Lần này, cô đã có thể thanh thản mà nói lời từ biệt rồi.
Sau khi cảm xúc của Phó Tư Điềm dịu lại, Thời Ý giao bức thư nằm dưới đáy túi đeo mà Phó Kiến Trạch để lại cho mình cho Phó Tư Điềm. Phó Tư Điềm đỏ hoe vành mắt đọc hết, tự mình sơn lại những chỗ Thời Ý chưa sơn xong trên bia mộ, lại buồn bã thêm một lúc lâu, cùng Thời Ý thắp hương cho Phó Kiến Trạch, cúi người vái lạy, sau đó xuống núi.
Ánh nắng làm bay đi hơi nước dưới đáy mắt bọn họ, gió núi thổi tan sự nặng nề lúc đến, trên mặt Phó Tư Điềm dần không còn nhìn ra dấu vết đã khóc. Đi đến giữa lưng chừng núi, chuyển hướng, nghênh đón một phạm vi quan sát rộng lớn. Dưới ánh mặt trời, đầy khắp núi đồi là ánh sáng màu bạc lấp lánh, tựa như một dòng sông đang phát sáng. Phó Tư Điềm có tâm trạng cười đùa cùng Thời Ý, hỏi Thời Ý: "Đố cậu kia là gì?"
Thời Ý ngắm nhìn ý cười nơi đáy mắt cô, mây đen trong lòng tan đi. Cô ấy cũng cười, đứng yên, một tay giơ ô, một tay mở túi đeo, bình tĩnh trả lời: "Chắc là cây đi?"
Phó Tư Điềm cũng không thừa nước đục thả câu, cười nói: "Đúng rồi, là cây sơn trà."
Một tay Thời Ý lục lọi trong túi đeo: "Sao lại là màu bạc?"
"Là lớp phản quang, dùng để thúc đẩy sinh trưởng." Phó Tư Điềm nói: "Sơn trà ở Nịnh Thành nổi tiếng lắm, tiếc là bây giờ đã qua mùa rồi."
Cô mời: "Lần sau tầm tháng tư tháng năm chúng ta lại đây đi, có thể tự mình vào hái sơn trà, vừa to vừa ngọt."
Lần sau à. Nụ cười trên khóe môi Thời Ý sâu hơn. Một tay cô ấy thành công rút khăn giấy ra, nâng tay khẽ lau mồ hôi trên chóp mũi Phó Tư Điềm, đồng ý: "Được đó, mình chưa thử bao giờ."
Sóng mắt Phó Tư Điềm như nước, vừa định nói chuyện thì nghe thấy giọng Vương Mai Phân lớn tiếng truyền đến từ trên đường núi: "Điềm Điềm! Tiểu Thời ~"
Tay Thời Ý hơi khựng lại, tiếp đó mím môi, không hề che giấu, thoải mái giúp Phó Tư Điềm lau mồ hôi bên tóc mai, sau đó mới nghiêng người nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Cách đó không xa, Phó Kiến Đào, Vương Mai Phân và Tống Vũ đang xách thùng sắt và thùng nước suối rỗng đi về phía các cô.
Lỗ tai Phó Tư Điềm có chút đỏ, ân cần hỏi han bọn họ: "Chú, mọi người cũng vừa mới xuống à."
Phó Kiến Đào làm như thể chưa nhìn thấy sự thân mật mới vừa rồi của hai người các cô, trả lời: "Đốt giấy tiền hơi lâu."
"Bên ba con có ổn không?"
Phó Tư Điềm gật nhẹ đầu, không nhìn ra có gì khác thường trên sắc mặt.
Phó Kiến Đào nhìn về phía Thời Ý theo bản năng.
Cảm xúc của Thời Ý có chút phức tạp. Cô ấy tự nhận mình không phải là người rộng lượng, đối với việc Phó Kiến Đào từng trách móc Phó Tư Điềm, cô ấy không có cách nào không hề mang khúc mắc giống như trước. Nhưng nhìn sự quan tâm chân thành ngay trước mắt của ông lúc này đây, cô ấy cũng không muốn làm Phó Tư Điềm khó xử, vì vậy bèn siết chặt khăn giấy trong tay, miễn cưỡng đè sự bất mãn xuống, gật nhẹ đầu một cái với Phó Kiến Đào, để ông yên tâm.
Vẻ mặt Phó Kiến Đào thả lỏng, là biểu cảm yên lòng rõ rệt. Ông không nhận ra cảm xúc của Thời Ý, không nói nhiều nữa, đón lấy cái làn trống trên tay Phó Tư Điềm, đánh tiếng: "Đi thôi, mau đi xuống, trời càng lúc càng gắt rồi."
Phó Tư Điềm nhìn theo bóng lưng ông, sóng mắt đong đưa, rũ mi cười khẽ một tiếng. Cô nắm bàn tay đang bung ô của Thời Ý, lấy ô qua nói: "Đi thôi."
Ngữ điệu mềm nhẹ giương cao lên, không mảy may che lấp.
Trái tim Thời Ý không khỏi nhũn ra.
Bỏ đi. Cô ấy thở dài cười theo một tiếng. Nếu Lai Lai đã chọn tha thứ, vậy cô ấy cũng có thể.
Dù sao thì, sau này không thể cho bọn họ cơ hội làm tổn thương cậu ấy nữa. Thời Ý nghĩ như thế, sánh vai cùng Phó Tư Điềm, đi về phía bóng lưng mấy người Phó Kiến Đào.
*
Cả một ngày tiếp theo, đoàn xe đón dâu, cướp dâu, náo tân phòng, pháo hoa, tiếng nói cười rộn rã tràn ngập trong ngôi nhà mái bằng nhỏ bé cũ kỹ của nhà họ Phó.
Nụ cười tươi trên mặt Phó Tư Điềm cả ngày cũng chưa tắt, chỉ có lúc tiệc tối, khi Phó Tư Du kéo Tống Vũ qua, chân thành nói với Phó Tư Điềm "Chị, em mời chị một chén rượu, cảm ơn chị, thật sự", Thời Ý mới nhìn thấy nước mắt lấp lóe trong đáy mắt cô.
Lần này, cô ấy không can ngăn, ánh mắt mềm mại, nhìn Phó Tư Điềm cùng Phó Tư Du, Tống Vũ cụng ly, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Món tráng miệng cuối cùng dọn ra, bữa tiệc sắp kết thúc. Ngoài cổng sân, pháo hoa bắt đầu được đốt, từng tiếng nổ vang, từng chùm tia lửa xẹt qua bóng tối, chạy về phía chân trời, nở rộ trong trời đêm.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn pháo hoa, Thời Ý lại kề sát vào Phó Tư Điềm, bất thình lình hỏi bên tai cô: "Cậu thích hôn lễ kiểu Trung Quốc, hay là hôn lễ kiểu phương Tây?"
Phó Tư Điềm kinh ngạc cúi đầu nhìn cô ấy. Dưới ngọn đèn mờ nhạt, trong mắt Thời Ý như có ánh sao lấp lánh. Trong tiếng ầm ĩ vang trời, Phó Tư Điềm nghe thấy tiếng tim mình đập còn dồn dập hơn, nhiệt liệt hơn cả pháo hoa. Cô cắn môi, lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, dời mắt, cổ họng có chút khô trả lời: "Đều thích."Chỉ cần là với cậu.
Thời Ý cười một tiếng, lén lút nắm chặt tay Phó Tư Điềm dưới bàn, nói: "Mình nhớ rồi."
Phó Tư Điềm không nói gì, chỉ nhìn tay bọn họ nắm lấy nhau, lúm đồng tiền thật sâu, dùng tay còn lại đè lên, nhẹ nhàng vuốt ve.
Mình đợi cậu. Cô hứa hẹn dưới đáy lòng.
Tuy rằng, trong thâm tâm, cô đã sớm gả cho Thời Ý.
*
Mười một giờ hơn, Phó Tư Điềm đưa cô dâu chú rể ra sân bay, giúp Phó Kiến Đào, Vương Mai Phân dọn dẹp nhà cửa, tắm rửa sạch sẽ xong cuối cùng đã có thể về phòng nghỉ ngơi.
Thời Ý bắt đầu sớm hơn cô, đã sấy tóc xong, đang tựa vào lưng giường dùng laptop kiểm tra email công việc. Phó Tư Điềm thấy cô ấy tập trung xem, bèn không lên tiếng gọi cô ấy, định nhẹ tay nhẹ chân lấy máy sấy đi sang phòng kế bên sấy.
Không ngờ Thời Ý vẫn phân tâm, tay vẫn đang gõ chữ trên bàn phím, nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu lại chất chứa vài phần mềm mại, dặn: "Không sao đâu, sấy ở đây đi."
Phó Tư Điềm thích nhìn dáng vẻ Thời Ý làm việc, vừa lạnh vừa sang, có một loại quyến rũ khác lạ. Cô do dự, cũng không nỡ đi, nghe lời cầm máy sấy ngồi xuống bên kia giường, cắm điện, nghiêng người đối diện Thời Ý mà sấy tóc. Khóe mắt vẫn lưu luyến trên người Thời Ý.
Không biết đã sấy được mấy phút, tóc cũng sắp khô, có vẻ như Thời Ý đã xử lý xong công việc trong tay, đóng laptop lại đặt qua một bên. Cô ấy xuống giường đi đến nơi đặt vali, vừa mở khóa kéo vừa nói: "Sắp mười hai giờ rồi."
Phó Tư Điềm tưởng rằng Thời Ý mệt, tắt máy sấy, dỗ dành: "Mình cũng xong rồi."
Thời Ý không trả lời cô, chỉ đi tới trước người cô, quỳ gối ngồi xổm xuống, cầm mắt cá chân trái của cô lên.
"Thời Ý?" Phó Tư Điềm hơi sửng sốt.
Thời Ý ngẩng đầu nhìn cô một cái, khóe môi cong lên, cúi đầu đặt chân trái của cô lên giữa hai đầu gối mình, nhẹ nhàng khéo léo đeo một chiếc lắc chân màu đỏ vào mắt cá chân cô.
Lắc chân mảnh mai tinh xảo, một nửa là dây đỏ, một nửa là vàng, ở giữa là một con thỏ nhỏ chạm rỗng rũ xuống. Đỏ và vàng, những sắc màu quá phô trương, điểm xuyết trên mắt cá chân trắng ngần góc cạnh của Phó Tư Điềm, lại không hề ngột ngạt, chỉ càng tôn lên nước da nõn nà, như sứ như ngọc của Phó Tư Điềm, tiếp nối với cẳng chân thẳng tắp thon dài hướng lên trên, thậm chí còn lộ ra chút gợi cảm trêu ngươi.
Quả nhiên rất thích hợp.
Thời Ý hài lòng, mặt mày giãn ra.
"Quà Thất Tịch." Cô ấy hôn nhẹ lên đầu gối Phó Tư Điềm, ngửa đầu nhìn cô, nửa là đùa vui nửa là nghiêm túc nói: "Phen này trói cậu lại rồi nhé."
Đầu ngón chân Phó Tư Điềm cũng vô thức cuộn lên, trái tim như có bong bóng không ngừng nảy nở. Cô nghiêng người về trước, vòng qua cổ Thời Ý, chất chứa nụ cười đáp: "Cầu còn không được."
Vừa mềm mại vừa quyến rũ, cả người mang theo mùi thơm thoang thoảng đầy mê hoặc. Cổ họng Thời Ý động đậy, nâng cằm định hôn cô, Phó Tư Điềm lại không chú ý đến, lui người về sau, nói: "Mình cũng có quà muốn tặng cậu."
Thời Ý có chút kinh hỉ.
Phó Tư Điềm đứng lên, vội vàng bước nhanh đến cạnh hộp để đồ, lấy ra một túi giấy to nặng đi qua, tặng cho Thời Ý.
"Mở ra xem thử." Cô nói.
Thời Ý rất bất ngờ. Ở đâu hô biến ra cái túi này vậy? Trước đó cô ấy chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Phó Tư Điềm như thể nhìn thấu sự thắc mắc của Thời Ý, giảo hoạt nói: "Mình nhờ Tiểu Ngư mang qua giúp."
Thời Ý nhướng mày, cười như không cười: "Qua mặt nhau cũng khá đấy." Ngoài miệng nói như vậy, nhưng ngọt ngào nơi đáy mắt lại không mảy may che giấu.
Cô ấy nhận bằng hai tay, đứng dậy ngồi xuống giường, cúi đầu mở túi.
Phó Tư Điềm ngồi xuống cạnh cô ấy, cong mắt giải thích: "Mình muốn cho cậu một bất ngờ mà."
Thời Ý hừ cười, không nói gì, tập trung mở quà.
Trong túi có hai hộp giấy, mở một hộp ra, bên trong bày hoa hồng và chocolate tuyệt đẹp. Chocolate vừa nhìn là biết làm theo yêu cầu, bởi vì trên giấy gói kẹo, từng viên từng viên một, đều dùng đường cong đơn giản nhất vẽ nên từng cô ấy.
Vài nét bút lác đác, thế mà lại rất ra gì.
Thời Ý yêu thích không rời tay: "Cậu làm à?"
Phó Tư Điềm gật đầu.
"Hình vẽ thì sao?"
"Cũng là mình vẽ luôn."
Thời Ý ngẩng phắt đầu, trông rất ngạc nhiên.
Phó Tư Điềm bị nhìn đến ngượng ngùng, che mắt Thời Ý lại, không tự tin hỏi: "Là không giống hả?"
Thời Ý kéo tay cô xuống, thấp giọng cười lên: "Là quá giống."
So với trước đây, tài năng hội họa của Phó Tư Điềm đã tiến bộ quá nhiều.
Trong mắt Phó Tư Điềm hiện lên sự vui mừng: "Vậy là tốt rồi." Cô không nói cho Thời Ý biết, thật ra, cô chỉ biết vẽ mỗi cô ấy mà thôi.
Thời Ý nói: "Cảm ơn cậu, mình rất thích."
Món quà mang tặng có thể nhận được sự khẳng định của đối phương, đối với người tặng quà mà nói không có niềm vui nào sánh bằng. Phó Tư Điềm vui vẻ ra mặt, đầy mong đợi mà thúc giục: "Còn một món nữa."
Thời Ý bị cô lây nhiễm, nhịp tim càng tung tăng, càng háo hức hơn trước, mở chiếc hộp thứ hai ra.
Hộp thứ hai nhỏ hơn hộp thứ nhất một chút, Thời Ý bóc giấy gói, nhấc nắp hộp giấy lên, liền nhìn thấy bên trong hộp giấy trang trí thành biển sao mênh mông, có chín mô hình hành tinh nhỏ với chất liệu tinh tế, chi tiết giống y như thật được xếp theo thứ tự, dựa theo mối quan hệ khoảng cách gần xa với mặt trời.
Vừa tinh xảo vừa mơ mộng.
Thời Ý ngỡ ngàng nhìn về phía Phó Tư Điềm, Phó Tư Điềm nắm sao Diêm Vương vào trong lòng bàn tay, nói: "Mình cũng muốn chia sẻ ngôi sao của mình với cậu."
"Muốn chia sẻ vũ trụ của mình với cậu."
"Còn muốn chia sẻ tất cả những điều tốt đẹp của thế gian này với cậu nữa."
Cô thu năm ngón tay lại, nắm lấy sao Diêm Vương, hơi dùng sức một chút, Thời Ý liền nghe thấy, tí ta tí tách, tiếng mưa rơi làm cho người ta cảm thấy yên ả phát ra từ bên trong hành tinh nhỏ, quẩn quanh khắp căn phòng.
Thời Ý hiếm có khi ngẩn người, không còn thấy được vẻ thong dong trầm ổn của thường ngày nữa, đôi mắt sáng lên, cầm sao Hải Vương trên tay theo bản năng, chất chứa đợi mong, dùng ánh mắt hỏi Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm mặt mày dịu dàng, gật đầu với cô ấy.
Thời Ý bèn cúi đầu, khẽ dùng sức bóp nhẹ tinh thể. Lào xào lào xào – Âm thanh như gió thổi sóng lúa vang trong đêm ngọt ngào này, cũng vang trong lòng Thời Ý, làm rối loạn hoàn toàn dây đàn trong lòng cô ấy.
Lồng ngực Thời Ý nóng lên, nhịn không được vuốt ve từng hành tinh một, nắm chặt, tiếng sóng biển, tiếng nước chảy trên dòng suối nhỏ, tiếng ve kêu chim hót... Những âm thanh tốt đẹp nhất của vạn vật trên thế gian – Lai Lai muốn tặng cho cô ấy, Thời Ý đã hiểu rồi.
Thời Ý cầm lấy hành tinh cuối cùng là sao Thủy gần với mặt trời nhất, bóp nhẹ một cái, ngoài dự liệu, lần này không phải âm thanh của thiên nhiên.
Là tiếng kèn harmonica, thổi một nhạc khúc quen thuộc -《Spirited Away》.
Một đoạn nhỏ giai điệu du dương trôi qua, sau đó là tiếng nhiễu ngắn ngủi vài giây.
Thời Ý cảm thấy giờ phút này trái tim mình giống hệt như những hành tinh kia, bị Phó Tư Điềm nhẹ nhàng nắm vào lòng bàn tay, run rẩy, mong đợi.
Cuối cùng, tiếng nhiễu qua đi, giọng nói mềm nhẹ êm tai của Lai Lai của cô ấy vang lên, cô nói:
"Cục cưng, xin lỗi cậu, mình là heo.
Cảm ơn cậu, đã đưa mình về nhà."
Câu nói đùa "Vì mình muốn đưa cậu về nhà" của bản thân trong ký ức và câu "Mình yêu cậu" mềm mại của Phó Tư Điềm trong hiện thực vang lên cùng lúc bên tai.
Phó Tư Điềm đan tay cô ấy, nhìn vào trong mắt cô ấy, đôi con ngươi như nước.
Trái tim Thời Ý, cuối cùng cũng hoàn toàn bị tóm chặt trong đôi mắt này, nổ tung ra.
Cô ấy yên lặng nhìn Phó Tư Điềm, cổ họng vừa khô vừa thô ráp, vành mắt vừa chua xót vừa căng trướng, muốn giữ lại chút rụt rè, nhưng khóe môi lại hoàn toàn mất khống chế.
"Đột nhiên phạm quy như vậy." Cô ấy dùng bàn tay còn trống vuốt ve lỗ tai Phó Tư Điềm, khàn khàn cảm khái. Tựa như bất đắc dĩ, lại tựa như cưng chiều.
Lỗ tai Phó Tư Điềm đỏ như sắp nhỏ máu, tràn ngập trong mắt là nhu tình, hứa hẹn: "Sau này sẽ tranh thủ làm cho nó biến thành thường quy."
Lông mi Thời Ý chớp nhanh, bàn tay đang vuốt ve lỗ tai trượt ra sau đầu Phó Tư Điềm, cuối cùng không kìm lòng nổi, đỡ gáy cô, nghiêng người hôn lên.
Vừa cuồng nhiệt vừa thâm tình.
Phó Tư Điềm ưm một tiếng, nhanh chóng thuận theo vòng lấy cổ Thời Ý, khẽ hé đôi môi, cần gì lấy đó.
Khao khát muốn có được nhiều hơn chiếm cứ nội tâm Thời Ý, Thời Ý ôm cô, làm nụ hôn này sâu hơn, vừa hôn vừa ép về phía trước, để Phó Tư Điềm ngã lên giường.
"Cục cưng, mình cũng yêu cậu..." Cô ấy hôn thành kính như thế, lại mê hoặc như thế, còn cố tình nói với cô khi đang hành động: "Hiệu quả cách âm không tốt lắm đâu nha."
Đồ xấu bụng!
Toàn thân Phó Tư Điềm run rẩy, nước mắt lưng tròng, nhưng ngoại trừ cắn môi nhịn âm thanh xuống, cô không thể nói được thêm gì nữa.
Gà canh bốn cũng đã gáy, Phó Tư Điềm và Thời Ý tắm lại một lần nữa, cuối cùng ôm nhau, kết thúc một ngày mệt lả, thỏa mãn tiến vào mộng đẹp.
Cô lại mơ thấy Phó Kiến Trạch.
Lần này, Phó Kiến Trạch vẫn ngồi trên chiếc giường bệnh mà cô từng mơ thấy vô số lần. Nhưng lần này, cuối cùng ông ấy cũng đã cười.
Ông ấy vẫy tay với cô, cô do dự đi qua, ông ấy nâng tay cô lên, đặt bàn tay đang nắm lại lên lòng bàn tay cô, bỏ vào lòng bàn tay cô một thứ gì đó.
Phó Tư Điềm cúi đầu, nhìn thấy, đó là một ngôi sao.
Lấp lánh phát sáng.
Cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Phó Kiến Trạch, Phó Kiến Trạch cười híp mắt nhìn cô, càng lúc càng trong suốt, biến mất không còn nhìn thấy nữa.
Giường bệnh và căn phòng bê tông cũng sụp theo rồi biến mất, trong chớp mắt, một con đường vừa tăm tối vừa quen thuộc trải ra ngay trước mắt cô.
Cô hoảng sợ nhìn xung quanh, không ngờ lại trông thấy, ở phía cuối con đường, dưới ánh sao, Thời Ý mỉm cười dịu dàng nhìn cô.
Cô sững sờ, không có cách nào suy nghĩ được như bình thường, nhưng vẫn theo bản năng vui vẻ cầm ngôi sao kia trong tay chạy về phía cô ấy.
Từng bước từng bước, từng ngọn đèn ven đường lần lượt sáng lên.
Thời Ý dang hai tay ra, vững vàng đón lấy cô.
Ánh đèn sáng rực, ánh sao đầy trời.
Bỗng nhiên Phó Tư Điềm không còn nhớ nổi dáng vẻ tối tăm đã từng của con đường này nữa.
"Không sao cả, không còn quan trọng nữa." Có một giọng nói cất lên với cô. Phó Tư Điềm ló đầu ra từ vai Thời Ý, nhìn thấy Phó Kiến Trạch đang đứng giữa không trung nói với cô.
Ông ấy vẫy tay chào cô, xoay người, bước vào bên trong ngôi sao rực rỡ.
Ba ơi, tạm biệt.
Lần này, cô đã có thể thanh thản mà nói lời từ biệt rồi.