Nguyên Nhị nhìn sàn nhà, yên lặng trợn trắng mắt.
Không tin anh còn hỏi em làm gì? Rảnh rỗi đến vậy sao?
Chỉ có điều lời này cô cũng không dám nói ra khỏi miệng.
Từ khi sống tại Mục gia, Mục Nghiên Chi giống như uỷ viên ban kỷ luật kiêm luôn nhiệm vụ chùi mông cho Nguyên Nhị. Mỗi lần cô cùng người khác đánh nhau đều là anh đi tới trường học, mỗi lần cô gặp rắc rối đều là anh đi thu dọn tàn cục.
Mục Nghiên Chi ngả người về phía sau rồi nặng nề thở dài một hơi. Một lần nữa giơ tay xoa thái dương phát đau, bỗng dưng lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.
Đột nhiên anh nhìn Nguyên Nhị rồi vẫy vẫy tay. "Lại đây."
"Hả?"
Nguyên Nhị ngẩng đầu rồi chớp chớp đôi mắt nhìn anh, sau đó lắc đầu. "Không cần, em không muốn ngồi."
"..."
Mục Nghiên Chi liếc nhìn cô rồi cười nhạo một tiếng. "Ai bảo em ngồi, lại đây."
Nguyên Nhị cắn môi dưới, kiên quyết lắc đầu. "Vậy thì em càng không thể qua đó."
Cô vừa dứt lời thì sắc mặt người đàn ông trên sofa trầm xuống vài phần, ánh mắt bỗng nhiên sắc bén, ngữ khí cũng nặng nề hơn. "Anh bảo em lại đây."
Nguyên Nhị sợ tới mức run lên, tuy rằng sợ chết nhưng vẫn phải cất bước đi qua.
"Anh Nghiên Chi...A..."
"Bốp..."
Một âm thanh vang lên. Cơ thể mảnh khảnh của cô gái nhỏ ghé vào trên đùi người đàn ông, mông vểnh lên cao, váy ngắn màu hồng nhạt kéo lên trên vài phần để lộ quần lót nhỏ mang theo một chút ren tràn đầy hơi thở thiếu nữ.
Mục Nghiên Chi dời tầm mắt, theo bản năng bỏ qua cái vật làm cả người anh khô nóng kia, tay lần nữa giơ cao lên rồi rơi xuống, lại một tiếng "bốp" thật sự vang dội.
Nguyên Nhị nhăn khuôn mặt nhỏ giãy giụa, khóc lóc. "Ô ô... Đau quá."
"Đau?"
"Đau...Ô ô..."
Mục Nghiên Chi nhìn bàn tay của mình rồi xoa xoa, hậu tri hậu giác phát hiện ra lực độ lúc này của mình giống như đã từng dùng qua. Ngày thường khi anh giáo huấn những tên tiểu quỷ ở đơn vị chính là dùng lực độ này, những tên tiểu quỷ đó đều bị đánh đến quỷ khóc sói gào. Cô gái nhỏ đang ở trên đùi anh có da thịt non mịn, chắc là càng thêm đau đi.
Anh nhìn váy của Nghiên Nhị sau đó duỗi tay ôm lấy vòng eo cô gái nhỏ rồi dùng sức nhấc lên đặt người sang một bên.
Khi Mục Nghiên Chi quay đầu lại liền chạm phải hai mắt ướt dầm dề của cô gái nhỏ, hàng mi dài ẩm ướt dính lại với nhau, phía trên còn treo hơi nước, khóe mắt còn có hai giọt nước mắt. Cô gái nhỏ chớp chớp mắt hai giọt nước liền trượt xuống dưới dính ở trên mặt. Cô cắn cắn môi dưới, bộ dáng ủy khuất miễn bàn có bao nhiêu đáng thương.
Anh vừa thở dài vừa giơ tay ôm lấy khuôn mặt của cô gái nhỏ rồi nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt làm anh đau lòng kia.
"Được rồi! Em đừng khóc nữa, thật là không có biện pháp với em mà."
Từ nhỏ đến lớn Nguyên Nhị đều dùng chiêu này. Mỗi lần Mục Nghiên Chi vừa giận vừa đánh mông cô liền dùng bộ dáng đáng thương đến làm người đau lòng mà nhìn anh. Cố tình không biết xui xẻo thế nào mà lần nào anh cũng trúng chiêu của cô, thật sự không có khả năng tiếp tục giáo huấn cô.
Cô gái nhỏ thật biết nắm bắt điểm yếu của anh một cách chuẩn xác.
"Anh Nghiên Chi..."
Thanh âm mềm mềm mại mại lọt vào lỗ tai Mục Nghiên Chi. Anh bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng. "Ừ, làm sao vậy?"
"Anh...về sau anh..."
Nguyên Nhị dừng một lúc lại tiếp tục nói: "Có thể đừng đánh mông em hay không, em đã không còn là trẻ nhỏ."
"..."
Mục Nghiên Chi nhấp môi dưới, trầm mặc một lát sau đó mới gật đầu. "Được."
Quả thật cô đã không còn là trẻ nhỏ. Vừa rồi lúc cô gái nhỏ ghé vào trên đùi, cách một lớp áo hơi mỏng anh có thể cảm nhận được bộ ngực mềm mại của cô.
"Chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Nguyên Nhị nóng nảy hỏi.
"Em cần phải đáp ứng điều kiện của anh. Về sau không cho phép đánh nhau ở trường học, mặc kệ bọn họ nói cái gì em cũng không được đánh nhau, có việc cần thiết thì nói với anh."
"Được." Nguyên Nhị vội vàng gật đầu.
"Ừ, còn có..."
"Còn có nữa hả."
"..."
Mục Nghiên Chi trừng mắt nhìn cô. "Anh có nói là mình nói xong rồi sao?"
"Không có."
"Vậy thì nghe tiếp cho anh."
"Được."
"Còn có, kỳ thi của học kỳ này em nhất định phải đứng trong top 20 của lớp."
Nghe lời anh nói Nguyên Nhị lập tức phát ra một tiếng kêu rên. "Sao có thể được."
Ngày thường thành tích của cô đều là đếm từ dưới lên, ngay lập tức muốn đứng trong top 20 của lớp vậy cũng khó khăn quá đi. Quả thực là không có khả năng a.
"Anh Nghiên Chi, nếu anh muốn đánh em thì cứ nói thẳng, không cần phải ra một đề bài khó như vậy a." Nguyên Nhị hét lên.
Mục Nghiên Chi cắn răng, giơ tay cốc vào trán của cô một chút. "Đề bài khó sao? Lớp của em cũng chỉ có 40 học sinh, anh không bảo em phải nằm top 10 đã là nhân từ rồi."
Top 10 ư?
Nguyên Nhị thiếu chút nữa thì chết vì sặc nước miếng của mình. Cô nuốt nước miếng, bĩu môi nói: "Em chọn một cái chết thống khoái, anh nhanh chóng giết em luôn đi."
Giây tiếp theo trên đầu lại một trận đau đớn. Nguyên Nhị vừa vuốt đầu vừa quay lại thì thấy Mục Nghiên Chi đang thu hồi tay. Cô ngẩng đầu nhìn mặt anh, bộ dáng của anh nghiêm túc giống như một ông lão bảy tám chục tuổi.
"Yên tâm, anh sẽ không giết em."
Nghe thấy lời này trong lòng Nguyên Nhị ẩn ẩn bất an, chỉ thấy Mục Nghiên Chi cong môi cười rồi nói: "Anh chỉ biết giúp em học bổ túc, chăm chỉ mà học bổ túc."
"Cái gì?"
"Cái gì là cái gì?" Mục Nghiên Chi đứng lên kéo vạt áo rồi vòng qua bàn trà đi ra ngoài.
"Nghiên...anh Nghiên Chi, anh đừng như vậy mà."
Nhớ tới năm thứ 3 sơ trung bản thân đã phải trải qua thời gian học bổ túc thống khổ, Nguyên Nhị không khỏi rùng mình một cái.
"Đừng như vậy mà anh Nghiên Chi." Cô vội đứng lên đuổi theo anh.
"Em sẽ ngoan ngoãn nghe giảng bài, anh Nghiên Chi đừng như vậy có được không, chúng ta không cần..."
Lời còn chưa dứt, Mục Nghiên Chi cũng không quay đầu lại mà trực tiếp đánh gãy lời cô nói. "Tiếp tục nói lời dễ nghe cũng vô dụng, cứ quyết định vậy đi. Lời kháng nghị của em không có hiệu quả."
Giây tiếp theo một tiếng "Phanh" vang lên, cánh cửa bị đóng lại thật mạnh, thanh âm hò hét của Nguyên Nhị bị át đi hơn phân nửa.
Phía sau bỗng dưng đi tới một người. Người này là dì Phương, giúp việc ở ngôi nhà này.
Chỉ thấy bà ấy mặc áo ngủ, xoa xoa đôi mắt từ phòng ngủ đi ra, mang theo vẻ mặt còn buồn ngủ mà nhìn Nguyên Nhị.
"Tiểu thư, cô làm sao vậy?" Dì Phương lên tiếng hỏi.
"A."
Nguyên Nhị bị bà ấy dọa sợ, vội quay đầu lại nhìn, đôi mắt trừng lớn. "Dì Phương, dì muốn hù chết cháu sao?"
Dì Phương duỗi eo, không tiếp lời cô ngược lại còn nhẹ giọng hỏi: "Tiểu thư, cô có đói bụng không? Có muốn tôi làm đồ ăn cho cô không?"
Nguyên Nhị vỗ vỗ bụng. "Dì Phương! Dì sắp đem cháu dưỡng thành con heo béo phì rồi, nhưng mà..."
Đột nhiên cô nhếch miệng cười. "Có thể ăn món dì Phương làm béo chết cháu cũng nguyện ý."
Trên khuôn mặt tràn đầy phúc khí của dì Phương lộ ra nụ cười vui vẻ. "Tiểu thư miệng thật ngọt."
Nói xong, dì Phương xoay người đi vào phòng bếp.
Nguyên Nhị ở phía sau lại gọi bà một tiếng. "Dì Phương."
Dì Phương quay đầu lại. "Làm sao vậy?"
"Cái kia...anh Nghiên Chi đến đây lúc nào vậy ạ?"
"Nghiên Chi sao? Cậu ấy đã tới ư?"
"..."
Nguyên Nhị lắc đầu. "Không có, là cháu nhìn lầm rồi."
Không đúng, là gặp quỷ mới phải.
Dì Phương à một tiếng rồi xoay người tiếp tục đi vào phòng bếp.
Nguyên Nhị thở dài ngồi xuống sofa, không tiếng động kêu rên.
Lại muốn học bổ túc, trời ạ.
Qua nửa ngày cô đột nhiên nhớ tới một chuyện, từ trên sofa đứng lên đi đến thiên sảnh cách đó không xa. Thiên sảnh nho nhỏ, bên trong chỉ có một cái bàn nhỏ cùng mấy chiếc ghế dựa, ven tường có một ngăn tủ gỗ đào, độ cao có lẽ cao quá eo cô một chút.
Nguyên Nhị nhìn hai tấm ảnh đen trắng ở bên trên tủ. Cô cười cười rồi khom lưng mở ngăn tủ lấy ra hai cây hương sau đó cắm vào lư hương ở trước hai bức ảnh.
"Ba, mẹ! Ăn khuya thôi ạ."
Cô dẩu dẩu miệng nói. "Ba mẹ, hôm nay con thật sự không phải cố ý muốn đánh nhau đâu. Bọn họ mắng con là đứa trẻ không có ba mẹ, còn nói hai người không phải người tốt nếu không sao lại phải chết sớm như vậy, nhưng mà con biết hai người không phải vậy. Ba ba, con biết ba là anh hùng, con vì ba mà kiêu ngạo, đến nỗi mẹ..."
Cô nhìn bức ảnh người phụ nữ kia, tạm dừng trong chốc lát rồi đột nhiên cười một cái. "Mẹ, con biết mẹ thật sự rất muốn gặp ba ba cho nên mới đi tìm ông ấy. Vì vậy con sẽ không trách mẹ đâu, chỉ cần biết mẹ cũng rất yêu rất yêu con như vậy là đủ rồi."
Khi ý thức được rằng ba mẹ đã chết đó là năm thứ 2 Nguyên Nhị tới Mục gia. Một năm kia người con trai nhỏ của Mục gia, cũng chính là em trai Mục Diệc Thâm, chú của Mục Nghiên Chi là Mục Dịch Thần chết ở trên chiến trường. Ông là một người bộ đội đặc chủng, trong lúc chấp hành nhiệm vụ thì bị quân địch mai phục, chết tha hương ở nước ngoài, thi thể là do các chiến sĩ liều mạng mới có thể đưa về.
Khi đó Nguyên Nhị không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng chưa chân chính lý giải được cái chết là như thế nào. Cô chỉ nhìn thấy vợ của Mục Dịch Thần là Trình Diêu mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, sau đó nhớ tới mẹ của mình cô liền muốn đi an ủi bà.
Nguyên Nhị đem lời của mẹ đã nói vào năm đó một lần nữa nói với Trình Diêu. Kết quả Trình Diêu liền mắng cô một hồi.
Đã chết chính là đã chết, chính là vĩnh viễn sẽ không trở lại.
Đã chết thì sẽ bị ném vào bếp lò, đốt thành tro.
Cái gì mà thiên đường, trên thế giới này căn bản không có cái gọi là thiên đường, đó đều là dỗ trẻ con.
Ba của mày đã chết, mẹ mày cũng đã chết, là tự sát...
Tự sát, đó lần đầu tiên Nguyên Nhị nghe thấy hai chữ ấy. Cũng không biết vì sao cô lại có thể hiểu được ý nghĩa của nó.
Khi đó, cô mới hiểu được cái gì là chân chính mất đi.
Nguyên Nhị vĩnh viễn đều nhớ rõ khoảng thời gian ấy, thân hình nho nhỏ của cô cuốn súc ở trên giường, khóc đến mệt mỏi liền ngủ, tỉnh dậy lại khóc tiếp. Cứ như vậy giằng co hai ngày, hai ngày này cô không uống qua một giọt nước không ăn qua một miếng đồ ăn.
Cuối cùng vẫn là Mục Nghiên Chi cường ngạnh cạy miệng rót nước, đem cháo trắng đút vào miệng. Anh còn hung dữ nói nếu cô còn như vậy thì anh sẽ không cần cô nữa.
Đó là lần đầu tiên Nguyên Nhị thấy được bộ dáng hung ác của anh. Đó cũng là lần đầu tiên cô biết hóa ra anh cũng có tính nóng nảy.
Không cần cô.
Mấy chữ này làm cho Nguyên Nhị đột nhiên từ cảnh trong mơ lập tức thanh tỉnh. Cô dùng sức nâng đầu nhìn về phía Mục Nghiên Chi đang mang vẻ mặt lạnh lẽo đứng ở mép giường. Hai mắt sưng đỏ của cô chứa đầy nước mắt nóng bỏng, ánh mắt mang theo sự hoảng loạn cùng sợ hãi khó có thể che giấu.
Đã lâu không nói chuyện, Nguyên Nhị giật giật miệng, vừa định nói chuyện lại phát hiện yết hầu giống như bị bỏng. Cô tựa như đã dùng hết sức lực toàn thân, gian nan mà phun ra một câu, bên trong còn mang theo sự cầu xin hèn mọn, thanh âm khàn khàn bất kham.
"Anh Nghiên Chi, từ nay về sau em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, anh có thể đừng nói không cần em có được không?"
......
Nguyên Nhị đến nay vẫn còn nhớ rõ, trong phút chốc sắc mặt của anh trở nên ôn nhu.
Mục Nghiên Chi nói xin lỗi, còn hứa về sau sẽ không nói những câu như vậy nữa.
Từ đó về sau, bất kể Nguyên Nhị có nghịch ngợm như thế nào thì anh đều dung túng cô.