Loan Phượng Minh

chương 14: bão cát rít gào

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Do gặp phải tập kích ở hành cung, Da Luật Trăn giục mã đội tăng tốc độ đi đường. Vì để trở về thượng kinh một cách nhanh nhất, bọn họ chọn lộ trình càng ngắn, có điều trên đường ắt phải băng qua sa mạc không một ngọn cỏ.

(戈壁 hay sa mạc Gobi, là một vùng hoang mạc lớn tại châu Á. Trải rộng trên một phần khu vực Bắc-Tây Bắc Trung Quốc, và Nam Mông Cổ. Gobi từng là một phần của Đế quốc Mông Cổ, và từng là nơi nhiều thành phố dọc theo con đường tơ lụa hiện diện. Tiếng Việt cuối thế kỷ còn gọi là Sa mạc Hạn Hải. Theo Wikipedia.)

Mã đội đi ngày đêm chẳng nghỉ suốt mấy hôm liền, mỗi người đều vô cùng cẩn thận, song M vẫn chưa xuất hiện thêm lần nào. Hôm ấy đến được bờ sa mạc, từ sau trưa sắc trời liền trở nên tối tăm. Tầng mây đằng chân trời mới đầu hãy còn mỏng nhạt như khói sương, dần dần càng tích tụ dày đặc, lúc gần đến hoàng hôn, đã trầm thấp đến mức hòa làm một với lằn ranh vắt ngang nơi phương xa.

Nơi này hết sức hoang vu, gió lạnh cuốn thổi cát bay, vần vũ mê loạn trời đất. Da Luật Trăn cưỡi trên lưng ngựa không thể không ghì cương ngừng bước, vung tay ra hiệu cho mã đội phía sau tạm thời dừng lại. Diệp Tư ngồi trong xe ngựa nghe thấy tiếng gió rít gào bên ngoài, vừa mở song cửa sổ ra, liền bị gió cát thổi xộc vào mặt làm rát mắt.

“Phượng Doanh, đóng chặt cửa sổ lại, trông có vẻ chúng ta không thể đuổi kịp đến dịch trạm rồi.” Da Luật Trăn thúc ngựa sang, thay cô đóng cửa sổ. Diệp Tư dụi mắt, cách song cửa nói: “Dừng ngay khúc gió này luôn à?”

“Muốn tìm nơi tránh gió, lỡ như thế gió lớn hơn nữa thì sẽ càng thêm nguy hiểm.” Anh dứt lời, quay đầu chỉ huy mọi người quành lại. Diệp Tư chỉ thấy xe ngựa lắc lư tiến lên, gió cát đập lên song cửa vang rào rào, làm cô cảm thấy cỗ xe ngựa này có thể tan tành bất cứ lúc nào.

Người bên ngoài đang lớn tiếng truyền lệnh, trong nhất thời ngựa hí liên tục, tiếng binh mác va chạm cũng vang lên không dứt. Diệp Tư quấn chặt y sam xoay người, Phượng Vũ đang ngoảnh nhìn cung tiễn bên tay, đây là Da Luật Trăn đặc biệt chuẩn bị cho Diệp Tư để phòng ngừa lại có người đến tập kích. Nhưng lúc này Phượng Vũ lại cầm một nhánh tên mũi tam giác lên, ngưng mắt nhìn hồi lâu.

Từ sau khi rời khỏi Yên châu, Diệp Tư cứ cảm thấy cậu thiếu niên này không bình thường lắm.

Y thường hay ngồi yên bất động như vậy, trừ phi Diệp Tư mở miệng, y tuyệt đối sẽ không chủ động nói chuyện, cứ lẳng lặng ngồi, dường như chìm vào những suy nghĩ riêng. Tuy rằng cũng gặp y được vài ngày, nhưng Diệp Tư rõ ràng cảm giác được y không giống với khi còn ở hành cung Yên châu.

Cô từng thử hỏi Phượng Vũ xem có phải thân thể khó chịu ở đâu không, song y chỉ yên lặng nhướng mi nhìn cô, giống như đang nghiên cứu một cái bình cổ hay một bộ trang sức. Loại ánh mắt dò xét đánh giá này khiến cả người cô đều không thoải mái, thế là cô dứt khoát ngậm miệng, không chủ động bắt chuyện với y nữa.

Xe ngựa càng lúc càng tròng trành, Diệp Tư giữ chặt chỗ dựa lưng, lại thấy hồ cừu vẫn luôn đắp trên đùi Phượng Vũ trượt xuống. Cô khẽ giật mình, thấy y vẫn ngồi ngay hệt như nhập định, không khỏi muốn nhặt lên giúp y. Nào ngờ ngay khoảnh khắc cô khom lưng, chỉ nghe ngựa hí dồn dập, cỗ xe thình lình chấn động, gần như muốn lật ngửa.

Diệp Tư kinh hô ngã sấp về phía trước, Phượng Vũ vội duỗi tay giữ cô lại, nhưng ngược lại bị lực xung động lớn ấy làm cho lật nhào ra đất. “Coi chừng!” Diệp Tư thấy y xô vào cửa xe rắn chắc, không khỏi chồm người lên túm y lại, song lúc này bên ngoài chợt huyên náo, xe ngựa đột nhiên tăng tốc chạy lồng như điên về phía trước, Diệp Tư vịn chỗ ngồi hô lớn với bên ngoài: “Đã xảy ra chuyện gì?!”

Trả lời cô chỉ có tiếng ngựa hí cùng với tiếng gió rít, trong đó còn xen lẫn tiếng kêu sốt ruột của Da Luật Trăn.

Diệp Tư cảm thấy bất thường, tốc độ của xe ngựa này nhanh đến kinh người. Cô xộc đến trước cửa sổ ra sức mở ra, lại giật mình phát hiện cát vàng phủ kín bầu trời, thế giới đã hoàn toàn chìm vào hỗn độn.

Mây đen áp đỉnh, cuồng phong gào thét, trong thời gian cực ngắn, sắc trời u tối hệt như đêm đen. Mã đội vốn có hàng lối chỉnh tề trong khoảnh khắc rối loạn trận hình, Da Luật Trăn dẫn đầu mấy tên vệ binh mạo hiểm gió lốc cật lực đuổi theo hướng bên này, thế nhưng rất nhanh đã bị gió lớn thổi chệch khỏi phương hướng.

“Dừng lại! Dừng lại!” Bọn họ ở phía sau nóng nảy quát to. Diệp Tư cũng ráng sức thò người ra trước căng mắt nhìn, chỉ thấy ngựa bị trận cuồng phong này kinh động đến mức như phát điên. Xa phu liều mạng ghì dây cương, hai con tuấn mã nhảy chồm lên, vậy mà hất xa phu xuống.

Diệp Tư mắt thấy xa phu ngã xuống nền cát vàng, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt, mà hai con ngựa bị kinh động kia vẫn chưa mảy may dừng lại. Trong bão cát mù mịt, thân ảnh đuổi theo phía sau đã càng lúc càng xa. Cô “rầm” một tiếng đóng cửa sổ lại, nắm lấy cửa xe toan mở ra.

“Tỷ định làm gì?!” Phượng Vũ chặn cô lại vội nói.

“Không có người đánh xe nữa rồi! Tỷ phải ra ngoài đầu xe!” Cô muốn đẩy Phượng Vũ ra, lại bị y bắt được cổ tay. “Tỷ có thể làm xe ngựa dừng lại?” Y chăm chăm nhìn cô hỏi.

Diệp Tư không khỏi sững ra, song lập tức nói: “Đi vẫn tốt hơn không đi! Đệ ngồi yên ở đây!” Nói rồi, dùng sức giằng khỏi tay y, ráng mở cửa xe rồi bò ra đầu xe. Lúc này thế gió lớn hơn, cô đã không còn thấy rõ phía trước, cát sỏi hung bạo xoáy lốc đập đến, ngay cả hít thở cũng cực kỳ gian nan. Cô một tay giữ chặt lấy càng xe để mình không đến mức bị rơi xuống, một tay gắng sức với ra muốn nắm lấy dây cương.

Nhưng đang khi ngựa phi nhanh, dây cương đã bị vung rớt sang một bên. Diệp Tư vừa mới thò người ra túm lấy, xe ngựa lại đúng lúc thình lình tăng tốc, cô chỉ thấy trời đất đảo lộn, nhất thời mất trọng tâm lăn ra bên rìa.

Ngay tại lúc này, lại có người từ phía sau kéo chặt mắt cá chân của cô. “Qua đây!” Phượng Vũ nằm rạp trên cửa xe, nghiến răng lôi lại, muốn kéo cô về. Nửa thân người Diệp Tư đã treo lủng lẳng, ngón tay quét qua cát, nhất thời bị mài xát mất một lớp da thịt. Cô dồn hết toàn lực vịn lấy càng xe, đốt ngón tay Phượng Vũ đã trở nên trắng bệch, tay trái y vốn nắm cửa xe, lúc này thấy Diệp Tư vẫn không cách nào chồm người leo lên, lại chợt duỗi hai tay ráng túm lấy cô.

Cuồng phong cuốn loạn tóc dài của cô, Diệp Tư cắn phải mớ tóc rối che mất tầm mắt, sau cùng phóng sức một cái, rốt cuộc nhảy lên đầu xe. Dây cương nắm trong tay, nhưng cô lại không biết phải điều khiển cỗ xe ngựa cồng kềnh này thế nào, chỉ y theo phương thức cưỡi ngựa dùng sức ghì cương, muốn khiến ngựa thả chậm tốc độ lại. Song lúc này ngựa vẫn bị vây trong trạng thái điên cuồng như trước, cô kéo càn kéo bậy ngược lại khiến xe càng rung lắc dữ dội hơn.

“Đừng kéo mạnh thế!” Phượng Vũ trầy trật nép ở miệng cửa xe, nhìn cô lóng nga lóng ngóng.

Diệp Tư quay đầu vội nói: “Đệ biết đánh xe à? Qua đây giúp tỷ!”

Y ngẩng đầu dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn mím chặt môi, lấy hai tay chống thân mình nhích ra phía trước. Diệp Tư thấy y hành động khó khăn, vội vàng xoay nghiêng người duỗi tay qua, Phượng Vũ hơi giật mình, lập tức bắt được tay cô.

“Cứ như vậy, đừng buông tay!” Tiếng gió rít gào, tiếng Diệp Tư vụt lướt qua. Cô trước sau vẫn luôn nắm thật chặt tay y, sợ rằng y rơi khỏi xe ngựa. Nhưng Phượng Vũ không ngồi vững được, xe ngựa xóc nảy một cái là y đã lập tức nắm lấy càng xe, căn bản không thể đón dây cương Diệp Tư đưa qua.

Diệp Tư dưới tình thế cấp bách ôm chặt lấy eo y: “Đệ lo đánh xe thôi, tỷ ôm đệ.”

Phượng Vũ cả kinh, nghiêng mặt liếc nhìn cô một cái, trong mắt chứa đầy ngạc nhiên. Diệp Tư ra sức nhét dây cương vào trong tay y: “Mau!”

Y cái gì cũng không nói, nắm dây cương dùng sức ghìm lại, ngựa vốn xông thẳng không thể không giảm chậm tốc độ. Nhưng bão cát lập tức cuốn tới, ngựa lại kéo xe chạy nghiêng một bên lần nữa, chẳng qua lúc này đất cát càng lúc càng sâu, vó ngựa lún vào trong đó, cộng thêm chạy đã lâu, tốc độ tiến lên đã rất không bằng trước.

“Ngồi yên.” Phượng Vũ chỉ nói một câu, rồi bỗng nhiên nghiêng người khom lưng, thò tay nắm lấy một cái cán dài bên càng xe. Diệp Tư không biết y muốn làm gì, chỉ đành phải ôm cứng y tránh cho xảy ra chuyện, song thấy Phượng Vũ dùng sức vặn cán dài, chỗ bánh xe phát ra âm thanh chói tai, ngựa đang phi nhanh vội hí lên kịch liệt, như là gặp phải trở ngại cực lớn.

Cỗ xe trong cát vàng xóc nảy không ngừng, Diệp Tư vô thức ôm chặt y không buông. Tiếng bén nhọn kia vang bên tai chẳng dứt, ngựa liều mạng chạy đi, đột nhiên bánh xe trật một cái lún vào cát vàng, thân xe ầm ầm lật nghiêng. Diệp Tư trong lúc hoảng hốt túm lấy Phượng Vũ ngã khỏi xe, chỗ này đúng là cồn cát cao ngất, hai người lăn từ dốc đứng xuống, rất nhanh đã trượt rớt tới đáy, ngã cả người toàn là cát bụi.

Tiếng gió rít nhọn như đao, bả vai Diệp Tư đau đến suýt phát khóc. Cô gắng gượng ngóc đầu lên, lại thấy Phượng Vũ đang nhắm hai mắt nằm cách đó không xa, nửa người dưới đã bị cát vàng chảy xuống không dứt chôn lấp.

Cồn cát nhấp nhô như núi đang dần dần sụp đổ.

“Phượng Vũ!” Diệp Tư gắng sức bò qua phía y, nén đau nắm lấy bả vai y, hao hết sức mới lôi y khỏi đống cát được. Cô chống thân trên, hổn hển nhìn Phượng Vũ, vừa định vỗ vỗ mặt để lay y tỉnh lại, y lại chậm chạp mở mắt ra.

“Tỉnh rồi?” Diệp Tư chùi cát bên miệng đi, loạng chà loạng choạng đứng lên, lại khom lưng muốn kéo y ngồi dậy. Nhưng Phượng Vũ lại dùng ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn cô, cho dù là đang trong tình huống cát vàng đầy trời cuồn cuộn không ngớt này, y vẫn yên tĩnh như thế, con ngươi đen thấu như buổi đêm.

Diệp Tư vội nói: “Tỷ cõng đệ đi! Nơi này quá nguy hiểm!”

Y mím chặt môi, vẫn không nói, cô mắt thấy thế gió không giảm, không khỏi nửa quỳ trước người y, bắt lấy cổ tay y rồi muốn cõng y dậy rời khỏi chỗ này. Nào ngờ Phượng Vũ thình lình giãy thoát khỏi cô, Diệp Tư bị cái giãy này của y làm cho suýt chút ngã ngửa, không khỏi đột nhiên đứng lên nói: “Đệ tính làm gì?! Ở đây chờ chết hả?!”

“Cô không phải tỷ tỷ của ta.” Thiếu niên ngồi trên khoảng cát vàng ngước mặt lên, dùng ánh mắt rét lạnh cực độ đăm đăm nhìn cô.

Sắc trời tối mù, gió lốc cuồn cuộn lao đến, Diệp Tư gần như không đứng thẳng được, nhưng cô vẫn cật lực khống chế bản thân: “Sao bỗng nói vậy?”

“Tỷ tỷ của ta từ nhỏ đã biết cưỡi ngựa đánh xe, dù cho tỷ ấy có quên mất người thân của mình, ban nãy trong thời khắc khẩn cấp như vậy, cũng không thể nào không biết vị trí của cán phanh xe.” Ánh mắt Tiêu Phượng Vũ lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn chằm chằm người con gái ngọc bội rối tung trước mặt này.

(Nguyên văn: [抬起头盯着面前这个环佩凌乱的女子] trong đó hoàn bội [环佩] là trang sức bằng ngọc của phụ nữ ngày xưa, được đeo trên váy, thường là dưới đầu gối. Theo Baike. Ảnh cuối chương.)

Cát chảy lẳng lặng xuôi thành dòng chỗ hai người, rất nhanh đã lấp hai chân của Phượng Vũ, dưới cơn gió lạnh xộc đến, sắc môi Diệp Tư thoáng trắng bệch.

Mặc cho bị vạch trần nghiệt ngã như thế, song cô không nguyện chịu thua trước mặt người thiếu niên này. Cô gạt mớ tóc bên má ra, từ trên cao liếc xuống con tin vừa trở về từ địch quốc này, chậm rãi nói: “Vậy cậu nói xem tôi là ai?”

Con ngươi của Phượng Vũ bỗng chốc co lại, dường như y cũng chẳng ngờ đến cô sẽ trực tiếp hỏi ngược lại như thế. “Cô rốt cuộc thừa nhận mình là quận chúa giả mạo rồi?” Y cười lạnh, mắt đầy trào phúng.

“Cậu lúc nào cũng hoài nghi, nhưng vừa rồi nếu không phải tôi, cậu chỉ sợ đã bị cát vàng chôn vùi rồi kìa!” Giọng Diệp Tư có chút run rẩy.

“Vậy nên thế nào? Ta phải cảm kích ơn cứu mạng của cô, sau đó lại cho phép cô tiếp tục lừa gạt mọi người, mượn danh nghĩa quận chúa ba lừa bảy lọc?!” Y nhướng đuôi mày, lạnh lùng nói, “Tỷ tỷ của ta rốt cuộc đang ở đâu?! Là ai cho cô giả làm tỷ ấy?!”

“Tôi đâu có muốn ba lừa bảy lọc!” Diệp Tư lớn tiếng nói, “Từ ban đầu tôi đã nói với bọn họ tôi không phải quận chúa! Nhưng chẳng ai tin tôi cả!”

Tiêu Phượng Vũ ngồi đến là gian nan, hai tay chống đất cát hơi phát run: “Toàn là nói bậy! Cô rốt cuộc là loại người nào?”

“… Nói cậu cũng chẳng hiểu được!” Diệp Tư phất tay áo xoay người, đi đến trước cỗ xe ngựa lật nghiêng. Cung tiễn vốn để trong xe rơi tán loạn đầy đất, cô vịn càng xe muốn nhấc thân xe lên, nhưng ngựa cứ đi lòng vòng hí lên không ngừng, dựa vào sức một mình cô căn bản không thể nhấc cỗ xe nặng trịch lên được.

“Vậy tỷ tỷ của ta đâu?!” Tiêu Phượng Vũ vẫn đang ngồi trên đống cát, trông bóng lưng của cô quát lên.

Cô giữ chặt thân xe, hơi quay đầu qua, chỉ nhìn y một cái, cũng không có trả lời. Y lấy tay chống người nhích gần lại chỗ cô, giọng khàn khàn: “Nói đi! Vì sao không trả lời?!”

Diệp Tư đứng yên, lưng quay về phía xe ngựa, nhìn y trong gió cát càng lộ rõ thân ảnh gầy gò lẻ loi, trầm giọng nói: “Đáp án tôi nói ra, chưa chắc cậu muốn nghe.”

“Ta lệnh cho cô nói ngay bây giờ!” Y mất đi sự lãnh tĩnh ngày thường, bỗng nhiên cầm lấy thanh loan cung trên cát, ra sức kéo dây cung, mũi tên tam giác đen kịt nhắm thẳng ngay mi tâm của Diệp Tư.

Diệp Tư thoáng ngừng thở, chăm chăm nhìn y, chậm rãi nói: “Cô ấy chết rồi.”

Tiếng gió rít gào, ngón tay Phượng Vũ run lên, mũi tên tam giác như chớp điện bổ xuống khói bụi hồng trần, bắn thẳng về hướng Diệp Tư. Lòng cô chợt chùng xuống, đã không thể nào tránh được nữa, dứt khoát nhắm hai mắt lại.

Song nghe thấy một tiếng trầm nặng vang lên, chấn động đến mức cả người cô phát lạnh, mở mắt ra vừa nhìn, tên nhọn đen kịt kia đã cắm vào thân xe bên người cô, đuôi tên màu trắng dừng cách cô sít sao rung lên phần phật.

Cách đó không xa, sắc mặt Phượng Vũ trắng nhợt như giấy, vẫn duy trì tư thế giương cung.

__________

Hoàn bội/ ngọc bội:__________

Tác giả có lời muốn nói:

Về chuyện tiểu Diệp tử ôm Phượng Vũ, tuy rằng là trong lúc nguy cấp, nhưng vẫn tính như tiếp xúc thân mật đi ha ?

Thật ra tính cách Diệp Tử xem như tương đối độc lập, đối với người không thân quen thì cô ấy sẽ không chủ động tiếp cận, càng sẽ không để lộ nội tâm, vậy nên nhìn qua sẽ cảm thấy xa cách với người khác, hơn nữa trong thế giới thực không rõ đầu đuôi gì cả đã bị báo rằng cha mình tự sát, bản thân thì bị bắt đi, trước đó còn thất tình nữa, vậy nên muốn để cô ấy nhanh chóng trao tín nhiệm cho người mình bỡ ngỡ chưa quen là không thể nào rồi. Nếu nói gì mà đặc biệt lãnh tĩnh cơ trí, e rằng không làm được đâu, vì cô ấy cũng chỉ là người bình thường mà thôi.

P.s: Vốn định mấy ngày này viết thêm mấy mẩu chuyện hằng ngày còn đang nằm trong bản thảo, nhưng không may là đại khái mấy chuyện đan xen ập tới cùng lúc mệt quá luôn á, cuối cùng kiên trì không nổi phát sốt luôn rồi… Thế là vừa cập nhật xong là chỉ có thể leo về giường nằm thẳng cẳng thôi…

Truyện Chữ Hay