Giữa tháng Hai, Giang Miểu ngủ say sưa tại nhà Edwin. Đêm khuya Edwin đi uống nước, Giang Miểu cau mày, cục cựa bất an, anh đỡ đầu cô đặng kê phẳng gối, hai người cứ thế cùng trải qua Lễ Tình Nhân. Hiện giờ cô đã sắm sửa rất nhiều đồ dùng. Từ khi phát hiện Edwin bao dung mình vô bờ, Giang Miểu lục tục vận chuyện gối đầu, đồ ngủ, giá áo, mấy món đồ cô muốn dời tới nhà anh….. Cái nết ngang tàng được đằng chân lân đằng đầu bám rễ trong gien, miễn còn thở một giây thì cái tật này không chừa. Mình mua đồ mới thì phải mua cho anh hai bộ, một hai phải mua cái chăn ưa thích cho kì được, gặp cái khuy măng-séc hợp mắt phải mua tận ba cái. Dầu khinh thường ba Giang nhưng cô cũng bất giác lây nhiễm tật xấu dùng tiền tỏ thái độ của ông. Mãi đến một ngày cô xách về hai túi đồ, so cỡ áo lên người anh. Edwin bất đắc dĩ: “Em yêu, anh không mặc hết đâu.” Cô sực hiểu anh thật tình không thoải mái với điều này, bèn chóng dừng tay. Sau này cô dùng thời gian rảnh để nấu bữa trưa đưa đến công ty anh. Edwin bảo cô thôi lo, cô bảo: “Cho em cái cớ lẩn tránh đi”. Anh hiểu, cô ám chỉ tiến độ công việc đang chững lại.
Hai người vẫn hẹn hò như thường lệ. Sự chú tâm cũng như mức độ giới thiệu nghệ thuật thế giới tại Trung Quốc gia tăng chóng mặt, dẫn đến nhiều đoàn thể đến thành phố M, thành phố J và thành phố H lân cận lưu diễn. Khi thoảng họ sẽ đi xem kịch, thứ gì Giang Miểu không thích sẽ không lãng phí thời gian, chờ nghỉ giữa giờ là rời đi, nghĩ đến hai cái ghế trống ngay trung tâm, Edwin thường xuyên là người xấu hổ nhấp nhổm không yên.
“Đây gọi là tough love.” Giang Miểu bảo thế. (Tạm dịch: đây gọi là tình yêu khắc nghiệt)
Edwin không nói lại cô, mặc cô chỉ huy.
Tết đến Giang Miểu nhận lời mời đến chỗ giáo sư Lý. Trước khi đi cô chỉ Edwin cách làm vằn thắn. Ban đầu còn nắn nót gấp nếp, dần dà hình thù gì cũng có, nào tai gấu, đuôi thỏ, cá vàng béo phì, Giang Miểu hướng một đằng, Edwin làm một nẻo. Thành phố cấm đốt pháo hoa, cô bèn lấy thoái thiên hầu, đĩa bay và thử hoa làm mẫu hàng giờ trên giấy rồi dùng bút sáp màu vẽ ra hình toé lửa, chơi chán chê rồi thôi. Ăn mấy miếng xem như đón Tết, đĩa nào không hết thì gói lại cất ngăn đông.
窜天猴: thoái thiên hầu, một loại pháo đốt theo nguyên lý tên lửa, nôm na như “pháo phụt”
呲花: thử hoa, phương ngữ Đông Bắc ý chỉ “pháo que”
Không phải họ chưa từng cãi nhau. Edwin ưa coi nó là một đoạn “tiff” hợp lý, cách anh phát âm thảng như đây chỉ là một cuộc tranh cãi vụn vặt chẳng đáng kể.
Nhớ rằng đầu tháng Ba, Giang Miểu nhốt mình trong phòng làm việc, nửa tháng không trả lời tin nhắn ai, vẽ trong cơn mơ xoá trong hiện thực, đây là chuỗi đình trệ xưa nay chưa từng có, “ảo mộng” của cô ngừng sinh trưởng, hầu như chả tiến bộ so với mấy tháng trước. Cô không hiểu điều gì ngăn mình nói chuyện, ngồi thừ trước tấm canvas bất kể ngày đêm, như thể chờ nó cất tiếng đối thoại.
Khi Edwin dằn dỗi căm tức đến phòng làm việc, Giang Miểu đang ngồi trong bóng tối, chừa lại mỗi ngọn đèn rọi vào bức tranh.
“Anh lo lắm đấy.” Anh gắng kìm nén cảm xúc phấp phỏng.
Theo bản năng Giang Miểu dợm nói gì, nhưng nhận ra lời mình sẽ gây tổn thương nhường nào trước khi buột mồm, cô bấm di động, nó hết pin lâu rồi. Ngộ ra hành vi của mình đã âm thầm ly khai thế giới, cô cũng thấy áy náy và bất lực lắm.
“….. Xin lỗi.” Cô nói. Đã mấy ngày không nói năng với ai, giọng cô hơi lạc đi.
Edwin ngó sơ là biết cô không ăn cơm đàng hoàng, đanh mặt đặt cháo.
“Nó bao hàm quá nhiều cảm xúc, không phải những đòn trực diện mà từng đợt cảm xúc động mãnh liệt, phức tạp đến mức có hơi…..overwhelming. Khiến người ta muốn trốn thoát. Cũng rất,” anh cân nhắc tìm từ hình dung, “….. Khốn đốn.”
Ngắm nghía nó lần thứ hai, Edwin nhẹ nhàng nhận xét: “Để nó dừng ở giai đoạn bán thành phẩm, bắt đầu bức mới thử xem?”
Giang Miểu muốn bao biện cho tác phẩm đồng thời bảo vệ dụng ý khi hạ bút, muốn bộc bạch hết thảy mọi điều khiến anh hụt hẫng, nhưng nhìn nhau hồi lâu, cô nghĩ anh nói đúng. Bức tranh giao thoa quá nhiều tầng nghĩa, phức tạp đến độ mất đi ý định ban đầu.
Cháo đến nơi, Edwin dọn đồ chừa khoảng trống trên bàn, đưa muỗng cho cô.
“Lần sau chí ít cũng phải để lại tin nhắn.” Anh nén giận, ngồi xuống ăn cùng cô, “Anh sẽ không cản em.”
“Xin lỗi.” Cô dè dặt ngoắc lấy ngón tay anh.
Dần dà, Giang Miểu tập thói quen cập nhật lịch trình với anh, thậm chí việc này còn đổi vai so với quá vãng.
Thỉnh thoảng Giang Miểu tới gần công ty Edwin, trên đường sẽ mua một ít đồ ăn nhẹ không nặng mùi, lượng đủ nhiều cho anh chia sẻ với đồng nghiệp, cũng chẳng phải những món “sang choảnh” gì cho cam, bánh kem Hồng Ngọc, bánh mì trứng muối và chà bông, mặt nạ xông mắt đặt trong hộp nhỏ. Cách hiệu quả nhất để động vật thể hiện sự thân thiện là san sẻ thức ăn, cho đến nay, nó vẫn hiệu quả với nhân loại trong các toà văn phòng cấp cao. Hình tượng của Edwin trong công ty luôn luôn là người nghiêm túc và chỉn chu đặc sệt chất Đức, tuy thiếu khéo léo đẩy đưa nhưng may thay, những rào cản do khác biệt văn hóa và định kiến đã xoá nhoà nhờ sự ân cần chân thành. Dần dà, các đồng nghiệp gặp mặt buổi sáng và tan sở sẽ chào anh bằng nụ cười niềm nở, vài người sẽ chia sớt điểm tâm, sẽ rào trước những buổi tụ họp xã giao, nhắc khéo vài câu về tục lệ địa phương mà anh cần lưu ý. Có hôm tình cờ gặp Edwin dùng bữa cơm nóng hổi tại khu trà nước, Tiểu Ngô cảm thán: “Đẹp trai thích ghê, toàn kiếm được bạn gái giỏi giang”, Edwin nở nụ cười thân thiện, nghiêm túc rằng, “Anh cũng sẽ có thôi”. Tiểu Ngô ôm quyền bảo: “Mượn lời tốt lành của anh”, dẫn tới tràng cười vang.
红宝石蛋糕: bánh kem Hồng Ngọc, tiệm bánh này có thực, là một hàng bánh nổi tiếng và lâu đời tại Thượng Hải
Sau Tiết Thanh Minh, hai người bạn học cấp ba mà Giang Miểu đã lâu không gặp tới thành phố M tìm cô. Dù bình thường có giữ liên lạc nhưng xáp vào là tám mãi không hết. Edwin gửi tới đoạn ghi âm tiếng gõ vào đồ dùng, leng keng mơ hồ có thể nghe ra là đoạn dạo đầu bài hát trong CD cô nghe hôm trước. Cô hiểu đây tín hiệu nhớ mình. Cô mím môi cười, trả lời: “Đang nhậu ở XX, sắp xong rồi.” Đầu bên kia hiển thị “Đối phương đang trả lời…”, chẳng mấy chốc, teng, “Anh tới đón em”.
Đây có nghĩa nhất quyết phải đến. Miệng Edwin như thốt ra phép thuật, phàm nói câu gì cũng hoá thành sự thật.
Người bạn bắt gặp cô chơi di động, nhìn đồng hồ rồi ghẹo: “Bồ giám sát hả?”
“Không, nói đến đón mình.” Cô cười híp mắt, thậm chí không nhận ra mình đang khoe mẽ.
Nhắm Edwin sắp tới nơi, ba cô tính tiền, trùng hợp Edwin cầm áo khoác tiến vào.
“Penny, Zoey, bạn thời trung học.” Giang Miểu giới thiệu, “Edwin, bạn trai mình.”
“Xin chào.” Anh tự nhiên chìa tay chào.
“Được phết.” Zoey rì rầm trong nhóm nhỏ ba người đằng ghế sau.
Zoey rất cởi mở và hoạt ngôn, vài năm qua đã trải hết từ hẹn chịch đến bạn giường để tìm vui thú. Giang Miểu khịt mũi, ôm sữa bò ấm và thốt “Của tớ đó”, gây nên một tràng cười ngặt nghẽo. Cô vờ toan bóp hộp sữa trong tay Zoey, ba người hàng sau cười ầm ĩ đến mức tài xế phải ngoái đầu liếc nhìn.
Edwin đề nghị đưa họ về khách sạc trước. Bốn người đến nơi, Giang Miểu tiễn hai người kia lên tầng, ba nàng đã lâu không gặp nên tán dóc cả buổi trời trước cửa phòng. Edwin kiên nhẫn chờ dưới sảnh, nhớ những điều đồng nghiệp đã dạy, anh chìa hai điếu thuốc cho tài xế qua cửa sổ xe. Bác tài xua tay ra hiệu mình không hút. Anh bèn quét mã trả thêm trăm đồng để tỏ lòng biết ơn.
Giang Miểu nhìn đồng hồ đeo tay, nhớ ra xe còn đang đợi, phân vân có nên kêu Edwin hủy chuyến không, lát nữa lại đặt chiếc khác. Bạn học cũ giục cô mau về, trước khi đi, người nọ sực nhớ mối duyên mùa hè năm xưa, không khỏi kinh ngạc: “Đừng bảo là cậu ta chứ?”
Hiếm khi cô mắc cỡ, thừa nhận một cách lúng túng.
“Ối giồi ôi, Giang Miểu, cậu nghiêm túc à?”
“Sợ không đó?” Penny biết trạng thái tinh thần cô hồi cấp ba, âu lo thay cô.
“Ở bên anh ấy mình thấy vô lo. Vui vẻ mỗi ngày.” Cô nghĩ ngợi rồi bảo họ đóng cửa, chớ bày ra màn chia ly như hồi mười tám.
“Về đâu em?” Edwin hỏi.
Giang Miểu tắt bản đồ, tay úp tay anh, “Tới chỗ cậu đi.”
Cô nhắm mắt tựa vào vai anh.
___________________________
Chú thích:
— tiff: “Cãi vặt” trong tiếng Anh
— overwhelming: choáng ngợp, ra lệnh Edwin bắt đầu học thuộc từ điển tiếng Trung
— Vốn ban đầu tôi định đặt tên chương là “Se lạnh đầu xuân” (料峭春寒), trích từ cuốn《Ngũ Đăng Hội Nguyên》của Phổ Tế, quyển : “Se lạnh đầu xuân, giá buốt thiếu niên.” Ngẫm lại thì thấy không hợp, chớp mắt kinh trập đã trôi qua rồi.