Sáng sớm hôm sau Phó Tư Bạch vẫn giành chỗ phòng tự học khu B cho Ôn Từ nhưng anh lại không ở lại.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, thứ năm vẫn như thế.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Đêm trước khi thi cuối kì, Ôn Từ gửi cho Phó Tư Bạch một tin nhắn: “Ngày mai phải thi rồi, không cần anh dành chỗ cho em nữa.”
Fsb:.
Lạc Lạc: “Tư Bạch, tối nay mời anh ăn cơm, cảm ơn anh những ngày vừa qua đã giữ chỗ cho em.”
Fsb: “Không cần.”
Ôn Từ nhìn tin nhắn trả lời đầy lạnh lùng của anh, trái tim cũng không còn tư vị gì nữa.
Từ sau hôm cô nói cô muốn bắt đầu theo đuổi anh thì anh đã trực tiếp không xuất hiện nữa. Trước đây anh đối với những người theo đuổi bám lấy anh mãi không buông hình như cũng là thái độ như vậy.
Dù cho thế nào thì suy cho cùng cô cũng là con gái, da mặt mỏng, lòng cô ít nhiều cũng chua xót.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Phó Tư Bạch có lẽ thật sự đã chán ghét cô rồi.
Ôn Từ nghe hiểu chừng mực, không muốn khiến anh thấy phiền nên cô cũng không làm phiền anh nữa.
Ngày thứ hai của bài kiểm tra tiếng Anh toàn khoa, Ôn Từ đến lớp học sớm, chỉnh tai nghe, chờ kiểm tra bắt đầu.
Hai người giám sát bước vào lớp với túi giấy kiểm tra và yêu cầu các học sinh giao nộp tất cả điện thoại di động và sách lên bục giảng.
Ôn Từ nghe lời giao điện thoại lên, chỉ để lại trên bàn một cây bút mới và giấy duyệt thi.
Trước lúc kiểm tra phút, thầy giáo thanh tra phát giấy điền đáp án và câu hỏi, vị trí phía sau Ôn Từ vẫn trống, dù có dán số hiệu nhưng vẫn chưa thấy người đến.
Cô để giấy điền đáp án và tờ đề lên bàn của người bạn học này.
Trước giờ thi hai phút người cũng đã xuất hiện rồi.
Người con trai đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, mái tóc trắng bạch kim vẫn còn có thể nhìn thấy từ thái dương, anh mặc một chiếc áo phông graffiti rộng rãi và quần đen, và bước vào lớp với khí chất bảnh bao không cưỡng lại được.
Giây phút nhìn thấy Phó Tư Bạch học sinh nữ ở phòng thi đều xì xào, ánh mắt trở nên phấn khích nhìn theo anh.
Không ngờ là có thể thi cùng một phòng với anh!
Anh vừa ngồi xuống Ôn Từ liền cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của người đàn ông này.
Giống với mọi cô gái xung quanh, trái tim cô cũng đập liên hồi.
Tiếng chuông đã reo lên, Ôn Từ hít một hơi thật sâu cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, nghiêm túc đọc câu hỏi, cô đọc mỗi một từ khóa và mục chọn của các câu hỏi phần nghe.
Học chuyên ngành cô rất tự tin, nhưng tiếng anh thì có hơi không chắc chắn, nó luôn là điểm yếu của cô từ trước đến giờ.
Cô muốn lấy được học bổng thì tiếng anh phải thi được điểm cao.
Cuối cùng tiếng chuông thứ hai vang lên Ôn Từ đeo tai nghe lên cho mình, chọn mục, chỉnh tạp âm và toàn tâm toàn lực lắng nghe.
Một phút trôi qua, trong tai nghe vẫn là tiếng tạp âm rè rè, không có gì khác.
Ôn Từ hơi cau mày, cô buông chiếc tai nghe xuống, lại nghe thấy cuộc hội thoại của giọng nam và giọng nữ phát ra từ tai nghe của các bạn học khác, họ cũng cúi đầu xuống sột soạt viết các phương án, không có vấn đề gì với tai nghe.
Cô lại đeo tai nghe lên lần nữa, nhưng vẫn chỉ nghe thấy tiếng điện rè.
Ôn Từ hơi hoảng, cô tháo tai nghe xuống để chỉnh kênh số , không hề sai nhưng không nghe đoạn hội thoại.
Cô vội vàng giơ tay lên báo với giáo viên gác thi, hai người giáo viên đi đến giúp cô chỉnh tai nghe, loay hoay một lúc vẫn chẳng nghe thấy gì.
Tai nghe mỗi một sinh viên sẽ có một cái, không có cái dự trù, cho nên giáo viên gác thi cũng hết cách.
Dù đã báo lên phòng, thời gian cũng đã bị trễ, không thể nào vì một mình cô mà gác lại phần thi nghe.
Giáo viên gác thi cũng chỉ có thể đưa tay nghe lại cho cô rồi nói: “Em làm câu hỏi khác trước đi.”
Ôn Từ gấp gáp không biết nên làm thế nào mới tốt, đột nhiên cảm nhận được người con trai phía sau lưng chọc chọc lưng cô.
Cô nhìn thấy trên tay thon dài của anh đang cầm chiếc tai nghe màu đen mới tinh.
Cô ngạc nhiên quay đầu nhìn anh, Phó Tư Bạch đưa tai nghe của mình lên, nhướng mày bảo cô cầm lấy mà nghe.
“Không… không được.”
Ôn Từ từ chối trong vô thức, anh trực tiếp đặt tai nghe lên trên góc bàn bên trái, cũng không hề định tiếp tục nghe nữa, anh lật sang trang bắt đầu làm phần viết.
Cô có hơi gấp gáp nhưng cũng không dám nói chuyện nhiều với anh, chỉ đành cầm cái tay nghe đang đặt bên trái lên để làm câu hỏi phần nghe.
Dù câu hỏi đầu tiên đã lỡ dở mất phút nhưng câu hỏi sau đó cũng ảnh hưởng, cô nghiêm túc nghe đừng đoạn đối thoại rồi viết câu trả lời xuống.
Còn ba câu phải chọn ở đoạn đầu tiên chỉ đành dựa vào cảm giác rồi chọn bừa thôi.
Phần thi nghe kết thúc Ôn Từ bỏ chiếc tai nghe ở bên góc bàn phải, vô thức quay đầu nhìn anh, Phó Tư Bạch lại dùng giọng gió nhỏ để nói với cô: “Chuyên tâm làm bài.”
Ôn Từ ép sự áy náy đang ngập tràn trong tim xuống, dồn toàn lực để làm các câu hỏi còn lại—làm xong điền vào tờ đáp án.
Sau khi thi xong Ôn Từ nhìn thấy Phó Tư Bạch đứng dậy đi nộp bài, cô cũng đi phía sau lưng anh. Lúc nộp bài cô liếc nhìn tờ bài thi của anh, các câu hỏi phần thi nghe anh không hề điền một câu nào.
Sau khi Phó Tư Bạch nộp bài xong anh vác cặp đi thẳng ra cửa phòng học, cô đuổi theo sau muốn trả lại tai nghe cho anh.
Nhưng Phó Tư Bạch lại không để ý, anh cứ nhìn thẳng về phía trước mà đi.
Ôn Từ đoán đại khái người đứng trước mặt này không muốn nói chuyện với mình nên cô cứ đi theo anh đến tận khu vườn nhỏ hoang vắng trước tòa nhà dạy học.
Sau cơn mưa mặt đất ẩm ướt và những chiếc lá rụng rơi xuống, cuối cùng Phó Tư Bạch cũng dừng lại, và bóng dáng cao lớn của anh ấy phản chiếu trên mặt nước.
Ôn Từ đuổi theo anh mấy bước, cô tháo chiếc tai nghe trên cổ xuống, đưa cho anh, trong lòng cô rất khó chịu: ‘Anh không điền một câu nào bài thi nghe sao?”
“Ừm.”
“Dù chọn toàn c, chọn bừa cũng có thể đúng được mấy câu, sao lại không chọn?”
“Không muốn chọn.”
Trước giờ anh luôn là người nắm chắc mục tiêu, kiên trì không do dự, vậy nên thà là không chọn cũng sẽ không muốn ôm hi vọng mà chọn bừa.
Ôn Từ cúi đầu đạp lên chiếc lá ẩm ướt, buồn bực nói: “Xin lỗi, hại môn tiếng anh anh thi không tốt rồi.”
“Em nghĩ nhiều rồi.”
“?”
Khóe môi Phó Tư Bạch cong lên, ánh mắt kiên định: “Tin hay không, dù phần nghe không điền, tổng điểm cuối cùng cũng có thể khiến anh cầm được học bổng chuyên ngành song song đấy.”
“…..”
Quá ngạo mạn rồi!
Nhưng nghĩ cũng phải, anh có tư cách để ngạo mạn.
Ở phương diện thành tích Phó Tư Bạch nói không sai, dù học kì sau sửa thành chuyên ngành song song, thành tích của anh cũng sẽ xuất sắc và vượt xa các sinh viên khác.
Dù như thế nào Ôn Từ cũng rất cảm ơn anh.
“Tư Bạch, em mời anh đi ăn.”
“Gần đây em có rất nhiều tiền? Sao cứ muốn mời anh đi ăn vậy.”
“Ừm, ba em khỏe hơn, cũng quay lại công ty rồi, nợ cũng đã trả hết.”
Phó Tư Bạch nhìn thấy nụ cười thoải mái xuất hiện trên khuôn mặt cô, tâm tình cũng được thả lỏng, anh biết tất cả mọi thứ đều có ý nghĩa rồi.
Chỉ có thể đứng từ xa anh mới có thể bảo vệ được cô.
“Phải rồi, lần trước tấm thẻ ăn anh đưa cho em đó, em còn tưởng bạn trai cũ trong thẻ ít nhất cũng có đến ngàn chứ! Sau khi em gọi mấy phần thịt, ai ngờ… trong thẻ của anh chỉ còn . tệ! Em còn phải moi tiền của mình ra đấy!”
“Có vẻ là lâu rồi không đến nhà ăn nữa.” Phó Tư Bạch nghiêng đầu nhìn cô “Nạp vào thẻ đến ngàn tệ? Em coi anh là tổng tài bá nào hay gì.”
Cô bị anh chọc cười: “Vậy hôm nay chúng ta chia đôi đi.”
“Một lát nữa anh phải đến công ty rồi.”
“Nhưng anh vẫn phải ăn cơm mà, nếu anh không muốn chia thì em vẫn có thể mời anh nha, coi như cảm ơn.”
“Anh đến công ty ăn.”
Vào lúc Phó Tư Bạch nhấc chân định rời đi thì cô gái nhỏ lại níu chặt góc áo của anh, cô lí nhí nói: “Công ty làm gì mà anh ăn, còn không phải là gọi đồ ăn ngoài sao.”
Anh hít một hơi thật sâu, nén giọng, trầm thấp nói: “Ôn Từ, là anh từ chối quá tế nhị hay là em nhất định phải sống chết không buông?”
Như bị giật điện, tay cô lập tức buông ra giấu ở sau lưng.
Câu nói này… quá nặng rồi.
Phó Tư Bạch nén đau đi vài bước, lòng bàn chân như dính đầy chì, anh quay đầu nhìn lại quả nhiên cô không đi theo anh nữa.
Cô ủ rũ đứng trên con đường lát đá với lá rơi, bóng dáng cô đơn.
Câu nói đó thật sự có hơi tổn thương lòng tự trọng của cô rồi.
“……”
Đau như bị dao cắt.
Anh vĩnh viễn không nở với cô, làm đau cô một phần, còn mình chuốc lấy phần.
Ngay khi Ôn Từ chuẩn bị rời đi lại nhìn thấy Phó Tư Bạch quay lại, anh cũng không nhìn cô, lạnh lùng nói---
“Đi theo anh nhưng phải giữ khoảng cách.”
“Hả?”
Không phải đã từ chối rồi sao.
Anh mất kiên nhẫn quay đầu lại: “Còn muốn cùng đi ăn cơm tối không?”
“Ăn!”
Ôn Từ nghe lời đi theo anh, cả khuôn viên nhỏ vắng người, men theo con đường đi về phía cổng phía nam của trường.
Rừng cây lá sừng sững che nắng, chỉ có những mảng sáng thỉnh thoảng rơi trên tấm lưng cao thẳng của người đàn ông.
Bước đi trầm tĩnh của anh, Ôn Từ vẫn đi phía sau lưng anh, không xa không gần, như một người qua đường xa lạ không hề quen biết.
Cô nhìn thấy Phó Tư Bạch dừng đối diện trạm xe bus, dáng người cao lớn, khí chất lạnh lùng, độc nhất vô nhị, chỉ cần nhìn thoáng qua là cũng có thể nhìn thấy anh trong đám đông.
Rất nhanh xe bus tuyền đã đến, Phó Tư Bạch leo lên, cũng không có quẹt thẻ mà đi thẳng để đuôi xe.
Ôn TỪ biết anh căn bản không có thẻ đi xe bus nên cô vội vàng đuổi theo lên, lấy thẻ ra quẹt hai lần rồi nói với tài xế: “Con quẹt giúp anh ấy luôn.”
Đại học Nam Tương là điểm dừng đầu tiên của xe buýt , xe buýt này cũng đi ra ngoại thành nên hầu như không có ai trên xe.
Phó Tư Bạch chọn ngồi ở hàng ghế sau cùng của xe, đôi mắt hơi liếc nhìn qua cô sau đó ánh mắt lạnh lùng quay ra nhìn cửa sổ.
Ôn Từ ngồi ở vị trí trước anh, rất nghe lời không hề quấy rầy anh.
Nửa đường các sinh viên từ các nhà ga khác trong thành phố đại học cũng đi lên. Một vài cô gái nhận ra Phó Tư Bạch đang ngồi ở hàng sau, nháy mắt với nhau và cố ý ngồi cạnh anh.
Ôn Từ nhạy cảm nhướng mày quay qua, cô liếc nhìn quan sát cô gái mặc váy dài xếp ly jk kia.
Chiếc váy đen của cô ấy rất nữ tính, khuôn mặt còn lộ ra nụ cười trong sáng, rất đáng yêu và kiều diễm. Cô ấy vẫy vẫy điện thoại với Phó Tư Bạch, khẳng khái nói với anh: “Soái ca, có thể thêm wechat không?”
“Không thể.”
Lời từ chối của Phó Tư Bạch cũng rất thẳng thắn, nhìn anh như đang mất kiên nhẫn.
Cô gái đó hiển nhiên cũng là lần đầu tiên bị từ chối nên hơi mím môi: “Tại sao.”
Phó Tư Bạch giơ tay lên để cô nhìn hình xăm màu đen ở ngón áp út của mình, nó như một chiếc nhẫn ước định chung thân của đời anh: “Có người thích rồi.”
Lúc nói câu này anh như có như không nhìn lướt qua Ôn Từ đang ngoài ở hàng ghế trước đang chú tâm lắng nghe.
“Ừm… được thôi.”
Lí do này lại khiến cô gái đó có thể chấp nhận được, ít nhất không phải vì sức hút của mình không đủ lớn mà bị từ chối, cô thua tâm phục khẩu phục, thục nữ đứng dậy nói với anh: “Thật hâm mộ cô gái đó, chúc anh hạnh phúc.”
Phó Tư Bạch lịch sự nói: “Cảm ơn.”
Nghe cuộc nói chuyện của họ khiến trái tim Ôn Từ hơi chua xót, cô cảm thấy câu nói này vừa là để từ chối người con gái đó… thật sự cũng vừa là để nói cho cô nghe.
Phải rồi, trong lòng người ta vẫn luôn có ánh sáng riêng rồi.
Chỉ là chơi đùa với cô mà thôi, vậy mà cô cứ ngu ngốc chìm đắm, diễn nhập tâm đến mức coi đó là thật, còn nghĩ rằng sẽ có gì khác với anh.
Đau đớn và xấu hổ, tất cả trào dâng khiến Ôn Từ cuối cùng không kiên trì nỗi nữa.
Sau khi cô nghe thấy trạm dừng tiếp theo liền đứng dậy rời đi.
Phó Tư Bạch nhìn cô muốn đi anh nắm chặt tay cô theo phản xạ: “Còn chưa tới trạm.”
“Em…. Em nhớ ra còn có việc.”
Xe bus lái tới trạm, khoảnh khắc đạp phanh Ôn Từ bị anh kéo lại, trọng tâm cô không vững nên cả người té ngồi lên đùi anh.
“Xin… xin lỗi.”
Cô đỏ mặt, bối rối đứng dậy muốn rời đi, Phó Tư Bạch lại giữ chặt eo cô lại nói nhỏ bên tai cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Muốn theo đuổi anh mà mới như vậy đã chịu không nổi rồi.”
Ôn Từ quay đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn đẹp không tì vết của anh khiến trái tim cô đập loạn xạ không kiểm soát được.
Cô như có một dòng điện xoẹt qua, cô cúi đầu nhìn ngón áp út của anh: “Hóa ra anh vẫn còn rất thích cô ấy, vậy dù cho em có theo đuổi anh thế nào cũng… cũng vô nghĩa.”
“Trước đây cũng đâu thấy em để ý chuyện này, chia tay rồi lại bắt đầu để ý?”
Cô cúi đầu nhìn móng tay sáng của mình, ủ rũ nói: “Bởi vì trước đây ghét anh, nhưng bây giờ….”