*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Gấu Gầy
Vali mở toang, bên trong trống rỗng.
Người đàn ông mặc vest trắng sau cú sốc ban đầu đã lấy lại bình tĩnh như thường, thậm chí còn hả hê khi thấy người gặp hoạ, kéo giọng dài hỏi: "Diêm tổng, chúng ta phân công rõ ràng, cậu hộ tống hàng hóa, tôi chỉ hỗ trợ, giờ hàng mất rồi, cậu nói phải làm sao?"
Cơn mưa lớn đã nghẹn cả ngày cuối cùng cũng trút xuống, rơi lên kính tạo thành những vệt nước uốn lượn bẩn thỉu, cuốn trôi bụi bặm tích tụ lâu ngày trên cửa sổ.
Diêm Dã đi đến trước bàn đóng vali lại, cậu cúi đầu im lặng một lúc rồi nói: "Không có gì là không thể lấy lại được, báo cảnh sát đi."
Trạm kiểm tra mở cửa, người đàn ông mặc vest trắng dựa vào cửa, ống quần bị bắn đầy bùn, gã chỉ cúi đầu nhìn nhìn, nhưng không di chuyển: "Báo cảnh sát? Khi cảnh sát Trung Quốc can thiệp, mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối. Để tôi chỉ cho cậu một con đường sáng sủa, giáo sư Phương là một người tốt bụng và dễ tính, hay là cậu xin lỗi ông ấy, sau đó bồi thường một số tiền, mọi chuyện sẽ được giải quyết. Dù sao kẻ trộm cũng khó bắt, tại sao phải đến đồn cảnh sát."
"Trộm?" Ánh mắt của Diêm Dã bình tĩnh đến lạ thường, theo màu mưa âm u ngoài cửa sổ, cậu đặt tay lên vali vỗ nhẹ, theo tiết tấu hỏi: "Anh nói là anh, hay là tôi?"
Người đàn ông mặc vest trắng nhướng lên đôi lông mày gần như đã trụi: "Diêm tổng được biết đến là người xuất sắc trong ngành này, anh không biết kẻ trộm là ai, làm sao tôi biết chứ?"
Diêm Dã tiến lên vài bước, cúi đầu nhìn người đàn ông gầy gò chỉ cao đến vai mình: "Ngoại trừ lần ở nhà vệ sinh, vali chưa bao giờ rời khỏi tầm mắt của tôi. Khoá số mở khóa chỉ mất nửa phút, tiếng nước xả bồn cầu đủ để che giấu tiếng mở vali. Sau đó tôi đã kiểm tra băng dính niêm phong trên miệng vali, nó vẫn còn nguyên vẹn. Loại băng dính này dán rất kín đáo, người không trong nghề căn bản không biết có thao tác này khi niêm phong vali. Nhưng bây giờ xem ra, Trương tiên sinh không chỉ biết, mà còn rất thành thạo, trong vòng hai phút có thể làm xong mọi thứ không chút sơ hở."
Người đàn ông mặc vest trắng "Châc" một tiếng, không cho là đúng: "Tôi thực sự không biết cậu đang nói gì?" Gã nhún vai, chỉ xuống đất, "Ở đây mọi thứ đều phải có bằng chứng, bằng chứng của Diêm tổng đâu? Hay là chỉ nghĩ trong đầu mà không có căn cứ? Vậy thì tôi cũng có thể nghĩ, cậu cũng đã dùng một số thủ thuật để đánh lạc hướng và đổi vali!"
"Lại nói, cậu nói là tôi lấy, vậy đồ đâu?" Gã giang tay ra, "Muốn kiểm tra người tôi không?"
Ánh mắt của Diêm Dã trở nên u ám hơn một chút, cậu nói một cách bất đắc dĩ: "Có thể ra tay tinh vi như vậy, chắc chắn món hàng đã được gửi qua một con đường nào đó."
Người đàn ông mặc vest trắng bật cười, má hóp lên những nếp nhăn khô cằn sâu hoắm: "Năng lực nghiệp vụ của Diêm tổng không xứng với danh tiếng, nhưng dựng chuyện lại rất chuyên nghiệp. Không nói đâu xa, giáo sư Phương chắc cũng sẽ mắc mưu, nói không chừng ông ấy có thể thông cảm và bỏ qua cho cậu."
Gã nhặt một chiếc ô rách từ góc tường, nghiêng đầu nhìn qua lối đi kiểm tra biên giới không còn ai xếp hàng: "Tôi phải quay lại báo cáo, còn cậu thì tự tìm cách giải thích với giáo sư Phương đi."
Vừa định bước đi, không ngờ bả vai lại bị người ta chế trụ, giọng nói của Diêm Dã hòa lẫn trong tiếng mưa như có thêm hiệu ứng âm thanh, cực kỳ trầm thấp: "Trương tiên sinh, tôi cũng muốn cho giáo sư Phương một lời giải thích, cho nên phiền anh đi với tôi đến đồn cảnh sát một chuyến."
"Đi đồn cảnh sát? Diêm tổng biết mình sẽ đối mặt với điều gì không?" Người đàn ông mặc vest trắng lộ ra vẻ khinh miệt trong mắt, "Một khi đã theo quy trình pháp lý, cậu phải bồi thường gấp ba theo hợp đồng. Diêm tổng có thể tự mình chi trả số tiền lớn như vậy không? Hay là để công ty của cậu thực hiện việc bồi thường?"
Câu trả lời của Diêm Dã mang theo chút chế nhạo: "Đây là lần đầu tiên tôi gặp một vị khách không muốn đòi bồi thường gấp ba, Trương tiên sinh không muốn bồi thường, chẳng lẽ chỉ đơn thuần là muốn làm cho danh tiếng trong ngành an ninh của Diêm Dã tôi bị hủy hoại?"
Ánh mắt người đàn ông mặc vest trắng trở nên sắc lạnh!
Diêm Dã tiếp tục phân tích: "Chắc là chủ ý của Thịnh Tự phải không? Anh ta muốn lật đổ tôi, nhưng lại không muốn mang tiếng lừa đảo, cho nên mới không đòi bồi thường mà chỉ khiến tôi mất hàng, mất danh dự, không thể đứng vững trong ngành, để anh ta có thể thay thế."
Diêm Dã giúp người đàn ông đang căng thẳng chỉnh lại chiếc mũ dạ màu trắng ngà, thì thầm gần sát gã: "Cho nên, các người mới không dám báo cảnh sát."
Tay cầm ô của người đàn ông mặc vest trắng run rẩy, gã vội vàng tránh ánh mắt suy nghĩ một lát. Sau khi bình tĩnh trở lại, gã không hề sợ hãi mà cười nói: "Diêm tổng, dù tôi có đi cùng với cậu đến đồn cảnh sát thì cậu có thể chứng minh được đồ trong vali là do tôi lấy không? Có thể lấy lại danh tiếng cho mình không? Danh tiếng của cậu đã mất rồi thì cứ để mất đi, tại sao phải mất thêm tiền bồi thường?"Khung ô bất ngờ bung ra trong mưa, ngăn cách những hạt mưa liên miên, người đàn ông mặc vest trắng đứng dưới ô, nhìn Diêm Dã lần cuối, để lại tiếng cười ngắn ngủi rồi bước chân vào màn mưa bất tận.
Lối đi kiểm tra biên giới trống không, giống như cái vali vừa mới mở ra vậy.
Ở phía bên kia của đường biên giới, thanh niên da ngăm đen vẫn lặng lẽ đứng im tại vị trí cũ, không hề mở ô, để mặc cơn mưa lạnh tạt vào người.
Bước vào lối kiểm tra an ninh, người đàn ông mặc vest trắng ném chiếc ô sang một bên, đứng trên bục kiểm tra an ninh giơ thẳng cánh tay chờ đợi kiểm tra.
Ngay sau đó, chiếc ô cũ kỹ đã được một người nhặt lên từ vũng bùn, đặt dựa vào tường bên cạnh lối đi. Đôi giày da mất đi ánh sáng bước đi trong mưa, văng lên những giọt nước bẩn, bước từng bước dọc theo lối kiểm tra an ninh. Vào ngay khoảnh khắc nhân viên an ninh ra hiệu cho người đàn ông mặc vest trắng có thể qua cửa khẩu, người đó đã nắm lấy cổ áo sau gáy của gã, bình tĩnh nói: "Trương tiên sinh, làm sao anh biết tôi không có bằng chứng?"
Người đàn ông mặc vest trắng quay đầu nhìn Diêm Dã, vừa nhìn thấy ánh mắt kiên định và sâu hút của cậu đã hoảng sợ. Gã vùng vẫy muốn thoát khỏi sự trói buộc của Diêm Dã, giống như một con mồi đang cố gắng thoát khỏi sự săn đuổi của thú dữ, liều mạng giãy giũa!
"A Khôn! Kéo tao qua, nhanh lên, kéo tao qua!"
Người đàn ông mặc vest trắng vươn dài cánh tay, lớn tiếng cầu cứu thanh niên da ngăm đen. Thanh niên như một con báo nhanh nhẹn nhanh chóng lao tới, kéo cổ tay của gã qua đường biên giới.
Cảnh sát biên giới lên tiếng ngăn cản, nhưng thanh niên da ngăm đen không hề sợ hãi, hắn đã kéo được cánh tay của người đàn ông mặc vest trắng qua hơn phân nửa.
Bất chợt, đầu ngón tay hắn đau nhói, tiếp đến là cổ tay. Thanh niên nhíu mày, cách màn mưa nhìn thấy một bàn tay lớn đang đặt lên cổ tay mình.
Nắm chặt, siết mạnh, xoay ngược một cái, rồi đột ngột nhấc lên, cánh tay thanh niên đang kéo người đàn ông mặc vest trắng lập tức bị quật ra sau lưng với tư thế kỳ lạ, giơ cao lên trời, để giảm bớt đau đớn, hắn chỉ có thể cúi người, co rúm lại như một con gà mái.
Ánh mắt sắc như mũi tên của hắn bắn vào Diêm Dã như muốn đâm thủng hai lỗ máu. Người đàn ông cao lớn nắm cánh tay thanh niên da ngăm đen, mặt không cảm xúc nhìn hắn, dùng tay kia nhẹ nhàng tung người đàn ông mặc vest trắng vào bên trong lãnh thổ Trung Quốc, đập xuống đống bùn lầy!
Sau đó, người đàn ông rốt cuộc cũng cười, cậu nhướng mày, dùng khẩu hình nói một câu "Xin lỗi" không hề có thành ý.
Tiện tay đẩy một cái, cậu thả thanh niên ra, sau đó nhìn hắn ôm cánh tay từ dưới đất bò dậy, lau đi giọt mưa trên mặt, đứng đối diện mình.
Mưa càng lúc càng to, nhìn từ xa, cổng quốc gia đã bị gió lớn và cơn mưa xối xả làm mờ đi. Thanh niên và Diêm Dã chỉ cách nhau ba năm mét, nhưng hai người lại đứng ở hai quốc gia khác nhau. Trong mắt thanh niên da ngăm đen có ngọn lửa giận dữ và hận thù mà cả mưa to cũng không thể dập tắt...
Tiếng phanh gấp của ô tô cách đó không xa truyền đến, bánh xe văng nước chưa kịp rơi xuống, một người đã nhảy xuống từ chiếc xe địa hình màu đen. Người đó đội mũ bóng chày, đi giày leo núi, mặc áo gi lê có nhiều túi, bất chấp gió mưa đang đổ xuống người, giơ ngón tay cái lên với Diêm Dã.
Diêm Dã với tay kéo người đàn ông mặc vest trắng lên, lời khinh miệt từ miệng cậu giống như giọng điệu vừa rồi của gã: "Không phải anh muốn chứng cứ sao? Đi thôi, tôi sẽ cho anh xem chứng cứ ngay bây giờ."
Chu Nhất Minh nhếch miệng cười mở cửa xe cho họ, người mặc áo vest trắng trong cơn mưa tầm tã nhìn thấy người đàn ông bị trói chặt như một chiếc bánh chưng trên ghế sau xe, sống lưng gã sụp xuống, chân tay mềm nhũn, khuôn mặt từ thất vọng chuyển sang tuyệt vọng.
"Trương tiên sinh, gặp đồng bọn không chào hỏi một tiếng sao? Dù sao thì thứ anh ăn cắp cũng vẫn còn trên người anh ta mà." Người đàn ông trẻ tuổi cao lớn đẩy người lên xe, cậu nhìn bầu trời vẫn đầy mây đen, vỗ nhẹ cửa xe: "Lái xe đi."
Sau một ngày một đêm, khi Diêm Dã bước xuống cầu thang của đồn cảnh sát, cậu thấy Chu Nhất Minh đang tựa vào tượng sư tử đá.
Hắn vẫn đội chiếc mũ bóng chày đó, túi áo gi lê phồng lên, không biết lại chứa "tấm lòng" của cô gái nào.
"Mọi chuyện đã rõ ràng chưa? Thịnh Tự cũng sẽ bị bắt chứ?" Chu Nhất Minh vội vàng hỏi.
Diêm Dã gật đầu, hai ngày qua cậu gần như không ngủ, bây giờ đầu đau như búa bổ, nói ngắn gọn: "Thịnh Tự sẽ bị bắt giữ, nhưng là lừa đảo hay cạnh tranh không lành mạnh thì khó nói, phải xem phía cảnh sát điều tra thế nào."
"Tự gánh lấy hậu quả." Chu Nhất Minh mắng một tiếng rồi đột nhiên ánh mắt sáng lên, "Cái tên đội mũ hói đầu khi biết thứ mình ăn cắp thực ra là tem giả, hắn có biểu cảm gì? Đần thối lắm phải không?"
Diêm Dã xoa xoa thái dương, trên mặt ẩn ý cười: "Cái vali đã được gã kiểm tra kỹ lưỡng bên trong lẫn bên ngoài trước khi niêm phong, vì vậy khi biết mình chỉ ăn cắp tem giả, gã hoàn toàn sững sờ."
"Đúng vậy, ai có thể phối hợp tốt như hai chúng ta chứ." Chu Nhất Minh duỗi người, "Chỉ cần qua cửa nhà vệ sinh là đã đổi vali."
Hắn cười nói: "Anh bảo tôi đặt năm chiếc vali ở năm nhà vệ sinh dọc đường, ai ngờ gã đến trạm cuối cùng mới gây chuyện, làm tôi khó chịu muốn chết."
Diêm Dã lấy điện thoại ra định gọi cho Tiết Bảo Thiêm, mấy ngày này cậu sợ Thịnh Tự giám sát Tiết Bảo Thiêm nên mới nhẫn nhịn không liên lạc với hắn, bây giờ Thịnh Tự đã trở thành cá trên thớt, đương nhiên không còn e ngại gì nữa.
Bấm cuộc gọi đi, không nghe tiếng gió, cậu định gọi lại nhưng Chu Nhất Minh cứ bám lấy nói chuyện: "Gã đầu hói kia sau khi biết sự thật chắc là không còn gì để nói phải không?"
Diêm Dã nhìn điện thoại lắc đầu: "Gã đã giấu tem giả mà mình ăn cắp trong bồn cầu của nhà vệ sinh, nghĩ rằng sau khi chúng ta rời đi sẽ kêu người ta đến lấy."
Chu Nhất Minh đắc ý tiếp tục nói: "Gã làm sao có thể nghĩ tới, tôi căn bản không lên xe buýt nữa, chỉ đợi bắt người đến lấy đồ thôi."
"Thằng đó là một tên vô lại, dù anh bắt được đồng bọn của gã, gã cũng thà chết không nhận tội, cho đến khi..." Rời ánh nhìn khỏi màn hình điện thoại, Diêm Dã ngẩng mắt lên, cười nói, "Cho đến khi thấy tôi tháo camera quay lén trong vali giả, màn hình hiện ra cảnh gã ngồi trên toilet mở vali, lấy đi tem giả."
"Đã thật!" Chu Nhất Minh vung nắm đấm lên không trung, "Giá mà Thịnh Tự cũng bị thẩm vấn ở Vân Nam thì tốt biết mấy, thật muốn thấy bộ dạng của hắn khi biết cái bẫy mà mình cẩn thận dựng lên bị người ta từng bước phá vỡ."
Tâm tình tốt lành, hắn nâng cằm với Diêm Dã: "Cuối cùng mọi chuyện cũng giải quyết xong, có em gái hẹn tôi rồi, tôi đi trước một bước nhé."
Diêm Dã gọi hắn từ phía sau, giơ nắm đấm, chân thành nói: "Cảm ơn nha, chiến hữu."
Chu Nhất Minh bật cười nắm chặt tay cụng vào nắm đấm của Diêm Dã: "Đừng quên tiền thưởng là được, con mẹ nó, tôi suýt bị Lâm Tri Dịch vắt kiệt rồi."
Nhìn thời gian, trời vẫn còn sớm, Tiết Bảo Thiêm là một con cú đêm, không đi làm thì không bao giờ dậy sớm. Diêm Dã từ bỏ ý định gọi lại cho hắn, xoay người đi về nhà trọ.
Qua mấy con phố, dần dần ít người qua lại, đến nơi hoang vắng, Diêm Dã dừng bước, trầm giọng nói với không khí: "Ra đi, đã theo tôi suốt cả quãng đường rồi."
Lời vừa dứt, một người từ chỗ rẽ bước ra, trẻ tuổi, da ngăm đen, gầy gò, chính là thanh niên đã nhìn Diêm Dã qua đường biên giới.
Diêm Dã nhấc mắt lên, lạnh nhạy hỏi: "Có chuyện gì?"
"Thả chú tao ra." Thanh niên nói tiếng Trung rất cứng nhắc, nhưng cũng có thể hiểu được.
"Đến đồn cảnh sát mà tìm." Diêm Dã không muốn nói nhiều với hắn, "Còn chuyện gì nữa không? Không có thì nhường đường."
"Tao từng ở Tam Giác Vàng*," tiếng Trung kém cỏi của thanh niên như cành cây khô gãy, sắc nhọn, "Người như mày tao đã giết mấy thằng rồi."
(Tam giác Vàng là vị trí giáp ranh giữa 3 nước Myanmar, Thái Lan, Lào, với địa hình rừng núi hiểm trở, lại là khu vực giáp ranh nên rất thuận tiện cho các tổ chức tội phạm quốc tế ẩn nấp, lẩn trốn cũng như sản xuất, vận chuyển túy đi các nước, khiến nơi đây trở thành trung tâm sản xuất tuý lớn thứ 2 trên thế giới.
Dựa vào chi tiết này có thể chứng minh A Khôn ở bên Lào hoặc Myanmar.)
Diêm Dã nở nụ cười, tâm tư khẽ động, bắt chước lời nói của Tiết Bảo Thiêm: "Thật đáng tiếc, tao không ở Tam Giác Vàng cho nên không thấy nhiều thằng ngốc như mày."
Thấy thanh niên không có phản ứng gì, Diêm Dã suy nghĩ một hồi, cảm thấy có lẽ đối phương không hiểu ý nghĩa của hai từ "thằng ngốc". Cậu bật cười lắc đầu, cuối cùng cũng không thể học được cách nói chuyện châm chọc người khác của Tiết Bảo Thiêm.
Không muốn lãng phí thời gian nữa, Diêm Dã bước nhanh về hướng nhà trọ, nhưng không ngờ sau lưng lại truyền đến tiếng bước chân phát lực cực nhanh. Cậu nhíu mày, nhanh chóng lách người, tránh được một cú đấm nặng!
"Ở nước của tao, không chỉ giết người là phạm pháp, mà ngay cả đánh nhau cũng là vi phạm pháp luật đấy." Diêm Dã từ từ siết chặt nắm đấm, trong mắt ẩn chứa vẻ sắc lạnh, "Nhưng tự vệ chính đáng thì không phạm pháp!"
Đối mặt với sự tấn công lần nữa của thanh niên, Diêm Dã đột ngột căng cơ bắp, trực tiếp lao ra, đối đầu với bóng người đột ngột xông tới. Quyền đấm sượt qua tai, cậu một tay dùng lực, theo đà bắt lấy vai của thanh niên, năm ngón siết chặt, như muốn nghiền nát xương của hắn!
Thanh niên mạnh mẽ xoay người, khéo léo phá giải lực đạo của Diêm Dã, ngay sau đó hắn giơ một chân lên, đá mạnh vào bụng Diêm Dã!
Diêm Dã cực kỳ bình tĩnh, lực cánh tay của cậu rất mạnh, một tay nắm lấy bắp chân của thanh niên kéo mạnh về phía trước, sau đó đột nhiên quay một vòng, một chân quét ngang, quét thanh niên ngã xuống đất.
Nhìn thanh niên nằm trên mặt đất, ánh mắt Diêm Dã giống như sắt lạnh: "Quay về nước của mày đi, ở đây không chào đón mày."
Ai ngờ, thanh niên lại đứng lên sau mỗi lần thất bại. Hắn lật người dậy từ dưới đất, bước nhanh một cái đã vọt đến trước mặt Diêm Dã, lại là một trận chiến kịch liệt!
Nhưng những đòn đánh tự phát không thể sánh được với sự chính xác và ổn định từ việc luyện tập chuyên nghiệp hàng năm, thanh niên liên tục bị đẩy lùi, dần dần suy yếu.
Bỗng nhiên, thanh niên nheo mắt lại, lướt qua đầu vai Diêm Dã nhìn về phía sau cậu, hét lớn: "Tiết Bảo Thiêm, bắt lấy Tiết Bảo Thiêm!"
"Cái gì!"
Diêm Dã kinh hãi, nhanh chóng quay đầu lại, nhưng vừa mới nhìn thấy con phố trống trải đằng sau thì cậu đã bị chặt mạnh một cú vào gáy.
"Làm sao mày... biết cái tên Tiết Bảo Thiêm?" Cậu chưa kịp nói hết câu, đầu lại bị đấm thêm một cú nữa!
Trước mắt tối sầm, Diêm Dã ngã ầm xuống đất!
—-----
Lời Gấu Gầy: mấy bà lưu ý xem kỹ chú thích ( *) trong chương 78 và chương này nha, bởi vì chương sau có nhắc đến nước láng giềng, hai chi tiết trên xe có tiếng Lào và Myanmar + với A Khôn lăn lộn ở Tam Giác Vàng chứng tỏ nước láng giềng được nhắc tới là Lào hoặc Myanmar.
—-------