Mục Nghiên Chi có thể nói là phí sức chín trâu hai hổ mới có thể khuyên Minh Du rời đi, bằng không đối với sự hiểu biết của anh về mẹ của mình thì bà có khả năng sẽ nói chuyện từ khi hai người còn nhỏ cho tới chuyện con của hai người trong tương lai.
Đừng nhìn Minh Du ngày thường là bộ dáng dịu dàng hào phóng, làm việc gọn gàng ngăn nắp, thế nhưng có những lúc bà ấy lại giống như trẻ con, gặp được chuyện vui lập tức rất vui vẻ, có đôi khi lời vừa nói ra nếu không ai dùng sức ngăn cản thì nhất định sẽ không thể dừng lại.
Mục Nghiên Chi theo tới dưới lầu, xác định Minh Du đã rời đi mới trở lại phòng ngủ.
Vừa rồi Nguyên Nhị mượn cớ đi vệ sinh chạy vào phòng tắm, bây giờ cô đang đứng trong đó thò đầu ra, bộ dáng như là trộm lại giống như vừa làm chuyện xấu xong.
Nhưng mà quả thật là hai người vừa làm chuyện xấu, cũng may Minh Du không thấy. Khi bà ấy kêu lên thì đã sớm kinh động tới hai người trong phòng. Nguyên Nhị thân thủ nhanh nhẹn từ trên người Mục Nghiên Chi nhảy xuống mặt đất, cho nên cảnh Minh Du nhìn thấy chính là Mục Nghiên Chi ngồi xổm xuống giúp Nguyên Nhị mang giày.
Minh Du không phải là người cổ hủ, đàn ông hầu hạ phụ nữ cũng chẳng phải là việc gì xấu, ngược lại bà còn cảm thấy bộ dáng đàn ông biết đau vì phụ nữ mới là tốt nhất. Tuy rằng ngày thường khi Mục Nghiên Chi nghe bà nói lý nhìn qua luôn thất thần, giống như là nghe không lọt lỗ tai những lời của bà, nhưng thật ra thì những lời hữu dụng anh vẫn sẽ nghe lọt, đặc biệt là chuyện đàn ông nhất định phải biết yêu thương và đau lòng vì phụ nữ.
Nguyên lời của Minh Du chính là: Một người phụ nữ vì con mà phải rời khỏi cha mẹ của mình, đến một nơi có hoàn cảnh lạ lẫm rồi bắt đầu làm quen một lần nữa, sau này lại vì con mà chăm sóc gia đình, vì con mà sinh con dưỡng cái. Nếu như chính người chồng của mình mà còn không đâu lòng vì mình thì cô ấy sẽ chẳng có lý do gì để ở lại bên cạnh con. Đối tốt với cô ấy không chỉ để cô ấy yên tâm mà còn để cô ấy có cảm giác an toàn, để họ tìm không thấy lý do rời đi.
Nhân sinh có thể gặp được người mình thích rất dễ dàng, nhưng muốn gặp được người có thể hiểu và yêu thương mình thì lại rất khó, vì thế một khi đã gặp được rồi thì phải biết quý trọng và cảm ơn họ.
Vợ của anh đương nhiên anh muốn nâng niu ở trong lòng bàn để yêu thương, chiều chuộng.
Mục Nghiên Chi tiến lên phía trước vỗ vỗ đầu Nguyên Nhị, mỉm cười nói: “Ra đi! Mẹ đã đi rồi.”
Nguyên Nhị ngước mắt nhìn anh, đôi mắt chớp chớp. “Chắc chắn?”
Mục Nghiên Chi ừ một tiếng, trong lòng rất muốn cười. “Vô cùng chắc chắn.”
Nguyên Nhị đi ra, giống như quả cầu xì hơi nằm liệt trên giường.
Không phải cô sợ Minh Du mà chỉ là cảm thấy xấu hổ thôi, lần công khai này đến có chút đột ngột không kịp phòng ngừa, ai biết ngày thường đều là Mục Nghiên Chi đi nhà chính tìm ông nội, thế mà hôm nay ông lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này chứ!
Mục Nghiên Chi đi qua, quỳ một gối ở trên giường, đôi tay chống ở trên giường, đem cô gái nằm ở trên giường vây dưới thân. Anh nhìn cô khóe miệng nhếch lên, ngậm ý cười.
Nguyên Nhị trừng anh một cái, giơ đôi tay để ở trên ngực của anh. “Đừng xằng bậy, nhỡ có người thấy thì sao.”
Nói xong khuôn mặt lại đỏ.
“Tránh ra.” Nguyên Nhị không kiên nhẫn đẩy anh.
“Đi chỗ nào?” Mục Nghiên Chi cố ý bất động.
Nguyên Nhị duỗi tay niết khuôn mặt anh, dùng sức nghiến răng nghiến lợi. “Thích đi chỗ nào thì đi chỗ đó.”
“Không sợ anh đi tìm một cô gái xinh đẹp khác hả?” Mục Nghiên Chi cố ý trêu cô.
“Anh dám.”
Nguyên Nhị mới không tin anh dám làm như vậy. “Muốn tìm anh đã sớm tìm, còn chờ nhiều năm như vậy làm gì, có giỏi thì tìm một người tới đây cho em xem? Cũng không biết là ai đã nói thích em nhiều năm.”
Được rồi! Cô nhóc này đã nhớ kỹ từng lời của anh, chuẩn bị cho việc thường thường lấy ra tới trêu chọc, uy hiếp anh.
Nhưng cũng không sao, chuyện tốt hay xấu gì anh cũng đều nhận.
“Được! Chỉ thích em, chúng ta dậy thôi.”
Mục Nghiên Chi đứng dậy, thuận đường cũng đem cô kéo lên.
Anh nói: “Vốn dĩ muốn mang em đi ra ngoài ăn ngon, nhưng ông nội bảo giữa trưa sẽ sai người làm đồ ăn ngon để chúc mừng chúng ta.”
“Chúc mừng?”Nguyên Nhị ngồi xếp bằng, “Chúc mừng chuyện gì?”
Mục Nghiên Chi ngồi xuống bên cạnh, đưa tay ôm người vào lòng, tay đặt trên eo cô, nhẹ nhàng ôm lấy. “Chúc mừng em bị anh thu phục.”
Cả người Nguyên Nhị dựa vào anh, đầu tựa vào bả vai. Cô hừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn cằm của anh, duỗi tay chọc chọc. “Nói gì cái gì vậy hả!”
Mục Nghiên Chi cúi đầu hôn lên trán của cô. “Nói với em chuyện này, em phải chuẩn bị tâm lý.”
Chuẩn bị tâm lý?
Nguyên Nhị nhíu mày nhìn anh. “Chuyện gì mà phải chuẩn bị tâm lý?”
“Ông nội và ba…”
Mục Nghiên Chi chần chờ, lại tiếp tục nói: “Bọn họ muốn tổ chức lễ đính hôn cho chúng ta.”
“Cái gì?”
Nguyên Nhị kinh hô, đột nhiên ngồi thẳng. “Đính hôn?”
“Đừng nôn nóng.”
Mục Nghiên Chi cười một cái, duỗi tay xoa đầu cô. “Làm sao hả! Em đang ghét bỏ?”
“Đúng vậy! A a a....Không phải, em không phải có ý này.”
Cũng không biết có phải nghe xong lời cô nói Mục Nghiên Chi trở nên tức giận hay không, khuôn mặt anh sầm xuống, thanh âm lạnh lùng: “Vậy em có ý gì? Không muốn cùng anh đính hôn, hay là em không thật sự thích anh? Nguyên Nhị, làm người phải có lương tâm.”
Nói xong anh bước xuống giường đưa lưng về phía Nguyên Nhị, đôi tay cắm vào túi quần, cả người đều toát ra hơi thở lạnh như băng.
A? Hiện tại là tình huống gì, cô chẳng qua cũng chỉ nói sai thôi mà, như thế nào liền biến thành không có lương tâm hả?
“Không phải, không phải như thế. Em nguyện ý, đời này của em đã định là của anh rồi, sao có thể không thích anh chứ. Em rất thích rất thích anh.” Cô cũng nhanh chóng quỳ gối trên giường trực tiếp kéo chân dịch về phía Mục Nghiên Chi.
Cô bĩu môi, ủy khuất kéo kéo vạt áo anh.
Mục Nghiên Chi cũng không quay đầu lại, thờ ơ.
Nguyên Nhị cúi đầu, nhéo tay anh một cái rồi buông ra, nhỏ giọng nói thầm: “Sao lại như vậy hả! Quỷ hẹp hòi.”
Miệng thì mắng người nhưng hành động lại thành thật hơn nhiều. Cô xuống giường vòng đến trước mặt Mục Nghiên Chi, khoảnh khắc cô ngẩng đầu thiếu chút nữa đã muốn đem người trước mặt đánh một trận.
“Được lắm! Mục Nghiên Chi, anh dám chơi em.”
Giữa trưa lúc ăn cơm, Nguyên Nhị không ngồi cạnh Mục Nghiên Chi, lúc cùng những người khác nói chuyện đều là tươi cười đầy mặt nhưng lúc Mục Nghiên Chi nhìn qua cô lại bày ra khuôn mặt nhỏ đen như đít nồi, bộ dáng tức giận này biểu hiện quá rõ ràng, muốn cho người khác không phát hiện ra cũng khó.
Minh Du còn ở một bên trêu ghẹo, vợ chồng nhỏ giận dỗi.
“Mẹ Mục, cái gì mà vợ chồng nhỏ chứ!”
Nguyên Nhị trộm ngắm Mục Nghiên Chi một cái. “Anh cười cái gì?”
Mục Nghiên Chi gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng, mắt nhìn vào cô. “Vui vẻ mà.”
“Anh vui vẻ cái…”
Lời thô tục thiếu chút nữa buột miệng thốt ra. Nguyên Nhị kịp thời dừng lại, ngượng ngùng nhìn Minh Du một cái, rồi ngước mắt trừng người đàn ông đang ăn cơm ngon lành ở kia. “Không thèm nói với anh nữa.”
Mục Quốc Phong hỉ trục nhan khai, cầm lấy khăn giấy xoa xoa miệng, thanh âm sang sảng nói: “Ai da! Hai đứa nhỏ này thật đúng là có tướng phu thê, ngay cả đấu võ mồm cũng đáng yêu như vậy.”
“…” Nguyên Nhị miễn cưỡng cười một cái.
“Cảm ơn ông nội.” Mục Nghiên Chi ngoan ngoãn nói.
“Đúng rồi.”
Mục Quốc Phong nhìn về phía Nguyên Nhị. “Nhĩ đóa! Buổi sáng ông đã nói với Nghiên Chi rồi, dù sao thì con cũng sẽ là con dâu Mục gia, không bằng thừa dịp nghỉ hè, cũng là sinh nhật 18 tuổi của cháu, chúng ta trực tiếp làm tiệc hôn đính cho hai đứa đi, để những nam sinh khác không cần đánh chủ ý trên người cháu.”
Nguyên Nhị không nghĩ tới Mục Quốc Phong sẽ ở trên bàn cơm nói ra chuyện này, tức khắc không biết nên trả lời như thế nào. Một nhà Mục gia đối với cô đều tốt như vậy, so với con cái, cháu ruột thì còn tốt hơn, cô thật sự không biết nên mở miệng cự tuyệt như thế nào. Kỳ thật buổi sáng lúc nghe Mục Nghiên Chi nói đến chuyện này, ngoại trừ kinh ngạc thì cô còn có chút cao hứng, ít nhất điều này chứng minh Mục gia là chân chính tiếp nhận cô trở thành người Mục gia.
Chỉ là, cô còn nhỏ như vậy. Cứ vậy mà đính hôn có thể sớm quá hay không?
Nguyên Nhị dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Mục Nghiên Chi, người kia lại làm bộ không phát hiện, còn nghiêng đầu qua một bên, tựa lưng vào ghế, một bàn tay đặt ở trên bàn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ mặt bàn, một bàn tay cầm một ly nước trái cây uống.
Nhìn dáng vẻ kia rõ ràng là không muốn hỗ trợ.
“...” Nguyên Nhị.
Cuối cùng lời cự tuyệt vẫn không thể nói ra. Cô không muốn phá hư tâm tình tốt đẹp của ông.
Mục Nghiên Chi giống như người ngoài cuộc, một lời cũng không nói, thẳng đến khi Phó Tân An gọi một cuộc điện thoại lại đây thì cái miệng giống như dính keo kia mới chịu mở miệng nói chuyện.
Anh cầm điện thoại, vừa nói vừa đi đến phòng khách.
Nguyên Nhị xa xa nhìn vào anh, thấy anh mang theo ý cười nhìn qua đây cô có xúc động muốn đánh anh một trận.
Gia hỏa này rõ ràng là tán đồng chuyện đính hôn.
Ngẫm lại cũng phải, cô chưa đủ tuổi nhưng Mục Nghiên Chi đã là người đàn ông là hơn hai mươi tuổi, đính hôn cũng rất bình thường.
Minh Du phát hiện ánh mắt Nguyên Nhị vẫn luôn dừng ở trên người Mục Nghiên Chi, nhịn không được trêu chọc một chút.
“Sao vậy? Xa con một lúc cũng không được hả?”
Nguyên Nhị quay đầu nhìn Minh Du a một tiếng.
Minh Du cười, nhìn người vừa kết thúc điện thoại kia, rồi ra hiệu rằng Mục Nghiên Chi đang đi tới.
Nguyên Nhị hiểu rõ, cô cũng chỉ cười cười, không giải thích.
Mục Nghiên Chi đứng ở đối diện, đôi tay chống ở trên bàn cơm, thân trên vươn lại gần Nguyên Nhị.
“Đám người Phó Tân An bảo chút nữa sẽ đến sân bóng rổ bên kia chơi bóng, gọi anh qua đó. Em có đi không?”
Nguyên Nhị quay đầu nhìn ngoài cửa sổ rồi quay đầu lại, nâng khuôn mặt nhỏ hơi hơi nhăn. “Tuy mặt trời rất lớn, nhưng gió cũng rất to, cảm giác rất lạnh.”
“Sẽ bung dù chắn gió cho em, quần áo cũng cho em mặc.” Mục Nghiên Chi cười nói.
Nguyên Nhị hừ một tiếng, em mới không cần đâu!
“Chẳng phải anh muốn chơi bóng sao?” Cô cố ý hỏi.
“Đánh mà!”
Mục Nghiên Chi móc di động ra. “Anh bảo Hạ Hàn tới che ô cho em.”
Cuối cùng Nguyên Nhị vẫn cùng Mục Nghiên Chi đi ra ngoài, thời gian đánh bóng vẫn chưa tới, hai người cầm ô che gió tản bộ ở sân huấn luyện để tiêu thực. Nguyên Nhị không muốn nói cho nên Mục Nghiên Chi cũng không đề cập tới chuyện đính hôn, hai người nắm tay, an tĩnh đi trên đường, tính toán thời gian không sai biệt lắm hai người mới dắt tay nhau đi tới sân bóng rổ.
Còn chưa tới sân bóng rổ, từ rất xa đã thấy mấy người đàn ông mặc quần đùi đùa giỡn trên sân bóng. Khi thấy hai người nắm tay đi qua cả nhóm đều không hẹn mà cùng cười. Lục Giai Minh cùng Hạ Hàn còn huýt sáo.
Tuy rằng mọi người đều sống ở đại viện, nhưng ngày thường tất cả đều rất bận. Sau khi hai người chính thức ở bên nhau thì đây vẫn là lần đầu tiên mọi người tề tụ đông đu.
“Tất cả đứng đắn một chút cho tôi, gọi chị dâu.”
Mục Nghiên Chi bày ra một bộ nghiêm túc, mấy người đối diện lập tức cung kính hô một tiếng. “Chị dâu.”
Nguyên Nhị xấu hổ đến mức vội trốn sau Mục Nghiên Chi.
Tất cả mọi người so với cô thì đều lớn tuổi hơn! Gọi như vậy quả thật rất xấu hổ nha.
Bỗng dưng cánh tay bị cầm lấy. Mục Nghiên Chi kéo cô sang bên cạnh, cánh tay tự nhiên khoác lên vai.
“Trốn cái gì, trước sau gì em cũng sẽ là chị dâu của bọn họ.”
Nguyên Nhị ngẩng đầu nhìn anh, cắn chặt răng.
Mục Nghiên Chi làm như không thấy, ôm vai đem người đi tới bậc thang bên cạnh sân bóng, sắp xếp vị trí xong thì vẫy tay bảo Hạ Hàn lại đây.
“Hạ Hàn, lại đây.”
Hạ Hàn chạy tới, còn chưa kịp nói chuyện thì có một chiếc ô được nhét vào trong tay, bên tai truyền đến thanh âm đạm mạc. “Che ô cho chị dâu cậu đi.”
“A? Ngày mùa đông che ô cái gì chứ! Hơn nữa anh à, em cũng muốn…Này! Anh đừng đi mà.”
Cái người cao lớn kia làm như không nghe thấy, chạy tới gia nhập nhóm người Phó Tân An.
“…” Hạ Hàn.
Dưới ánh nắng chói chang một nhóm người ở trên sân bóng chạy vội, mồ hôi rơi rơi. Quả bóng rổ ở giữa đám người bọn họ truyền tới truyền lui, mỗi lần Mục Nghiên Chi dành bóng Nguyên Nhị đều nhiệt liệt vỗ tay, trong lòng có một loại tự hào.
Người đàn ông của cô cũng đẹp trai quá đi.
Bỗng dưng, người trong sân dừng lại. Nguyên Nhị nhìn Mục Nghiên Chi chạy tới bên này.
“Làm sao vậy?” Cô hỏi.
Mục Nghiên Chi lắc đầu, lấy ô trong tay Hạ Hàn, lập tức đem người đuổi đi. “Cậu vào sân đánh đi, đừng ở đây làm phiền bọn anh.”
“…” Hạ Hàn.
Tốt lắm! Khi cần thì anh ta chính là người, không cần nữa thì chính là cây cỏ ven đường.
Mục Nghiên Chi vừa ngồi xuống thì bên cạnh xuất hiện một chai nước. Anh quay đầu thấy Nguyên Nhị đang cười tủm tỉm nhìn mình, khóe miệng cong cong. Ý cười tựa như sẽ lây nhiễm khiến anh cũng phải cười theo.
Nhận lấy chai nước, anh mở nắp ngửa đầu bắt đầu uống, hầu kết lăn lộn.
Mục Nghiên Chi đặt chai nước xuống, mắt nhìn phía trước. Tầm mắt Nguyên Nhị dừng trên mặt anh có chút si mê.
“Lỗ tai nhỏ.” Mục Nghiên Chi đột nhiên gọi cô.
Nguyên Nhị còn chưa kịp đáp lời, lại nghe được thanh âm của anh ở bên tai vang lên. “Đính hôn với anh đi.”