Người mẹ đã mất của Phó Tư Bạch mới là phu nhân duy nhất của cái nhà này, còn vị kia chẳng qua chỉ là một người lấy thân phận tình nhân để ở bên ba anh thôi.
Trong cái nhà này, cô ta không có bất cứ tư cách pháp nhân nào hết.
Trong phòng khách, ba anh - Phó Trác An đang xem tin tức trên kênh pháp luật.
Mà tình nhân của ba - Tiêu Nhã đang bưng một chén lê hấp đường phèn đi tới, sau khi nhìn thấy Phó Tư Bạch, trên mặt cô ta lộ ra một nụ cười nịnh bợ: "Tư Bạch về rồi đấy à? Dì nấu một ít lê hấp đường phèn, đúng lúc con về, để dì múc cho con một bát, sạch phổi ẩm họng, mấy hôm nay ba con hơi ho."
Phó Tư Bạch nhìn cái người tự xưng là "dì" nhưng tuổi tác chẳng lớn hơn anh là bao kia, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh.
"Dì cũng đừng hiền lành quá, nếu không chẳng may trở thành "dì" trong nhà thật, cướp hết công việc của các dì giúp việc khác, bọn họ sẽ ghét dì lắm đấy."
Vẻ mặt Tiêu Nhã lập tức thay đổi, ý cười bên môi cũng cứng đờ lại.
Nhưng cô ta không dám phản bác, vị tiểu thái tử này được người nắm quyền chân chính của nhà họ Phó...!Phó lão gia tử yêu chiều, ngay cả ba anh cũng không nói được anh.
Vậy nên cô ta lại càng không dám chọc vào.
Phó Trác An rất bất mãn với thái độ vô lễ của anh, lạnh lùng nói: "Vừa về đến nhà đã muốn làm loạn đến chó gà không yên rồi? Đúng là kiếp trước ông đây mắc nợ anh nên kiếp này mới sinh ra cái loại nghiệp chướng như anh."
"Ba không mắc nợ con, nhưng ba mắc nợ mẹ con...!Không bao giờ có cơ hội trả nữa."
Phó Tư Bạch lạnh lùng nói xong, sau đó xoay người lên lầu.
Tiêu Nhã không muốn làm lão gia tử khó xử, thế là cô ta vội vàng đuổi theo: "Tư Bạch, con đừng nói chuyện với ba con như thế, nếu con không thích dì, dì có thể đi."
"Được đấy." Đuôi mắt anh khẽ nhếch lên: "Dù sao nhà chúng tôi cũng không thiếu "dì"."
"..."
Hốc mắt Tiêu Nhã ngậm đầy nước.
Dáng vẻ muốn nói nhưng nước mắt lại trào ra trước của cô ta có thể khiến bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cũng phải mềm lòng, nhưng lại chẳng thể làm cho vị Thái tử gia lạnh lùng vô tình trước mặt cảm động: "À đúng rồi.
Ba tôi bị bệnh tiểu đường, dì cho ông ta ăn mấy thứ như lê hấp đường phèn cũng tương đương với mưu sát người tình, mắt thấy cái bụng của dì vẫn chưa có động tĩnh, đến lúc đó...!người không có mà tiền cũng chẳng được đồng nào, thiệt thòi biết bao."
Phó Trác An nổi giận đùng đùng đập ly trà xuống đất, Tiêu Nhã vội vàng tiến đến an ủi, nhẹ nhàng vuốt ngực, thuận khí cho ông...!
"Con trẻ không hiểu chuyện, ông đừng để ý."
Phó Trác An thở phì phò nói: "Nó ỷ được ông nội chiều chuộng, đúng là vô pháp vô thiên!"
Phó Tư Bạch đóng cửa phòng lại, đem hết thảy ghê tởm và phiền muộn chắn ở bên ngoài.
Trên bàn sách có ảnh chụp của mẹ, bà mặc sườn xám đoan trang, khí chất dịu dàng tao nhã.
Trong ấn tượng của anh về mẹ, bà cũng từng là đóa hoa đẹp nhất nở rộ trên sân khấu của cung điện nghệ thuật, một điệu "Uyên Sồ Vũ", xinh đẹp tuyệt trần.
Sau đó, cái chết của bà cũng đậm màu rực rỡ như điệu múa ngày nào, bồn tắm đầy nước màu đỏ thẫm, ươm mầm cho đóa sen nhuốm máu nảy nở trong lòng anh từ khi còn nhỏ, từ đó cũng là ác mộng triền miên.
Mãi cho đến sau này, khi một bóng hình xinh đẹp khác nhảy vào giấc mộng của anh, thì anh mới dần thoát khỏi cơn ác mộng dây dưa không ngừng đó, cuối cùng cũng có thể ngủ yên.
Phó Tư Bạch úp ảnh của mẹ xuống, sau đó lấy chiếc máy ảnh Leica ra khỏi tủ trưng bày bằng kính, bật đèn lên, chỉnh lại dữ liệu ống kính.
Anh đưa máy ảnh về phía bóng đêm đen kịt bên cửa sổ, thử chụp một tấm nhưng lại cảm thấy không hài lòng lắm.
Anh mở Wechat, tìm đến người quản lý hậu mãi của máy ảnh: "Ngày mai tôi sẽ đến cửa hàng chọn lens."
Hậu mãi: chính sách hậu mãi hay dịch vụ hậu mãi được hiểu như là những hoạt động sau khi bán hàng, là một loại hành vi cung cấp dịch vụ.
Người quản lý hậu mãi gần như là trả lời tin nhắn ngay lập tức: "Được ạ được ạ! Cậu Phó cần loại lens nào để tôi chuẩn bị hàng thử cho cậu, chân dung, tĩnh vật hay phong cảnh..."
"Chân dung." Phó Tư Bạch ngẫm nghĩ một hồi rồi nhắn thêm một tin nữa: "Hiệu quả ảnh chụp ra...!phải làm cho con gái vui vẻ."
Người quản lý hậu mãi: "À...".