*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Gấu Gầy
Gần công trường có một khu chợ đêm nhỏ, dọc theo con đường chỉ khoảng ba trăm mét, nhưng có đủ thứ từ quần áo, thức ăn đến giải trí.
Mì bò tạp được rưới dầu nóng, phát ra tiếng xèo xèo, tỏa ra mùi thơm nức mũi. Trương Thỉ bẻ đôi đôi đũa sử dụng một lần, cạo đi vụn gỗ, ngồi xổm xuống, gắp lên một đũa mì.
Cậu ăn rất chăm chú, không mấy chú ý đến náo nhiệt xung quanh, chỉ khi uống nước mới nhìn ngó một chút, mỗi lần ánh mắt đều lướt nhẹ qua góc kia bàn, sau đó lại quay trở lại bát mì của mình.
Ăn mì xong rồi trả tiền, cậu đi dạo quanh chợ đêm, đi một chút dừng một chút, ngắm nhìn những món đồ chơi nhỏ. Quên mất đã để chai nước ở gian hàng nào, cậu vội vàng quay lại tìm, vô tình chạm mặt ba người đàn ông đứng cách mình vài mét, Trương Thỉ vì đang vội vã nên chỉ nhìn thoáng qua, không chú ý đến sự ngạc nhiên và bối rối trong ánh mắt bọn họ.
Tìm lại được chai nước, cầm trên tay, Trương Thỉ đứng trước cửa một ngân hàng. Đây là ngân hàng duy nhất trong bán kính vài cây số, có máy ATM, có thể rút tiền 24/24.
Cậu đẩy cửa bước vào, nhưng không đi về phía máy ATM, bên cạnh cửa có một chiếc hộp sắt màu hồng, trên đó in dòng chữ "Máy phát bao cao su miễn phí".
Trương Thỉ lấy chứng minh thư dán vào khu vực chỉ định, tiếng bíp vang lên, một hộp bao cao su rơi xuống khu vực lấy hàng.
Bao cao su mỗi tháng chỉ được lấy một lần, mỗi hộp có năm cái, Trương Thỉ mới đến công trường không lâu, chỉ lấy một lần, đã sử dụng hết vào người đàn ông cậu đưa về từ phố bar.
Không phải do Trương Thỉ dũng mãnh phi thường, mà do cái đầu tiên xé ra vô tình rơi xuống đất, cái thứ hai đeo vào cảm thấy không thoải mái, thay cái thứ ba vẫn vậy, mãi đến cái thứ tư mới hiểu ra là cái bao nhỏ quá, không phù hợp với "cậu nhỏ" của mình.
Gượng gạo làm hai lần, người đàn ông cậu đưa về chửi bới không ngừng, Trương Thỉ vừa làm vừa nghĩ, lúc đó mình đã bị quỷ ám hay sao mà lại đưa anh ta về đây chứ?
Đêm hôm đó gió lạnh, Trương Thỉ dựa theo bình luận trên mạng tìm đến một quán bar gay trong thành phố. Cậu đứng trước cửa quán, quan sát địa hình xung quanh, theo thói quen xác định vị trí cửa sau của quán bar.
Cậu rẽ vào con hẻm bên cạnh, ánh sáng trở nên mờ tối, ánh đèn từ phố lớn không chiếu tới chỗ sâu trong hẻm nhỏ, ban đầu cái bóng của mình còn dài, sau đó tối đến mức ngay cả cái bóng cũng không thấy nữa.
Có người.
Dù không nhìn rõ, Trương Thỉ vẫn cảm nhận được phía trước có người, cậu bước chậm lại, tiếp tục đi về phía trước.
Một người say rượu đang ngồi trên đất, tựa vào tường, đầu rũ xuống, có thể nhìn ra được người này rất gầy vì hắn chỉ chiếm một chỗ hẹp.
Hẻm không rộng, Trương Thỉ bước qua chân người đàn ông. Cậu nhìn chắc chắn vị trí cửa sau, xoay người trở về, lại bước qua chân người đàn ông lần nữa, nhưng bên ngoài đùi đột nhiên có một bàn tay lạnh giá dán lên!
Ngón tay quấn lấy quần, Trương Thỉ bị người đàn ông say rượu kéo lại.
"Đưa tôi đi." Giọng người đàn ông có chút yếu ớt.
Trương Thỉ do dự một chút: "Tôi còn có việc."
Cậu trả lời nhẹ nhàng, nhấc chân lên, thoát khỏi bàn tay đó: "Anh tìm người khác giúp đi."
Nhưng ngay sau đó, chân dài lại bị tên say rượu ôm chặt, da thịt nhạy cảm bên trong đùi bị siết chặt, Trương Thỉ rùng mình, cắn vào khoang miệng trong má.
"Đưa tôi đi, xin cậu đấy."
Chân nóng như lửa đốt, Trương Thỉ đẩy hai tay kia xuống, nhưng không ngờ lại bị nắm lấy bàn tay.
"Cậu muốn gì cũng được." Giọng của gã say rượu có chút run rẩy.Vân tay mềm mại khiến cho suy nghĩ của Trương Thỉ giãn ra, cậu muốn nhanh chóng đuổi người đàn ông khó chịu đi, nên ăn ngay nói thật: "Tôi đến đây để tìm người ngủ cùng."
"Được thôi." Người đàn ông không suy nghĩ đã trả lời, hắn ngẩng đầu cam đoan lần nữa, "Ông đây có thể."
"Anh ra đây... bán dâm à?"
Một tiếng "ừ" vừa nhẹ vừa chậm làm Trương Thỉ dao động trong lòng.
Cậu chậm rãi ngồi xổm trước mặt người đàn ông, tay thò vào vạt áo hắn, sờ lên phần eo ấm áp.
Eo mỏng và hẹp, lại rất dẻo dai, làn da mịn màng trơn láng, cậu khẽ nghiêng người, một mùi hương nước hoa xông vào mũi: "Chỗ tôi hơi xa, điều kiện bình thường."
Tay dùng sức, nắn chỗ da thịt bắt đầu nóng lên: "Có được không?"
Người đàn ông ưm ư vài tiếng, đột nhiên dùng tay nắm lấy cổ áo của Trương Thỉ, ngả người về phía trước, cằm tựa vào vai, hung dữ như mèo: "Đừng có lải nhải, mau dẫn tôi đi."
Sau đó, Trương Thỉ hơi hối hận.
Lần đầu tiên cậu khai mặn, không cần người đẹp như tiên, ít nhất cũng phải dễ nhìn. Nhưng người đàn ông cậu dẫn ra khỏi con hẻm mặt đầy vết bầm xanh tím, che gần hết làn da, ngoài việc có thể xác định làn da khá trắng, cằm thon gọn, lông mi dày, còn lại không biết trông thế nào.
Suốt quãng đường cứ nghĩ có nên vứt bỏ hay không, nhưng cuối cùng tính xấu như chó thích đánh dấu lãnh thổ đã chiếm ưu thế, Trương Thỉ cắn răng, nhắm mắt chấp nhận.
Cũng may còn có một cái mông đẹp, cao, vểnh, tròn.
Thu hồi suy nghĩ, cất bao cao su vào túi, Trương Thỉ đẩy cửa ngân hàng ra, liếc mắt nhìn bóng cây bên đường rồi bước về phía công trường.
Ra khỏi chợ, là một đoạn đường hoang vắng, ánh trăng nửa khuất, gió nhẹ cây lặng.
Tiếng bước chân sột soạt từ phía sau truyền đến, Trương Thỉ vung tay xuống, một con dao bấm xuất hiện trong tay...
Gió núi ban đêm tranh nhau ào ạt thổi vào cửa sổ mở toang, hung dữ cuốn quanh người thanh niên gần như trụi, tàn nhẫn cắt lấy chút hơi ấm còn sót lại trên cơ thể cậu.
Thanh niên bị trói hai tay sau lưng, chỉ mặc một chiếc quần đùi ngắn, bị người ta đè nửa quỳ trên mặt đất. Hắn cúi đầu, đôi mắt âm trầm, vẻ mặt tương đối bình tĩnh.
Đột nhiên, cửa lớn của biệt thự bật mở, gió lạnh dẫn đầu xông vào, tạo thành dòng chảy đối lưu với cửa sổ chưa đóng, phất tung rèm cửa kêu lao xao, thanh niên trụi lại nổi da gà.
Bước vào cửa là một người đàn ông cao gầy, theo sau là hai tên đàn em, vẻ mặt không được tốt.
"Bắt được rồi à?" Hắn nói với giọng đầy hận thù, vài bước đã lao tới trước mặt thanh niên, giơ chân đá ngã.
"Mày cái thằng gay chết tiệt, tao đã nói sớm muộn gì tao cũng sẽ giết mày!"
Thanh niên nằm trên đất thân hình cao lớn, vai rộng lưng dày, cơ bắp cuồn cuộn. Dù bị trói, cũng không hề tỏ ra yếu thế, dây thừng trói chặt, cơ ngực căng phồng, lại càng làm lộ ra vẻ đẹp bạo lực.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đôi mắt phun lửa đang từ trên cao nhìn xuống, trong mắt lộ ra một chút nghi hoặc: "...Anh là hai trăm tệ?"
Hai, trăm, tệ!
Tiết Bảo Thiêm nhớ lại tờ hai trăm tệ vả vào mặt mình, cùng câu nói "Không thể nhiều hơn nữa, anh không có đẹp trai".
"Mẹ kiếp! Tao thấy mày không muốn sống nữa rồi!"
Tiết Bảo Thiêm lại sử dụng chiêu cũ, giơ chân đá, đôi ủng da mang theo sức mạnh ngàn cân, đá cao rơi nhanh, lẽ ra phải là một cú đánh mạnh, nhưng không ngờ thanh niên đang quỳ trên đất lại lanh lợi tránh đi, khiến Tiết Bảo Thiêm đá hụt, suýt nữa ngã vấp.
Dùng sức quá mạnh, đế giày chạm đất, làm cho nửa chân tê dại. Tiết Bảo Thiêm đi cà nhắc tức giận, chỉ vào vài vệ sĩ mặc đồ đen đứng bên cạnh thanh niên: "Tao thuê tụi bây đến làm cái đéo gì? Tất cả đều con mẹ nó ăn cứt à! Đè nó xuống cho tao!"
Thanh niên trên đất bị hai ba người khống chế, không thể trốn tránh, chịu đựng hơn mười cú đá cực mạnh của Tiết Bảo Thiêm.
Bị đạp lung tung một trận, thanh niên nhổ ra một bãi máu, sắc mặt âm trầm giương mắt nhìn Tiết Bảo Thiêm, tuy thở hổn hển nhưng giọng điệu lại bình thản đến lạ thường, không nóng không lạnh nói lý: "Chuyện lần trước cũng không thể hoàn toàn trách tôi được, hơn nữa tôi cũng đã xin lỗi anh rồi, tiền tôi cũng đã đưa, là do anh không lấy."
Nhắc đến tiền, Tiết Bảo Thiêm lại càng tức giận, miệng mắng chửi tìm đồ vật tiện tay xung quanh.
Thanh niên không muốn chịu da thịt chịu khổ thêm nữa, vội vàng nhanh chóng phân bua: "Hơn nữa, những vết thương trên người anh bị người ta đánh, đều là tôi đã bôi thuốc cho anh, sau đó cũng vậy. Chúng ta không phải đã nói là sẽ bỏ qua chuyện này, không nhắc lại nữa sao, sao anh còn tìm tôi tính sổ?"
Tiết Bảo Thiêm cảm thấy răng mình như muốn mài nát, buổi tối một tháng trước là khoảnh khắc tăm tối nhất trong cuộc đời hắn. Hắn bị đánh một trận tơi bời mà không có lý do, sau đó lại bị người này nhặt về nhà, chơi hắn xong còn không cho phép hắn chửi, đe dọa hắn chửi một tiếng sẽ bị chơi một lần, hắn uất nghẹn như một quả bóng sắp nổ, mình đầy thương tích, đau đớn đến mức không thể di chuyển nửa bước.
Thanh niên này nửa chừng đã rời đi một lúc, mua hai tuýp thuốc mỡ và mấy gói mì ăn liền, vừa dùng bếp điện nhỏ nấu mì, vừa bôi thuốc lên những vết thương bầm tím của hắn.
Tiết Bảo Thiêm là một thiếu gia da trắng thịt mềm, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ, thuốc mỡ mát lạnh, tạm thời giảm bớt cơn đau. Do đó, mặc dù hắn có ý định chống cự, nhưng cũng không nhiều, đẩy đưa một hồi rồi cũng chấp nhận.
"Đau nhất là chỗ phía sau! Con mẹ nó mày là con lừa à, không cân nhắc một chút cái thứ bố của mình với... cái kia sao? Nếu đặt vào thời cổ đại thì mày đã bị thả trôi sông, bây giờ cũng phải bị thiến bằng hoá chất!"
"Anh vẫn muốn kiện tôi à?" Tay bôi thuốc của thanh niên dừng lại phía sau cổ Tiết Bảo Thiêm, lơ lơ lửng lửng, không nhẹ cũng không nặng, khiến người ta đề phòng lo lắng.
Tiết Bảo Thiêm há miệng vài lần, cuối cùng vẫn nhụt chí, anh hùng không sợ thiệt trước mắt, sau này ông nội sẽ không để yên cho mày!
Tiếng vặn nắp vang lên, thanh niên dường như đã thay thuốc mỡ khác. Cảm giác lạnh lẽo từ phía sau truyền đến, Tiết Bảo Thiêm bỗng nhiên rùng mình, lưng cứng đờ trong chốc lát!
"Cậu làm gì vậy?" Giọng nói thay đổi, hắn cố gắng quay đầu nhìn lại phía sau, run rẩy hỏi.
"Bôi thuốc cho anh, không phải anh nói đau sao."
"Con mẹ nó tôi tự làm được, không không, tôi không bôi đâu, mau lấy ra đi!"
Thanh niên cảm thấy hắn hay phàn nàn oán trách, quay lưng không để ý đến hắn nữa, cúi đầu trước bếp điện nhỏ tập trung nấu mì.
Tiết Bảo Thiêm gọi điện cho người tin cậy của mình, bảo anh ta đến đón. Khi cúp điện thoại thì mì đã chín, thanh niên ngồi trên ghế nhỏ đang cúi đầu ăn mì.
Hương thơm của mì lan tỏa khắp căn phòng chật hẹp.
Bụng Tiết Bảo Thiêm sôi sùng sục, đau dạ dày kinh khủng. Hắn đã uống một bụng rượu, còn bị đánh bị chơi, bây giờ bụng đã trống rỗng, mong chờ được cho một chút đồ ăn nóng hổi.
"Muốn ăn một chén không?" Thanh niên hỏi mà không ngẩng đầu lên.
"Ai mà ăn con mẹ nó ba cái thứ này." Tiết Bảo Thiêm tức giận quay mặt đi.
Năm phút sau, hắn quay lại trong căn phòng tràn ngập mùi thơm của mì: "Thôi được, tôi chỉ húp một ngụm nước mì thôi đấy."
Đoạn ký ức này là điều Tiết Bảo Thiêm muốn xóa bỏ nhất, vừa nhát gan vừa hèn hạ. Bao đêm mộng mị, hắn đều ảo não muốn vả miệng mình một cái!
Đi một vòng quanh biệt thự, hắn tìm được một cái gạt tàn thuốc thuỷ tinh, treo nó lên đầu ngón tay, thong dong quay trở lại trước mặt thanh niên, từ từ ngồi xổm xuống.
Thanh niên ngẩng đầu, nhìn kỹ Tiết Bảo Thiêm, rồi mới nói: "Hóa ra anh trông như thế này."
Tiết Bảo Thiêm nghĩ về bản thân một tháng trước, mặt mũi bầm dập, tức giận đùng đùng: "Chết tiệt! Mẹ kiếp..."
"Nói chuyện trước đã." Thanh niên nói tiếp, "Bớt chửi thề đi."
Tiết Bảo Thiêm kìm nén cơn giận, nghiến răng nói: "Được, Trương Thỉ, vậy theo ý mày, nói chuyện trước." Hắn dùng gạt tàn thuốc vỗ nhẹ vào má thanh niên, "Tao là một người đàn ông bình thường bị một thằng gay chết tiệt như mày...., mày nói xem món nợ này phải tính thế nào?"
Trương Thỉ trẻ trung, ngũ quan tuấn lãng, non nớt mà đàn ông.
Hắn suy nghĩ một lúc, trong lời nói có chút chân thành: "Tôi là gay, không thể đánh giá được chuyện này đối với anh tổn thương bao nhiêu, nếu anh thực sự không thể vượt qua, thì cứ tự nhiên đánh tôi một trận."
"Đánh mày một trận?" Tiết Bảo Thiêm cười lạnh, "Tất nhiên là phải đánh, nhưng..." Hắn hơi nghiêng người, áp sát tai thanh niên, "Nhưng tao cũng sẽ cho mày được nếm thử xem người bị làm loại chuyện này mức độ tổn thương có, bao nhiêu, lớn."
Thân thể đột ngột lùi ra, Tiết Bảo Thiêm trong ánh mắt nghi hoặc của Trương Thỉ, giơ tay tàn nhẫn đập xuống, chiếc gạt tàn thuốc bằng thủy tinh nặng nề đập mạnh vào đầu thanh niên, da thịt lập tức xé ra một vết thương hở, máu tươi ấm nóng chảy xuống!
Thanh niên rên một tiếng, nhưng sống lưng vẫn thẳng, không hề lay chuyển.
Tiết Bảo Thiêm chậm rãi đi tới trước sofa ngồi xuống, hai chân vắt chéo, châm một điếu thuốc. trong làn khói mờ ảo ẩn chứa nụ cười xấu xa: "Đàn ông thật đấy, ráng mà kiên trì, lát nữa đừng sợ."
Máu chảy dính vào một bên mắt thanh niên, lông mày khẽ nhíu lại, cậu trầm giọng hỏi: "Anh còn muốn làm gì nữa?"
Tiết Bảo Thiêm liếc nhìn tên đàn em đứng phía sau, có chút không kiên nhẫn: "Người chưa đến à?"
"Đến rồi, đang đợi bên ngoài."
Khóe môi nhếch lên: "Vậy thì cho vào đi."
Cánh cửa biệt thự mở ra lần nữa, lần này cùng với gió núi là vài cô gái váy áo bay bay, trời lạnh đến thế mà vẫn hở hang đôi chân trắng nõn và ngực nóng bỏng, ánh đèn sáng lên, sóng ngực dâng trào.
Các cô gái trang điểm đậm đứng thành hàng, Tiết Bảo Thiêm quét mắt qua, nhẹ nhàng chế nhạo: "Sao lại chọn người như vậy? Tao không nói rõ trên điện thoại sao?"
Tên đàn em phía sau vội vàng cúi người tiến lên, giải thích: "Đám đàn bà này tụi em tìm kiếm từ ba hộp đêm, thực sự là mấy gái già xấu nhất rồi đó anh."
Tiết đại thiếu gia phát cáu: "Đậu má, kinh doanh hộp đêm bây giờ làm ăn có tâm đến vậy luôn sao? Hay là gái già gái xấu không được sa ngã?"
Hắn vung tay một cái, có chút bất đắc dĩ: "Thôi được rồi, đem tiền tới đây."
Mười chồng tiền mặt xếp ngay ngắn, Tiết Bảo Thiêm ngồi vắt chéo chân lắc lư đôi giày da cao cấp.
Hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho mấy cô gái đến xem thanh niên Trương Thỉ đang quỳ trên đất: "Chỉ cần đêm nay phục vụ tốt cho cậu ta, số tiền này sẽ thuộc về các cô."
Trương Thỉ: "!!!"
—------