Trên đường trở về thiên giới thần long xa bay qua gần Vạn Hoa giới thì Sát thần thiên tôn ra hiệu cho nó dừng lại, một nam nhân cầm quạt đứng đợi hắn từ bao giờ.
''Thiên tôn, lễ tế trời năm nay thật náo nhiệt a, hoành tráng đến nổi phá hủy một góc của thành đông, tế đàn thì khỏi nói rồi.''
Ông ta cười khẩy :''Dám hỏi thiên đế ý của ngài là sao? Bổn tôn không hiểu cho lắm, lễ đó do lão phu chủ trì không biết từ bao giờ thiên đế lại quản tới chuyện của lão phu?''
''Ta chỉ muốn khuyên thiên tôn hủy bỏ luôn cái nghi lễ tế bằng máu yêu quái đó đi với cả... Với cả ta nghe nói trong đại lễ xuất hiện ma huyết.''
''Hahaha... Thì ra thiên đế cũng quan tâm đến ma huyết, thứ chúng ta cần... Đều giống nhau, chỉ khác nhau ở cách dùng thôi, hà tất ngài phải làm khó ta, đợi khi lão nạp luyện thành cửu chuyển kim đan sẽ không quên ngài đâu.''
Thiên Đế :''Ta không cần ma huyết, loại kim đơn đó ta không có hứng thú.''
Sát thần thiên tôn biến thành hình dáng của Cửu Anh đến trước mặt thiên đế :''Đúng rồi! Ngài đây không hứng thú với máu của hắn, có phải là hứng thú với mỹ mạo này?''
''Thiên tôn nên tự trọng một chút, dù gì ông cũng là người đứng đầu một đạo thiên chúng sao lại có những lời nói bỡn cợt như thế? Đây là coi thường bổn đế, coi thường thiên lệnh phải không?''
Sát thần :''Thiên đế sao lại nổi giận như vậy vừa rồi bổn tôn chỉ lỡ lời thôi mà, có điều vẫn là ta muốn nhắc nhở thiên đế, thiên đạo vô biên... Chỉ những ai thật sự có bản lĩnh thì lời họ nói ra mới được gọi là thiên lệnh, bổn tôn cáo lui.''
Thiên Đế:''Ông hãy biết giới hạn lại những việc mình làm, ta không thể tiếp tục mắt nhắm mắt mở nhìn ông tôi luyện loại tà thuật ở ma giới mãi như thế được, cứ tiếp tục dùng máu của chúng yêu sẽ gây nên đại loạn ở nhân giới và ma giới.''
''Ngài đây là sợ ta khơi dậy tam giới chiến lần hai hay là sợ ta sẽ làm tổn hại hắn? Nếu thế thì thiên đế có thể theo bảo hộ cho hắn, ta không ngại đâu, nhưng thiên hậu thì khác nha.''
Sát thần thiên tôn bỏ đi trong lòng hắn có đôi chút phẫn nộ, công pháp hiện giờ chưa đạt tới trình độ đỉnh phong nên tạm thời chỉ có thể châm chọc Đế Tuấn qua lời nói, đợi đại nghiệp đáo thành cũng là ngày ông ta sẽ thống nhất tam giới.
Một nữ nhân xinh đẹp bê theo một lẵng hoa tươi :''Bái kiến thiên đế bệ hạ.''
''Tử vi tiên tử không cần đa lễ.''
''Mạn phép xin hỏi điện hạ, có phải ngài đến vì tiệc thọ của tây dương mẫu?''
''Không, bổn thiên đế chỉ tình cờ qua đây, ta còn có việc!''
Tử vi tiên tử thoáng chút thất vọng :''Cung tiễn thiên đế.'' - Thiên đế bệ hạ vẫn lạnh lùng như thế, đã cố ý nhắc nhở ngài vẫn không quan tâm đến tây vương mẫu. Nghe bảo ngài ấy có ý trung nhân ở phàm thế, ta thật muốn biết người trong lòng ngài ấy rốt cuộc là vị tiên tử nào.
Nàng ta đi đến Nam thiên môn, các thiên binh tranh nhau đến lấy lòng :''Vạn hoa chủ, người muốn hạ phàm à?''
''Các vị thiên tướng, bổn hoa chủ muốn xuống nhân gian tìm thêm kì hoa dị thảo cho tây vương mẫu tô điểm Thường Diễm điện.''
''Vi tỷ đợi ta với... A a a mọi người tránh ra!'' - Thiếu niên cưỡi mây ngũ sắc từ phía sau đến không kịp xử lý tông trực diện vào hai thiên binh gác cổng.
''Ui da xin lỗi hai vị đại ca, Tử vi tỷ, đệ cũng muốn xuống phàm giới.''
''Mạn Mạn, ngươi vừa niết bàn bay ra đây làm gì? Quay về đi, Tây vương mẫu mà biết ngươi đòi hạ phàm kiểu gì cũng mắng bọn ta một trận. - Hai tên thiên binh chặn lối hắn.
Tử vi xoa đầu hắn :''Mạn mạn ngoan nào, thể chất của phượng hoàng sau khi niết bàn rất yếu, ngươi lại là nhi tử đích tôn duy nhất trong tộc lỡ có chuyện gì tỷ tỷ không giao phó nổi với thiên đế và tây vương mẫu đâu.''
''Nhưng mà... Ta chỉ nhìn một xíu ở nhân giới thôi cũng được, ta chán ở đây lắm rồi.''
Tử Vi :''Không được! Ngươi buồn chán có thể đến chỗ của Hồng quân lão tổ và nguyên thủy thiên tôn để học đạo, tuyệt đối không được theo ta.''
''Tỷ tỷ à! Thôi được rồi! Ta về là được chứ gì.'' - Hắn nhìn theo Tử Vi rời khỏi thiên môn rồi buồn bã bước vào trong.
''Mạn mạn, ai chọc ngươi không vui sao?'' - Tây vương mẫu trong thấy hắn liền vui vẻ đến an ủi.
Mạn mạn :''Mẫu thân.. à không Tây vương mẫu, con muốn xuống hạ giới, ở đây con sẽ chết vì buồn chán mất.''
''Nhi tử bảo bối của ta, ở đây không có người ngoài, cứ gọi ta là mẫu thân với lại nếu ngươi muốn xuống phàm giới.... Thì cứ đi đi.''
Mạn mạn :''Người cho con đi thật ạ? Tốt quá! Đúng là mẫu thân thương ta nhất, thế con đi ngay đây ạ.'' - Hắn hóa thành phượng hoàng sải cánh bay vút khỏi chín tầng trời.
''Tiểu quỷ này nói đi là đi ngay, nhưng mà Mạn Mạn con cũng đừng trách ta, thiên đế ông ấy vốn dĩ trong lòng không hề có mẫu tử ta sau bao nhiêu năm qua trái tim ông ta vẫn ở ma giới, vậy thì ta sẽ để ông ta tự tay hủy diệt vùng đất đó.''
Tây Vương Mẫu :''Hương nhi, ngươi xuống loan tin với Phong Ma Hội ở ma giới, nhi tử duy nhất của thiên đế là Đế Mạn hạ phàm rồi.''
''Vương mẫu... Làm như cậu ấy sẽ bị yêu vật ăn thịt mất, Mạn Mạn niết bàn chưa bao lâu còn rất yếu.''
''Xem ra cuộc sống ở trên giới thiên giới của ngươi quá nhàn nhã rồi nhỉ?'' - Tây vương mẫu trừng mắt.
''Nô tỳ lập tức đi ngay.''
''... Mạn nhi, mẫu thân có lỗi với ngươi.''
Trong khi đó Cửu Anh và đồ đệ bất đắc dĩ của hắn đã rời khỏi Phiến Hoa thành được một đoạn khá xa, họ đi về phía Nữ Vương Thành ở gần núi Tản Dương nơi mà gần đây đồn thổi nhiều dị tượng do yêu quái gây ra.
Thành này tuy không sung túc và náo nhiệt như ở Phiến Hoa, bù lại khá yên bình và hiền hòa.
La Chân :''Sư phụ! Người có thấy gì lạ không? từ khi vào thành người ta nhìn chúng ta kỳ lắm.''
Cửu Anh :''Ngươi tự nhìn lại ngươi đi ăn mặc trùm kín từ đầu đến cuối, đã thế bôi phấn trên mặt đậm như thế, nơi này đa số là dân chúng sống cuộc đời đơn giản không tiếp xúc nhiều với bên ngoài không bị ngươi dọa mới lạ đó.''
''Thế đồ nhi phải làm sao đây?''
''Cả cách ăn vận cũng phải phiền ta dạy ngươi sao? Tiểu tử này... thôi được rồi trước tiên rửa mặt đi, lớp phấn này chắc dày đến cả gang tay đấy.''
''Hè! Lúc còn sống gia gia của đồ nhi có dạy, ra đường phải ăn mặc dữ tợn như thế người ta mới sợ mình.''
''Thấy giống hát tuồng thì có.'' - Cửu Anh nghĩ thầm.
Sau đấy họ đến một cửa hiệu y phục lớn trong thành, vị nữ chủ nhân tiếp đón hết sức niềm nở. Cửa hiệu không trang trí xa hoa, có vài phần bình dân nhưng lại đặc biệt đúc một bức tượng hồ ly nhỏ bằng vàng để thờ cúng trên kệ. Hai sư đồ hắn nghĩ là do sở thích của chủ hiệu nên nhìn thoáng qua không để ý lắm.
''Bà chủ có thể lấy loại y phục nào màu sắc trầm ấm một chút như là đen hoặc xám không? Toàn màu của nữ nhi thế này?''
Bà chủ ngạc nhiên :''Màu đen đương nhiên là có, các ngài chờ nô gia một chút.''
La Chân :''Sư phụ nhìn ta có khôi ngô không?''
Cửu Anh :''Không bằng ta nhưng mà khí thế của ngươi đỉnh thiên lập địa như thế này thì cũng cứu vớt phần nào rồi, bà chủ bọn ta lấy bộ màu hắc y này vậy.'' - Tiểu tử này nhìn kỹ khuôn mặt cũng sáng sủa lắm, không mất mặt ta.
Bà chủ :''Dám hỏi hai vị là người từ xa đến thành phải không?''
La Chân :''Ta và sư phụ của ta từ xa đến đây, nghe bảo vùng này có yêu quái hoành hành nên đến để giúp đỡ.''
Xoảng - Bà Chủ nghe thấy hai chữ yêu quái liền giật mình đánh rơi bình trà. Thái độ cũng lúng ta lúng túng.
''Bà sao thế?''
''Nữ vương thành ta chỉ có tiên cô làm gì có yêu quái! Mời hai vị nhanh cho, tiệm của ta còn đón khách khác.''
Bà ta đẩy người họ ra ngoài sau đó đóng sầm cửa lại.
''Sư phụ, bà chủ bị làm sao thế nhỉ?''
''Ta không biết nhưng tốt nhất từ bây giờ hạn chế nói mục đích chúng ta đến đây vì yêu quái đi, kẻo lại gây thêm phiền phức không đáng có, bây giờ phải đi tìm một khách điếm nào đó trước đã.''
La Chân:''Chuyện này đơn giản sư phụ cứ giao cho ta, lúc nãy ta thấy một khách điếm đằng kia.''
Đi ngang qua một ngôi miếu có treo tấm biển Hồ Tiên rất to nằm ở giữa đường lớn, y tò mò nhìn vào thì thấy một bức tượng Hồ ly đúc bằng vàng ròng.
Cửu Anh :''Lạ thật, phàm nhân sao lại lập miếu thờ hồ ly, trong cửa hiệu khi nãy cũng thờ một con hồ ly bằng vàng, có ẩn tình gì chăng?''
La Chân :''Người ở tận Vu sơn nên không biết, hồ ly này là cửu vĩ công chúa, sủng vật của một trong tứ đại thiên vương, tuy gốc là yêu nhưng đã quy thuận thiên giới lại còn thường hay xuống Nữ vương thành giúp bá tánh thực hiện các thỉnh cầu của họ nên được gọi là Hồ tiên, tiên cô.''
''Chung quy thì cũng chỉ là một kẻ bán linh hồn cho thiên giới.''
''Này hai người kia dám ăn nói thất lễ trước miếu hồ tiên như thế à? Cẩn thận kẻo bọn ta lôi hai tên điêu dân các ngươi lên quan đấy.'' - Một vài bá tánh đi qua liền phản ứng.
''Nhìn tướng mạo cũng nho nhã sao ăn nói phỉ báng thần phật thế?''
''Đúng là chưa thấy lợi hại của tiên cô thì chưa sáng mắt.''
''Hai người này là ai thế? Dám nói năng vô lễ với tiên cô.''
''Xem kìa ban ngày ban mặt mà còn đeo mặt nạ chắc là làm chuyện gì mờ ám.''
Thấy bọn họ càng ngày càng đông La Chân vội vàng giải thích :''Các vị hương thân hiểu nhầm rồi! Bọn ta là người từ xa đến nên không hiểu lễ nghĩa vùng này, xin bỏ qua cho.''
Ban đầu Cửu Anh hơi khó chịu đôi chút rất muốn dạy bảo cho họ một trận nhưng cũng im lặng cho qua vì đều là dân đen có đôi co cũng chả ích lợi gì cho hắn nên đành ra dấu cho La Chân rời đi.
La Chân :''Sư phụ lần sau không nên nói to như thế, lão bá tánh ở đây có vẻ kính nể hồ tiên này như thiên chúng, người nói thế sẽ kích động bọn chúng đấy, nói không chừng còn bị họ dần cho một trận.''
Cửu Anh lấy cây quạt đang cầm gõ lên đầu hắn :''Cái tên gia hỏa này, ngươi đây là đệ tử của mấy con hồ ly hay của ta thế? Từ nay về sau không được kêu ta bằng sư phụ nữa, lão tử không có tên đồ đệ nhát gan như ngươi.''
''Đồ nhi đây là muốn tốt cho người thôi sư phụ, chả phải người bảo phàm nhân là yêu quái trải qua trăm ngàn cực khổ khó khăn lắm mới đi vào cõi người không có phép màu cũng không có bất kì thứ gì để tự vệ, họ đây là rất đáng thương rồi a với lại chúng ta là đại nhân đừng chấp nhất tiểu nhân nữa.''
Cửu Anh :''Há nhìn không ra nha, ngoài thiên phú tu luyện tiểu tử ngươi cái miệng cũng được lắm, nói đến hay như thế, được rồi giờ ta chỉ còn có lượng bạc đưa tạm ngươi lượng vào đó mà thuê cho ta phòng đi, không thuê đủ ngươi ngủ ở ngoài đường.''
La chân :''Rõ ràng là họ treo bảng giá thuê phòng là lượng mà, thầy nói ta phải làm sao đây, số tiền này thuê một phòng còn không đủ nữa.''
''Liên quan gì lão tử? Chả phải ngươi giỏi lắm sao, tự nghĩ cách đi chứ! Một lát nữa lão tử mua xong hai cái màn thầu quay lại vẫn không thuê được thì ta ăn thịt ngươi đấy.'' - Cửu Anh đắc ý liền bỏ đi mua thức ăn. - Tên tiểu này thúi, xem từ đây về sau ngươi còn dám múa mép trước mặt bổn đế không, tý nữa phải đánh đòn hắn thật đau cho chừa.
Về phần La Chân cầm trên tay có lượng bạc, hắn đang vắt óc suy nghĩ phải làm cách gì để thuê được phòng, chợt sau lưng hắn một thiếu niên trạc tuổi vỗ vai.
''Tiểu muội, cho ta hỏi muội là người ở đây à? Có biết khách điếm nào gần đây không? Ta ở xa đến không rành đường.''
La Chân :''Ngươi bị mù hả? Tiểu gia là đàn ông, nhìn ngươi ta không tin là lớn hơn ta đâu.''
''Thì thôi làm gì nóng tính thế huynh đệ, ta tên là Mạn Mạn ngươi tên là gì?.'' - Bổn tiên xuống đây tìm phối ngẫu, khó khăn lắm mới nhìn trúng một người... Tại sao lại là nam nhân chứ, có chút thất vọng.
La Chân :''Ngươi tên gì thì liên quan gì tới ta? Tiểu gia đang có chuyện bực tức ngươi tốt nhất xa ta ra.''
Cái tên gia hỏa sao lại ăn nói khó nghe thế này, trên thiên giới chẳng ai dám nói chuyện với mình thái độ cáu gắt như thế... Sao trên người hắn này lại có mùi yêu khí nhỉ - Mạn mạn kê sát người vào La Chân.
''Này ngươi bị biếи ŧɦái à? Ta nói là nam nhân, ngươi ngửi cái gì thế?'' - La Chân vội lui ra xa.
''Tiểu huynh đệ, ngươi là yêu quái à? Không ngờ yêu tộc lại dám xuất hiện ở nhân giới.'' - Vừa nói Mạn Mạn vừa phóng thích tiên khí của y để thị uy đối phương.
''Ngươi, ngươi là thiên chúng! Ngươi muốn gì.''
Mạn Mạn bật cười :''Coi ngươi kìa! Ta chỉ dọa một chút đã sợ thế rồi! Yên tâm ta chỉ muốn hỏi đường thôi, không có sát ý.''
Cửu Anh cầm hai cái màn thầu đi đến :''La Chân ngươi xem này ở đây bán màn thầu có cả nhân thịt lợn.''
Hắn vội chạy lại nấp sau lưng y :''Sư phụ hắn ta là thiên chúng, hắn nhận ra ta.''
Hai mắt Cửu Anh lóe lên thứ ánh sáng màu đỏ quỷ dị, xuyên qua lớp mặt nạ bên người nhưng hình ảnh nguyên thần của Mạn Mạn phản chiếu lại trong mắt Cửu Anh làm hắn không giấu được phấn khích :''Vị đại ca này, mắt của ngươi là âm dương nhãn à?''
''Một chút thiên bẩm không đáng nhắc đến, không biết vị đệ tử này của ta đắc tội gì với ngươi thế? nó không phải đối thủ của ngươi hà tất làm khó nó.'' - Cửu Anh.
Mạn Mạn :''Xin hỏi công tử ngươi là thần tiên ở cõi trời nào?''
Cửu Anh :''Ta là ma chúng, không có diễm phúc tu đến đạo của các ngươi, La chân, đi.''
''Người ma giới khó gần vậy sao? Ta phải theo họ mới được, vị đại ca đó ma tu mà luyện được âm dương nhãn thì chắc là hộ pháp hay cung chủ của ma giới, biết đâu theo họ ta được xuống U Minh dạo một vòng thì sao.'' - Nghĩ thế hắn liền vui vẻ đi sau lưng họ.
La Chân :''Ta cảnh cáo ngươi đừng đi theo bọn ta, nếu không ta không khách sáo đâu.''
Mạn Mạn :''Tại sao thế? Ta muốn kết giao với hai ngươi mà?''
Cửu Anh :''Mặc kệ hắn, hắn theo chán sẽ bỏ đi.''
Hai sư đồ hắn đi đến một ngôi miếu hoang ở ngoại thành nghỉ ngơi. Trong lúc thư giãn Cửu Anh đặt tay lên ngực lấy con xà trùng ra khỏi người, nó trườn lên nằm yên vị trên tay hắn con rắn nhỏ này lúc trước là bạch xà, bây giờ đã chuyển hẳn thành màu tối hơn.
La Chân :''Sư phụ thành màu đen rồi.''
''Tiểu Anh ăn thịt yêu quái nhiều hơn hấp thụ linh khí nên nó từ trung thể luyện chuyển qua ma luyện, sau này chỉ có thể ăn thịt và uống máu yêu mới có thể giúp nó sinh trưởng.''
''Thế nó có ăn tiên khí của thần tiên không sư phụ? Sao người lại lấy nó ra thế? Có phải định ăn tiểu tử kia không?''
''Ăn thì được nhưng như thế ma khí trong cơ thể của ta và tiên khí sẽ bị chuyển hóa lẫn nhau, ấn ký ma nguyên trên trán không giấu được nữa cho đến khi chuyển hóa hết số tiên khí đó, bây giờ ta đang kiểm tra tốc độ tu luyện của nó thôi.''
La Chân :''Sư phụ... Người có ấn ký sao? Thế sư phụ đã mở hết cửu mạch bước vào cảnh giới ma tướng rồi hả? Ấn ký màu đỏ ở trán của người là hình gì vậy sư phụ?''
''Chỉ là... Chỉ là một chấm chu sa đỏ chưa dị biến thành hình gì cả, cảnh giới đầu tiên của lục mạch thôi.'' - Ta nói năng sơ ý quá, quên mất bản thân đang che giấu thân phận.
La Chân :''Đồ nhi chỉ mới mở tứ mạch, không biết tiến độ này tu luyện khoảng bao lâu mới được được vào cảnh giới tiếp theo.''
Cửu Anh :''Ngươi phải đi tôi luyện và ma luyện với bọn yêu tinh sử dụng độc, cơ thể càng hấp thụ nhiều độc tố sẽ giúp ngươi tăng thực lực bấy nhiêu.''
''Còn cách nào khác dễ hơn không, bọn yêu độc không bao giờ tùy tiện phóng thích độc tố để công kích các yêu tinh luyện độc khác cả, bởi đa số sẽ bị đối phương hấp thụ lại hết.''
Cửu Anh bật cười quay người đi hướng khác :''Có chứ! Giao hợp với đồng đạo của ngươi, cách đó có thể gia tăng tu vi cả hai đứa luôn.''
''A lúc trước sư phụ cũng dùng cách đó phải không?.''
Cửu Anh :''Dĩ nhiên là không, tu vi của ta không cần dùng đến những cách thức đó, nó tự tăng.''
La Chân :''Có chuyện đó nữa à?''
''Có chứ.'' - Hắn nhớ lại con đường tu luyện của hắn, dễ dàng hơn những yêu vật khác rất nhiều vì bản thân là vạn yêu chi vương, ma giới luân hồi và sinh tử đạo điều do hắn quản vì thế yêu quái tu luyện vạn năm, trăm năm muốn thoát yêu cảnh thì tình nguyện đến hiến ma khí, ma nguyên cho hắn để có thể thuận lợi đi vào cõi người luân hồi chuyển thế. Chỉ việc ngồi một chỗ chờ người khác đến tặng công lực, quá nhẹ nhàng. Đây là điển hình của việc không làm vẫn có ăn.
''Ể lúc nãy ta có mua con gà quay này, hai người muốn ăn không!'' - Mạn Mạn từ ngoài đi vào.
La Chân :''Sao ngươi bám theo bọn ta hoài thế?''
Mạn Mạn :''Này đây là lần đầu ta hạ phàm đấy, ta chỉ muốn làm bạn thôi, khó đến vậy à.''
Cửu Anh :''Này con chim trụi lông kia, mặc kệ mục đích ngươi theo bọn ta là gì nhưng nhắc nhở ngươi, đừng gây chuyện cản trở ta.'' - Phượng hoàng là một nhánh của điểu tộc, mình cũng có cánh, được tính là điểu tộc không nhỉ?
''Không đâu! Ta rất hiểu phép tắc, tuyệt không gây phiền phức cho hai ngươi!.
La Chân :''Ngoài kia bao nhiêu kẻ sao không kết giao, tên này cứ ngốc thế nào đấy nhỉ?''
Cửu Anh :''Ngốc ngang ngửa ngươi, ta thấy hai đứa hợp nhau lắm.''