Vệ Kiêu trở lại phòng, Yên Hoài Tuyết vẫn chưa ngủ.
“Võ lâm đại hội kết thúc, các phái nhân mã trở về nghỉ ngơi chỉnh đốn, ngày chín tháng chín tại Thanh Ô trấn tập kết. Sáng mai chúng ta trở về Triêu Hoàng cung.”
“Yên Hoài Tuyết, ta, ta nghĩ không cùng ngươi trở về.”
Yên Hoài Tuyết giương mắt. “Tại sao?”
“Ngươi xem, Lạc Lâm gia đã trả lại trong sạch cho ta, sau này cũng không có người truy sát ta, ta nghĩ ta có lẽ trở về thành thành thật thật làm phân công việc kiếm cái tiền trinh (đồng tiền TQ thời xưa), cuộc sống đánh đánh sát sát hay là thôi đi.” Vệ Kiêu cúi đầu, chính hắn làm ra quyết định, lại mất mác không hiểu, nhưng mà giữa hắn và Yên Hoài Tuyết rất kỳ quái, kỳ quái khiến hắn hoảng hốt.
“Thế nhưng ngươi đã đáp ứng muốn luyện Bích Tiêu Thập Tam thức, tỷ thí với ta.”
“Thiên hạ nhiều người võ công tốt như vậy, giống Loạn Vũ Thanh Sơ, ngươi cùng bọn họ tỷ thí cũng tốt lắm a.”
“Vậy Chiếu Uyên đao, ngươi đi rồi thế nào tề tụ song kiếm nhất đao mở ra Hám Thiên môn.”
Vệ Kiêu tâm trạng hơi hung. “Dù sao ta về sau cũng không dùng đến, Chiếu Uyên đao ngươi cầm đi.” Nói xong liền muốn cởi đao xuống.
“Vệ Kiêu, ngươi đây là không đi không được? !” Yên Hoài Tuyết sắc mặt âm trầm.
Vệ Kiêu tử khiêng (kiên trì chống cự – nghĩa xấu) không lên tiếng.
Bầu không khí trong lúc nhất thời ngưng trệ, nhè nhẹ thở ra một hơi, Yên Hoài Tuyết miễn cưỡng đè xuống cơn tức, nhu hòa sắc mặt.
“Vệ Kiêu, ngươi nếu quyết nghị muốn đi, ta không ngăn cản. Chỉ là lần này lên Bích Vân Tiêu Thiên cuối cùng đánh một trận, ta cùng với Ân Hồi Ca ngươi chết ta mất không thể tránh được, hôm nay ta và ngươi e rằng chính là lần gặp mặt cuối cùng.”
“Ngươi không nên nói bậy.” Vệ Kiêu trợn mắt nhìn lại.
Yên Hoài Tuyết cười khổ một tiếng. “Ta võ công thủy chung không bằng hắn, ta nói như vậy cũng không có gì không thích hợp. Nếu ngày mai ngươi ta sẽ phân biệt, không bằng đêm nay chè chén một phen thế nào.”
Biểu tình mất mác của Yên Hoài Tuyết suýt nữa khiến Vệ Kiêu thay đổi chủ ý.
“Hảo, hôm nay liền làm huynh đệ theo ngươi một hồi, không say không về!” Vệ Kiêu đè xuống dao động trong lòng, phóng khoáng vạn phần.
Trăng sáng treo cao, xa xa bay tới hương sen, cho dù đã đêm khuya, bên trong Lạc Lâm sơn trang vẫn cứ chốn chốn ngọn đèn.
Yên Hoài Tuyết cùng Vệ Kiêu ngồi ở nóc phòng, bên cạnh đã bày hơn mấy bình rượu rỗng.
Yên Hoài Tuyết cúi đầu nhẹ rót, mà Vệ Kiêu lại rung đùi đắc ý, trong cổ họng hoàn phát ra thanh âm ô ố.
“Làm sao vậy.” Yên Hoài Tuyết sờ sờ đầu người nọ, bàn tay theo nhiệt độ ấm áp Vệ Kiêu liền nằm ở trên đùi hắn, hơi híp mắt, không biết nghĩ tới điều gì, ủy khuất rũ khóe miệng.
“Là ngươi muốn ly khai ta, ngươi ủy khuất thương tâm như thế làm cái gì.” Yên Hoài Tuyết có chút bất đắc dĩ thở dài.
Đột nhiên ném bình rượu trong tay, Vệ Kiêu có chút nói ngọng: “Ta không có say… ai… ai nói ta say…” Đột nhiên níu vạt áo Yên Hoài Tuyết.
“Ta không có say đúng hay không…”
“Ngươi không có say.”
Vệ Kiêu híp mắt nhìn chằm chằm Yên Hoài Tuyết, ha ha cười rộ lên, một hồi lại phẫn nộ nhăn lại mi.
“Đều tại ngươi! Đều là lỗi của ngươi! Nếu như không gặp được ngươi thì tốt rồi… Không được! Không thể không gặp được ngươi…” Yên Hoài Tuyết sắc mặt đầu tiên là hơi xanh, nghe được câu kế tiếp lại dịu đi xuống.
Vệ Kiêu trái nhìn nhìn, lại nhìn nhìn, bẹp một tiếng hôn tại trên mặt Yên Hoài Tuyết, vẻ mặt nghiêm túc: “Đều là lỗi của ngươi.” Sau đó lại gối lên trên đùi Yên Hoài Tuyết ngủ vù vù.
Sờ sờ nơi ẩm ướt trên mặt. “Ngươi tỉnh chớ có trách ta.”
Ngày hôm sau Vệ Kiêu là ở trong xóc nảy tỉnh lại, một đêm say rượu, đầu đau giống như kim đâm. Ánh sáng lóa mắt một trận một trận đánh vào lên mắt, Vệ Kiêu mạnh lắc đầu, mở mắt.
Nóc giường thật thấp a, cửa sổ cũng rất gần, còn xốc nhẹ xốc nhẹ.
Mạnh ngồi dậy, mới phát hiện mình bị trói gô thật chặt.
Mành đột nhiên từ bên ngoài được nhấc lên, Vệ Kiêu quay đầu tránh thoát tia sáng chói mắt.
“Vệ công tử, ngươi đã tỉnh.” Nụ cười ấm sáng.
“Thanh Sơ?” Vệ Kiêu kinh ngạc.”Tại sao phải trói ta?”
Thanh Sơ trong mắt hiện lên thú vị. “Này ngươi phải hỏi Cung chủ đại nhân.”
Yên Hoài Tuyết từ phía trước lên xe ngựa, ngồi đối diện Vệ Kiêu.
Lúc này, Vệ Kiêu có thể đoán được tám chín phần, ẩn ẩn có tức giận.
“Ngươi muốn trói ta mang về Triêu Hoàng cung? Tối hôm qua lúc ngươi rót rượu cũng đã thiết hạ kế này!” Câu thứ hai giọng điệu đã phi thường chắc chắc.
“Không còn cách khác.”
“Yên Hoài Tuyết, loại người các ngươi lẽ nào chỉ biết chuyên quyền độc đoán sao! Chưa bao giờ cân nhắc suy nghĩ của người khác sao!”
Bị chỉ trích Yên Hoài Tuyết diện vô biểu tình. “Vệ Kiêu, ta cho tới bây giờ đều là người như vậy, chỉ là ngươi vẫn đều thấy không rõ.” Lưu lại một câu, liền xuống xe.
Vệ Kiêu sửng sốt, lại không thể không thừa nhận Yên Hoài Tuyết nói không phải không có lý. Ngay từ đầu gặp nhau, hắn chính là một người chuyên quyền độc đoán, cao ngạo tự phụ, lạnh lùng ngạo nghễ. Đẩy lùi Tử Sam, cứu bản thân, xông Bích Vân. Là cái gì đã khiến mình dần dần quên hết những cái này, cho rằng hắn là một người ôn nhu nhưng sẽ không biểu đạt, cũng có yếu đuối, cũng có tịch mịch, cũng có đơn thuần. Ngổn ngang trăm mối tựa vào trên xe ngựa, Vệ Kiêu nhắm mắt lại.
Thực sự là cắt không đứt để ý còn loạn.
Giữa hai người không một lời nửa câu, mãi cho đến khi trở lại Triêu Hoàng cung. Triêu Hoàng cung kì thực gần sông ngòi, ba mặt bị nước bao quanh, chỉ có một mặt thông hướng đất liền.
Trong cung vô số người bạch y như thủy triều quỳ xuống, đồng thời lên tiếng nói: “Cung nghênh Cung chủ đại nhân.”
Yên Hoài Tuyết lẳng lặng đi qua, thản nhiên tiếp nhận mọi người quỳ lạy.
Lúc này, lần đầu tiên Vệ Kiêu mới phát giác khí thế và phong phạm làm một đứng đầu cung trên người Yên Hoài Tuyết.
“Cung chủ.” Nữ tử lãnh diễm trên đầu cài một nhành trâm hoa đào khẽ bước lên trước.
Yên Hoài Tuyết chỉ là gật đầu.
Loại nét mặt lạnh nhạt xa cách này Vệ Kiêu mơ hồ quen thuộc, giống như lúc ban đầu nhìn thấy, lẽ nào đây mới chính là Triêu Hoàng cung chủ? Cởi bỏ đi biểu tình quen thuộc, loại cảm giác xa lạ này.
Trong lòng chẳng biết vì sao khó chịu, là vì Yên Hoài Tuyết hay là vì mình. Vệ Kiêu nghĩ muốn trốn tránh về phía sau, lại bị âm thanh Yên Hoài Tuyết dừng lại.
“Đi đâu.”
Lúc này Ninh Lạc Đồng mới phát hiện ở phía sau có một nam tử xa lạ. Sau khi quan sát một phen nhìn về phía Thanh Sơ.
Thanh Sơ kéo Vệ Kiêu qua, nói: “Vệ công tử, vị này chính là một trong tứ Hộ pháp Triêu Hoàng cung Ninh Lạc Đồng.”
“Lạc Đồng, vị này chính là Vệ công tử, là hảo hữu Cung chủ lần này ra ngoài quen biết.”
“Ta cũng đâu có đi, đã tới Triêu Hoàng cung ngươi, ta còn có cơ hội chạy đi sao!” Tuy rằng dọc theo đường đi cơn tức đã từ từ bị mài không ít, Vệ Kiêu vẫn là không cam lòng. Dựa vào cái gì mỗi lần đều là hắn thỏa hiệp.
Ninh Lạc Đồng vừa định quát một tiếng láo xược.
“Chạy? Ngươi muốn từ bên cạnh ta chạy đi?” Yên Hoài Tuyết nắm lấy cánh tay Vệ Kiêu, nhìn hắn ăn đau, lại nhẹ nhàng thả xuống lực đạo.
Yên Hoài Tuyết không phát hiện những lời này có gì sai, Vệ Kiêu chỉ mơ hồ cảm thấy không thích hợp lắm, cũng không có suy nghĩ nhiều. Loạn Vũ một bộ mặt đen thấy nhưng không thể trách, chỉ có Ninh Lạc Đồng sắc mặt biến đổi bất định.
Vệ Kiêu vừa định cãi lại, Yên Hoài Tuyết buông ra cánh tay hắn, phất phất tay.
“Được rồi, các ngươi đi xuống hết đi.”
Vệ Kiêu vốn định theo mọi người cùng xuống dưới, thấy Yên Hoài Tuyết một mình ngồi ở phía trên, không biết chỗ nào đó trong ngực lại mềm xuống, dừng lại cước bộ.
“Vì sao không đi, Cung chủ đại nhân không thích người khác quấy rầy.” Ninh Lạc Đồng cũng ngừng lại.
“Ta có lời muốn nói với hắn.”
Ninh Lạc Đồng còn muốn nói cái gì, đã bị Yên Hoài Tuyết cắt đứt.
“Trữ Hộ pháp, ngươi đi xuống, Vệ Kiêu lưu lại.”
Ninh Lạc Đồng trong lòng khẽ trầm, im lặng lui ra.