Trước gương trang điểm trong phòng tắm, Phó Tư Bạch mở nắp cây son ra, giữ cằm cô để tô son cho cô.
Cây son màu đỏ hạt dẻ, mang đến một cảm giác là sự pha trộn giữa màu rượu và màu hạt dẻ, rất hợp với làn da trắng của cô.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Ôn Từ liếm môi, ngẩng đầu nhìn vào gương, ngạc nhiên nói: “Tư Bạch, màu này đẹp quá.”
Phó Tư Bạch nhìn cô không dời mắt: “Cũng rất đẹp.”
Ôn Từ rất ít khi son môi, có mấy lần Kiều Tịch Tịch kéo cô ra thử màu, cô từ chối không được cũng phải son thử. Nhưng cây này Phó Tư Bạch tặng cô thật sự là cây son đầu tiên trong đời cô.
Thật sự đặc biệt rất thích.
Phó Tư Bạch lại gần cô ngửi được mùi vị chocolate, anh không kìm được mà hôn cô, nụ hôn ngọt ngào tinh tế…
“Nè, cái này không tốt cho sức khỏe, đừng có liếm.”
“Hỏi rồi, là thành phần thực vật.”
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Ôn Từ nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh gần trong gang tất, khóe miệng tà mị ửng hồng, càng thêm một chút dụ dỗ.
Cô không kìm được lòng nhón chân lên, liếm liếm màu đỏ còn vương lại trên môi anh, dịu dàng hỏi: “Tư Bạch, trước đây anh có từng hôn người khác chưa?”
“Đương…”
“Không được lừa em.”
Phó Tư Bạch thủ thỉ nói với cô bằng giọng mũi: “Không có, chỉ có em.”
Người con gái cắn lên môi anh, cô hôn anh dịu dàng, lần đầu tiên cô chủ động thè đầu lưỡi mềm mại ra mà hung hăng tấn công anh.
Môi và răng ngập tràn mùi vị chocolate.
Cô giống như một con rắn đã luồng lách vào trái tim anh và lan đến mọi ngóc ngách trên cơ thể anh.
Biết rõ đằng sau sự sặc sỡ, tuyệt đẹp đó chính là độc dược nhưng anh vẫn cam tâm tình nguyện muốn thử liếm láp một lần rồi thêm một lần nữa, không nỡ buông ra.
“Tư Bạch, cảm ơn anh đã thương em.”
Anh nhắm mắt lại, kề sát bên tai cô: “Em biết rõ, anh còn có thể… thương em nhiều hơn nữa.”
“Có thể.” Tay cô nhẹ nhàng đi xuống dưới, “Em không sợ nữa.”
“Sẽ không dịu dàng lắm.”
“Ừm, không sợ.”
Lần này Phó Tư Bạch cũng không nhịn được nữa, cũng không muốn nhịn nữa. Anh lật người cô lại để cô quay lưng về phía anh.
Ôn Từ trong lúc hoảng loạn đã vô tình chạm vào nút đèn trên tường, màn đêm xâm chiếm, hoàn toàn ăn tươi nuốt sống hai người họ.
Động tác của anh hơi dừng lại vài giây sau đó càng càn rỡn hơn.
Ôn Từ hoàn toàn để mình đắm chìm trong bóng tối vô tận…cùng anh.
………
Cả đêm đó cô không biết ranh giới giữa mơ và thực ở đâu nữa, cũng không biết khi nào tỉnh, khi nào mơ.
Có vẻ như dù tỉnh hay mơ thì cô cũng đều đang bay.
Cảm giác đó giống như cô đã ôm anh nhảy xuống bục bungee, sau một cú ngã vô đính… lại bị anh ném lên tầng mây.
Thật sự giống như anh nói, sẽ không hề dịu dàng.
Nhưng Ôn Từ cũng không khó chịu lắm, đại khái bởi vì do cô tập múa từ nhỏ, cơ thể uyển chuyển rất tốt, như thế nào cũng có thể kiểm soát được.
Rất nhiều thứ cô không nhớ được, trong mơ chỉ cảm thấy anh luôn hôn cô, luôn luôn hôn lấy cô, hôn từng tất da trên cơ thể cô.
Sáng sớm hôm sau điện thoại của Phó Tư Bạch vẫn cứ reo mãi khiến cô gái nhỏ cau mày và đạp tung chăn bông.
Phó Tư Bạch thẳng thừng tắt máy, không ngờ một lát nữa cửa phòng lại bị gõ, anh mặc đại một cái quần nhỏ vào rất mất kiên nhẫn đi ra mở cửa.
Mạc Nhiễm đứng trước cửa phòng, nhìn thấy thế trong lòng chấn động, vội vàng nhìn sang chỗ khác: "Mẹ kiếp! Cậu mặc quần áo đi!"
Cơ thể này là muốn câu dẫn ai hả!”
“Có việc gì?”
“Đi trượt tuyết! Mọi người đều đang chờ hai người dưới lầu đấy.”
Phó Tư Bạch nhìn người con gái đang ngủ như chết trên giường, anh lười biếng ngáp mấy cái: “Tụi tớ không đi.”
“Không phải đều mang ván trượt rồi à?”
“Cô ấy không thoải mái, không đi nữa.”
“Bệnh à?” Mạc Nhiễm lo lắng hỏi, “Có cần gọi bác sĩ không?”
“Không cần, các cậu đi đi.”
Mạc Nhiễm tò mò nhìn anh một cái, nhìn thấy dấu hôn đỏ bắt mắt trên cổ anh, đại khái cũng hiểu được là có chuyện gì, cười xấu xa nhìn anh: “Được thôi, không làm phiền hai người nữa.”
Phó Tư Bạch quay về phòng, nhìn Ôn Từ đang chui mình trong chăn.
Hiển nhiên cô đã tỉnh rồi, chỉ là không muốn đối mặt với anh. Anh có thể cảm nhận được sự hồi hộp của cô bên dưới cái chăn.
Phó Tư Bạch không nói chuyện với cô, anh một mình đi tắm rồi thay quần áo sạch sẽ thoải mái hơn đi ra.
Cô gái nhỏ vẫn chưa dậy, đầu chui vào trong chăn, quấn chặt lấy mình như con tằm không muốn nhìn thấy anh.
Phó Tư Bạch ngồi xuống bên ghế sô pha đối diện cô, lấy một điếu thuốc từ trong bao ra, nhưng vẫn chưa châm thuốc, ngón tay đang cầm chơi đùa.
“Hối hận rồi?”
Giọng nói của anh mang theo chút sự khàn giọng.
Ôn Từ không trả lời anh vẫn chôn vùi cả người vào trong chăn, nhắm nghiền mắt.
Khóe môi anh cong lên nụ cười chế giễu.
Phải rồi, lên giường với một người mà cô ghét như vậy thậm chí là thù hận… giao một mặt trân quý nhất ra, sao lại không hối hận.
Tất cả tối qua quá đột ngột, Phó Tư Bạch hoàn toàn không chuẩn bị cũng không dự trù được.
Tất cả xảy ra…đều là kiểu tự nhiên mà đến.
Phó Tư Bạch chống cằm, nói: “Hối hận cũng muộn rồi.”
Ôn Từ vẫn không nói chuyện, trong lòng phức tạp, cũng rất mâu thuẫn, càng không biết nên đối diện với anh thế nào.
Trước đây là cô không quan tâm.
Thật sự cô không quan trọng mấy việc này.
Nhưng trải qua rồi mới biết sự thân mật như thế… không chỉ là giao phó toàn bộ cơ thể, trải nghiệm của cô mà còn là sự tin tưởng, còn có tình cảm dịu dàng, còn có tình yêu tinh tế chảy như suối
Mấy cái này cô không dám đối mặt, không muốn đối mặt.
Ôn Từ ngẩn ra, không biết phải làm sao.
Cô không muốn yêu anh, không thể yêu anh.
Nhưng mỗi một nụ hôn tối qua, mỗi lần cô bị ném lên mây… đều đã chứng minh, cơ thể của cô rất khao khát anh.
Phó Tư Bạch xuống lầu, lúc quay lại anh đã đặt khay ăn sáng trên bàn.
Khay có bánh hạnh nhân, bánh lòng đỏ trứng... và một ly sữa.
“Có phải em định không nhìn anh, cũng không định nói chuyện với anh.”
Cuối cùng Ôn Từ cũng ngồi dậy, đưa tay trắng nõn ra, để giữ chặt cái chăn che ngực.
Đầu tóc cô có hơi rối, ánh mắt cũng hơi đỏ lên, có hơi sưng. Những vết đỏ trên chiếc cổ trắng ngần càng rõ...
Nhìn dáng vẻ suy sụp của cô trái tim Phó Tư Bạch như có hàng ngàn vết dao đâm, nhất thời thấy lạc lõng, như thể bị xé nát một thứ gì đó.
“Tự bản thân em nói được giờ lại khóc.”
Tay anh đang cầm điếu thuốc, tàn thuốc rơi xuống đất, “Lại hối hận.”
“Không hối hận.” Ôn Từ ôm đầu gối, “Từ từ sẽ ổn.”
Anh không hỏi thêm nữa, ánh mắt hướng về khay đồ: “Đồ ăn sáng.”
“Có chút không ăn nỗi.”
Phó Tư Bạch biết cả người cô đã kiệt sức, cần phải bổ sung một ít năng lượng, cũng không quan tâm cô ăn nổi hay không, anh cầm bánh hạnh nhân lên đưa đến miệng cô.
Ôn Từ nghe lời cắn một miếng, anh dùng tay phủi miệng cho cô rồi lại đút sữa cho cô.
Cô ngước mắt dè dặt nhìn anh.
Anh vẫn không chút cảm xúc nào nhưng đáy mắt vẫn mang chút dịu dàng.
“Tối qua làm đau em?”
“Cũng ổn.” Cô nhỏ giọng nói, “Không có đau như tưởng tượng ….”
“Bởi vì em khá uyển chuyển nên rất thuận lợi.”
“……”
Phó Tư Bạch nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, cố che giấu sự dịu dàng, anh bình tĩnh nói: “Sau này em là người phụ nữ của anh rồi, anh sẽ thương…”
“Phó Tư Bạch, anh biết rõ tất cả những thứ này là sự trao đổi mà, phải không.”
Một cuộc nổi loạn trỗi dậy trong lòng cô và cô cắt ngang anh.
Tay cầm điếu thuốc hơi khựng lại, nhưng gương mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc: "Ừm.”
“Vậy nên, chúng ta không cần phải có tâm lý chịu trách nhiệm, là… ở bên nhau thôi.”
Đóng phim như quá thật rồi, ngay cả chính mình cũng tin rồi.
Đáy mắt anh hiện lên tia tự giễu, anh dựa vào ghế, nhìn cô: “Em sẽ không nghĩ xảy ra những thứ này thì giữa chúng ta sẽ có khả năng gì đấy chứ.”
Nghe anh nói như vậy, Ôn Từ mới thả lỏng: “Em không có nghĩ như vậy.”
“Vậy thì được rồi.” Phó Tư Bạch lạnh lùng nói, “Ăn sáng xong rồi thì thay đồ rồi đi trượt tuyết.”
Nói xong anh đứng dậy đi đến cửa sổ nhìn ngọn núi phủ tuyết trắng xóa phía xa xa, đưa lưng về phía cô.
Ôn Từ khó khăn đứng dậy, đi đến chỗ hành lý tìm quần áo, nhanh chóng thay đồ.
Cô không hề chú ý đến cánh tay phía dưới lớp áo của anh đang run lên…
Ôn Từ cảm thấy vẫn có hơi không thoải mái, nhưng cũng không khoa trương giống như Kiều Tịch Tịch nói là cái gì mà dựa vào tường mới đi nỗi.
Có lẽ… mỗi người có thể chất không giống nhau.
Trong khu vực sân sau của khu nghỉ mát trượt tuyết, Phó Tư Bạch đưa cho cô một tấm ván mỏng và không để ý đến cô và đi đến tủ phía xa để chuẩn bị dụng cụ.
Rõ ràng là đang tức giận.
Ôn Từ biết lời nói đó ban nãy cô nói có chút thẳng thắn.
Dù chỉ là gặp dịp thì quen chơi cũng không ai có thể đâm thủng được sự thật tàn khốc chỉ sau một đêm dịu dàng quyến luyến được.
Cô không sợ Phó Tư Bạch hiểu lầm, chỉ sợ mình chìm đắm quá sau, vậy nên mấy lời đó cũng là nói cho chính mình nghe.
Thật sự là tàn nhẫn, mặc kệ anh tức giận thế nào, đối xử với cô như thế nào.
Ôn Từ ngồi xuống đeo giày trượt ván cho mình nhưng cô không biết làm lắm nên ngẩng đầu nhìn Phó Tư Bạch.
Anh ta đeo kính râm màu đen được thiết kế đặc biệt cho môn trượt tuyết, quai hàm trở nên sắc nét hơn. Anh đang đứng dựa vào tủ, thản nhiên cầm một đôi găng tay đen, như thể đang chờ cô nhờ giúp đỡ.
Ôn Từ cắn răng, nhưng không kêu anh tự mình thử cách thắt.
Lúc này có một người đàn ông ân cần đến muốn giúp cô: “Thắt như vậy là được.”
Với một cú "lách cách", anh ta đã ghim một cách thành thạo chiếc khóa của veneer vào cho Ôn Từ.
“Cảm ơn.”
“Không sao.” Người đàn ông nhìn ra được cô là người mới chơi, tiến lên bắt chuyện, “Ván của cô là thiết bị chuyên nghiệp của Hunsdon, và nó không thân thiện lắm với người mới. Không thì cô thử ván của tôi?”.
“Không cần đâu.” Ôn Từ không muốn lại chọc cho Phó Tư Bạch không vui nên cô kiên quyết từ chối, “Bạn trai tôi đi rửa tay rồi, lát nữa sẽ qua nên cảm ơn anh nhé.”
Người đàn ông nghe xong cũng không làm phiền cô nữa, lúc đi ra khỏi nơi đó còn lưu luyến không nỡ quay đầu nhìn lại cô.
Ôn Từ không biết trượt tuyết cũng không có kĩ năng gì. Cô chỉ có thể đeo miếng đệm đầu gối và miếng đệm khuỷu tay để bảo vệ toàn thân, sau đó đến khu vực dốc thoải có trẻ em chơi, nơi cô có thể tập một mình và té cũng không sợ.
Trượt ván trượt tuyết khó hơn nhiều và không dễ để làm chủ thăng bằng. May mà Ôn Từ có tập khiêu vũ từ nhỏ và cảm giác giữ thăng bằng của cô rất tốt. Sau khi thử vài lần, cô dần dần quen với nó, không còn vật vã nữa.
Phó Tư Bạch cởi kính râm xuống nhìn bóng dáng người con gái đó.
Cô đeo khăn choàng cổ màu đỏ cái anh tặng, trong khu trượt tuyết rất nổi bật.
Động tác của cô rất ngốc giống như một con gấu trúc nhỏ, và rất vui khi chơi một mình.
Mạc Nhiễm xoay người lại, lướt tới trước mặt anh, nhìn theo tầm mắt của anh, cô ấy cười nói: “Mắt đã dán lên người người ta rồi, nhìn em ấy ngốc nghếch như vậy còn không mau đi dạy cho em ấy đi.”
“Cô ấy không cần.”
Mạc Nhiễm nhiều chuyện hỏi: “Sao, phương diện nào đó của cuộc sống không hòa hợp hả?”
Phó Tư Bạch liếc nhìn cô ấy, lười phản ứng lại.
“Phó Tư Bạch, hai người không phải đang hẹn hò thật đấy chứ.”
“Được rồi, cái này nhìn ra được.”
“Chúng ta biết nhau nhiều năm như vậy rồi cái gì mà tớ không nhìn ra.” Mạc Nhiễm nói đầy thích thú, “Dù không biết cậu dùng thủ đoạn gì, giành lấy được nữ thần hay lo hay nghĩ, nhưng nói như thế nào ta.”
Cô nhìn cô gái trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp trong khu trượt tuyết: “Thật sự là em ấy rất để ý đến cậu.”
Phó Tư Bạch không coi lời Mạc Nhiễm nói là thật: “Quan tâm cái nịt gì.”
Cô hận anh còn không kịp nữa.
Mạc Nhiễm biết anh không tin nên cũng không nói nhiều: “Tin hay không tùy cậu.”
Mạc Nhiễm vừa xoay đi về phía Ôn Từ đang trượt: “Em gái nhỏ, dốc thoải như vậy không học được đâu, đi theo chị đến dốc cao hơn chơi nè.”
Ôn Từ khó lắm mới giữ vững thăng bằng lại bị Mạc Nhiễm bay đến cơ thể không vững vàng cả uỵch xuống nền tuyết.
“Mạc Nhiễm!”
Mạc Nhiễm biết mình đụng trúng nên cô ấy lè lưỡi, trượt qua con dốc một cách mượt mà để tẩu thoát.
Ôn Từ té cũng không đau lắm, ngồi xuống nền tuyết khó khăn để đứng lên.
Phó Tư Bạch nhìn không nỗi nữa, lạnh lùng đi qua đỡ cô dậy.
Do ánh sáng mà Mạc Nhiễm không mở mắt to được, vì vậy anh tháo kính râm ra, đeo lên cho cô, sau đó cắn đôi găng tay của mình để tháo ra đeo vào cho cô, đồng thời kiểm tra lại miếng đệm đầu gối và miếng bảo vệ cổ tay.
“Không phải không thèm để ý đến em à?”
Phó Tư Bạch lạnh lùng, hờ hững, ngữ khí lại không nhẫn nại: “Yếu đuối trước mặt bạn trai em khó lắm hả?”