Nguyên văn là 小白花: Từ này được sử dụng thông thường trong tiểu thuyết, mang ý ẩn dụ phê phán, thường chỉ những cô gái yếu đuối vô dụng không có chút lợi ích gì cho mọi người mà ngược lại còn dở chứng đỏng đảnh tiểu thư.
Ôn Từ biết trước rằng có lẽ mình sẽ bị từ chối, thế là cô nhẫn nại, gửi lời mời kết bạn một lần nữa kèm theo dòng tin nhắn: "Tôi để quên một món đồ rất quan trọng trong túi áo khoác của anh! Anh tuyệt đối đừng mang áo đi giặt nhé!"
Không Đáng: Giặt rồi.
"..."
Sáng hôm sau, Ôn Từ lại gửi lời mời kết bạn cho Phó Tư Bạch...
"Quấy rầy rồi, cho tôi hỏi thêm câu này, áo khoác của anh được mang đến tiệm giặt khô đúng không?"
Không Đáng: Giặt máy.
Ôn Từ: "Anh dùng máy giặt của trường á? Lần trước tôi nhìn thấy có cậu bạn còn nhét cả giày đá bóng vào đó giặt chung với quần áo đấy."
Không Đáng: Ông đây thích.
Ôn Từ: ...
Được thôi.
Kiều Tịch Tịch đang đứng cạnh lan can gần cửa sổ sát đất giãn cơ chân, thấy thế thì thò đầu nhìn sang, nhiều chuyện hỏi: "Hai người kết bạn với nhau rồi à?"
"Vẫn chưa, anh ta vẫn từ chối lời mời của tôi."
"Thế sao còn nói chuyện?"
"À, thì là mỗi lần từ chối đều có thể bổ sung thêm một tin nhắn, sau đó mình liên tục gửi lời mời kết bạn với anh ta."
"Thế mà cũng nói chuyện với nhau được! Chi bằng hai người kết bạn với nhau rồi nói chuyện cho rồi."
Ôn Từ làm động tác xoay tròn kèm xoạc chân, thản nhiên nói: "Tại anh ta cứ không đồng ý ấy chứ!"
Kiều Tịch Tịch nở một nụ cười đầy ý tứ sâu xa: "Trước kia Phó Tư Bạch từ chối con gái phải gọi là dứt khoát quả quyết vô cùng, từ trước đến nay chưa từng dây dưa dài dòng, người nào quấy rối thì anh ta trực tiếp chặn luôn.
Mà với cậu thì...!có vẻ hơi bất thường đấy nhỉ?"
"Anh ta rất ghét mình."
"Cậu chắc không?"
"Mình chắc chắn, hơn nữa, chính mình cũng rất ghét anh ta." Ôn Từ nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu như có cơ hội, mình nhất định sẽ khiến anh ta đau khổ tột độ."
"Oa...!đúng là đàn bà." Kiều Tịch Tịch đi tới chọc vào thắt lưng của cô: "Không nhận ra đấy, thế mà cậu lại là một mỹ nhân rắn rết."
"Ôi trời, mình ngứa!"
Ôn Từ cười khanh khách, hai người xô đẩy nhau, nô đùa trong phòng tập múa.
Phó Tư Bạch vẫn nhớ tên Wechat của Ôn Từ trước kia là "Củ Cải Lớn".
Anh cũng biết tên gọi ở nhà của cô là Bân Bân.
Nguyên văn tên ở nhà của nữ chính là 卜卜 - bobo, phiên âm Hán Việt là Bặc Bặc, nếu dịch như thế thì nghe hơi kỳ nên team dịch xin phép đổi thành Bân Bân.
Ở đây chữ 卜 trùng với một từ trong 大萝卜 - Củ Cải Lớn.
Biệt danh nghe rất ngoan, cái tên này đã khiến anh bất giác bặm môi để bật ra từng tiếng bobo trong suốt một thời gian dài.
Anh nhìn đoạn hội thoại trong phần bạn bè bị từ chối lời mời kết bạn, tên Wechat của cô đã được đổi thành "Củ Cải Nhỏ Bị Sấy Khô".
Bị sấy khô rồi sao?
Sao lại dễ thương như vậy chứ?
......
Tiếng giảng bài của thầy giáo trong tiết Ma Yuan luôn giống như muốn thôi miên sinh viên.
Phó Tư Bạch lười biếng dựa lưng vào cạnh bàn, đôi chân dài tùy ý đạp lên thanh ghế dựa ở hàng ghế trước mặt.
Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào, hắt xuống bên dưới tạo thành một vệt sáng loang lổ trên mu bàn tay trắng nõn của anh..