Tay Phó Tư Bạch ấm và dày, lòng bàn tay thô ráp đang nắm chặt lấy tay cô, ôm trọn cả bàn tay cô.
Đây coi như là lần đầu tiên Ôn Từ thật sự nắm tay anh đúng nghĩa đen mà không phải bị anh lôi kéo, cũng không phải là để anh đỡ. Chính là một kiểu nắm tay… đơn thuần.
Cảm giác có hơi kì lạ, bọn họ đã hôn nhau rất nhiều lần nhưng thường là kiểu thô lỗ, môi luôn trong tình trạng vừa lành lại bị anh cắn.
Nhưng lúc nắm tay Ôn Từ lại có cảm giác tim mình đập nhanh hơn.
Hai người bất giác giảm tốc độ, đi từng bước chậm rãi, lần lượt vượt qua đèn giao thông trên phố lúc nửa đêm.
Gió đêm thổi qua, không thấy lạnh mà chỉ mong con đường dài thêm một chút nữa.
Mới đầu Phó Tư Bạch chỉ nắm tay cô, sau đó lại đổi tư thế đan các ngón tay vào nhau và ngón tay của hai người họ... nắm chặt lấy nhau.
Chúng vừa khít với nhau, như thể không có thứ cạy phá nào có thể tách rời được.
Ôn Từ cúi đầu nhìn cái bóng một lớn một nhỏ của hai người, nhớ lại lời của người chị đàn tranh hôm nay, cô đột nhiên hỏi anh: “Phó Tư Bạch, sau này anh sẽ kết hôn với kiểu con gái như thế nào, trong nhà đã định ước cho anh chưa?”
“Thật sự em muốn hỏi bạn trai mình về vấn đề đối tượng kết hôn ở giờ phút này sao?”
“Là…tùy ý hỏi thôi mà.”
Phó Tư Bạch cũng thuận miệng nói: “Có thể sẽ kết hôn với người con gái tính tình quái đản, có thể biết đánh anh.”
“Anh có xu hướng thích tự ngược à?”
“Có hơi hơi.”
Ôn Từ bĩu môi: “Dù có là ai, em cũng sẽ chúc phúc cho anh. Anh đối xử tốt với em như vậy em sẽ mãi nhớ anh.”
Trái tim Phó Tư Bạch như bị dây câu buộc chặt, lơ lửng trên không trung, không biết nên vui hay nên buồn.
Vui vì cuối cùng cô cũng không còn quá ghét anh nữa.
Buồn vì cô chưa bao giờ nghĩ… bọn họ có thể sẽ có một tương lai lâu dài.
“Còn muốn nhớ anh, em nói giống như anh sắp chết vậy.”
“Không được nói bậy!” Ôn Từ bấu lòng bàn tay anh, “xí xí xí, cái gì cũng nói được, năm mới mà anh nói chuyện chẳng kiêng kị gì cả.”
Phó Tư Bạch bật cười: “Ông đây không cần kiêng kị.”
Ôn Từ thở dài: “Anh tìm một người thật lòng thích anh, không phải bởi vì anh họ Phó, dù cho anh có sa sút cũng vẫn mãi thích anh đi.”
“Nghĩ lung tung.”
Cô cúi đầu nhìn cái bóng trên đường: “Em thật sự cảm thấy anh rất tốt, xứng đáng có một cô gái tốt đến yêu anh.”
“Ừm, anh tốt như vậy thì em có từng nghĩ qua…”
Anh khựng lại, những lời nói đứt quãng tan biến trong gió đêm lạnh giá.
“Cái gì thế?”
“Không có gì.” Phó Tư Bạch nhìn cô, nghiêng người nói, “Lạc Lạc hôn anh đi.”
“Vậy anh…vậy anh không được cắn em, lần trước em còn chưa lành đi.”
“Không cắn, anh hứa.”
Ôn Từ nhón chân hôn lên môi anh, Phó Tư Bạch nhắm mắt, anh đỡ lấy gáy cô, hôn sâu kéo dài và sâu sắc này, khiến cô rất đau.
Tay Ôn Từ không kìm được bấu vào góc áo của anh rất mạnh, trái tim cô run rẩy một cách kịch liệt...
Nửa đêm đông tuyết tan trên phố.
……
Vào đêm giao thừa, Ôn Từ cùng mẹ đi chợ rau mua bột và nhân thịt. Buổi chiều hai mẹ con làm bánh sủi cảo ở nhà, buổi tối đưa hai mẹ con đến bệnh viện cùng ba để ở bên ba chúc mừng năm mới.
Thư Mạn Thanh thật sự không giỏi việc bếp núc nhất là mấy việc thái cắt. Thế nên bà mua thịt làm sẵn chỉ cần gói vào là được.
“Mẹ, không phải gói như thế!” Ôn Từ lấy miếng lá sủi cảo trong tay Thư Mạn Thanh qua, nhẫn nại dạy bà cách nhấn bột, “Mẹ nhìn nè phải nhúng vào nước rồi dập nổi dọc mép.”
“Mẹ cũng làm như vậy mà.”
“Mẹ quấn thành hoành thánh mất rồi.”
“Hoành thánh và sủi cảo khác nhau sao, có thể ăn không phải được rồi sao.”
Ôn Từ bất lực đẩy mẹ ra cửa: “Mẹ đi nghỉ ngơi đi, đừng điều tiết mắt nữa, để con gói.”
“Đừng đừng, mắt mẹ không mỏi.” Thư Mạn Thanh kiên quyết ở lại, “Việc gì cũng cần học mà, tự mẹ học hỏi lại.”
“Vậy cái hoành thánh mẹ gói…mẹ tự ăn nhé, con không ăn đâu.”
“Mẹ cho ba con ăn.”
Ôn Từ cúi đầu gói sủi cảo, cô bật cười: “Ba con vừa ngửi thấy mùi thơm món sủi cảo mẹ tự tay gói nói không chừng bật tỉnh dậy luôn.
“Đúng đấy, trước kia ba con thích ăn nhất là hoành thánh mẹ gói mà.”
Không khí hòa hợp đầm ấm của hai mẹ con vẫn có hơi bi thương, rốt cuộc vẫn không thể đoàn viên trọn vẹn.
Thư Mạn Thanh nhìn ra được sự trầm mặc trong ánh mắt của con gái, bà đoán được nét bi thương trong lòng cô nên an ủi: “Lạc Lạc, ba sẽ hồi phục và khỏe mạnh.”
“Ừm, nhất định.”
“Ấy, Tư bạch tối nay có ăn sủi cảo không, gọi thằng bé đến ăn cùng đi?”
Nghe mẹ nhắc đến Tư Bạch, trái tim Ôn Từ bỗng đập nhanh hơn: “Anh ấy chắc chắn là phải ăn tết cùng nhà anh ấy rồi mà.”
“Nhưng mẹ thằng bé không phải mất rồi sao.” Thư Mạn Thanh ghé qua nói, “Lần trước lúc nấu cơm, mẹ nghe thằng bé nói ba nó lại kiếm về một người phụ nữ không lớn hơn nó bao nhiêu cả ….”
Ôn Từ cắt lời mẹ: “Sao cái gì anh ấy cũng nói với mẹ thế, mấy chuyện này con cũng không biết.”
“Vậy là con không quan tâm người ta rồi.”
“Con….”
Ôn Từ hơi đuối lý, tự hỏi chính mình thì hình như quả thật cô không có hỏi chuyện riêng của Phó Tư Bạch bao giờ.
Hình như anh cũng không muốn nói lắm.
Có thể không phải không muốn nói, chỉ là Phó Tư Bạch nhìn ra được cô thật sự không để tâm nên nói cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Không, cô không phải áy náy, cô không thẹn với lòng mà.
Tất cả đều chỉ là giao dịch thôi. Phó Tư Bạch trước giờ không hề thiếu tình yêu, mấy cô bạn gái trước ai mà không yêu anh đến chết đi sống lại chứ.
Anh diễn đủ đạt, không quan tâm mọi thứ.
……
Phó gia, bữa cơm cả gia đình đoàn viên, được phục vụ bởi một đầu bếp nổi tiếng, bàn tiệc đầy ắp và vô cùng phong phú.
Không biết vì nguyên nhân gì mà ông nội Phó tối nay không đến.
Tình nhân của Phó Trác An là Tiêu Nhã càng không biết vì lí do nào đó…tối nay vậy mà lại có thể tham gia vào buổi tiệc cuối năm của Phó gia.
“Tư Bạch, con khoan hãy đi.” Phó Trác An gọi anh lại, “Bố có việc phải nói.”
Phó Tư Bạch lười biếng ngồi lại chỗ mình, liếc nhìn qua Tiêu Nhã một cái, nhìn ra được sự khẩn trương trong đáy mắt của người phụ nữ này.
Phó Trác Anh hắng giọng thông báo: “Dì Tiêu Nhã của con mang thai rồi, sắp tới con sẽ có thêm một em trai hoặc một em gái.”
Trong khi những người thân ngồi xung quanh bất ngờ sau đó quay sang chức mừng Phó Trác An đã có thêm một đứa con.
Đây thật sự là niềm vui lớn của cả gia đình nha.
Phải biết cháu nội thật sự của Phó gia chỉ có mỗi mình Phó Tư Bạch, đây cũng là nguyên nhân vì sao lão phật gia luôn gửi gắm kì vọng lớn cho anh.
Tiêu Nhã âm thầm đánh giá Phó Tư Bạch.
Cô tưởng rằng sau khi Phó Tư Bạch nghe xong sẽ sợ sệt hoặc có sự bất mãn, dù sao đứa con đang mang trong bụng của coi là “Đối thủ cạnh tranh” lớn nhất cho quyền thừa kế của anh chứ.
Nhưng điều khiến cô thất vọng là từ đầu đến cuối Phó Tư Bạch chỉ duy trì một nụ cười lạnh lùng, như không chút để ý nào.
Vì vậy, so với thù địch, hận thù...
Thì không chút để tâm nào mới là sự mỉa mai lớn nhất.
Phó Tư Bạch sau khi nghe tin thì trong lòng cũng chẳng có gì dao động.
Anh còn cần phải để tâm một thứ chỉ mới là phôi thai sao.
Chỉ là tiếp theo đó khi Phó Trác An tuyên bố sẽ chính thức kết hôn cùng với Tiêu Nhã, lại còn hứa hẹn sẽ cho cô ta một đám cưới lộng lẫy thì sắc mặt của Phó Tư Bạch cũng dần dần lạnh xuống.
Đương nhiên Phó Trác An sẽ không để cho đứa con này vừa ra đời lại phải chịu phận con riêng, muốn cho đứa bé một thân phận danh chính ngôn thuận.
Phó Tư Bạch nhìn được trong mắt, tất cả những thứ này…đều là sự mỉa mai cực lớn đối với người mẹ đã mất của mình.
Mấy năm nay Phó Trác An sở dĩ không kết hôn bước nữa là vì có Phó lão gia ép ở trước mặt, đồng thời cũng có sự phản đối kịch liệt của Phó Tư Bạch. Nhưng bây giờ Tiêu Nhã mang thai rồi, ông ta đề nghị được lấy vợ mới cũng là danh chính ngôn thuận.
Phó Tư Bạch cuối cùng cũng hiểu ra tại sao buổi ăn đoàn viên tối nay ông nội lại không xuất hiện.
Đại khái ông đã ngầm cho phép Phó Trác An kết hôn bước nữa, nhưng không muốn thừa nhận trước mặt mọi người nên thẳng thừng không tham gia buổi tiệc cuối năm.
“Ngày đã định rồi chính là tháng năm nay.” Phó Trác An cười vui vẻ nói, “Đến chừng đó hoan nghênh các vị bạn bè đến hôn lễ nhé.”
Mọi người đều vui vẻ chúc mừng.
Đợi mọi người nói mấy lời khách sáo xong Phó Tư Bạch đang im lặng nãy giờ mới từ từ nói: “Ông muốn cưới cô ta vào cửa, thử xem.”
Ngữ khí lạnh lùng, nhưng rất có lực.
Phó Trác An biết Phó Tư Bạch sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, mấy năm nay vì mẹ của anh mà anh vẫn căm hận người ba này.
“Phó Tư Bạch, đừng quậy nữa, trong bụng của dì Tiêu Nhã là em trai con đấy.”
“Tôi không quan tâm cô ta đang mang cái gì.” Phó Tư Bạch dựa vào ghế, những ngón tay đang cầm đôi đũa, bất cần gõ vào cái chén, anh nói từng chữ một, “Nếu ông để cô ta vào cửa làm mẹ tôi, ông cứ thử đi.”
Anh ta có vẻ bình thường, nhưng hàm ý đe dọa cũng rõ ràng.
Phó Trác An tức đến cả người run lên: “Mày…mày dám!”
Phó Tư Bạch nhìn người phụ nữ Tiêu Nhã kế bên ông: “Cô đã sử dụng bồn tắm trong phòng ngủ chính ở tầng trên. Có điều mà ba tôi chưa bao giờ nói với cô. Mẹ tôi đã chết trong bồn tắm đó.”
Biểu cảm của anh đột nhiên trở nên dữ tợn, “Một bồn tắm toàn máu, rất đỏ rất đỏ đó! Lúc tôi phát hiện bà ấy, bà đã ngâm mình một ngày một đêm rồi, nước nóng đã thành nước lạnh cóng. Cả phòng tắm đều sặc mùi máu nồng nặc… Cô muốn biết đó là mùi vị gì không, chính là mùi cá tanh chết và tôm thối ở chợ hải sản đấy. Người chết trong nước, đó chính là mùi vị như thế đấy.”
Tiêu Nhã nghe xong lời Phó Tư Bạch nói bị dọa đến mặt mày trắng bệch đi. Bởi vì không kìm được phản ứng thai nghén mà nôn hết ra ngoài, cả cơ thể đều đang run rẩy…
Phó Trác An tức đến mức ném chiếc cốc vào người anh.
Chiếc cốc thủy tinh đập lên tường các mảnh vỡ văng ra cắt má của Phó Tư Bạch.
Máu như những giọt sương mai, thấm ra trong tích tắc.
Tin tức phu nhân năm đó tự sát vẫn luôn được Phó Trác An giấu nhẹm đi. Ông nói với bên ngoài đó chỉ là sự cố, không ngờ là…cái thằng con trời đánh này vậy mà lại nói toẹt hết ra!
“Mày…. Mày không phải là con tao!” Ông tức giận ngã xuống ghế, “Tao không có đứa con như mày!”
“Nếu có thể tôi cũng hi vọng bản thân mình không phải.”
“Cút cho tao.”
Một chân Phó Tư Bạch đá văng cái ghế, anh bước nhanh ra khỏi phòng ăn. Lúc đi qua Tiêu Nhã khóe môi anh con cong lên nụ cười ghê tởm—
“Cái thứ như này, có lớn lên được không còn chưa nói chắc. Cô muốn bước vào, thử đi.”
……
Ôn Từ và mẹ xách một bình giữ nhiên có đầy sủi cảo rồi cầm xuống lầu.
“Mẹ, chúng ta gói nhiều như vậy, đem hết đến bệnh viện có ăn hết không?”
“Còn không phải nên đem một ít cho các bác sĩ và hộ ta còn đang cực khổ trực đêm giao thừa này sao.”
“Mẹ suy nghĩ quá chu đáo rồi.”
Thư Mạn Thanh ngồi lên chiếc xe điện, nói với Ôn Từ: “Mau lên nào.”
“A, nhớ ra là bạn nhỏ Lệ Lệ ở cách phòng bệnh có nhờ con lát nữa đến đem cho cô ấy cây gậy tiên nữ, buổi chiều con đi siêu thị mà quên mua rồi.”
Ôn Từ nhìn ở xa xa còn có một cửa hàng còn mở cửa nên nói với mẹ: “Mẹ, mẹ đi trước đi lát nữa con đến.”
“Bây giờ không được phép đốt pháo nữa rồi con đi đâu mua thế?”
“Không sao, cây gậy tiên nữ là pháo hoa vẫn có thể đốt được. Bữa trước Lệ Lệ làm hóa trị rất đáng thương, nên con muốn cho con bé vui vẻ chút.”
“Được, vậy con mau đi đi.”
Thư Mạn Thanh chạy xe điện đến bệnh viện trước.
Đường phố im ắng, thi thoảng có tiếng cười đùa của lũ trẻ đang nô đùa phía xa.
Cô mua được một cây gậy tiên nữ ở tạp hóa, vừa đút túi vừa đi đến ngã tư đường, nhưng lại nhìn thấy bóng dáng cô độc của người đàn ông đang đứng một mình dưới cây đèn đường.
Đèn chiếu xuống đỉnh đầu, tạo thành một cái bóng cô độc.
Ánh mắt sâu xa của anh chìm trong màn đêm, trong tay đang cầm một điếu thuốc, tàn lửa nhàn nhạt sắp cháy hết.
“Phó Tư Bạch?”
Ôn Từ đi đến, “Đêm rồi, sao anh còn đứng trên đường ngơ ra thế!”
Anh không trả lời.
Ôn Từ nhìn thấy má trái anh hình như bị rách da, còn có chút tơ máu được quẹt đi một cách thô bạo: “Anh… anh có phải đánh nhau với anh rồi không!”
“Nói chuyện đi! Anh bị người ta đánh ngốc luôn rồi hả?”
Ôn Từ gấp gáp, sờ đôi tay lạnh buốt của anh, không có chút hơi ấm nào.
Ngay cả áo khoác ngoài anh cũng không mặc, cả người chỉ có một cái áo len đen, trên cổ còn đang thắc cái khăn choàng đỏ mà cô tặng anh đó. Đứng ngoài trời với nhiệt độ gần như độ này cũng không biết đã đứng bao lâu rồi.
“Rốt cuộc anh đang bị làm sao vậy! Mặc cũng ít như vậy.” Ôn Từ hơi lo, “Không hiểu sao đến đây, lại không gọi điện thoại cho em…”
Lời nói chưa dứt anh đột nhiên đưa tay ra ôm lấy eo cô, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô vào lòng, ôm chặt, rất chặt… như rơm rạ cứu mạng.
Trong cái ôm lạnh giá của anh Ôn Từ lại cảm thấy trái tim mình như được tan ra rồi.
Cô cũng đưa tay ra ôm lấy cổ Phó Tư bạch, thủ thỉ vào tai đang lạnh của anh, dịu dàng hỏi: “Tư Bạch, sao thế.”
Anh đè nén rồi cố dùng sức nói: “Vĩnh viễn….đừng quay lưng lại với anh.”