Loài Chim Mà Quý Khách Đang Tìm Kiếm Hiện Không Tồn Tại

chương 14: nắm bắt tình hình

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Gấu Gầy

Tiết Bảo Thiêm giao mèo con cho trợ lý, các thành viên hội đồng quản trị mặc vest ngồi hai bên bàn dài, ba hắn ngồi chính giữa, anh rể Nguỵ Hoa đang nói chuyện, giọng nói dừng lại ở "Triển vọng tương lai".

Giày da dính bụi bặm và đất vàng bước trên sàn nhà sáng bóng, bước chân không nhanh không chậm của Tiết Bảo Thiêm gần như đi qua toàn bộ phòng họp, ngồi vào chỗ trống bên phải ba mình, hắn miễn cưỡng giơ tay, ra hiệu cho anh rể tiếp tục.

Vết hôn trên cổ rất rõ, Tiết Bảo Thiêm lại treo lên bộ dạng tửu sắc hoang dâm, Tiết Khôn nhìn qua phản ứng của mọi người, thấp giọng mắng: "Mày lại chạy đi chơi bời lêu lổng ở đâu vậy?"

Tiết Bảo Thiêm kéo cổ áo, trấn an ba mình: "Chẳng phải không làm trễ việc quan trọng sao?" Rồi nhìn về phía anh rể Nguỵ Hoa, "Phó tổng Nguỵ đã nói xong chưa? Nói xong thì đến lượt tôi."

Hắn lấy kế hoạch từ tay trợ lý, thuận miệng hỏi: "Mèo đâu?"

Giọng nói của Tiết Bảo Thiêm không nhỏ, làm trợ lý hơi ngại ngùng, thấp giọng nói: "Đã để trong văn phòng của anh rồi."

"Cho nó nước uống, bật điều hòa lên."

Mở tài liệu, giọng nói hơi lạnh của Tiết Bảo Thiêm mang theo một chút khàn khàn sau cơn say: "Tôi tin rằng các vị đã xem qua kế hoạch mà tôi nộp cho hội đồng quản trị, tôi đề nghị thêm vào khu vực bán chuyên biệt thuốc và thực phẩm chức năng có cùng nguồn gốc Đông y trong chuỗi cửa hàng dược phẩm Thụy Tường..."

Một giờ sau, trong phòng họp rộng lớn chỉ còn lại một mình Tiết Bảo Thiêm, con mèo vừa xấu vừa nhỏ cuộn tròn trên cái ghế bên cạnh hắn đang ngủ, bụng nó phập phồng đều đặn, nhẹ nhàng hít thở.

Cửa phòng họp được mở ra, Nguỵ Hoa đeo kính vàng bước vào, gã rất đẹp trai, ăn mặc lại chỉnh tề, rất có phong cách doanh nhân thành đạt.Cầm một tập tài liệu trong tay, gã chậm rãi đi tới đối diện Tiết Bảo Thiêm, hai cánh tay chống lên bàn họp, khóe môi nhếch lên một độ cong vừa đủ để coi là khinh miệt: "Tiết Bảo Thiêm, đang tự mình nếm trải mùi vị thất bại à? Dù kế hoạch làm tốt hơn nữa cũng có ích gì? Cuối cùng không phải vẫn không có ai ủng hộ sao?"

Mở tập tài liệu trong tay, Nguỵ Hoa lắc đầu: "Làm thật là chi tiết, dữ liệu hỗ trợ cũng rất lớn, việc thực hiện cũng có triển vọng, vậy tại sao lại không được thông qua nhỉ?"

Tiết Bảo Thiêm đặt chân lên bàn, ngón giữa dựng thẳng trước môi, âm thanh vừa nhẹ vừa tản mạn: "Suỵt, mèo của tôi sợ chó, anh nói nhỏ thôi."

Nguỵ Hoa lúc này mới chú ý đến con mèo bẩn thỉu, đồng tử co lại, gã cười lạnh: "Có vẻ như Tiêu thiếu giờ chỉ có thể chiếm được lợi thế trên miệng mồm."

Tiết Bảo Thiêm đồng ý gật đầu: "Có thể chiếm được cái gì thì chiếm, dù sao cũng tốt hơn là không chiếm được gì."

Kìm nén cơn giận, Nguỵ Hoa kéo một cái ghế ngồi xuống, đặt tập tài liệu trong tay lên bàn: "Cậu nói nếu kế hoạch này được nộp cho hội đồng quản trị dưới tên của tôi, kết quả sẽ như thế nào?"

Tiết Bảo Thiêm vuốt đầu con mèo nhỏ: "Toàn bộ thành viên đều thông qua?"

Nguỵ Hoa dùng ngón tay gõ nhẹ hai cái lên bàn, đó là cử chỉ nhỏ khi gã vui vẻ hoặc đắc ý: "Đây chính là khoảng cách giữa tôi và cậu, cậu không có bằng cấp, không có văn hoá, không có nhân phẩm, hành động quái dị không đáng tin, dù có tầm nhìn tốt nắm bắt được cơ hội làm ăn thì sao? Ai dám tin một người như cậu?"

Tiết Bảo Thiêm im lặng một lúc, sau đó dùng điếu thuốc kẹp giữa ngón tay chỉ vào Nguỵ Hoa, nụ cười rất rộ: "Tôi thực sự thấy thương cho muỗi nhà anh, đậu trên mặt anh một đêm cũng không hoàn thành được nhiệm vụ KPI." Hắn đưa điếu thuốc vào miệng, hai gò má sâu, thổi ra khói thuốc rồi nhướng mắt, "Không ai thông qua đề xuất của tôi, chẳng phải vì anh đã mời từng người trong hội đồng quản trị đi uống cà phê sao? Kế hoạch của tôi vừa trình, anh đã bận rộn ngay, công việc chuẩn bị trước làm rất tốt, hiệu quả không tồi, nếu không tỏ ra nguy hiểm, thì đã hoàn hảo rồi."

Nguỵ Hoa đã từng suy ngẫm về việc tại sao mỗi khi đối đầu với Tiết Bảo Thiêm, gã luôn bị kích động bởi dăm ba câu chọc giận của đối phương, cuối cùng lại thất thế. Bây giờ gã mới bừng tỉnh, nhận ra nguyên nhân là do Tiết Bảo Thiêm luôn có thể bắt được chỗ đau sâu kín của mình, nói trúng tim đen, không hề kiêng nể.

Ánh mắt sau cặp kính trở nên rực lửa, Nguỵ Hoa đột nhiên thay đổi sắc mặt: "Nếu không có tôi, Tiết gia các người dù có nắm giữ bao nhiêu cổ phần đi chăng nữa, cũng sẽ bị mấy lão hồ ly kia nuốt sạch, còn mong lấy được quyền lên tiếng? Mơ đi!"

Lời nói giận dữ đầy hận thù đã đánh thức giấc mơ đẹp của mèo con, con mèo hoa nhát gan kêu meo một tiếng rồi trốn vào góc ghế.

Tiết Bảo Thiêm đứng dậy ôm nó vào lòng, ve cho đến khi nó cảm thấy an tâm mới lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông đối diện: "Nguỵ Hoa, anh biết tại sao tôi chưa bao giờ lột da anh, phơi bày tâm địa của anh không? Một là mấy năm trước anh quả thực đã giúp ba tôi củng cố địa vị ở Thuỵ Tường, hai là anh vẫn luôn quan tâm đến chị gái tôi. Nếu không có hai điều này, bằng những thủ đoạn lén lút của anh, tôi đã giết anh từ lâu rồi!"

Hắn ôm mèo đi ra ngoài, để lại một lời cảnh báo không mặn không nhạt: "Giữa hai chúng ta muốn đấu thế nào cũng được, dựa vào bản lĩnh của mình." Tay chạm vào tay nắm cửa, hắn dừng bước, quay đầu nhìn Nguỵ Hoa, "Nhưng điều kiện tiên quyết là anh phải chân thành với ba tôi, chung thuỷ với chị gái tôi, nếu không, chỉ với những chiêu trò bẩn thỉu kia, anh thực sự chẳng là cái đinh gì cả."

Cửa mở ra rồi lại đóng, tiếng meo meo dần xa, từ từ không nghe thấy nữa.

Buổi tối, Tiết Bảo Thiêm cảm thấy buồn bực, tụ tập bạn bè uống rượu, một đám người ầm ĩ đau đầu, khiến hắn càng bồn chồn hơn nữa.

Có người tươi cười nịnh hót đến mời rượu, Tiết Bảo Thiêm xoa huyệt thái dương, trong lòng thầm chửi rượu hôm qua quá mạnh, một chai rượu gạo mười mấy tệ làm hắn say cả một đêm, giờ đây xương cốt đều rã rời.

Hắn cụng ly với người khác, chỉ nhấp một ngụm, ôm một cô gái lấy điện thoại ra, gửi cho Trương Thỉ một tin nhắn: Có ai liên lạc với cậu không?

Chờ mãi không thấy trả lời, Tiết Bảo Thiêm "Đệt" một tiếng, cúi đầu cười khẩy: "Đã cho cậu mặt mũi quá rồi."

Sau một buổi tối náo nhiệt cùng với lũ bạn ăn chơi, lúc Tiết Bảo Thiêm ngồi vào trong xe dạ dày cuồn cuộn không ngừng, hắn nhét cho tài xế lái hộ một tờ tiền, lắp bắp đuổi người: "Anh đi trước đi, tôi cần phải nghỉ ngơi một chút."

Uống nửa chai nước, cảm thấy đỡ hơn một chút, không khí trong xe ngột ngạt, Tiết Bảo Thiêm hạ cửa sổ xe xuống. Gió lạnh thổi vào, tiếng giấy vang lên xào xạc, nâng mắt lên, hắn nhìn thấy bản kế hoạch đặt trên bảng điều khiển, đưa tay lật lật, phát ra một tiếng thở dài thất vọng.

Điện thoại trong túi rung lên hai cái, Tiết Bảo Thiêm liếc nhìn thời gian trên bảng điều khiển, ước chừng là mấy lời trách mắng hàng ngày của ba hắn.

Vuốt màn hình, hộp thoại đầu tiên nhảy ra lại là của Trương Thỉ, bốn mươi phút trước đối phương đã trả lời tin nhắn: Rất nhiều.

Đù má, thật là ngắn gọn.

Tiết Bảo Thiêm tìm một tư thế thoải mái, gọi điện cho Trương Thỉ, hắn rảnh rỗi đến mức nhàm chán, định tìm chút niềm vui cho mình.

Điện thoại được kết nối rất nhanh, giọng nam trầm thấp hoà lẫn với tiếng ồn xung quanh.

"Đang ở ngoài à?" Tiết Bảo Thiêm nhìn lại đồng hồ, "Cuộc sống về đêm phong phú thật đấy."

"Trên xe buýt."

"Đi đâu?" Tiết Bảo Thiêm thờ ơ hỏi.

"Quán bar." Trương Thỉ nghiêm túc nói, "Có người trên ứng dụng hẹn tôi đến quán bar gặp mặt."

Tiết Bảo Thiêm bật dậy từ ghế phụ, kìm nén cảm giác chóng mặt, phấn khích không thôi: "Thật sao? Nhóc Trương, lần này cậu phải thật đàn ông, gặp mặt phải hào phóng, mời người ta uống chút rượu ngon, tối nay tới công chuyện luôn! Có tiền không? Không có tiền thì ông chủ Tiết đây chuyển cho cậu."

Tiếng báo trạm của xe buýt vang lên trong điện thoại, tiếp theo là một trận ồn ào, Tiết Bảo Thiêm phải áp chặt điện thoại vào tai mới nghe được tiếng thì thầm căng thẳng của Trương Thỉ: "Hai Trăm Tệ, tôi không có kinh nghiệm, anh đến giúp tôi quan sát một chút đi."

—-----

Truyện Chữ Hay