấp nói.

Hẫng mất một nhịp, tôi không nói nên lời.

“Gi//ết ch//ết Tống Tử Nghiêu ngay trước mặt Tống Côn rồi gi//ết ch//ết Tống Côn là việc tôi muốn làm nhất kể từ khi tôi mười lăm tuổi, tôi dựa vào đó mà sống tiếp.”

Thì ra, nhắm mắt cũng có thể rơi lệ, chỉ là không nhìn thấy giọt lệ trong mắt đối phương mà thôi.

Giọng nói của Lục Chấp khàn khàn, anh chậm rãi lên tiếng.

“Tống An Nhiên, sẽ không có lần sau.”

Lần sau anh sẽ không tha cho cha và anh cả của tôi nữa.

Tôi nhắm nghiền mắt khóc nấc lên, tôi không dám mở mắt ra đối diện với anh.

Tôi sợ trông thấy gương mặt buồn bã của anh, cũng sợ trông thấy gương mặt vô tình của anh.

Tôi cố gắng để giọng nói của mình không còn run, không còn lúng túng nữa.

“Anh không sai nhưng nếu anh gi//ết ch//ết cha và anh cả của tôi, tôi sẽ hận anh, sẽ hận đến mức muốn gi//ết ch//ết anh.”

Tôi cảm nhận được lòng bàn tay man mát của anh đang thay tôi lau đi những giọt lệ vương trên khóe mắt. Rõ ràng tôi đã nghe thấy tiếng nghẹn ngào của anh nhưng rồi tôi lại nghe thấy anh nói bằng giọng điệu bình tĩnh.

“Ừ, tôi biết rồi, tôi chấp nhận.”

Tôi nghỉ ngơi hơn một tuần liền.

của Lục Chấp đã rút hết, anh cũng cho phép tôi ra ngoài nhưng tôi lại không muốn đi.

Hoạt động duy nhất mỗi ngày của tôi là ra vườn ngắm hoa, không thì viết thư cho Hứa Quân Sơ.

Hứa Quân Sơ nói, bác Hứa đã nhận được lời mời từ trường cũ, ông ấy đang chuẩn bị về Nam Kinh dạy học.

Thật ra bác Hứa là một người tài hoa, không đặt chí hướng ở đây, nhưng Hứa Quân Sơ tôn trọng quyết định của ông ấy.

Tôi bắt đầu lo Hứa Quân Sơ cũng sẽ rời đi, cha anh ấy không ở Thượng Hải, tôi cũng đã lấy chồng, bạn học khi trước không nh//ập ngũ thì cũng đi du học, không ch//ết thì cũng bị thương.

Tôi không nghĩ ra được lý do để giữ anh ấy lại.

Cuối cùng cha tôi vẫn đầu quân theo .

Nhà họ Tống vốn là kỳ hào có tiếng, nhưng nay lại trở thành tay sai cho quân .

Thật ra lần trước cha đã âm thầm cho người báo tin này cho tôi biết, nhưng lại bị tôi phản đối.

Ông ấy lại hỏi tôi, tôi có cách gì bảo vệ gia đình này không?

Tôi không nói được gì.

Tôi không có, tôi không hề có năng lực bảo vệ gia đình của mình.

Thế nên tôi cũng không gặp lại ông ấy nữa, bởi vì tôi không thể chấp nhận được việc cha mình lại là kẻ cầu vinh.

Tôi cũng không ngăn cản ông ấy, bởi vì tôi không thể đưa ra bất kỳ cách nào.

Con người luôn bất lực, lạc lõng như thế.

Lê Âm từng nói, nếu như điểm cuối trong cuộc đời định sẵn sẽ là cái ch//ết, vậy thì cả đời này chúng tôi chỉ biết thỏa hiệp chịu đựng còn có nghĩa lý gì nữa, có lẽ ý nghĩa thật sự đều bắt nguồn từ trái tim.

Gia đình trong tim ta, tổ quốc trong tim ta, muốn giữ hay bỏ, muốn cầm hay buông đều từ tâm.

Cha được phục chức hội trưởng hội thương mại, dưới sự giúp đỡ của Satoh anh cả cũng giữ lại được sống.

Tiếc là chân của anh cả đã bị đến tàn tật, nửa đời sau chỉ có thể chống gậy.

Tự dưng người từ những kẻ , gây hại khắp chốn ở Quốc nay lại trở thành ân nhân của nhà họ Tống.

Tôi trốn tránh tất cả, lảng tránh sự thật đáng ra tôi phải đối diện.

Con gái của kẻ giờ cũng trở thành con gái của .

Gần đây Lục Chấp rất bận.

Anh và tướng quân Satoh cũng có qua lại, thực lực của họ tương đương, kiềm hãm lẫn nhau.

Dù cho binh sĩ của hai bên đã từng gi//ết gi//ết trên chiến trường nhưng lãnh đạo của họ vẫn sẽ tham dự chung một bữa tiệc, ăn uống linh đình, cười cười nói nói với nhau.

Chỉ là trong nụ cười ấy có bao nhiêu thật lòng thì không ai biết được.

Mọi người đều hận người , dù là cha tôi người phải dựa dẫm vào người Nhật, hay là Lục Chấp ngạo nghễ trên cao, bọn họ đều căm hận người Nhật.

Tôi không quá hiểu về cuộc tranh giành quyền lực cũng như vấn đề trong của họ.

Tôi chỉ biết tiếng biểu tình bên ngoài ngày càng lớn, người cũng ngày càng nhiều.

Đám người làm miêu tả cho tôi biết: “ chất đống trên xe, đáng sợ lắm.”

Thời thế hỗn loạn, thật sự rất khó cũng rất mệt mỏi.

Những gì tôi nghe thấy khi bước chân ra khỏi cửa nhà là tiếng khóc.

Tiếng khóc con trai ch//ết trên trường, khóc chồng mất tích, xác ch//ết khắp chốn, trên gương mặt họ toàn là tuyệt vọng.

Sự tuyệt vọng ấy khiến cho người khác nghẹt thở, không sao thở được.

Trên đường, lúc tôi cho họ tiền, mọi người đều chạy tới giằng giật,nhưng vẫn sẽ có người bị , bị ch//ết, có rất nhiều con hẻm x//ác ch//ết nằm la liệt.

Sau này tôi mới nhận ra, tôi có thể cứu được một người nhưng không thể cứu được hàng nghìn hàng vạn người.

Dần dần, tôi cũng không dám ra ngoài nữa.

Tôi ích kỷ, hiện giờ nhà họ Tống đã bình an, sống ch//ết là của người khác. Còn tôi ở trong phủ đốc quân, hoa cỏ thi nhau đua sắc.

Đúng vậy, hoa cỏ thi nhau đua sắc là được rồi.

cách tôi rất gần, thậm chí có những sớm tôi còn bị tiếng đánh thức.

cách tôi rất xa, mỗi ngày tôi đều sống trong nhung lụa, dường như tôi vẫn còn là cô chủ kiêu ngạo, cao quý ngày trước.

Tâm lý may mắn đáng thương này vẫn tiếp tục kéo dài cho đến khi Hứa Quân Sơ nói với tôi, anh ấy muốn ra .

Truyện Chữ Hay